Huống chi bên cạnh dòng sông nham thạch rộng vài chục thước này, trừ sáu người Sở Mộ ra, chỉ chốc lát sau lại có một ít người tới.
- Nơi này là địa bàn của chúng ta. Cho các ngươi thời gian ba tức, lập tức rời đi. Bằng không xương của các ngươi rất có thể sẽ chìm trong dòng sông nham thạch này.
Đám người vừa tới có mười người. Trong đó có một người nhìn sáu người Sở Mộ rồi nói, trong thanh âm tràn ngập ý tứ uy hiếp.
Có thể nhìn ra được mười người này là đệ tử cuux.
Chín người khác không nói gì, nhưng mà ánh mắt kia lại nói rõ ràng, bá đạo mà hung ác.
- Ngươi có thể thử xem. Để xem xương trắng của ai chìm trong dòng sông này.
Đám người Bùi Vô Thủ thầm giận, Sở Mộ thì mở miệng, lạnh nhạt nói. Trong thanh âm không có chút sợ hãi nào.
- Khẩu khí thật lớn, ngươi tên là gì?
Trong mười người có người mở miệng nói.
- Sở Mộ..
- Sở Mộ?
Người này vốn giật mình, tiếp đó như bừng tỉnh.
- Chính là đệ tử mới được đồn rằng kiếm ý và áo nghĩa bị phong ấn vĩnh viễn, không có tiền đồ kia hả?
- Hóa ra là ngươi. Nghe nói ngươi có chút thực lực, ngay cả Yến Quyền cũng thua dưới kiếm của ngươi. Bất quá làm người phải biết thân biết phận. Quỳ xuống, dập đầu ba cái xin lỗi chúng ta. Việc này coi như chấm dứt.
- Đợi đã... Ngươi lấy được không ít Chân Hoang đan. yêu cầu ta không nhiều lắm, đưa cho chúng ta hai mươi bình là được rồi. Tính ra mỗi người hai bình, cũng không nhiều lắm.
Mười người, cơ hồ mỗi người một câu châm chọc. Khinh thường, châm chọc, đả kích, cần gì có đó.
- Nói xong chưa?
Sở Mộ lạnh nhạt hỏi.
- Nhìn bộ dáng của ngươi dường như muốn động thủ đúng không? Tới đây, ta đứng đây chờ.
Một trong mười người nhìn về phía Sở Mộ, nói.
Thanh âm vừa dứt, thân thể Sở Mộ khẽ động, phảng phất như một đầu chim yến bay vút tới. Thiên Hoang kiếm rời khỏi vỏ, bắn thắng về phía trước. Dùng tốc độ không gì sánh nổi đâm vào ngực người này.
Đột nhiên bộc phát, tốc độ giống như ánh sáng. Đối phương khẽ giật mình, vội vàng rút kiếm. Chỉ là khi kiếm vừa mới rút được một nửa thì kiếm của Sở Mộ đã đâm vào ngực hắn. Một cỗ lực lượng đáng sợ xuyên qua trái tim hắn, khiến cho trái tim giống như bị xuyên thủng qua. Vô cùng đau đớn. Thân thể dưới lực lượng chấn động trùng kích lùi năm bước. Khóe miệng tràn ra máu tươi.
- Đệ tử mới đáng chết, không ngờ lại dám đánh lén.
- Ngươi dám làm tổn thương ta?
Người bị Sở Mộ dùng một kiếm đánh bị thương nổi giận.
- Đừng quá tự cho mình là đúng như vậy.
Bùi Vô Thủ tiến lên một bước, rút kiếm ra. Bốn người khác cũng nhìn nhau rồi tiến lên một bước theo hắn. Cả đám rút kiếm đứng bên cạnh Sở Mộ, nhìn hằm hằm vào đối phương.
Sáu đấu với mười, chênh lệch quá lớn.
- Xem ra nơi này sẽ có thêm sáu bộ xương trắng rồi.
Một trong mười người cười lạnh nói, trong mắt hiện lên sát cơ.
- Các ngươi có thể thử xem, xem ai sẽ trở thành xương trắng dưới dòng sông này.
Sở Mộ nói, thu hồi Thiên hoang kiếm, lấy ra Bát Diện Thiên Hoang kiếm rồi rút ra. Kiếm quang lạnh lẽo giống như thủy ngân chảy, làm cho lòng người sợ hãi.
Đây là dấu hiệu muốn phân sinh tử.
Vô cùng kiên quyết. Sở Mộ đột nhiên có thái độ như vậy khiến cho mười đệ tử cũ kia có chút chần chờ. Mục đích của bọn hắn khi tới đây là tìm kiếm Địa Tâm Hoang hỏa khí, bởi vì thực lực không đủ cường đại, không dám xâm nhập sâu hơn. Bởi vậy mới định tìm kiếm vận may ở nơi này.
Mặc dù nói kiếm ý và áo nghĩa của Sở Mộ bị phong ấn, không có cách nào vận dụng. Nhưng mà thực lực của tiểu tử này không thể nghi ngờ, có thể đánh bại Yến Quyền. Mà mười người bọn hắn, không có bất kỳ một ai là đối thủ của Yến Quyền.
Một khi động thủ có lẽ có thể giết chết Sở Mộ. Nhưng mà trong bọn hắn cũng tất có người bị giết chết. Người chết rốt cuộc là ai?
Là mình hay là người khác?
Không biết trước được.
Trong lòng hiện lên thoái ý, nhưng mà nếu cứ như vậy mà lùi bước, nhất định sẽ rất mất mặt.
- Thiên Hoang địa cung có quy định, đệ tử đồng môn không được tương tnaf.
Một người ra vẻ chính khí nói.
- Đúng vậy, huống chi chúng ta là đệ tử cũ. Các ngươi dù gì cũng chỉ là đệ tử mới mà thôi. Ra tay với các ngươi là chúng ta mất mặt.
- Từ trước tới nay chúng ta thường quan tâm tới đệ tử mới. lần này tặng nơi này lại cho các ngươi. Hi vọng các ngươi có thể thu hoạch được nhiều Địa Tâm Hoang hỏa khí hơn một chút.
Mỗi người nói một câu, so với trước hoàn toàn bất đồng, khiến cho đám người Sở Mộ không khỏi sợ hãi, thán phục độ vô sỉ của đám người này.
Nói xong, cả đám quay người rời đi.
Sở Mộ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của mười người dang rời đi, sau đó hắn thu hồi Bát Diện Thiên Hoang kiếm. Có thể không động thủ là tốt nhất. Nếu không một khi động thủ, hắn có thể sống, cũng có thể chém giết đối thủ. Nhưng mà không có cách nào trong thời gian ngắn làm được. Mà khi đó có lẽ đám người Bùi Vô Thủ đã bị giết chết.
Đệ tử cũ rời khỏi Địa Tâm Hoang Hỏa cốc, đám người Sở Mộ tới gần dòng nham thạch, cẩn thận nhìn chằm chằm vào, chờ đợi Địa Tâm Hoang hỏa khí xuất hiện.
Ở ngoại vi như thế này, xác suất xuất hiện Địa Tâm Hoang hỏa khí khá thấp. bất quá đã chọn nơi này phải chờ đợi nhiều thêm một ít. Có lẽ là cả buổi, có lẽ là một ngày. Có lẽ là hai ngày hoặc ba ngày, cũng không thể tay không mà về.
đám người Bùi Vô Thủ âm thầm cảm khái, thầm cảm thấy may mắn khi tìm Sở Mộ đi cùng. Nếu là bọn họ, chỉ sợ dưới sự xua đuổi của mười đệ tử cũ kia đã phải xám xịt rời đi rồi. Loại chuyện như thế này, trong vòng ba tháng qua bọn hắn nghe không ít, cũng nhìn tháy không ít.
Rất nhanh, một giờ qua đi, không có nhìn thấy bất luật một thứ gì ngoài dòng nham thạch màu đỏ nóng bỏng. Chỉ có bọt khí xuất hiện, phát ra tiếng ọt ọt rồi nổ tung, mùi lưu huỳnh gay mũi nồng đậm truyền ra.
Nhiệt độ bốn phía thay đổi, mọi người cảm thấy nóng rực khó nhịn, miệng lưỡi khô khốc, vội vàng lấy ra nước. Nước lạnh bên trong đã sớm biến thành nước nóng. Nhiệt độ bắt đầu lên cao. Lúc uống tới trong miệng đã biến thành nước ấm.
Dựa theo tình huống trước mắt xem ra, nếu như kiên trì thêm một giờ sẽ có người tới cực hạn. Lại kiên trì thêm hai giờ, Sở Mộ cũng cảm thấy khó chịu.
Nếu như tu vi hắn khôi phục lên tới Nguyên cực cảnh, quả thực có thể kiên trì được thời gian càng dài.
- Đợi thêm một giờ nữa xem. Nếu như không có thì ra ngoài trước. Nghỉ ngơi khôi phục một đoạn thời gian rồi lại đi vào.
Bùi Vô Thủ nói.