- Nhớ đến là bực, Thị Huyết Ngũ Hổ chúng ta đã bao giờ phải hành động cẩn thận như vậy. Thiên Phong kiếm cung chết tiệt, nếu có ngày thực lực của ta đủ mạnh nhất định phải nhổ tận gốc, hút khô huyết tủy của bọn họ!
- Được rồi, đừng nói mấy lời không thực tế đó nữa, lo đi tìm mãnh thú săn giết đi. Khí huyết cốt tủy của mãnh thú mạnh hơn nhân loại, càng giúp ích cho chúng ta tu luyện.
- Nhưng huyết tủy của mãnh thú không ngon bằng nhân loại.
Đang càu nhàu thì nghe chấn động khe khẽ từ mặt đất, dù yếu nhưng năm người vẫn cảm nhận được.
- Chắc có mãnh thú chiến đấu.
Trong phút chốc năm bóng người lao nhanh hướng phát ra chấn động.
Dù là mãnh thú đánh nhau hay mãnh thú chiến đấu với Kiếm Giả thì bọn họ sẽ có cơ hội nhặt được của rơi.
Sở Mộ và mãng xà vẫn đang đánh nhau, một lúc sau hắn cảm giác trong không khí hỗn loạn có mấy hơi thở khác lạ yếu ớt. Nếu Sở Mộ không cô đọng thành sao ý niệm thì không cảm giác được.
Hơi thở khác lạ yếu ớt chất chứa hung tàn tà ác âm u khát máu, ý niệm tinh thần vừa tiếp xúc đã thấy lạnh lẽo, cực kỳ khó chịu.
Sở Mộ đoán có lẽ Kiếm Giả tà đạo đến gần, nhưng không biết là mấy người.
- Không ngờ là một Kiếm Giả, còn chiến đấu với Hoa Ban Mãng.
- Một con Hoa Ban Mãng cũng không đánh lại, quá yếu rồi.
Năm bóng người đến gần núp sau thân cây to, ẩn trong cỏ xanh theo dõi chiến đấu giữa Sở Mộ và Hoa Ban Mãng, bình xét thực lực của hắn.
- Tốt quá, rốt cuộc lại được nếm mùi vị huyết tủy người.
Đại ca trong Thị Huyết Ngũ Hổ cẩn trọng khẽ nói:
- Đừng gấp, ta cứ thấy kỳ kỳ.
- Có gì mà kỳ đâu đại ca, Kiếm Giả này chắc là đệ tử của Thiên Phong kiếm cung, tự cho là có chút thực lực chạy đến Ám lâm tôi luyện, không biết trời cao đất rộng.
Chuyện như vậy không hiếm.
So với Kiếm Giả trưởng thành từ nhiều lần giết chóc như Thị Huyết Ngũ Hổ thì đệ tử Thiên Phong kiếm cung tựa đóa hoa trong nhà ấm, nhưng luôn có ngoại lệ.
- Đại ca, chúng ta ra tay đi, đánh người kia và Hoa Ban Mãng bị thương nặng rồi hút huyết tủy, mùi vị đó mới là tuyệt vời nhất.
Người sống và người chết mùi vị huyết tủy khác nhau.
Đại ca trong Thị Huyết Ngũ Hổ cẩn thận nói:
- Chờ thêm chút nữa.
Lại qua mười lăm phút, Sở Mộ bị thương, người Hoa Ban Mãng đầy vết thương, hai bên lực lượng ngang nhau.
- Đại ca còn chờ gì nữa? Nếu chờ nữa thì huyết tủy hết ngon!
Đại ca trong Thị Huyết Ngũ Hổ rốt cuộc ra lệnh:
- Rồi, ra tay đi!
Qua một thời gian quan sát gã không thấy có gì sơ hở.
Năm bóng người bay ra từ lùm cỏ xanh sau thân cây, tuy cảm thấy Sở Mộ và Hoa Ban Mãng quá yếu nhưng bọn họ không chút nương tay. Đây là thói quen nuôi dưỡng từ nhiều năm giết chóc của chúng, sư tử vồ thỏ vẫn dốc hết sức.
Thị Huyết Ngũ Hổ vừa ra tay thì hơi thở tà ác tràn ngập trong không khí càng nồng hơn nhiều, hóa thành sóng triều máu me ập đến, làm Sở Mộ và Hoa Ban Mãng khựng lại.
Mắt Hoa Ban Mãng tràn ngập kinh hoàng, vặn vẹo người muốn trốn nhưng vẫn chậm một bước. Một luồng kiếm quang đỏ thẫm chém Hoa Ban Mãng thành hai khúc.
Năm bóng người đáp xuống cạnh Hoa Ban Mãng, năm thanh kiếm khí đâm vào mấy khúc mình, vận chuyển tà công, từng luồng máu cốt tủy hóa thành năng lượng dọc theo kiếm khí đỏ sậm chảy vào cơ thể năm người.
Chỉ mười giây Hoa Ban Mãng thô to đã bị hút khô máu cốt tủy, héo rút không chút sự sống, toát ra tử khí như chết lâu năm.
Năm ánh mắt khát máu tà ác cùng nhìn Sở Mộ, làm hắn cảm giác lạnh lẽo tràn ngập toàn thân.
Năm bóng người hiển nhiên là nhân loại, nhưng đôi mắt họ đỏ rực, làn da tái xanh như bị bệnh nặng mất nhiều máu, còn lấm tấm vằn xám, cổ nổi gân xanh như con giun bò.
Một người mở miệng nói:
- Gặp Thị Huyết Ngũ Hổ chúng ta là bất hạnh của ngươi.
Thanh âm trầm thấp âm u khàn khàn, người nghe sẽ thấy ác mộng.
Sở Mộ cười nói:
- Có lẽ ta may mắn thì sao?
Sở Mộ khẳng định năm người này là năm Kiếm Giả tà đạo, mục tiêu nhiệm vụ của hắn.
Đại ca Thị Huyết Ngũ Hổ nhướng mày, bản năng cảm thấy không ổn, nhưng có gì kỳ thì chưa nói được.
Đại ca Thị Huyết Ngũ Hổ quát to:
- Ra tay!
Trong phút chốc Thị Huyết Ngũ Hổ nhích người hóa thành năm luồng quyết quang từ năm hướng bắn vào Sở Mộ. Kiếm đâm ra huyết quang trong không trung như sao băng máu giết hướng Sở Mộ.
Hơi thở âm trầm tà ác bao phủ người Sở Mộ, nếu thực lực của hắn bị giới hạn tại đây thì sẽ bị năm hơi thở âm lạnh tà ác bao vây, mất hết năng lực chống cự mặc người xâm lược.
Tiếc rằng thực lực của Sở Mộ không chỉ có bấy nhiêu.
Khi kiếm của Thị Huyết Ngũ Hổ sắp đâm vào da Sở Mộ thì đôi mắt chúng bắn ra huyết quang mãnh liệt như đã nếm được vị huyết tủy ngon lành.
Thị Huyết Ngũ Hổ không biết rằng công kích của chúng bị Sở Mộ thấy rõ quỹ tích, nếu hắn muốn thì sẽ dễ dàng né tránh.
Chỉ là kiếm ý, áo nghĩa nhất chuyển tầm thường, đại ca Thị Huyết Ngũ Hổ cao sâu hơn chút đã gần đến nhị chuyển nhưng vẫn còn quá yếu.
Bát Diện Thiên Hoang kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm quang mơ hồ lẫm liệt thành đường cong càn quét thiên quân, vụt nhanh qua cổ Thị Huyết Ngũ Hổ, không sót một tên, kiếm của chúng cũng bị đánh bật ra, không thể gây chút tổn thương cho Sở Mộ.
Tay trái Thị Huyết Ngũ Hổ ôm cổ họng, mắt đỏ tràn ngập sự giật mình, khó tin, chỉ vào Sở Mộ khó nhọc nói:
- Ngươi...!
Thị Huyết Ngũ Hổ chỉ nói được một chữ thì cổ họng đã phun ra vòi máu, người run rẩy, sắc đỏ trong mắt nhanh chóng rút đi, cơ thể từ từ ngã ra sau.
Rầm!
Năm cái xác té xuống đất, bụi cát bay đầy.
Sở Mộ nhanh chóng tháo không gian giới chỉ cấp thấp của Thị Huyết Ngũ Hổ xuống, kiếm khí đỏ sậm cũng bị cất đi, xác chết cũng vậy, đó là chứng minh nhiệm vụ hoàn thành.
Sở Mộ thầm nhủ:
- Nên trở lại.
Sở Mộ giấu đi hơi thở không chút dao động truyền ra, hắn nhanh chóng nhích người rời khỏi Ám lâm trở về Thiên Phong kiếm cung.
***
Quý Thiên Tường vừa thấy Sở Mộ liền bảo:
- Về rồi, không hoàn thành nhiệm vụ cũng không sao, nhiệm vụ như vậy khó khăn hơn sát hạch Kiếm Tôn khác, ta đã báo với tổng giáo tập, tổng giáo tập đồng ý cho ngươi thay đổi nhiệm vụ sát hạch khác ngay.
Sở Mộ nói:
- Ta đã hoàn thành nhiệm vụ.
Quý Thiên Tường trợn to mắt nói:
- Hoàn thành nhiệm vụ... Cái gì? Ngươi hoàn thành nhiệm vụ...?
Giáo tập trấn thủ sát hạch Kiếm Tôn cũng hết hồn.
Sở Mộ lựa chọn nhiệm vụ tuy cũng thuộc phạm trù sát hạch Kiếm Tôn nhưng khó khăn hơn nhiệm vụ bình thường nhiều.