Kiếm Đăng

Chương 59: Bất Lão bà bà



Tiếng lụa phất theo chiều gió thoảng tuy rất nhẹ nhàng song đối với đôi tai của Cừu Cốc, chàng đã phát giác ngay tự lúc ban đầu. Ngước đầu lên nhìn thì quả thấy một trung niên thiếu phụ đang đứng trước mặt chàng khoảng độ một trượng ngoài.

Thiếu phụ này chàng đã từng gặp qua, tức là người cùng đứng nói chuyện với Thái Bạch Tiên Ông giả lúc nãy, lòng chàng không khỏi e dè sợ sệt.

Tỵ Trần đạo trưởng vừa trông thấy thiếu phụ bất giác buột miệng kêu lên kinh dị :

- Bất Lão bà bà!

Trung niên thiếu phụ mỉm cười một cách ngạo nghễ :

- Khó có người còn nhận được ta là Bất Lão bà bà.

Cừu Cốc tiến lên một bước nói :

- Có phải phương giá đến tìm tại hạ chăng?

- Đúng thế, ta đến tìm ngươi.

- Có việc gì chỉ giáo?

- Nghe nói lão quỷ ấy đã trao cho ngươi tất cả mọi vật. Có phải đúng thế chăng?

- Tại hạ không hiểu phương giá ám chỉ về việc gì?

- Vạn Tái Trường Thanh cùng Thiên Niên Kế Tục.

- Vạn Tái Trường Thanh thì lão Tiên ông đã tự dùng lấy rồi, còn Thiên Niên Kế Tục quả thật đang có trong người tại hạ.

- Vậy thì đưa đây.

Cừu Cốc ngơ ngác một hồi rồi bỗng cười lớn :

- Lại có việc dễ dàng như thế sao?

- Lão thân chẳng phải lấy không của ngươi đâu. Nếu ngươi chịu đưa vật ấy ra cho ta thì ngày đại hội mai này nơi núi Thái Sơn, lão thân tuyệt nhiên không hề nhúng tay vào.

Bỗng một tiếng cười khàn khàn tiếp theo :

- Hay dữ đa! Không ngờ đêm hôm ngươi lại ra đây để nói chuyện buôn bán riêng tư.

Bất Lão bà bà biến sắc quát :

- Lão thân muốn thế nào thì làm thế ấy, không ai có quyền can thiệp cả.

- Nên nhớ ba chúng ta đã có hiệp ước rồi chứ!

Tiếp theo là tiếng gió đưa đến, trong đấu trường lại có thêm một quái nhân mặt mày vô cùng hung ác.

Cừu Cốc vừa trông thấy đã nhận ra ngay là quái nhân ăn rết khi nọ, trong lòng không khỏi thất kinh.

Bất Lão bà bà lạnh lùng nói :

- Lão thân chỉ muốn Vạn Tái Trường Thanh cùng Thiên Niên Kế Tục, ngoài ra không có liên quan gì đến hiệp ước của chúng ta cả.

Quái nhân trợn mắt và buông tiếng cười ha hả đoạn quay sang Cừu Cốc lớn tiếng :

- Có phải chính ngươi đả thương Trường Kình công tử chăng?

- Không sai.

- Ngươi có biết y là ai không?

- Tại hạ chỉ biết quân cường đạo phải được trừng trị, ngoài ra không cần biết y là ai cả.

- Hừ! Có lẽ ngươi không còn muốn sống nữa vậy.

Lời dứt thì tay áo cũng đã phất ra, một luồng âm phong mạnh mẽ ồ ạt bắn vào mặt Cừu Cốc.

Cừu Cốc đứng yên một chỗ, song chưởng lập tức đẩy ra. “Bốp bốp” hai tiếng kêu vang, người chàng liền bị sức chấn của đối phương đẩy lùi mấy bước.

Quái nhân “Hừ” một tiếng nói :

- Quả nhiên có chút đỉnh tài nghệ, hèn chi chẳng lớn gan đến thế.

Song chưởng ông ta lại định đẩy ra, Bất Lão bà bà đã tiến lên một bước nói :

- Việc của ngươi không thể để đến ngày mai được sao? Tại sao lại định giải quyết bây giờ?

- Thằng tiểu tử này ngông cuồng quá lẽ. Bổn tọa không thể tha hắn được nữa.

- Nhưng ta không để cho ngươi được toại ý.

- Ngươi?... Ha ha ha... ngươi ỷ gì mà nói thế?

- Nên hiểu việc giữa ta cùng hắn chưa giải quyết xong kia mà.

- Nhưng bổn tọa không thể chờ đợi được nữa.

Bất Lão bà bà giận dữ quát :

- Có phải ngươi muốn gây sự với lão thân này chăng?

Quái nhân nghe hỏi mặt bỗng biến sắc, giây lâu mới buông tiếng cười lớn :

- Chúng ta đã có cam kết, bổn tọa làm sao lại muốn gây sự với Bà bà. Chỉ vì tiểu tử này khó bề ứng phó đấy thôi.

- Có phải ngươi sợ ta không phải là địch thủ của hắn không?

- Ha ha, ngươi thật nhiều tưởng tượng.

Tiếng cười vừa dứt thì người của quái nhân cũng đã lùi ra sau tám thước, nhường lại trận đấu cho trung niên thiếu phụ.

Lúc nãy khi ông ta chạm chưởng với Cừu Cốc, tuy chiếm ưu thế, song trong lòng cũng đã hiểu rõ là muốn thắng chàng thanh niên này ít nhất cũng phải mất đi sức lực rất nhiều, nên giờ giả vờ nể nang nhường cho con mụ ra tay trước đã.

Riêng về Cừu Cốc, sau khi chạm chưởng với quái nhân, lòng chàng không khỏi kinh dị. Vì võ công của quái nhân cao đến đỗi lâu nay chàng chưa từng gặp qua. Giờ ông ta lại tỏ ra nể sợ Bất Lão bà bà đủ chứng tỏ bà ta cũng chẳng phải là nhân vật tầm thường vậy. Mắt nhìn Bà bà bước từng bước một tiến sát đến nơi, chàng vội vã ngầm vận Huyền Môn Tiên Thiên chân khí hộ thân.

Chỉ trong giây phút, chiếc áo của chàng đã từ từ phồng lên như quả khí cầu, trên đầu tóc đều dựng lên, gương mặt đỏ ửng.

Bất Lão bà bà thấy thế, trong lòng không khỏi thất kinh thầm nghĩ :

- “Xem tiểu tử này không phải dễ hạ đâu”.

Tuy tánh bà ngạo ngược đã quen, nhưng giờ là phút quyết định sự vinh nhục nên cũng chẳng dám mạo hiểm tấn công vội.

Hai đàng cứ đứng ngầm vận công chuẩn bị, ai cũng chẳng dám khinh thường mà ra tay trước.

Ai nấy đều hồi hộp lo lắng, nhưng Thanh Thu và Hồng Liệu là hai người quan tâm hơn hết, mỗi nàng tay đều hờ sẵn thanh kiếm báu, đôi mắt lăm lăm nhìn vào trận đấu không chớp.

Chỉ có Tỵ Trần đạo trưởng là người vẫn giữ được sự bình tĩnh, ông ta khẽ tay giải lấy các yếu huyệt cho Hận Thu đoạn dặn dò nói :

- Tình thế đã ác liệt, mong công tử chớ nên khinh thường hành động. Bần đạo cần phải đến để giúp tay cho Cừu Cốc, công tử đến coi ngó cho Mộ Dung cô nương vậy.

Trong lòng Hận Thu giờ đây nóng nảy vô cùng, nhưng chàng biết có gấp đi nữa cũng vô dụng, chỉ đành gật đầu vâng lời thôi.

Quái nhân khoanh tay đứng bên nhìn thấy tình hình hiện tại, đoán biết Bà bà có lẽ khó thắng nổi đối phương nhưng trong lòng đã có mưu kế sẵn, thành thử quyết không chịu ra mặt trong lúc này.

Đêm càng về khuya, tiếng côn trùng vang dậy khắp đó đây, vầng trăng non dần dần nhô trên mỏm núi.

Bỗng Bà bà quát lên một tiếng kinh hồn, tung mình nhảy đến xuất chưởng đánh ra, kình phong ào ạt như sóng vồ núi lở, nhằm vào người Cừu Cốc ụp tới.

Nét mặt Cừu Cốc trịnh trọng, đơn chưởng từ ngực đẩy ra với thức “Giang Vũ Phi Phi” của Tiên ông đã dạy, linh không đánh tới.

“Bốp bốp”! mấy tiếng vang dội liên tiếp phát lên, người của Cừu Cốc đã bị đẩy lùi hai bước, máu từ dưới cuồn cuộn xông lên, lòng sợ sệt khôn cùng.

Lập tức chàng đứng yên bất động, vận dụng chân khí trấn áp tinh thần, sẵn sàng chờ địch.

Bất Lão bà bà thấy dùng nội lực đánh ra mà Cừu Cốc không hề nao núng gì cả, nên liền thay đổi ngay lối đánh. Chưởng ảnh chớp nhoáng, một lượt công vào mấy nơi yếu huyệt lẹ như điện chớp, phút chốc đã đánh ra mười tám chưởng.

Bà ta vừa sử dụng “Phiêu Binh chưởng pháp” ngón nghề độc đáo nhất của bà, khiến cho Cừu Cốc trong nháy mắt đã bị lọt vào vòng chưởng ảnh của đối phương.

Cừu Cốc đưa mắt nhìn về tứ phía, thấy đâu đâu cũng đều là chưởng ảnh, đồng thời áp lực nặng tợ ngàn cân từ ngoài ép vào khiến cho chàng như không còn thở được nữa. Cừu Cốc liền vận dụng Huyền Môn Chân khí rít lên một tiếng thảnh thót, khai triển Tiềm Long cửu thức, tận lực chống cự.

Bất Lão bà bà cười lớn nói :

- Xem ngươi chẳng ra gì mà dám cả gan chống cự với lão thân, thật gan cũng chẳng phải nhỏ.

Đôi mày Cừu Cốc nhíu lại lớn tiếng nói :

- Lữ mỗ tuy biết không địch lại, song cũng không chịu bó tay đầu hàng.

- Tốt! Tiếp chưởng đây.

Bất Lão bà bà nghiêng mình một cái, kình phong mạnh như bài sơn đảo hải từ lòng bàn tay ồ ạt tuôn ra.

Cừu Cốc cũng không còn nhẫn nhịn nữa, đôi mắt lộ hung quang, thét to một tiếng, lập tức sử dụng “Khí Thôn Hà Ngục” đưa ra chống đỡ.

Hai luồng kình phong vừa chạm nhau, một tiếng “ầm” vang dội cả tứ bề, chấn động như trời long đất lở. Bất Lão bà bà bay bổng lên cao ba thước, còn Cừu Cốc cũng văng về sau năm thước. Thanh Thu lật đật chạy đến đỡ chàng và lo lắng hỏi :

- Anh không có bị thương chớ?

Cừu Cốc liền tung mình đứng dậy cười lớn nói :

- Bà ta chưa chắc đã làm gì được anh.

Có lẽ lần chạm chưởng vừa rồi đã khiến cho Bất Lão bà bà nổi giận lôi đình, thân hình đang lơ lửng trên không, bà lập tức vung chưởng đánh vào người Cừu Cốc.

Cừu Cốc cũng đã nổi giận không ít, quyết tâm thí mạng với đối phương cho biết thắng bại. Song chưởng liền đưa ra, thân hình tiến lên chống đỡ.

Một trận ác chiến bắt đầu khai diễn, hai bên đều vận dụng hết sức bình sanh, thi triển các môn võ độc đáo.

Tuy công lực của Cừu Cốc sút kém hơn đối phương nửa vế, nhưng võ công chàng lại uyên thâm quảng bác, nên một khi ra tay đều là những chiêu thức giang hồ chưa từng thấy.

Trong lúc Cừu Cốc cùng Bất Lão bà bà đang chiến đấu thí mạng thì tứ phía lại có những tiếng rít quái dị phát lên, tiếp theo là mười mấy tên giang hồ hình thù quái dị vun vút bay đến.

Dẫn đầu là một cụ già Cẩm y, chính là vị Tổng quản của Phổ Kiếm minh giả Hồng Dương Động, theo sau là Tuyết Sơn Song Xú, Thiên Lai Ma Tăng, Vũ Nội tam hung cùng mười mấy tay hung ma nữa.

Tỵ Trần đạo trưởng vừa trông thấy, trong lòng không khỏi thầm lo ngại.

Hận Thu thấy bọn họ đến nơi, đã biết ngay chỉ vì Mộ Dung Uyển Lệ, nên liền tuốt kiếm cầm tay đứng giữ vững bên nàng. Vì chàng đã quyết định rồi, nếu Mộ Dung Uyển Lệ mà không còn sống thì chàng cũng sẽ chết theo một thể. Vì thế nên tình hình đã trầm trọng thấy rõ mà chàng vẫn bình tĩnh không tỏ ra chút gì sợ hãi.

Hồng Dương Động đến nơi, ông ta chưa vội động thủ, chỉ quay sang quái nhân kính cẩn nói :

- Tại hạ đại diện cho bổn minh thủ lãnh xin yết kiến Đảo chủ và mong Đảo chủ cho biết sở ý đêm nay.

Quái nhân cười sang sảng nói :

- Thôi khỏi cần. Trừ tên tiểu tử này, tạm thời các ngươi đừng chọi với hắn ta, còn gì bổn tọa cũng cho tự tiện.

Hồng Dương Động cúi đầu nói :

- Kính tạ Đảo chủ đã thạnh tình.

Đoạn quay về sau khoát tay bảo bọn thuộc hạ :

- Bắt con nghịch đồ ấy đem về.

Tuyết Sơn nhị xú cúi đầu vâng lệnh rồi đồng lượt bước thẳng đến phía Uyển Lệ đang nằm.

Hận Thu thét lên một tiếng, vung kiếm “xẹt xẹt” chém vào hai người.

Tuyết Sơn nhị xú không kịp đề phòng nên bị bức lùi sau hai bước. Lúc ấy Uyển Lệ bỗng ngồi phắt dậy giọng yếu ớt nói :

- Hồng Dương Động, ngươi thật to gan.

Hồng Dương Động ngửa mặt lên trời cười lớn :

- Thôi dẹp lối lên mặt của Cung chủ đi, nên nhớ ngươi hiện là nghịch đồ của bổn minh, bất cứ người nào cũng có thể lấy mạng ngươi được.

Uyển Lệ cười nhạt :

- Vậy Trịnh Tử Tư đã sai ngươi đến phải chăng?

- Nếu không phải thì còn ai vào đấy nữa?

Uyển Lệ tức tối rút ngay đoản kiếm trong mình ra. nhưng bởi vết thương của nàng quá nặng thành thử mới vừa nghiến răng một cái, người đã lảo đảo ngã lại xuống đất. Hận Thu vội vã đưa tay đỡ nàng nói :

- Chỉ cần Ngô mỗ còn ba tấc hơi, quyết không để cho ai dám chạm đến sợi tóc của cô nương được.

Uyển Lệ thở dài hỏi :

- Lữ Cừu Cốc đâu rồi?

- Chàng đang chiến đấu với bọn họ.

- Ôi! Tưởng chàng rảnh tay, còn miễn cưỡng ứng phó lại được. Sợ ngươi không phải là địch thủ của họ đâu.

Lời nói này vốn xuất phát tự ý nghĩ thành thật của Uyển Lệ nhưng vô tình đã làm tổn thương lòng tự ái của Hận Thu. Mặt chàng đỏ ửng, tung mình nhảy xổ đến lớn tiếng :

- Tại hạ không tin bọn hắn lợi hại như thế.

Bỗng nghe Hồng Dương Động cất giọng khàn khàn :

- Tiểu tử này như không còn muốn sống nữa sao. Ma Tăng ngươi đến dẹp hắn đi.

Thiên Lai Ma Tăng được lệnh liền cười lên hai tiếng, tung mình nhảy đến bên người Hận Thu đưa tay ra đoạt lấy trường kiếm của chàng.

Hận Thu vận hết sức lực, lưỡi kiếm liền vung động, một luồng thanh quang chém xả vào cánh tay chìa ra của Ma Tăng.

Ma Tăng nhất thời không để ý, suýt tí nữa đã bị bên xấu rồi, vội vàng tránh né. Hận Thu không để lỡ cơ hội, lập tức vung kiếm chém dồn vào, bức ông ta không có lối phản công đành phải nhảy lùi thêm ra sau năm bước nữa.

Trong lúc Hận Thu đang đuổi dồn Thiên Lai Ma Tăng thì đằng này Tuyết Sơn nhị xú cũng song song nhảy đến người Uyển Lệ.

Bỗng nhiên hai luồng kiếm quang vun vút bay tới, Thanh Thu cùng Hồng Liệu đã kịp thời ngăn cản, đồng thời lớn tiếng quát :

- Nhị Xú, các ngươi muốn chết sao?

Nhị Xú nghe nói tức giận, rít lên một tiếng quái dị, tung người xông vào chiến đấu.

Lúc ấy Tỵ Trần đạo trưởng cũng đã đến trước mặt Hồng Dương Động nói :

- Tôn giá dùng thủ đoạn như thế ấy để đối phó với một thiếu nữ đang bị trọng thương không sợ thiên hạ giang hồ cười cho sao?

- Có lẽ ngươi không phục phải chăng?

Tỵ Trần đạo trưởng cười lên ha hả :

- Không phải không phục, nhưng không cho phép các ngươi làm bậy như thế.

- Tôn giá là ai? Dám cả gan xen vào việc này?

- Bần đạo Tỵ Trần, tiếp chưởng Ngũ Lãnh Toàn Chân phái.

- Hừ. Chỉ có chức Chưởng môn mà như thế ấy, trong Phổ Kiếm minh hạng người như ngươi cũng có cả trăm.

Đoạn ông ta nghiêm ngay nét mặt quay về ra lệnh cho Vũ Nội tam hung :

- Các ngươi đến bắt con nghịch đồ ấy đi, nếu ai dám cản trở cứ việc giết cả.

Đại Đầu Ma Vương, chiếc đầu to tợ cái thúng, tung mình nhảy tới, theo sau là Càn Khôn Nhứt Ác cùng Âm Sơn Quỉ Mẫu. Ba người như ba lằn khói bay thẳng đến nơi Uyển Lệ.

Tỵ Trần đạo trưởng biết rõ Vũ Nội tam hung không phải tầm thường, nhưng giờ chỉ tận lực thí mạng, ngoài ra không còn có cách nào để bảo toàn tánh mạng cho Mộ Dung cô nương được nữa, nên liền bước ra ngăn lại, trầm giọng nói :

- Đứng im. Đường đường Vũ Nội tam hung lại đì đối phó với một thiếu nữ trọng thương.

Đại Đầu Quỷ Vương trừng đôi mắt nói :

- Nói bậy. Bổn tọa vốn muốn bắt người chứ không đấu địch chi cả.

- Nhưng bần đạo quyết không thể để cho các ngươi làm thế.

- Vậy thì ngươi tự muốn chết ấy mà.

Càn Khôn Nhứt Ác không đợi cho Quỷ Vương nói thêm tiếng nữa, đứng bên đã tung chưởng đánh vào người Tỵ Trần.

Tỵ Trần “Hừ”! một tiếng, vận dụng sáu thành chân lực đưa chưởng ra đỡ.

“Ầm”! một tiếng vang dội khắp nơi, chưởng lực của hai đàng vừa chạm nhau thì hai thân hình cũng đều lùi sau một bước.

Âm Sơn Quỷ Mẫu liền đưa tay ra chụp vào người Tỵ Trần một cái, tiếp theo Đại Đầu Quỷ Vương cũng rít lên một tiếng tung mình nhảy đến.

Tỵ Trần đạo trưởng với một chọi ba nên không dám ngang mặt đối chọi, lập tức lui về thế thủ cầm cự với bọn Vũ Nội tam hung.

Đằng này Cừu Cốc lấy hết sức lực, chống cự với Bất Lão bà bà được trên trăm chiêu, nhưng vẫn chưa phân thắng bại, trong lòng đang nóng nảy, giờ lại thấy bọn Hồng Dương Động đến nơi lòng lại càng gấp thêm lên, nên tập trung hết sức đánh ra một lượt ba chưởng. Thừa lúc Bà bà đang lùi sang tránh né, chàng đã lẹ làng nhảy đến phía Mộ Dung Uyển Lệ.

Bất Lão bà bà cười lớn :

- Việc nơi đây chưa xong ngươi lại định đi sao?

Lập tức tà áo tung bay, người bà đã nhảy đến trước mặt Cừu Cốc vung chưởng đánh ra tới tấp.

So công lực thì Cừu Cốc thua bà ta nửa vế, giờ lại bị thất cơ nên phải lùi sau mấy bước.

Bất Lão bà bà từng bước một lấn tới, miệng lớn tiếng :

- Nếu ngươi còn biết tiếc mạng thì mau trao thuốc Thiên Niên Kế Tục ra cho lão thân, ta hứa sẽ không làm khó dễ ngươi nữa.

Cừu Cốc giận dữ quát :

- Chớ nói ngông.

Rồi tận dụng hết sức lực, chớp nhoáng đánh ra ba chưởng, thế mạnh như đảo hải bài sơn.

Bất Lão bà bà khẽ hừ một tiếng, hai bàn tay lập ra một luồng nhu phong từ từ tuôn tới. Bà ta đã cố tâm dùng nội lực để phân thắng bại nên không ngần ngại tận dụng hết sức bình sanh.

Hai luồng chưởng lực, một cương một nhu chạm nhau, mặt của Cừu Cốc bỗng nhiên tái nhạt, vội vã thu chưởng nhảy lùi ra sau, khóe miệng máu tươi rịn ra.

Bất Lão bà bà cười đắc chí :

- Nạp mạng cho rồi, đêm nay ngươi chớ mong sống sót.

Nói dứt bà liền tung mình nhảy tới, hai bàn tay trắng quơ tròn trên không trung, với thức “Thiên La Phổ Giới” chỉ thấy chưởng ảnh và tứ bề kình phong cuồn cuộn.

Cừu Cốc gắng gượng đè nén khí huyết, vận tức nội lực đang định chống đỡ.

Bỗng nhiên một tiếng hạc kêu thánh thót từ trên không vọng xuống, tiếp theo là một thiếu phụ tuyệt đẹp, ăn mặc sang trọng từ trên hạ xuống như hằng nga giáng thế. Thiếu phụ ôn tồn khẽ nói :

- Cốc nhi chớ vội động thủ!

Vạt tay áo của bà khe khẽ phất ra, một ngọn gió thơm tho thoảng tới. Bất Lão bà bà bỗng cảm thấy thân hình như nhẹ bỗng, bị luồng gió ấy tống ra xa ngoài ba trượng, lảo đảo mấy cái mới đứng vững lại.

Thiếu phụ mới đến không thèm đếm xỉa đến Bất Lão bà bà, quay sang đưa tay chỉ vào mặt Quái nhân nói :

- Phần đất Trung Nguyên không phải để cho ngươi dễ tác dụng tác quái. Vậy ngươi mau cút về Vô Nhân đảo ngay, bằng không sẽ có ngày bị họa vào thân.

Quái nhân tỏ ra ngơ ngác nhưng vẫn cười lớn nói :

- Phương giá là ai? Dám cả gan buông lời ngông cuồng đến thế.

Thiếu phụ nói :

- Ta không muốn nhiều lời với ngươi, nếu ngươi nhất định thi thố những môn tà đạo thì mai này lão thân sẽ đến tận trận đấu để gặp lại.

Thiếu phụ vừa rồi thi thố một chiêu võ công thế gian chưa từng thấy, cho đến Bất Lão bà bà cũng phải tung bay ra xa hai trượng, đủ biết lợi hại thế nào. Quái nhân là người giảo hoạt, tự lượng không là địch thủ của đồi phương, nhưng tình thế bắt buộc nên cũng phải giả vờ nói lên mấy câu. Giờ thấy đối phương đã có ý mở đường cho mình rút lui thì đâu còn có lý từ chối nữa bèn vờ lớn tiếng nói :

- Như vậy thì tốt lắm. Mai này bổn tọa sẽ đợi đại giá nơi trận đấu.

Lời dứt thì người ông ta cũng đã bay bổng lên không, uốn mình một cái đã lướt đi mất dạng.

Thiếu phụ lại quay sang Bất Lão bà bà với giọng lạnh lùng nói :

- Với danh vọng cùng địa vị của ngươi trên giang hồ, vậy mà lại dùng độc thủ đối với một hậu sanh vãn bối không sợ mất cả tiếng tăm sao?

Bất Lão bà bà mặt mày tái nhạt hậm hực nói :

- Ta đã biết ngươi là ai rồi, khỏi cần múa may trước mặt ta nữa. Mai này ta quyết tìm cho được ngươi để thanh toán.

Nói dứt liền dậm chân một cái, tung mình vào rừng mất dạng.

Mặt thiếu phụ điểm một nụ cười tươi vui, nhẹ nhàng lướt đến bên người Uyển Lệ, đưa tay sờ lên trán nàng giây lát khẽ nói :

- Người này là con gái của Mộ Dung Phi sao? Tội nghiệp!

Hồng Dương Động đang tỏ vẻ đắc ý đứng bên ngoài lượt trận, bỗng trông thấy thiếu phụ đến nơi thì hình như đã nhớ ra một người nào đó, mặt liền biến sắc quát lớn :

- Ngưng tay!

Tuyết Sơn Song Xú, Thiên Lai Ma Tăng cùng Vũ Nội tam hung mọi người không hiểu đã xảy ra việc gì, lập tức thu tay nhảy lùi ra sau.

Hồng Dương Động đưa mắt lẹ làng liếc nhìn thiếu phụ một cái, thấy bà ta không hề tỏ ra thái độ gì, ông liền lên tiếng :

- Chúng ta giải tán.

Không đợi bọn thuộc hạ được nói lời nào, ông đã vội vã tung mình vào rừng cút mất. Chỉ trong chớp nhoáng, kẻ địch đã lần lượt ra đi không còn để lại một người nào.

Từ Thanh Thu giờ đã phát giác ra thiếu phụ, vui mừng không kể xiết, người như bướm lượn bay đến trước mặt gọi lớn :

- Vương...

Nhưng bị đôi mắt của thiếu phụ liếc nhìn và ra dấu bảo nàng im lại đoạn nói :

- Mau cởi áo của Mộ Dung cô nương ra, nếu trễ lát nữa thì không thể nào cứu được.

Hận Thu mình mẩy dính đầy máu, người đi lảo đảo đến nơi lo lắng hỏi :

- Nàng thế nào rồi?

Hồng Liệu giờ như cũng đã đoán hiểu thiếu phụ là ai rồi, sợ Hận Thu có điều xúc phạm nên đưa mắt trừng chàng nói :

- Kêu réo ồn cả, sao không mau tránh dang ra.

Hận Thu như bị gáo nước tạt vào mặt, lại thấy thần sắc của mọi người tỏ ra nghiêm trọng nên không dám lên tiếng nữa.

Cừu Cốc trông thấy miệng mồm chàng ta dính đầy máu tươi, áo quần lại be bét, nên biết chàng đã bị thương, khẽ kéo tay chàng sang bên nói nhỏ :

- Mộ Dung cô nương được vị tiền bối này chữa thương cho, huynh có thể yên tâm vậy.

Đoạn lấy trong người ra hai viên Long Hổ Cửu Hoàn đan một viên chàng tự uống lấy, còn viên kia trao cho Hận Thu nói :

- Uống linh dược vào rồi điều dưỡng giây lát, nội thương có thể giảm đi ngay.

Hận Thu thấy sắc mặt Cừu Cốc tỏ ra lo lắng cho mình, trong lòng cảm động vô cùng, liền tiếp lấy thuốc uống vào rồi ngồi nhắm mắt vận khí dưỡng thương.

Thanh Thu nghe thiếu phụ nói thế, liền đến cởi áo hộ cho Mộ Dung Uyển Lệ rồi đặt nàng nằm xuống đất. Thiếu phụ ra tay nhanh như điện, điểm vào hai mươi mấy huyệt đạo của nàng.

Ra tay mau lẹ, nhận huyệt chính xác, thật là lần đầu tiên mà mọi người mới được chứng kiến vậy. Tỵ Trần đạo trưởng từng theo Độ Phàn chân nhân tự bấy lâu nay, cũng chưa từng thấy qua thủ pháp người nào nhanh nhẹn bằng thế.

Thiếu phụ điểm vào các nơi huyệt đạo của Mộ Dung Uyển Lệ xong, khẽ thở ra một hơi dài, đoạn ngồi xếp bằng xuống đất, đưa bàn tay ngọc ra ấn vào khí hải huyệt của Uyển Lệ, quay đầu về phía Tỵ Trần đạo trưởng nói :

- Mai Hoa Vô Ảnh Thủ của quý phái sự thật quá ư nguy hiểm. Sau này nên ít dùng thì hơn.

Tỵ Trần đạo trưởng gật đầu nghiêm trang nói :

- Tiền bối dạy rất đúng, từ nay về sau bần đạo sẽ nghiêm cấm trong môn hạ không được đem ra sử dụng bậy bạ nữa.

Thiếu phụ lại mỉm cười nói :

- Thật ra dùng để trừ bọn đại gian đại ác thì cũng chả sao.

Thiếu phụ một mặt dùng tuyệt đỉnh nội công để chữa thương cho Uyển Lệ, một mặt nói cười tự nhiên.

Thời gian độ một tuần trà trôi qua, bỗng bà ta phủi áo đứng dậy nói :

- Thôi đứng dậy đi, không còn việc gì đáng lo ngại nữa.

Uyển Lệ nghe theo đứng dậy, nhưng rồi nàng quỳ ngay xuống đất bái tạ, quý phụ khẽ phất tà áo nói :

- Đứng dậy đi, ta không quen những tục lễ ấy.

Mộ Dung Uyển Lệ bỗng cảm thấy có một luồng gió nhẹ nhàng như đỡ ngay người nàng dậy. Nàng liền nương theo đứng lên.

Quý phụ đưa mắt nhìn nàng một hồi khẽ thở dài nói :

- Hoàn cảnh con cũng thật tội nghiệp. Nếu sau này không biết đâu nương tựa thì cứ đến ở với ta.

Uyển Lệ tuy không biết quý phụ này là ai, nhưng vừa thấy qua bà ta, lòng nàng hình như đã đem lòng kính mến. Giờ nghe nói thế, nước mắt bỗng rưng rưng trào ra, giọng thảm thiết nói :

- Vãn bối từ khi được tin gia phụ bị nạn, trong lòng đã không còn ham sống nữa, nên nguyện một khi thù cha đã báo xong, lập tức quy y vào cửa Phật để tìm nơi yên tịnh sống qua những ngày thừa.

Thiếu phụ nghe nói mỉm cười trách :

- Đồ ngu! Việc gì không làm, để đi làm ni cô, chớ nghĩ bậy nữa.

Rồi bà ngưng ngay nụ cười quay sang Cừu Cốc nghiêm nghị nói :

- Tánh khí và hành động của ngươi hơi hợp ý ta, nhưng chí cương quyết còn kém. Giờ cũng chẳng còn sớm, sao không mau đến gặp mặt bọn Hà Lạc bát tông.

Nói dứt, bà quay sang Tỵ Trần đạo trưởng gật đầu rồi tung mình bay bổng lên không như hằng nga về trời. Khi thân hình cao đến mười mấy trượng đột nhiên nghe tiếng hạc kêu vang, tiếp theo là một con hạc trắng mào đỏ bay đến, vớt lấy thân hình của thiếu phụ đặt ngồi lên lưng. Lại một tiếng kêu thảnh thót, đốm trắng đã xông thẳng lên mây mất dạng.

Cừu Cốc cứ đứng ngước mặt nhìn sững lên trời, Thanh Thu thấy thế cười khúc khích nói :

- Người đã đi xa rồi, anh còn đứng sững đấy làm gì nữa.

Cừu Cốc thở phào một tiếng hỏi :

- Người là ai thế hở?

Thanh Thu mỉm cười thần bí :

- Mai này sẽ biết ngay, giờ hỏi làm gì.

Lúc ấy Hận Thu đã phục lại sức lực, đứng dậy chạy đến nơi, Hồng Liệu thấy mặt mũi chàng ta bị máu me dính đầy, trông tựa quỷ nhập tràng, cứ bụm miệng cười khúc khích.

Mộ Dung Uyển Lệ biết chàng ta cũng vì mình mà phải mang thương, trong lòng có phần cảm động, nên lấy chiếc khăn tay của mình ra trao cho chàng nói :

- Xem mặt ngươi thật dễ gớm, sao không mau lau cho sạch đi.

Hận Thu lâu nay không được nàng thốt ra một lời nói êm dịu, giờ thấy cử chỉ nàng như lo lắng hộ mình, lòng xúc động không cùng đưa tay tiếp lấy khăn. Lúc dùng khăn lau mặt, một mùi thơm nhẹ nhàng phảng phất khiến chàng cảm thấy ngây ngất hẳn đi.

Vết máu đã dính khô trên mặt từ lâu, tuy lau sạch bớt đi một mớ, nhưng vẫn còn dính lại lốm đốm trên mặt, nên trông Hận Thu càng khó coi hơn.

Hồng Liệu thấy thế lại cười lên nghiêng ngửa, Hận Thu chẳng hiểu nàng cười gì, mặt mày đỏ ửng.

Uyển Lệ từ từ đi đến trước mặt, tiếp lấy khăn nói :

- Có cái mặt mà cũng không biết lau, phải đợi người ta lau mới được.

Nói đoạn nàng chẩm rãi lau những vết máu còn đọng lại trên gương mặt Hận Thu.

Từ Thanh Thu thấy hai người đã tỏ ra hòa thuận, liền khẽ ẩy vào người Cừu Cốc, bốn ánh mắt nhìn nhau mỉm cười tình tứ.

Cử chỉ vừa rồi hại một điều là lọt vào mắt của Hồng Liệu. Giờ nàng không còn cười được nữa, trái lại nước mắt sắp muốn tuôn trào. Thì ra cho đến giờ nàng mới biết được quả tim của Cừu Cốc đã trao gởi cho người đẹp Từ Thanh Thu.

Tánh nàng vốn cứng cỏi đã quen, giờ lại phải chứng kiến người mình yêu trò chuyện thân mật với kẻ khác, trong lòng đã nổi giận, quay sang bên kia lại thấy Uyển Lệ cùng Hận Thu nói cười thân mật bảo lòng nàng làm sao chịu đựng cho nổi nữa.

Nàng có cảm tưởng như mình là một con nhạn lẻ loi lạc bầy, nàng cố gắng lắm mới dằn được nước mắt khỏi trào ra, vội vã tung mình ra đi như chạy trốn.

Sự tình vui buồn của mọi người vừa rồi đều lọt vào mắt của Tỵ Trần đạo trưởng cả. Ông ta khẽ thở dài lắc đầu, rồi lên tiếng nói :

- Trời đã khuya rồi, chúng ta nên đi thôi.

Cừu Cốc như sực tỉnh :

- Đúng rồi, tôi còn phải gấp đến Ngọc Vương quan vậy.

Tỵ Trần đạo trưởng gật đầu :

- Giờ chúng ta tạm thời chia tay nhau, huynh có đem mấy môn hạ theo, giờ phải cắt đặt cho bọn họ đã.

- Mai này sư huynh cũng đến tham dự chứ?

- Tên nghịch đồ ấy mai này thế nào cũng phải thanh toán rồi. Xong việc, huynh sẽ giao luôn chức Chưởng môn nhân lại cho đệ đấy.

- Như vậy sao được?

- Huynh đã có ý ẩn cư từ lâu rồi, ngặt vì bổn môn còn có nhiều việc chưa giải quyết xong. Sau này phải phiền đến đệ đấy.

Cừu Cốc còn đang định mở lời từ chối thì Tỵ Trần đạo trưởng đã tung áo ra đi nên đành phải gác qua một bên, quay sang Hận Thu lớn tiếng gọi :

- Ngô huynh, hai người cũng đến Ngọc Vương miếu nghỉ ngơi giây lát chứ?

Hận Thu giờ đã hiểu rõ Cừu Cốc nên mến phục bội phần.

Bốn người cất bước ra đi, vừa đến chân núi thì bỗng thấy phía trước có bốn chấm đen nhanh nhẹn phi tới, dưới ánh trăng mờ ảo trông như bốn làn khói lướt qua. Cừu Cốc vừa trông thấy thân pháp đó mặt lộ vẻ vui mừng cất tiếng :

- Có phải Hà Lạc tứ tông ấy chăng?

- Thưa vâng.

Lời dứt thì bốn người cũng đã hạ thân xuống trước mặt Cừu Cốc cung thân.

- Có việc gì đấy?

- Di Viên thất hùng đang bị nguy hiểm. Xin thủ lãnh gấp rút đến giải cứu.

- Các ngươi đi không đủ sao? Còn phải đợi tìm tại hạ cho lỡ việc.

- Nhưng giờ phải cần có thủ lãnh đích thân mới được.

Cừu Cốc nghe nói nhíu mày :

- Vậy thì mau dẫn đường.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv