Đến tận khi bình tĩnh trở lại, Trương Kiếm Long mới phát hiện vết máu trên ga trải giường, đỏ chót, loang lổ, giống như những đóa mai nở rộ. ông có chút hoảng hốt, lại có chút xúc động: "Xin lỗi, anhkhông biết...” Diệp Thuần gục đầu vào gối, lặng lẽ rơi lệ. Tất cả các cô gái đều khóc trong lần đầu sao? Cô không biết.
1
Tiền lương của Tang TiểuTình vô cớ bị giảm một nửa, hơn bốn nghìn tệ ứng ra cũng giống như đá chìm đáy biến bặt vô âm tín. Cuộc sống của đôi tìnhnhân lập tức rơi vào khó khăn.
Hải Châu không có thunhập, tiền cũng tiêu hết từlâu, chuyện gì cũng lấy tiền của Tiểu Tình. Hải Châunghĩ rằng hai người sắp thành người một nhà, chút tiền nhỏ này không cần phải tính toán, khó khăn chỉ là tạm thời, mì sẽ có, tiền sẽ có. Nhưng trong lòng TiểuTình bực tức, không chỉ ăn uống đi lại mình chi, ngay cả rửa xe, đỗ xe, thậm chí dạo phố mua nước khoáng cũng mình chi. Hải Châu đứng cạnh không hề cảm thấy xấu hổ. Cô không phải là ngân hàng. Dựa vào cái gì chứ?
Tiểu Tình không nhịnđược, chạy về nhà kể khổ với mẹ. Mẹ Tiểu Tình cố gắng kìm nén, khuyên nhủ con gái:
- Mày đừng lo, dù sao thìbố người ta cũng là người đứng đầu công ty điện lực, cóthể giương mắt nhìn con trai thất nghiệp ở nhà sao? Càng là những lúc như thếnày mày càng phải đối tốt với người ta, không biết chừng người tađang thử thách mày.
- Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng nghĩ đến lợi lộc được không? Bây giờ con chỉ nói sự thật thôi, Trương Hải Châu suốt ngày ở nhà không đi làm, chỉ biết chơi game, tất cả mọi chi phí đều là con lo liệu. Bây giờ thì hay rồi, không biết vì sao tiền lương của con lại bị trừ nhiều nhưthế. Nếu cứ như thế này thì con không muốn làm nữa.
- Tình à, mày nói xem,chuyện tiền lương của mày, liệu có phải là người nhà Hải Châu giở trò, mục đích muốn chia rẽ hai đứa?
Tiểu Tình nghe mẹ nói vậy, bỗng chốc nhớ lại cảnh tượng lần thứ hai gặp bố Hải Châu, như chợt nhận ra điều gì đó:
- Đúng là có khả nảng. - Cô không kìm nén được nữa, đòi về nhà hỏi tội Hải Châu.
Mẹ Tiểu Tình vội ngăn lại:
- Đừng vội, suốt ngày màycãi cọ với nó, cuối cùng chắc chắn là sẽ chia tay. Hải Châu tiêu tiền của mày, lại ngủ củng nhau rồi, nó mà phủi mông bỏ đi, cuối cùng chỉ có mày thiệt thôi con ạ. Tiểu Tình, bây giờ phải kìm nén tức giận. Mẹ là mẹ mày, mẹ hiểu rõ hơn mày. Cuối cùng, chắc chắn bố mẹ Hải Châu sẽ phải chịu thua. Đến lúcđó chúng ta cũng không sợ nữa, cho dù sau này kết hôn, nhà chồng mày cũng khôngdám coi thường mày.
Tiểu Tình thấy mẹ nói rất có lí. Quan hệ của hai người đang đứng trước nguy cơ đổ vỡ, nếu tiếp tục cãi cọ, không biết chừng thật sự chỉ còn con đường chia tay. Tiểu Tình không nghĩ thực tế như mẹ. Cô chỉ nghĩ, yêu nhau lâu như vậy, chỉ vì một chữ tiền, nói chia tay làchia tay, quả thực không đành lòng. Thấy con gái mặt mày ủ rũ, mẹ Tiểu Tình chủ động nói:
- Bắt đấu từ tuần sau, ngày nào mẹ cũng đến dọn dẹp nhà cửa cho mày, nấu cơm rửa bát. Cáinhà của chúng mày có giống nhà cho người ở không? Giống cái chuồng lợn hơn. Người sống trong chuồng lợn, cóthểkhông cãi nhau được không?
TTT
Khó khăn của Tiểu Tình,Diệp Thuần đều biết. Thời gỉan gần đây, cô và Trương Kiếm Long rất thân thiết.Rất nhiều buổi tiếp khách nói chuyện, Trương Kiếm Long đều thích gọi cô đicùng. Diệp Thuần uống được, lại biết cách nói chuyện, thiên văn địa lí cổ kim đều tinh thông, có thể khiến chủ vả khách uống thêm vài ly. Dĩ nhiên những chuyện này côsẽ không nói với Tang Tiểu Tình.
Diệp Thuần kể cho Trương Kiếm Long nghe về tình hình của Tiểu Tìnhvà Hải chảu. Có thể thấy mỗi lần nói những chuyện này, Trương Kiếm Longđều chăm chú lắng nghe. Nhưng kể xong ông lại nói như không có chuyện gì xảy ra:
- Mặc kệ nó, đây là chuyện tự nó gây ra. Vì một đứa con gái mà bỏ công việc tốt như vậy. Đàn ông không có sự nghiệp thì ai yêu? - Ông ta nói rồi chuyển chủ đề nói chuyện - Tối nay cô muốn ăn gì, tôi mời cô.
- Vâng, được ạ! - Diệp Thuần đồng ý.
Cô gái này giống như một làn gió mát. Cô khiến Trương Kiếm Long cảm thấy thư thái, cảm thấy dễchịu. Rất nhiều lúc, nhìn thấy cô ăn ngon lành ông cảmthấy rất thỏa mãn. Tuy nhiên có lúc, cô cũng vô tình hay cố ý đưa tay vào trong áo sơ mỉ chỉnh lại dây áo bra. Lúc suy ngẫm, cô lại đặt ngón tay lên xương quaixanh, gõ gõ như đánh đàn vậy... Những dộng tác nhỏnày khiến TrươngKiếm Long cảm thấy cô không chỉ là một cô gái đáng yêu mà còn là một người phụ nữ rất có sức hấp dẫn.
Cảm giác mới lạ này khiến Trương Kiếm Long say đắm. Dần dần ông lạnh nhạt với Triệu Vân,lúc nào cũng lấy cớ bận, thường xuyên lỡ hẹn. Triệu Vân oán trách trong lòng nhưng lạỉ làm ra vẻ không bận tâm. Theo như thông lệ, nếu thứ năm Trương Kiếm Long không đi công tác, không tiếpkhách thì sẽ là ngày hẹn của hai người.
Triệu Vân về nhà từ rất sớm, thay quần áo, tắm rửa, trang điểm nhẹ rồi chờ ông. Chương trình dự báo thời tiết trên tivi đã phát xong rồi mà ông vẫn chưa đến. Triệu Vânkhông kìm được nhắn tin cho ông, chỉ có một dấu hỏi chấm. Tinnhắn gửi di được 10 phút, đầu dây bên kia mới nhắn lại: “Đến ngay đây."
Đôi khi đối với phụ nữ mà nói, một câu nói, một ánh mắt, một tin nhắn của đànông đều là thuốc an thần. Sau khi nhận được tin nhắn, Triệu Vân lập tức vuivẻhẳn lên. Cô ngâm nga hát và đi vào nhà vệ sinh chải đầu trang điểm,mơ tưởng lúc ông bước vào, mình sẽchào đón ông như thế nào. Vờ làm ra vẻ tức giận không để ý đến ông? Đây là trò của trẻ con, chắc chắn ông sẽkhông thích. Ôm ư? Nhà quê quá. Hôn ư? Đúng rồi, Triệu Vân đi dép lê chạy vào phòng ngủ. Lúc ra ngoài taycầm lọ nước xịt phòng bạc hà.
Thời gian trôi đi từngphút từng giây, Triệu Vân ngảngười vào sofà xem tivi nhưng tai thì chăm chú nắmbắt những động tĩnh nhỏ ở cầu thang. Chỉ cần có một tiếng động nhỏ trái tim của cô lại mơ hồ thắt lại. Đến tận khi chắc chắn không phải là ông, cômới từ từ thở phào. Sau đó cảm giác hụt hẫng và nỗi cô đơn lại tràodâng, giống như nước thùy triều, từng đợt, từng đợt.
Kim đồng hồ chỉ vào 11 giờ đêm - Ông sẽ không đến. Cô thở phào, nằm xuống giường, thả lỏng người theo cách mà giáo viên yoga đã dạy - Cánh tay thả lỏng, mỗi ngón tay đều thả lỏng... Nhưng vẫn khôngngủ được.
Triệu Vân nghe thấy ngoàitrời đổ cơn mưa. Lại một đêm mưa gió, cô nhắm mắt, gượng cười.Mưa càng lúc càng to, kèm theo tiếng sấm rển vang. Cô cảm thấy sợ, nhiều hơn làbất lực, nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn nhưng không nhịn được, gọi điện thoại choTrương Kiếm Long. Đổ được hai chuông, lập tức bị tắt đi. Thế là tất cảdũng khí của cô bỗng chốc tan theo mây khói.
TTT
Vợ chồng Trương Kiếm Long đều đã bước sang tuổi ngũ tuần, bên ngoài vừavang lên tiếng sấm đầu tiên, hai người đều bừng tỉnh. Trong bóng tối, bà Trươngkhẽ nói:
- Có cần đóng cửa sổ ở ban công tầng dưới không? - Trương Kiếm Long không đỡ lời nhưng đã chuẩn bịngồi dậy. - Ông ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm. Tôi vào phòng vệ sinh, nhân tiện đi xem thế nào. - Bà Trương nói rồingồi dậy vừa sờ soạng tìm dép, vừa bật đèn.
Bà Trương mặc váy ngủ bằng lụa màu bạc, đuôi váy bay bay. Trương Kiếm Long nằm trên giường,nghe tiếng động khe khẽ bên ngoài, đột nhiên nghĩ đến cô gáỉẩy. Cô ấy có sợ sấm không? Ông có chút phiền não, chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, hà tất phải ngày nhớ đêm mong. Bao nhiêu người đàn ông hô mưa gọi gió trên quan trường, cuốicùng đều thất bại vì một người phụ nữ. Đây là bài học, phảihết sức chú ý!
Phòng vệ sinh vang lên tiếng xả nước, Trương Kiếm Long lắc đầu, chuẩn bị ngủ tiếp. Lúc ấy, đột nhiên điện thoạiđổ chuông. Trương Kiếm Long là lãnh đạo, từtrước tới nayđều mở máy suốt hai mươi tư tiếng, lúc ngủ cũng đặt điện thoại cạnh gối, sợ công ty xảy ra sựcố. Tiếng chuông điện thoại lúc nửa đêm rất chói tai,Trương Kiếm Long giật mình, tưởng là xảy ra chuyện gì, vội vàng bật dậy như bị điện giật. Kết quả vừa nhìn màn hình điệnthoại đã không biết để đâu cho hết giận. “Mẹ kiếp!” Ông thầm chửi một tiếng rồi bấm nút tắt.
Bà Trương củng nghe thấytiếng chuông điện thoại. Bà vội vàng chạy vào phòng hỏi chồng:
- Không xảy ra chuyện gìchứ?
- Không xảy ra chuyện gilớn, máy bơm ở khu Thành Bắc xảy ra sự cố, đẫn đến một vùng dân cư bịcắt điện. - Trương KiếmLong cố làm ra vẻ thản nhiên.
- Haizzz, ông làm tổnggiám đốc, không iúc nào là tôi không lo! - Bà Trương nằm xuống - Mau ngủ đi.
Trương Kiếm Long lo TriệuVân sẽ gọi lại nhưng lại không dám tắt máy. Bên ngoài mưa togió lớn, bất cứlúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, thế nên ông nói:
- Bà ngủ đi, tôi vẫn chưa yên tâm, sang thư phòng gọi điện, cử người đến hiện trường kiểm tra.
2
Đêm ấy, Diệp Thuần đi ngủ từ rất sớm. Sau khi chuyển ra khỏi chỗ của Tang Tiểu Tình, một mình cô thuê một nhà cũ. Căn nhà này được ngườithuê trước đó trang trí rất đẹp, còn có một vườn hoa nhỏ với giàn nho chằng chịt. Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thuần đã rất thích,lập tức đặt cọc tiền. Cô bỏ qua rất nhiểu nhược điểm của căn nhà cũ kĩ này. Ví dụ:Đường quá chật không thể lái xe vào, nền nhà thấp, ẩm ướt, đường dây điện già cỗi... Cô không ngờ trong một đêm mưa to gió lớn, tất cả những nhược điểm của cănphòng lại xuất hiện cùng một lúc.
Mưa càng lúc càng to,nước mưa men theo khe hở ởcửa chảy vào trong. Không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên Diệp Thuần bị một tiếng sấm làm chogiật mình tỉnh giấc, cô mở mắt, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ là những tia sét xé toạc bầutrời. Cô thấy sợ, giơ tay bật đèn ngủcạnh đầu giường, đèn không sáng khiến cô càng sợ hơn. Cô mò mẫm đi xuống bật đèn. Chân vừa chạm đất, vũng nước lạnh buốtdưới đất ngấm lên tận mu bàn chân. Diệp Thuần “a” một tiếng, rụt chân lại như bịđiện giật. Cô run rẩy rút điện thoại, qua ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại, cô nhìn thấy nhà mình đã ngập trong nước. Nướckhông ngừng chảy qua cửa. Cô sợđến nỗi không biết phải làm thế nào, đứng trên giường, nhoài người bật công tắc điện nhưng đèn vẫn khôngsáng, có thế là đã cúp điện. Diệp Thuấn thấy da đấu tê buốt, chỉ nghe thấy trong gốc tường vang lên tiếng chít chít. Chiếu điện thoại vàođó thì thấy ba bốn con chuột đen sì đang bò đi bò lại trên tủ. Lần này thì DiệpThuần hoàn toàn suy sụp. Sau khi tốt nghiệp, một mình cô đi đến thành phố này. Một người mạnh dạn như cô dường như không biết sợ là gì. Nhưng lúc này cô rất sợ, cô có cảm giác mìnhđang ở trong địa ngục, khắp nơi đều là những hồn ma đang nhìnmình chằm chằm. Cô không biẻt cầu cứu ai, run rẩy gọi điện thoại cho TrươngKiếm Long, vừa khóc vừa nói:
- Chú có thể đến giúp cháu được không? Hãy đến giúp cháu.
Lúc ấy Trương Kiếm Long đang nằm trên ghế sofa trong thư phòng. Sau khi hỏi rõ lý do, ông do dự một lát rồi nói:
- Cô đừng sợ, tôi đếnngay đây. Ông nói rồi ngồi dậy thay quần áo. Bà Trương nằm trong phòng ngủ, mơ hồnghe thấy tiếng mở cửa, nghĩ là công ty của ông xảy ra chuyện gì, muốndặn ông lái xe cẩn thận nhưng lại không muốn nói. Bà xoay người rồi ngủ thiếp đi.
Trương Kiếm Long vội vàngđến nhà Diệp Thuần. Diệp Thuần đang nằm co ro trên giường. Nhìn thấy TrươngKiếm Long, lúc đầu cô sững người, sau đó lao vào lòng ông. Qua ánh đèn pin,Trương Kiếm Long liếc nhìn nơi ở của Diệp Thuần. Căn phòng ngập nước nhưthế này quả thực không thể dọn sạch trong chốc látđược, liền vỗ lưng cô và nói:
- Đi, trước tiên phải tìmnơi nào để ngủ đã. - Diệp Thuần chỉ biết gật đầu, hai tay ôm chặt cổ ông.
Mưa vẫn đang rơi, TrươngKiếm Long một tay cầm ô một tay ôm Diệp Thuần vẫn còn hốt hoảng sợ hãi, bước từng bước khó nhọc về phía bãi đỗ xe. Mưa gió mịt mù, sấm chớp rền vang, dường như đến ngày tận cùng của thế giới, chỉ còn lại hai sinh mạng nhỏ bé, nương tựa vào nhau,sưởi ấm của nhau.
Trương Kiếm Long đưa DiệpThuần đến khách sạn Hoàng Quan. Vừa vào phòng, Trương Kiếm Long ôm Diệp Thuầnvào lòng và nói:
- Cưng, có tôi rồi, emđừng sợ, đừng sợ.
Diệp Thuấn áp mái tóc ướt sũng và khuôn mặt lạnh buốt vào ngực ông. Người cô run lên bần bật,không nói được lời nào. Đến tận khi tắm và sấy tóc xong, toàn thân mới khô lạidược. Lúc ấy, lí trí và đạo đức mới quay về, thậm chí cô khôngdám bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh. Cô không biết phải đối diện với Trương Kiếm Longnhư thế nào.
Trương Kiếm Long đang mở cửa lấy đồ ăn sáng mà phục vụ mang tới. Thấy Diệp Thuầnbước ra, ông cười và nói:
- Lúc nãy em làm tôi sợ quá, ăn chút gì nhé!
Diệp Thuần gượng cười,không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống, lấy miếng bánh cắn một miếng. Trương KiếmLong vào phòng vệ sinh, vội vàng rửa mặt, lấy máy sấy sấy bộ quấn áo ướt đẫm. Phòng tắm tràn ngập mùi dầu gội đầu, chiếckẹp tóc màu xanh của Diệp Thuần treo trên mắc, trong bồn tắm có mấy sợi tóc đenquấn vào nhau, dường như đang muốn ám chỉ một điều gì đó. TrươngKiếm Long hít một hơi thật sâu, không nhìn nữa, chuyển sang nghĩ đến chuyệnthay đổi cơ cấu công ty. Đợi đến khi bình tĩnh trở lại ông mới đẩy cửa bước ra. Lúc này Diệp Thuần đang nằm trên giường,chiếc chăn màu trắng kéo đến tận mũi, mắt chớp chớp nhìn ông.
Trương Kiếm Long đi tớingồi cạnh giường. Ông nhìn thấy đôi mắt của cô biến đổi, hình như là có chút sợ hãi.
- Hình như em hơi căng thẳng. - Ông dịu dàng nói.
Diệp Thuần lắc đầu rồilại gật đầu, bối rối không biết phải làm thế nào. Trương Kiếm Long bậtcười. Ông cúi người ôm cô gái này qua lớp chăn, nhìn cô âu yếm:
- Tôi đi làm đây, hôm nayem trốn làm một ngày ởnhà ngủ! - Diệp Thuần há miệng như muốn cãi lại nhưng lại không nói gì. Trương Kiếm Long hiểu ý cô, ôngnói:
- Nếu ngày mai sếp em làmkhó em thì em bảo họđến tìm tôi! - Ông nói rồi khẽ hôn lên trán cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
- Tôi đi đây, buổi trưasẽ mang bữa trưa cho em.
Diệp Thuần nhắm mắt, nghetiếng ông cầm chìa khóa, tiếng tắt đèn, tiếng khóa cửa. Cô mở mắt như trút được gánh nặng, nhắn tin cho Tiểu Tình:
- Minh bị ốm, xin phép Triệu Vân cho mình nghỉmột ngày. Sau đó cô mới yên tâm đingủ.
Sau khi tỉnh dậy, nhìnthấy tin nhắn của Diệp Thuần, Tiểu Tinh định gọi điện hỏi thăm nhưng Diệp Thuầntắt máy. Cô lay Hải Châu nằm bên cạnh:
- Này, hôm nay mẹ em đến dọn dẹp nhà cửa, anh dậy sớm một chút! - Hải Châu khó chịu ậm ừ một tiếng rồi chui đầu vào trong chăn.
Hơn chín giờ sáng, mẹ Tiểu Tình xách túi lớn túi nhỏđến nhà con gái. Sau rấtnhiều cuộc điện thoại hối thúc của Tiểu Tình, cuối cùng Hải Châu cũng bật dậy,không đánh răng rửa mặt mà vội vàng bật máy tính. Lúc mẹTiểu Tình vào cửa, anhvẫn đang vùi đầu chơi điện tử. Mẹ Tiểu Tình cười tít mắtnói:
- Hải Châu à, nghe nóicháu tìm việc không được thuận lợi. Không sao, có phải ai cũng thuận buồm xuôigió đâu? Trải qua trở ngại là chuyện tốt. Hôm nay cô nấu món ngon cho cháu,gà hầm đậu tương, cháu thấy được không? - Nói mãi mà không thấy Hải Châu cóđộng tĩnh gì, lại gần mới thấy anh đeo tai nghe, say sưa chém giết trong game.Mẹ Tiểu Tình lắc đầu, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị nấu bữa trưa, phát ra tiếng động rất lớn, thầm nghĩ: Tôi không tin cậucòn giả chết.
Những người có kinhnghiệm chơi game online đều biết thật sự Hải Châu không giả chết. Anh đang đắm chìm trong thế giới ma quỷ, không chú ýđến mẹ vợtương lai. Đợi đến khi anh chú ý thì mẹ vợ đã bưng ba món ăn một bát canh lên bàn, cơm cũng đãdọn ra, đũa xếp ngay ngắn bên cạnh.
Lâu lắm rồi Hài Châukhông được ăn những món ăn ngon như vậy. Thấy anh ăn như hổ đói, mẹ Tiểu Tình bỗng chốc nguôigiận. Bà vừa đơm cơm cho mình vừa tự an ủi mình: Suy cho cùng vẫn là đứa trẻ, chưa hiểu chuyện, hiểu chuyện rồisẽ khá hơn.
Nhưng Hải Châu thật khôngbiết ý, chẳng mấy chốc đã ăn hết con gà, chỉ còn lại đậu tương. Ớt xanh xào thịt, thịt ăn hết rồi ớt xanh không động mộtmiếng... Ăn xong rồi ném bát đũa sang một bên, nói với mẹ Tiểu Tình:
- Cháu ăn xong rồi, cô cứ ăn tự nhiên. - Nói rồi quay người đi vào phòng.
Chứng kiến cảnh tượngnày, mẹ Tiểu Tình không tức giận sao được? Bà lén gọi điện chocon gái kể tội con rể tương lai.
Tiểu Tình gọi điện choHải châu:
- Mẹ em đường xá xa xôi đến giúp chúng mình nấu cơm dọn dẹp. Anh có thể nói ngọt một chút, lịch sự một chút được không?Không biết làm thi đửng cạnh giúp một tay cũng được.
Hải Châu tức mẹ Tiểu Tình động một tí là gọi điện cho Tiểu Tình để chia rẽ li gián nhưng suy cho cùng thì mẹ Tiểu Tình là người trên. Anh cố gắng nhẫn nhịn, đi rangoài và nói:
- Cô để cháu rửa bát cho.
3
Suốt cả buổi sáng, Trương Kiếm Long không có tâm trạng làm việc. Vốn dĩ phải lênthành phố dự cuộc họp về an toàn sản xuất, ủy ban thành phố quy định người đứng đầu phải có mặt nhưng ông hoàntoàn không có tâm trạng nào đi họp, lấy cớ bị ốm để phó giám đốc đi thay, ông có chút phiền muộn bao nhiêunăm nay, mình xông pha trên chốn quan trường mọi chuyện đều thành thục, điêuluyện, nắm rõ chừng mực. Nhưng bây giờ lại vì một cô gái mà laotâm khổ tứ. Ông do dựkhông biết có nên đến với cô gái nàykhông? Cô ấy là cấp dưới cùa Triệu Vân, lại là bạn thân của TiểuTình, quả thực thân phận rất đặc biệt... Lí trí nói với TrươngKiếm Long, nên dừng lại ở đây, dừng lại ở đây!
Buổi trưa, Trương KiếmLong gọi điện cho Diệp Thuần, muốn lấy cớ phải đi họp, bảo cô tự đi ăn trưa. Nhưng Diệp Thuần tất máy, Trương Kiếm Long lại thấy lo lắng:Cô bé này tối qua dính nước mưa, không phải là bị ốm chứ? Nghỉ đến đây ông thấy lòng thắt lại, không kìm được lái xe về khách sạn.
Không ngờ Diệp Thuần vẫn đang ngủ. Tấm rèm cửa rất dày che ánh sáng bên ngoài.Trong ánh sáng yếu ớt, tư thế ngủ giống như trẻ sơ sinh của cô khiến dục vọng trong lòng Trương Kiếm Longtrào dâng. Ông cúi người xuống, khẽ hôn vào mặt cô, mắt cô,mũi cô, môi cô. Trong lúc mơ màng, Diệp Thuần ngỡ là mình đang mơ, bất giác phối hợp với người đàn ông này, khẽ mởmiệng ra. Đến tận khi Trương Kiếm Long dùng sức, cô mới giật mình bừngtỉnh. Cô phản kháng, đẩy ông, đánh ông. Nhưng người đàn ông này rất thô bạo,ông vặn tay cô ra phía sau, hôn lên tai cô, hơi thở nóng ấm mơn man trên cổ cô. Diệp Thuần run lên,sau đó cơ thểmềm ra, dường như trong cơ thể có hàng trăm hàng nghìn bông hoa thi nhau đua nở.
Trương Kiếm Long giốngnhư một tướng quân quất ngựa tiến lên, cô gái nằm dưới đauđớn kêu lên một tiếng.
- Làm đau em à? - Ôngdừng lại, dịu dàng hỏi. Cô lắc đầu, vẻ mặt rất phức tạp. Ôngkhông bận tâm đến nhiều điều như vậy tiếp tục đè xuống,thở hổn hển để lên đỉnh.
Đến tận khi bình tĩnh trở lại, Trương Kiếm Long mới phát hiện vết máu trên ga trải giường, đỏ chót, loang lổ, giống như những đóa mai nở rộ. Ông có chút hoảng hốt, lại có chút xúc động:
- Xin lỗi, anh khôngbiết...
Diệp Thuần gục đầu vàogối, lặng lẽ rơi lệ. Tất cả các cô gái đều khóc tronglần đầu sao? Cô không biết.
Trương Kiếm Long xoayngười cô lại:
- Chắc chắn là em đangnghĩ đến chuyện tồi tệ, đúng không? Thực ra tôi cũng giống em.
Diệp Thuần cười nhưng lậptức lại òa khóc. Trương Kiếm Long ôm cô, vuốt ve mái tóc của cô:
- Để chúng ta nghĩ một chút, tiếp theo phải làm thếnào? Trước tiên, căn nhànhư vũng nước kia của em chắc chắn không thể ở được nữa. Tạm thời em cứ ởđây, tôi giúp em tìm nhà... - Diệp Thuần không khóc nữa, yên lặng nghesự sắp xếp của ông.
- Thời gian này tôi sẽ không đến làm phiến em. Đợi đến khi em chuyển nhà, ổn định, em muốn tôi đến thì tôi đến, không muốn tôi đến tôi sẽ tránh xa em. Tóm lại tất cả cho em quyết định. Đượcrồi, con mèo nhỏ của tôi, mau đi rửa mặt tôi đưa em đi ăn.
Đồ ăn tây cùa khách sạn Hoàng Quan rất ngon, lại có cô thiếu nữ áo trắng đang chơi piano. Tiếng đàn du dương giống như làn nước vang vọng khắp nhà hàng ba mươi tám tầng này. Trương Kiếm Longchọn chỗnày cho gần. Thật lạ là ông chưa bao giờ đưa Triệu Vân đi ăn hayuống trà ở những nơi công cộng. Nhưng đưa Diệp Thuần đi ông khônghề lo lắng, có lẽ vì trông họrất giống vớingười bề trên và người bề dưới, hoặc là cấp trên vàcấp dưới.
Đã mấy ngày rồi Triệu Vânkhông có bất cứ tin tức nào của Trương Kiếm Long, trong lòng rất khóchịu. Cô rất sợ ông sẽ lạnh nhạt với mình. Buổi trưa, mọi người đều đi ăncơm, phòng làm việc rất yên tĩnh. Cô cầm điện thoại, phải rất lâu mới hạ quyết tâm gọi điện cho Trương Kiếm Long.
Điện thoại đổ chuồng, Trương Kiếm Long vừa nhìn thấy số điện thoại của Triệu Vân, đôi lông mày đã nhíu lại, nhưng vẫn nghe:
- Xin chào. Khoảnh khắc ấy, tất cả những cảm xúc trong lòng Triệu Vân đều bị hai tiếng không có một chút sắc thái tình cảm nào hủy hoại. Vốn dĩ côđịnh nói: “Anh có khỏe không? Em nhớ anh.” Nhưng bị hai tiếngấy làm cho nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia là tiếng dương cầm du dương, đó là bài “Lờicầu nguyện của thiếu nữ”. Một người đã từng học piano như Triệu Vân rất quen thuộc với bài này. Bài hátẩn chứa niềm thương cảm nhưngrất mượt mà.
- Nói đi chứ! - TrươngKiếm Long có chút khó chịu.
- À không, không có gì,tôi muốn hỏi ông chuyện hợp tác tiến triển thế nào rồi. Hoạt động này có thể làm được không? Triệu Vân ấp a ấp úng. May mà cô vẫn có chuyện công để làm cớ, không phải là lấy việc công làm việc tư.
- Tôi đã giao cho phòngthị trường rồi, đến lúc ấy tôi sai người liên lạcvới các cô.
- Được... tạm biệt. -Triệu Vân cúp máy, cảm giác hụt hẫng và buồn rầu trào dâng trong lòng. Cô thấylòng nhói đau, không biết trút nỗi giận dữ đi đâu. Cô nắm chặt tay,để lại vết móng tay hằn lên giữa lòng bàn tay.
Nghĩ một lúc, cô hạ quyết tâm muốn quên đi Trương Kiếm Long. Cô gọi điện thoại cho DiệpThuần, muốn giao việc cho cô từ đó không liên lạc với người đàn ông này nữa, coi ôngta là người xa lạ. Diệp Thuầnở đầu dây bên kia vừa nói một tiếng “Alô”, Triệu Vân đãsững người. Bởi vì cô nghe thấy trong điện thoại vang lên bài hát “Lời cầunguyện của thiếu nữ”, tiếng đàn chậm rãi giống như một dòng sông đang chảy, giai điệu hiền hòa và sâu lắng truyền từ ống nghe ra ngoài. Bản nhạc vừa diễn tấu cố lẽ là đoạn sau, sắp đến hồi kết.
Triệu Vân chỉ thấy tai ù ù, đẩu óc như muốn nổtung. Cô ngây người ngồi đó, Diệp Thuần “Alô”mấy tiếng cô mới phản ứng lại, nghiêm giọng hỏi:
- Cô đang ở đâu?
Diệp Thuần không biếtmình đã đắc tội với vị sếp này chỗ nào, khẽ nói:
- Hôm nay tôi bị sốt, đang nghỉ ở nhà!
Triệu Vân không nói gì màcúp điện thoại. Nỗi bi thương, tủi nhục, tức giận trào dâng. Thì ra cô chỉ coi bà Trương là tình địch, tưởng rằng Trương Kiếm Long muốn quay về với gia đình. Không ngờ cấp dưới của mình lại ngang nhiên cướp người đàn ôngcủa mình.
Diệp Thuần cúp máy, sắcmặt rất khó coi.
- Sao thế? - Trương KiếmLong hỏi.
- Triệu Vân vô duyên vôcớ gọi điện cho em, gọi rồi lại không nói gì. Diệp Thuầnlo lắng - Chắc là em không xin phép cô ta nên cô ta nổi giận.
- Triệu Vân? - TrươngKiếm Long thấy lòng nhói một tiếng, lập tức an ủi cô - Cùng lắm thì chuyển việc, đến công ty tôi làm trợ lí cho tôi, thế nào?
Diệp Thuần cúi đầu ăncháo hải sản. Lúc ngẩng đầu, đôi mắt của cô đẫm lệ:
- Em sai rồi, em phải đốidiện với Tiểu Tình và Hải Châu thế nào đây?
- Cưng đừng khóc, để người khác nhìn thấy không hay đâu! - Trương Kiếm Long vội vàng đưa giấyăn cho cô - Tôi sẽ xử lí ổn thỏa, hãy tin tôi.