Thứ hai là kiếm thức liền chiêu, tuy rằng chín mươi chín thức Thiên Hoang Kiếm Thuật, bắt đầu từ thức thứ nhất đến thức thứ chín mươi chín, có thể nối liền, đánh ra. Nhưng mà uy lực bình thường, hơn nữa rất dễ bị cắt đứt, thậm chí còn bị phản kích. Cho nên chỉ có thể dùng nó để đối phó với người có kiếm thuật bình thường. Nếu Thiên Hoang Kiếm Thuật thuần thục thì có thể từ trong đó chọn ra một ít kiếm thức mạnh mẽ. Lại tổ hợp nó tạo thành liên kích, thí dụ như Phi Yến Tam Liên Trảm mà Yến Quyền từng thi triển.
Đi tới diễn võ trường trong ngoại cung, Sở Mộ hít sâu một hơi, dừng lại một lát rồi mới thong thả thở ra. Tạp niệm cũng theo đó tán đi. Hắn rút kiếm, bày ra bộ dáng khởi đầu của Thiên Hoang kiếm thuật, tu luyện từng kiếm, từng thức một.
Khi luyện kiếm thuật ở Diễn võ trường ngoại cung, Sở Mộ chưa bao giờ làm lộ ra thành quả tu luyện kiếm thuật của mình. Hắn chỉ tu luyện chín mươi chín thức cơ bản nhất trong Thiên Hoang Kiếm Thuật. Đồng thời còn tỉ mỉ cảm thụ ảo diệu trong mỗi một thức ở, khiến cho bản thân lĩnh ngộ sâu sắc hơn, sau đó dùng nó để đề thằng trình độ kiếm thuật của bản thân.
Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, kiếm thuật của hắn đã từ tầng thứ bảy Kiếm Thuật lĩnh vực sơ kỳ tăng lên tới trung kỳ. Tiến triển như vậy vượt quá tưởng tượng của hắn. Trong một năm, kiếm thuật lĩnh vực của hắn rất có khả năng tăng lên tới tầng thứ tám.
Thức thứ nhất cùng thức thứ hai, thức thứ ba và thức thứ tư, thức thứ năm, thức thứ sáu, thức thứ bảy, thức thứ tám, thức thứ chín cùng thức thứ mười trong Thiên Hoang Kiếm Thuật dung hợp vào trong một kiếm. Chiêu này hắn đã nắm giữ được. Mà Phi Yến Tam Liên Trảm của tên Yến Quyền kia cũng bị Sở Mộ phá giải và nắm giữ. Bất quá hắn cũng không có thi triển ra trước mặt người khác.
Sở Mộ vừa xuất hiện ở Diễn võ trường ngoại cung lập tức khiến cho rất nhiều đệ tử mới chú ý. Cả đám dừng tu luyện rồi vây quanh bốn phía Sở Mộ. Quan sát Sở Mộ luyện kiếm thuật.
Thậm chí ngay cả một ít đệ tử cũ cũng chạy tới đây, bởi vì tạo nghệ kiếm thuật của Sở Mộ còn ở trên bọn họ.
Bọn họ khiêm tốn nhìn đệ tử mới luyện kiếm thuật, từ trong đó lĩnh ngộ kiếm thuật. Đây không phải là cách làm mất mặt gì cả.
Khi Sở Mộ luyện kiếm thuật sẽ hoàn toàn quên đi bốn phía, chìm đắm trong lĩnh ngộ của chính mình, không bị ngoại vật quấy rầy, toàn tâm toàn ý, thành tâm thành ý với kiếm thuật.
- Sao luyện tới luyện đi ngày nào cũng đều như nhau, không có gì mới vậy?
Một đệ tử mới nhìn tới nhìn lui, mãi không nhìn ra cái gì. Hắn cảm thấy không thú vị cho nên mới nhỏ giọng nói thầm một câu.
- Ngươi thì biết cái gì.
Một đệ tử mới có cảnh giới cao hơn hắn một chút thấy vậy lập tức lên tiếng mắng.
Chỉ chốc lát sau, một ít đệ tử mới tản ra, tự mình đi tu luyện kiếm thuật. Cảnh giới kiếm thuật của bọn họ quá thấp, nhìn Sở Mộ luyện kiếm không có bất kỳ thu hoạch gì, chỉ không công lãng phí thời gian mà thôi.
Bùi Vô Thủ cũng đứng ở bên cạnh nhìn. Trình độ kiếm thuật của hắn đạt tới tầng thứ nhất Kiếm thuật lĩnh vực. Tuy rằng so với Sở Mộ kém khá xa, nhưng mà hoặc nhiều hoặc ít vẫn có thể từ trong kiếm thuật của Sở Mộ đạt được một chút lĩnh ngộ, dù cho rất ít, những mà đối với hắn cũng có chỗ trợ giúp.
Vốn hắn tưởng rằng mình có thể đánh một trận với Sở Mộ. Cho nên hắn mới tìm cho ra Sở Mộ, muốn Sở Mộ xuất ra thực lực chân chính đánh với hắn một trận thống khoái. Chỉ là hiện tại hắn đã hoàn toàn hiểu rõ chênh lệch của bản thân mình và Sở Mộ, chênh lệch quá rất rõ ràng.
Nhưng Bùi Vô Thủ không có nổi giận, trái lại còn kích phát ý chí chiến đấu của hắn, khích lệ hắn cố gắng hơn.
Vốn trình độ kiếm thuật của hắn chỉ mới miễn cưỡng đạt được kiếm thuật lĩnh vực tầng thứ nhất. Lúc hắn đi tới Thiên Hoang Địa Cung này lại một lần nữa quan sát Sở Mộ luyện kiếm thuật. Sau đó bản thân hắn có lĩnh ngộ, thu hoạch. Đạt tới tầng thứ nhất Kiếm Thuật lĩnh vực chân chính, đồng thời còn đề thăng lên tới trung kỳ.
- Sở Mộ, tiếp ta một kiếm.
Đột nhiên, phía xa có một đạo thân ảnh giống như một đạo lưu quang từ phía xa xa bay vút tới. Kiếm rời khỏi vỏ, kiếm quang xé rách không trung, chỉ thẳng vào Sở Mộ.
Một kiếm này uy thế lẫm liệt, kinh động tứ phương. Đám người bốn phía vẻ mặt khiếp sợ. Mà bản thân Sở Mộ thì giống như chưa phát hiệnr a. Vẫn đang luyện kiếm thuật như cũ, đạo kiếm quang kia bay vút đến, không có một chút lưu tình nào.
Kiếm quang đánh tới, Sở Mộ vừa vặn đánh ra thức thứ chin mươi chin trong Thiên Hoang Kiếm Thuật. Hắn thu kiếm lại rồi đứng, miệng thở ra một hơi. Chợt, mí mắt nhấc lên, trong mắt có tinh mang bắn ra, một đồng thời tay cũng chém ra một kiếm.
Một kiếm do thứ năm thức cùng thức thứ sáu dung hợp được đánh ra. Kiếm quang bay vút ra rồi va chạm, đồng thời thân thể cũng giao thoa với nhau.
- Ha ha, Sở Mộ, ngươi không hổ là đệ nhất thiên tài Thiên Phong Kiếm Cung. Yêu nghiệt có thể chém giết Nguyên Cực Cảnh và Thần Ngưng Cảnh. Coi như kiếm ý và áo nghĩa của ngươi bị Phong Thần Huyết Chú phong ấn vĩnh cửu. Nhưng vẫn còn có thể ngăn cản được một kiếm của ta.
Tiếng cười to vang lên, mọi người lúc này mới nhìn thấy rõ người vừa mới xuất kiếm công kích Sở Mộ.
Khi bọn hắn thấy rõ người nọ, nhất thời cả đám cả kinh.
- Đệ tử nội cung.
Tiếng kinh hô liên tục vang lên.
Đệ tử ngoại cung có trường bào riêng, đệ tử nội cung cũng có trường bào riêng theo quy định.
Trường bào của đệ tử ngoại cung thiên về màu nâu, trường bào của đệ tử nội cung đệ tử lại thiên hướng về màu vàng óng, rất dễ nhận biết.
Đệ tử nội cung xuất hiện ở ngoại cung, đồng thời còn xuất thủ công kích Sở Mộ. Miệng còn nói ra một đám lời nói làm cho đám đệ tử ngoại cung ù ù cạc cạc một phen. Các loại nghi hoặc tràn ngập trong lòng các đệ tử ngoại cung.
ở Mộ từ từ xoay người, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía đối phương. Hắn không nhận ra đối phương, nhưng nếu như đối phương đã biết tên hắn. Đồng thời lại còn biết việc hắn trúng Phong Thần Huyết Chú. Có lẽ là đệ tử tinh anh của Thiên Phong Kiếm Cung. Cũng giống như hắn có Thiên Hoang Kiếm Lệnh, là một trong bốn người còn lại.
- Bất quá ngươi bị Phong Thần Huyết Chú phong ấn kiếm ý và áo nghĩa vĩnh viễn. Ngươi, nhiều nhất thì cả đời này chỉ có thể đủ giãy dụa trong Nguyên Cực Cảnh. Nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn Kiếm giả Nguyên Cực cảnh bình thường một ít.
Lưu Hưng Thành mở miệng chậm rãi nói. Giống như nắm giữ bí mật trọng đại gì đó. Đồng thời vẻ mặt ngạo nghễ, dương dương tự đắc.