Qua mười hô hấp sau hai người mới khôi phục ý thức, hít sâu một hơi sau đó động đậy thân thể, thời điểm này toàn thân đau đớn không nói nên lời, thậm chí toàn thân tê liệt.
Uy lực phản chấn quá đáng sợ, hiện tại ngũ tang bị thương, cơ bắp cốt cách tổn thương không nhẹ.
Qua một lúc hai người mới đứng lên, lấy đan dược phục dụng, dùng đan dược chữa trị thương thế thân thể.
- Phong cấm!
Lúc dùng đan dược chữa thương, Sở Mộ và Đồ Cương nhìn chằm chằm vào lối ra, nơi đó hào quang tỏa sáng.
Hoàn toàn ngoài ý muốn, không ai ngờ lại xuất hiện phong cấm.
Cẩn thận nhớ lại, Sở Mộ và Đồ Cương nhìn nhau, bọn họ cười khổ.
Phong cấm xuất hiện do bọn họ lấy thạch quan đi.
Nếu không động tới thạch quan, phong cấm không xuất hiện, bọn họ có thể rời đi.
- Khôi phục một lúc sau đó đánh tan phong cấm.
Sở Mộ nói.
Hai người ngồi xếp bằng nhắm mắt chữa thương.
Không bao lâu thương thế khỏi hẳn, lực lượng cũng khôi phục hoàn toàn, Sở Mộ và Đồ Cương liên thủ công kích phong cấm.
Lúc hai đạo kiếm quang đồng thời oanh kích, liên tục bộc phát tám lần nhưng phong cấm không tiêu hao gì.
Sắc mặt Sở Mộ và Đồ Cương cực kỳ khó coi.
Cường độ phong cấm này mạnh hơn phong cấm ở cửa ra vào. Dùng công kích hai người bọn họ khó phá.
- Làm sao bây giờ?
Đồ Cương không có chủ ý.
Nếu bị vây ở đây mấy tháng hoặc vài năm không sao dù sao bọn họ có thể không ăn không uống thời gian ngắn, cho dù thật đói thì trong không gian giới chỉ còn có thức ăn.
Đương nhiên nếu bị vây ở nơi này vài năm, dùng thiên phú của bọn họ cũng đủ tăng thực lực lên cấp độ cao hơn, sau đó phá vỡ phong cấm.
Nhưng mấy năm với thiên tài như bọn họ mà nói là quá dài.
Chờ bọn họ rời khỏi nơi này, đoán chừng sẽ bị các thiên tài khác bỏ lại sau lưng, dù sao nơi này không có tài nguyên.
Huống hồ Sở Mộ và Đồ Cương cũng không có ý định ở đây vài năm, mấy tháng cũng không muốn.
Vấn đề hiện tại
- Nếu ta có thể rèn luyện kiếm ý và áo nghĩa đến bảy chuyển, Nhập Cảnh cực hạn bộc phát sẽ phá giải phong cấm này.
Sở Mộ nói thầm.
- Nếu ta đột phá Thần Ngưng Cảnh, dùng lực công kích của ta cũng đủ bài trừ phong cấm.
Đồ Cương nói:
- Đáng tiếc ah ta không thể đột phá Thần Ngưng Cảnh nhanh như vậy, hơn nữa hoàn cảnh này không thích hợp.
- Cứ khôi phục thực lwjcdid.
Sở Mộ nói.
Vừa rồi bộc phát tám lần liên tục đã tiêu hao không ít lực lượng.
Qua thời gian ngắn, lực lượng khôi phục, Sở Mộ lấy đồ vật của mình ra.
Một khối ngọc thạch, hai hồ lô.
Hắn mở hồ lô kiểm tra, quả nhiên như hắn tưởng tượng, trong hồ lô có đan dược, hơn nữa còn là Kiếm Ý Đan và Áo Nghĩa Đan.
Chỉ có điều so sánh với cất chứa của Phần Huyết Kiếm Vương, cũng có vẻ thua kém hơn, Kiếm Ý Đan và Áo Nghĩa Đan chỉ có năm chuyển.
Số lượng Kiếm Ý Đan và Áo Nghĩa Đan năm chuyển đều là ba trăm năm.
Đây là tài phú cực lớn, mặc dù mình không dùng dược cũng có thể cho chiến đội dùng, từ đó tăng cường thực lực chiến đội.
Thu hai hồ lô, Sở Mộ bắt đầu kiểm tra ngọc thạch óng ánh.
Trên ngọc thạch có đường vân rậm rạp, nhìn nó rất phức tạp, tinh thần ý niệm không đủ cường đại sẽ mê mang.
Tinh thần ý niệm của Sở Mộ thập phần cường hoành, bởi vậy không cảm thấy mê muội, hắn vô cùng ngưng trọng, trình độ phức tạp của đường vân trên ngọc thạch vượt qua tưởng tượng của hắn.
Đồ Cương thấy Sở Mộ nhìn chằm chằm vào khối ngọc thạch, cũng ngưng mắt nhìn sang, hắn vừa nhìn liền có cảm giác mê muội, vội vàng thu hồi ánh mắt, không quấy rầy Sở Mộ, hắn nhìn chằm chằm vào phong cấm, suy nghĩ nên làm cách nào bài trừ phong cấm rời đi.
Tinh thần ý niệm bao trùm, đường vân phức tạp bị Sở Mộ phân biệt, mà tinh thần ý niệm của Sở Mộ lại tiêu hao rất nhiều.
Nửa canh giờ sau, Sở Mộ nhìn rõ đường vân trên ngọc thạch, trong thế giới tinh thần của hắn cũng đầy đường vân.
Đột nhiên ngọc thạch sinh ra hấp lực kéo tinh thần ý niệm của Sở Mộ vào trong ngọc thạch.
Sở Mộ cảm thấy ý thức xoay tròn sau đó mình tiến vào trong hư không, hào quang sáng lên, từng đạo đường vân kỳ lạ huyền ảo tới cực điểm xâất hiện.
Trong hư không hắc ám phủ kín đường vân kỳ lạ, Sở Mộ kinh ngạc thì những đường vân sáng lên, chúng như thiêu thân lao đầu vào lửa, chúng tiến vào ý niệm của Sở Mộ
Trong tích tắc Sở Mộ nhìn thấy lượng tin tức khổng lồ tràn ngập ý thức.
Tin tức thập phần lớn, chúng không ngừng trùng kích tinh thần Sở Mộ, tinh thần ý niệm của hắn căng cứng.
Một phút sau, Sở Mộ tiếp nhận lượng tin tức vô cùng khổng lồ, cảm giác dài dằng dặc như mười năm qua đi, tư duy của hắn cứng ngắc.
Lại qua một phút tinh thần Sở Mộ mới khôi phục như thường.
- Thật đáng sợ...
Sở Mộ nghĩ mà sợ.
Nếu như tinh thần ý niệm của hắn không đủ cường đại, nếu như thế giới tinh thần không đủ chắc chắn, nếu như linh hồn hắn không đủ cường hoành, hắn có thể bị lượng tin tức vừa rồi ép sụp đổ.
May mà linh hồn mình đủ mạnh cho nên có thể tiếp nhận dễ dàng.
Sở Mộ đến bây giờ mới thôi, sau khi nhìn qua lượng tin tức khổng lồ vừa rồi, hiện tại hắn biết cảm giác bị nhét đá vào đầu là thế nào.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm giác choáng váng qua đi, Sở Mộ nhắm mắt tiêu hóa tin tức.
Phong cấm!
Hai chữ này xuất hiện trong đầu Sở Mộ.
Sở Mộ đọc xuống phía dưới liền dở khóc dở cười, ngọc thạch chính là truyền thừa chi thạch, ẩn chứa tin tức truyền thừa, hơn nữa còn là truyền thừa phong cấm chi đạo nguyên vẹn.
Sở Mộ chưa bao giờ nghĩ sẽ nghiên cứu phong cấm, bởi vì thời gian của hắn không đủ dùng, mà bây giờ hắn đạt được phong cấm truyền thừa, còn là truyền thừa nguyên vẹn, ít nhất là truyền thừa từ cơ bản nhất nhập môn tới Đại Tông Sư.
Người có thiên phú học phong cấm bắt đầu từ nhập môn cũng tốn nhiều thời gian, nhưng nếu như đạt được truyền thừa nguyên vẹn, chỉ cần căn cứ truyền thừa ghi lại sau đó xâm nhập học tập, hiệu suất sẽ tăng cao gấp mười lần, thậm chí vài chục lần.
Tin tức kia ghi rõ ràng, muốn học phong cấm đầu tiên phải có tinh thần lực cực mạnh, chính là cần thiên phú linh hồn, càng mạnh càng tốt.
Bởi vì thi triển phong cấm cần vận dụng lực lượng linh hồn dẫn dắt, đó cũng là tinh thần ý niệm.
Cho nên Phong Cấm Sư có được tinh thần ý niệm mạnh hơn người khác nhiều lần, hơn nữa mạnh như Sở Mộ càng ít.
Tin tức trong đầu rất lớn, Sở Mộ không cách nào đọc hoàn tất, hắn đình chỉ đọc, hắn mở mắt nhìn phong cấm và tự hỏi.
- Với ngộ tính của ta và đạt được truyền thừa nguyên vẹn, có lẽ có thể trong thời gian ngắn nắm giữ đại bộ phận phong cấm.
Sở Mộ nói thầm.