Một Kiếm Tôn run giọng hỏi:
- Chỗ này là đâu?
Bọn họ đều biết đây là thế giới Thái Cổ, nhưng thế giới Thái Cổ là thế giới khổng lồ hơn Cổ Kiếm đại lục gấp vô số lần. Trước mắt có rất nhiều tòa tháp cao, có ngọn núi, có rất nhiều vật kiến trúc và đám đông, từng ánh mắt nhìn quét qua.
Xem những vật kiến trúc này ít nhất cao trăm thước, có thậm chí đến ngàn thước, nguy nga hùng vĩ, khí thế hùng hồn như núi sông trập trùn liên miên không dứt.
Một thanh âm vang lên:
- Các vị Kiếm Giả của tiểu thế giới, hoan nghênh các người đến thế giới Thái Cổ, nơi này là Thiên Phong kiếm cung!
Một bóng người xuất hiện trên bầu trời từ từ đáp xuống, chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt già nua treo nụ cười, không có chút gì là coi rẻ khinh thường. Có lẽ người này thật sự không kỳ thị những Kiếm Giả đến từ chín khối đại lục như Cổ Kiếm đại lục, Thiên Kiếm đại lục vân vân, hoặc người này tâm cơ thâm sâu, không lộ ra vui giận.
- Thiên Phong kiếm cung!
Sở Mộ nhìn lão nhân, thầm nghĩ:
- Tư Đồ Tú, Dương Liệt là đệ tử của Thiên Phong kiếm cung.
Lão nhân vẫn chắp tay sau lưng, mỉm cười nói:
- Hiện giờ các người có hai lựa chọn, một là rời khỏi đây một mình phiêu bạt. Trong thế giới Thái Cổ có vô số kỳ ngộ, nếu may mắn các người sẽ được một số kỳ ngộ để bản thân càng mạnh hơn. Song song đó ẩn chứa vô số hung hiểm, nguy hiểm hơn tiểu thế giới các người ở gấp vạn lần.
Ngữ điệu không cao không thấp không chậm không nhanh, lại khiến mỗi người nghe rõ mồn một:
- Thứ hai là các người ở lại đây, trở thành đệ tử của Thiên Phong kiếm cung, giống như Kiếm Giả thế giới Thái Cổ được cơ hội tiến tu mười năm trong Thiên Phong kiếm cung.
Đây là một sự lựa chọn, tuy lão nhân không nói kỹ càng nhưng mọi người không ngốc, hiểu được ngay.
Ở trong Thiên Phong kiếm cung làm đệ tử thì sẽ được một số tài nguyên, được bồi dưỡng nhưng cũng phải trả giá, trên đời không có bữa cơm miễn phí.
Nếu chọn cái đầu tiên, tự đi phiêu bạt thì không ổn.
Vì bọn họ không biết gì về thế giới Thái Cổ, lỗ mãng rời đi là cách làm ngu ngốc.
Trong khoảnh khắc mọi người đã có quyết định.
Lão nhân lạnh nhạt nói:
- Không cần các vị nói ra lựa chọn, bây giờ người muốn một mình phiêu bạt cứ rời đi là được.
Có Kiếm Tôn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chân như mọc rễ, kiên quyết với sự lựa chọn của mình. Có Kiếm Tôn nhìn hai bên, thấy không ai nhúc nhích thì mình cũng đứng yên.
Lão nhân gật đầu, đang định nói chuyện thì đột nhiên từ trong chín trận doanh có mấy chục Kiếm Giả đi ra, ai nấy dứt khoát rời đi, mặc cho ai gọi lại cũng không quan tâm.
- Đừng kêu, đó là lựa chọn của chính họ!
Lão nhân lên tiếng át qua những tiếng kêu:
- Ai có chí nấy, không chừng bọn họ sẽ được kỳ ngộ một bước lên trời!
Trong trận doanh đại lục của đám người vừa rời đi, các Kiếm Thánh dẫn đội biểu tình cực kỳ khó xem.
May mà một vạn Kiếm Tôn Cổ Kiếm đại lục không ai nhúc nhích, Cực Quang Kiếm Thánh và Sương Hàn Kiếm Thánh thấy an ủi, ít ra bọn họ không phải nhóm người lỗ mãng.
Trong mắt mọi người thì mấy chục Kiếm Giả rời đi là hành động cực kỳ lỗ mãng. Trong thế giới Thái Cổ chưa biết, với thực lực của bọn họ hơn phân nửa là tự tìm đường chết.
- Nếu các vị chọn ở lại thì sau này là đệ tử của Thiên Phong kiếm cung.
Lão nhân tiếp tục bảo:
- Nhưng Thiên Phong kiếm cung không phải ai cũng vào được, muốn trở thành đệ tử thật sự của Thiên Phong kiếm cung còn phải trải qua sát hạch, chỉ khi nào thông qua kiểm tra mới trở thành đệ tử chính thức của kiếm cung. Người không qua thử thách tạm thời trở thành tạp dịch của kiếm cung, mỗi năm có một lần cơ hội xin sát hạch, đậu thì trở thành đệ tử chính thức, không đậu tiếp tục làm tạp dịch. Đây là quy định của kiếm cung, Kiếm Giả thế giới Thái Cổ cũng phải tuân theo.
Nghe lão nhân nói hình như không nhằm vào Kiếm Giả chín khối đại lục, các Kiếm Tôn sắc mặt dễ chịu hơn chút, dù sao danh hiệu tạp dịch không dễ nghe.
- Lần này Thiên Phong kiếm cung chúng ta sắp thêm một đám tạp dịch rồi.
- Chín khối đại lục có tổng cộng chín vạn người, trừ mấy chục người rời đi ra còn gần chín vạn người, ước chừng không bao nhiêu người trở thành đệ tử chính thức của kiếm cung chúng ta.
- Theo ta thấy xác suất không đến một phần mười.
Đám đệ tử Thiên Phong kiếm cung xì xầm bàn tán, giọng nói không thèm che giấu chui vào tai đám Kiếm Tôn.
- Vì các vị mới đến thế giới Thái Cổ, chưa hoàn toàn thích ứng với nơi này nên không thể phát huy thực lực thật sự. Cho các vị mười ngày thích ứng, mười ngày sau bắt đầu sát hạch, hy vọng các người có thể vượt qua để trở thành đệ tử chính thức của Thiên Phong kiếm cung chúng ta.
Lão nhân lạnh nhạt nói:
- Lát nữa sẽ có người sắp xếp chỗ ở cho các vị, khi thời gian đến cũng có người thông báo các vị bắt đầu sát hạch. Nội dung sát hạch thì chờ khi nào thời gian đến các vị tự nhiên sẽ biết.
Mấy câu cuối lão nhân nói với giọng điệu nghiêm khắc:
- Ngoài ra ta xin trịnh trọng nói cho các vị một điều, Thiên Phong kiếm cung có quy định của mình, trong thời gian này không ai được gây sự, nếu không sẽ trục xuất khỏi kiếm cung!
Thiên Kiếm đại lục, Thần Kiếm đại lục, Ma Kiếm đại lục, Huyết Kiếm đại lục, Ngạo Kiếm đại lục, Cổ Kiếm đại lục, Vạn Kiếm đại lục, Vô Kiếm đại lục, Yêu Kiếm đại lục, các Kiếm Tôn của chín khối đại lục được sắp xếp thống nhất ở trong một tòa lầu lớn. Bọn họ được bảo rằng trong vòng mười ngày không được rời khỏi tòa lầu này, chờ mười ngày sau bắt đầu sát hạch thì mới được phép rời đi.
Cách làm này hơi giống giam lỏng, làm nhiều người khó chịu nhưng không ai chống đối, vì thực lực cách biệt quá xa.
Bọn họ không thể rời khỏi lòa nhà lớn cũ kỹ, người khác cũng không được tự tiện vào, thế thì sẽ tránh khỏi xung đột không cần thiết, cũng xem như có chút tác dụng bảo vệ.
Tòa lầu lớn cao vài trăm thước, có rất nhiều phòng. Nhưng Kiếm Giả của chín khối đại lục gần chín vạn người, không thể mỗi người ở một phòng được, đành tạm thời mười người chen vào một phòng. May mà đám Kiếm Tôn không cần nghỉ ngơi, có chỗ ngồi xếp bằng là đủ rồi.
Nhưng làm một trong Kiếm Tôn tinh nhuệ nhất trên đại lục của mình, bọn họ đến đâu đều được đối xử như khách quý, ở biệt viện to lớn, rượu ngon thức ăn ngon hưởng dụng thỏa thích. Đâu như bây giờ lưu lạc tới mức bị người biến tướng ‘giam lỏng’ trong tòa nhà lầu cũ nát, còn phải chen chúc trong căn phòng nhỏ với chín người khác.
Đãi ngộ khác biệt như trời với đất.