Mỗi đường kiếm ra ngoài là thân kiếm sẽ rung bần bật, mắt thường không nhìn ra, lỗ tai không nghe được thanh âm, vì tốc độ chấn động đã bỏ xa tốc độ đường truyền thanh.
Sở Mộ bất giác tiến vào trạng thái kỳ lạ, bản thân hắn không hề hay biết, hắn chỉ chìm đắm trong đó hết lần này tới lần khác, tu luyện kiếm thuật như không biết mệt.
Mỗi động tác đơn giản chứa trăm ngàn loại biến đổi, mỗi kiếm đều vì dung nhập Chấn Sơn Kình mà tràn ngập lực lượng đáng sợ, chẻ núi đứt non.
Trong tu luyện uy lực Chấn Sơn Kình dần tăng cao, đẳng cấp không ngừng sâu thêm.
Lúc này một bóng người từ ngoài Kiếm Lâu lao nhanh vào trong như cơn gió, là Giang Xuyên. Vẻ mặt Giang Xuyên hết sức nôn nóng.
Một đấu kiếm đài trong Thiên Phong kiếm cung, bốn phía tụ tập nhiều Kiếm Giả hình thành hai trận doanh, phân biệt rõ ràng.
Một bên là Kiếm Giả thế giới Thái Cổ có cỡ vạn người, một bên là Kiếm Giả chín khối đại lục, đa số đến từ Cổ Kiếm đại lục, phần nhỏ khác từ tám khối đại lục, chỉ cỡ hơn một ngàn người.
Hai trận doanh đối lập, mỗi Kiếm Giả phát ra khí thế sắc bén kích động va chạm nhau, trừng mắt nhìn nhau, có dấu hiệu xung đột leo thang.
Có thể dự kiến nếu bùng nổ xung đột lớn thì Kiếm Giả thế giới Thái Cổ sẽ dùng ưu thế áp đảo nghiền áp Kiếm Giả chín khối đại lục, vì số người hai phe chênh lệch gấp mười lần trở lên, thực lực cá nhân thì bên Kiếm Giả thế giới Thái Cổ vẫn chiếm ưu thế.
Dù bị yếu thế nhưng nhóm Kiếm Giả chín khối đại lục kiên quyết không lùi nửa bước, điều này liên quan đến tranh phong giữa Kiếm Giả chín khối đại lục và Kiếm Giả thế giới Thái Cổ, nhường bước tương đương nhận thua.
Dù bị đánh trọng thương, bị chà đạp tơi tả thì bọn họ tuyệt đối không thể lùi bước.
Trong trận doanh Kiếm Giả thế giới Thái Cổ, một Kiếm Giả lớn tiếng cười khẩy nói:
- Quê mùa đúng là quê mùa, có tư cách gì so với chúng ta?
Một Kiếm Giả Thái Cổ khác hét to, trong thanh âm tràn ngập xem nhẹ:
- Đúng rồi, như Sở Mộ kia, tưởng mình có thiên phú tốt một chút, biểu hiện xuất chúng một là coi trời bằng vung cuồng vọng tự đại, không biết đông tây nam bắc đi buông lời ngông cuồng đòi khiêu chiến với Tư Không Chiến đại nhân, thật là không biết sống chết tự tìm sỉ nhục.
Đám Kiếm Giả Thái Cổ cười phá lên nhạo báng.
Một Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục phản bác ngay:
- Ngươi đang ghen tỵ! Sở Mộ có thể tham ngộ kiểm soát lực lượng, tu luyện đến đẳng cấp Nhập cảnh trong vòng hơn một tháng, Tư Không Chiến trong miệng các ngươi có thể làm được điều này không?
Lại có Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục khác hét to:
- Đúng vậy! Sở Mộ không chỉ tu luyện kiểm soát lực lượng đến đẳng cấp Nhập cảnh trong vòng một tháng, thực lực của hắn cũng trong thời gian ngắn tăng vọt, xông qua cửa thứ sáu khôi lỗi kiếm trận. Tốc độ thăng cấp như vậy trong các ngươi ai có thể so sánh với hắn? Tư Không Chiến của các ngươi có làm được không?
Vô hình trung Sở Mộ đã thành thần tượng của đám Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục.
Bởi vì trên đại lục của họ thì bọn họ toàn là tinh anh, có đãi ngộ thiên chi kiêu tử nhưng khi đến thế giới Thái Cổ luôn bị xem thường. Sở Mộ nổi lên, với tư thái mạnh mẽ tuyệt đối đạp trên người khác, hắn đã thành hải đăng trong lòng bọn họ.
Xung đột dạo gần đây toàn bắt nguồn từ Sở Mộ.
- Ta thừa nhận Sở Mộ có chút bản lĩnh, nhưng, hắn có tư cách gì so sánh với Tư Không đại nhân?
Tư Không Chiến là đệ nhất nhân đệ tử chính thức nên có rất nhiều người sùng bái, không biết bao nhiêu người muốn trở thành người đi theo của gã.
- Bớt nói nhảm đi, các ngươi kêu Sở Mộ đến để so cao thấp với chiến tướng thứ ba của Tư Không đại nhân đi. Chiến tướng thứ ba sẽ cho các ngươi biết Sở Mộ mà các ngươi sùng bái nhỏ yếu cỡ nào.
Nghe câu này ánh mắt nhiều người chuyển hướng đấu kiếm đài. Một người đứng trên đấu kiếm đài, thân thể cao lớn uy mãnh đứng thẳng tắp như một thanh cự kiếm cắm vào đài, toát ra khí thế sắc bén bá đạo mà thảm liệt.
Đó là chiến tướng thứ ba trong mười ba chiến tướng của Tư Không Chiến.
Trước đó có mấy vị Kiếm Giả đi lên đều bị chiến tướng thứ ba một kiếm đánh bại. Tô Hạo Sa được sức chiến đấu Vô Song chi vinh diệu cũng không đánh lại chiến tướng thứ ba, chỉ ba kiếm là gã đã thua.
Có thể nói đám người có mặt không ai đánh lại chiến tướng thứ ba.
Nên Giang Xuyên mới vội vàng đi tìm Sở Mộ, gã cảm thấy chuyện này phải do hắn ra mặt mới được.
Không lâu sau Sở Mộ và Giang Xuyên bước nhanh tới.
Cùng lúc đó một bóng bay nhanh vụt qua đám đông nhảy lên đấu kiếm đài.
Người này mắt lấp lánh tia sáng lạnh lùng nói:
- Để ta khiêu chiến với ngươi.
- Là hắn!
- Phàn Bất Phàm!
- Phàn Bất Phàm có thể đánh bại chiến tướng thứ ba không?
Phàn Bất Phàm đột nhiên xuất hiện trên đấu kiếm đài đứng đối diện chiến tướng thứ ba, Sở Mộ kêu Giang Xuyên đừng lên tiếng, hắn âm thầm đến gần đám đông. Mọi người bị hai người trên đấu kiếm đài hấp dẫn nên không chú ý Sở Mộ đã đến.
Vẻ mặt chiến tướng thứ ba hờ hững chậm rãi nói:
- Ngươi tên Phàn Bất Phàm? Nghe nói ngươi là người duy nhất được ba mục Vô Song chi vinh diệu trong chín khối đại lục, nói vậy ngươi là người lợi hại nhất trong chín khối đại lục?
Phàn Bất Phàm thẳng thắn thừa nhận:
- Đúng vậy!
- Vậy sao?
Khuôn mặt chiến tướng thứ ba đầy mỉa mai:
- Thế sao ta cảm thấy Sở Mộ nổi tiếng hơn ngươi nhiều?
Mắt Phàn Bất Phàm lóe tia sắc lạnh hít sâu, nói:
- Hắn là hắn, ta là ta, ta sẽ đánh bại ngươi, cho mọi người biết ta mới là người mạnh nhất trong chín khối đại lục.
- Ra kiếm đi.
Khóe môi chiến tướng thứ ba cong lên giễu cợt:
- Không thì ngươi chẳng có cơ hội rút kiếm.
Phàn Bất Phàm không nhún nhường, chiến tướng thứ ba là một đối thủ mạnh, mang đến áp lực cho gã.
Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang chợt lóe như cực quang rạch phá không trung. Phàn Bất Phàm lao lên như mũi tên bay thẳng một đường đâm hướng chiến tướng thứ ba, tốc độ siêu nhanh.
Khi kiếm đến gần kiếm cương hộ thể của chiến tướng thứ ba thì kiếm ý rót vào kiếm, nháy mắt đâm rách kiếm cương hộ thể, kiếm đi nhanh hơn đâm vào gã. Khi mũi kiếm cách cổ họng chiến tướng thứ ba một tấc thì kiếm nguyên, áo nghĩa được rót vào trong đó, nháy mắt bạo phát.
Tiếng rít chói tai cực kỳ kinh người.
Đám người Tô Hạo Sa ngây ra, mắt chiến tướng thứ ba lóe tia kinh ngạc. Không ngờ Phàn Bất Phàm có thể tu luyện kiểm soát lực lượng đến trình độ này, nhiều Kiếm Giả Thái Cổ mất năm, sáu năm khổ luyện mới được như thế.
Không uổng là người được ba mục Vô Song chi vinh diệu, quả nhiên không giống bình thường.