Đột nhiên Tiểu Tình cảmthấy Triệu Vân khó tính hằn học lại rất giống người chị bên hàng xóm. Cô nắm lấy tay Triệu Vân. Triệu Vân cảm kích nhìn TiểuTinh, Không nói gì, chỉ cười. Hành khách dần dần nhiều lên, đàn ông quát tháo,trẻ con khóc lóc, hai người phụ nữnắm chặt tay, không buông ra.
1
Kể cũng lạ, từ sau khi Trương Kiếm Long mất thểdiện trước trước mặtTriệu Vân, cơ thể đã một thời tràn đầy sức hút và ma lực của cô khôngcòn bất kì sức hấp dẫn nào với ông. Những cuộc hẹn cũng thưa dần, một hai tuầnkhông gặp nhau lấy một lần.
Còn về Diệp Thuần, cơ thể trẻ trung căng đầy sức sống từng bước được “khai thác”khiến khao khát khám phá trào dâng mãnh liệt trong ông. Những buổi tối khôngphải đi tiếp khách, Trương Kiếm Long thường đến căn hộ của Diệp Thuần, cùng cô ăn cơm, xem tivi, nghe cô kể lể buổi sáng làm gì, buổi chiều làm gì. Cơ thểcủa họ ngày càng hào hợp, tình cảm cũng ngày càng say đắm.
Dưới sự khuyên bảo mềm mỏng của Trương Kiếm Long, cuối cùng Diệp Thuần cũngquyết định xin thôi việc. Cô vừa tốt nghiệp là xin đi làm ở tòa soạn này. Hồiấy cô vẫn là một tờ giấy trắng, bị tô đủ các loại màu sắc trong cái văn phòng nhỏ bé này. Áp lực là màu đen, thành công là màu đỏ, phấn khích là màu cam,thất vọng là màu xám… Lúc tức giận ấm ức, biết bao lần cô nghĩ rằng cùng lắm là bỏ việc không làm nữa. Bây giờthực sự phải đi thì lại thấy buồnvà lưu luyến. Đơn xin thôi việc đã đánh xong, cài số bí mật lưu trong máy tính, cứ kéo dài mãi, từ lúc Tiểu Tình và Hải Châu chuẩn bị kết hôn đến lúc hai ngườichiến tranh lạnh chia tay. Cuối cùng Diệp Thuần quyết tâm in đơn xin thôi việc,đưa cho cấp trên Triệu Vân.
Triệu Vân tỏ ra rất ngạc nhiên, Cô ta luôn nghĩ rằng Diệp Thuần là một cô gái ngoạitỉnh, có thể đứng vững trong thành phố này là nhờ có công việc khá tốt này. Đột nhiên bây giờ muốn thôi việc, quả thật khiến người khác rất khó hiểu.
-Sức khỏe không tốt? –Triệu Vân liếc nhìn tờ đơn trên tay, giấy trắng mực đen rõ ràng – Cô còn trẻ nhưthế mà đã sức khỏe không tốt? Không tốt ở đâu?
Diệp Thuần có chút chộtdạ, miễn cưỡng nói:
- Đây là chhuyện riêngcủa tôi, không tiện nói với trưởng phòng.
Bỗng nhiên Triệu Vân bị nhân viên khiêu khích, cảm thấy mắt mặt. Cô ta ném đơn xin thôi việcxuống bàn:
- Tôi không phê chuẩn!
Trên đời chỉ có chuyện không thể đi làm, không có chuyện không thể nghỉ việc, dù sao thì cũng không muốn làm nữa, thủ tục chỉ còn là giấy tờ, Diệp Thuần vượt cấp gửi đơn xin thôiviệc cho tổng biên tập Thường.
Tổng biên tập Thường cómột thói quen,, cho dù nhân viên làm việc xuất sắc đến đâu, thành tích xuất sắcđến đâu, chỉ cần đơn xin nghỉ việc gửi đến tay ông thìông sẽ không ngăn cản. logic của ông là đã đến bước này chứngtỏ người ta đã hạ quyết tâm tìm đường lùi,nói nhiều vô ích, giữ lại cũng không nên, liền phê chuẩn ngay!
Qủa nhiên đơn xin thôiviệc nhanh chóng được phê chuẩn. Bỗng nhiên Diệp Thuần thấy lòng trống trải. Cônhìn xung quanh một lượt, các đồng nghiệp vẫn đang viết báo cáo, gọi điệnthoại, gửi fax như mọi ngày, ai ai cũng bận rộn, Cô cảm thấy hụt hẫng,chỉ còn một tháng nữa là mình sẽ không còn bất kì quan hệ gì với nơi này. Tòa soạn đã lưu giữ rất nhiều niềm vui và nỗi buồn, mơước và phấn đấu của cô. Từ đây tất cả đều kết thúc, chỉlà một dòng kinh nghiệm làm việctrong hồ sơ xin việc.
- Diệp Thuần, cậu đứngngây ra đó làm gì? Xem giúp mình báo giá của quảng cáo ống đồng là bao nhiêu? – Tiểu Tình nói với cô.
Diệp Thuần sững người, vộinói một dãy số:
- 32.500 tệ - Sau đo mới tinhg bảng giá đối chiếu, không sai một chữ.
TTT
Khi bố Tiểu Tình đắc chí nói với con gái mình đã đến tìm bố của Hải Châu, Tiểu Tình lập tức nhảy lên:
- Ai bảo bố đi? Bố đi làm gì? Chuyện của hai đứa bọn con bố tham dự vào làm gì?
Bố Tiểu Tình không ngờ phản ứng của cô lại giữ dội đến vậy, những đườnggân trên trán hằn lên. Một lúc sau ông mới ấp úng nói:
- Bố… bố chỉ muốn tốt cho hai đứa thôi.
Tiểu Tình nhìn bố, vừathương vừa chua xót. Cô không nói gì nữa, thở dài rồi quay người đi ra khỏi cửa, đi lang thang trên đường. Tiểu Tìnhtrong lòng rối bời, trong túi của cô nhét năm vạn dày cộp, cô luôn mang theobên mình muốn trả lại cho Hải Châu nhưng lại không có dũng khí gọi điệncho anh.
Khi chiếc xe đến trướccổng khu Long Phụng, Tiểu Tình ngạc nhiên, cô đã không tự chủ được lái xe đến căn nhà mới hồi nào.
Cô chầm chậm lái xe vàotrong, dừng lại phía dưới căn nhà quen thuộc, ngây người nhìn ánh đèn trongphòng, cảm xúc đan xen chồng chất.Cô cầm điện thoại, lấy hết dũng khí ấn dãy số quen thuộc ấy, nhưng chỉ đổmột hồi chuông lại hốt hoảng tắt máy.
Cô không dám nghe giọngnói của anh, sợ rằng anh chỉ nói một tiếng “Alô”, mìnhsẽ không kìm nén được quay đầu, yêu anh, tranh dành anhvới cô gái kia.
Thực ra hôm ấy thật sự rất trùng hợp. Hải Châu từchối đi tiếp khách, cũngkhông hẹn hò với Phan Lộ Lộ, chỉ muốn yên tĩnh một mình.Anh nằm trên sofa, ném điện thoại trên bàn ăn. Điện thoại đổ chuông liên hồi, anh đều không nghe. Nhưng cuộc điện thoại chỉ reo một chuông lại khiến Hải Châu nhói lòng. Anh ngồi dậy lấy điện thoạinhư bị điện giật. Quả nhiên là số điện thoại quen thuộc ấy. Hải Châu vội vàng gọi lại…
Điện thoại đổ chuông, Tiểu Tình thấy tim mình đập thình thịch, nghe hay không nghe,nghe hay không nghe? Cuối cùng cô mở điện thoại, chỉ “Alô” một tiếng rồi không thể nói tiếp được nữa.
Hải Châu tưởng rằng tínhiệu không tốt, rảo bước đi đến bên cạnh cửa sổ:
- Tiểu Tình, alô, em nóiđi, nói đi. – Vừa cúi đầu thì nhìn thấy xe của Tiểu Tình đỗ ở dưới.
Hải Châu sẽ nhớ buổi tối hôm ấy suốt đời. Anh chạy như bay xuống dưới, thấy Tiểu Tình đang nắm vô lăng. Anh gõ cửa xe, TiểuTình từ từ ngẩng đầu, sau đó Hải Châu nhìn thấy những giọt nướcmắt long lanh trong đôi mắt của cô, càng ngày càng đầy, cuối cùng trào ra, tuôndài trên má. Họ nhìn nhau qua tấm cửa kính, giống như một bộ phim câm ngày xưa, cứ nhìn nhau như thế, không có lời thoại.
Tối hôm ấy ánh trăng sáng ngời, vì sao lấp lánh, tất cả những âm thanh xa gần đều vang lên bên tai, mơ hồnghe thấy tiếng sáo uyển chuyển du dương trong đêm tối dịu dàng. Hoaquế trong khu vườn nhỏ đã nở, tỏa ra mùi hươngngọt ngào, trầm lắng.
2
Hôm ấy sau khi về nhà, Tiểu Tình nói chuyện điện thoại với Hải Châu rấtlâu, nghe giọng nói quen thuộc ởđầu dây bên kia, Tiểu Tình cảm thấy dường như những ngày tháng tươi đẹp trước đây đã quay trở lại.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ thật sự rất nhạy bén. Phan Lộ Lộ gọi điện cho Hải Châu thấy máy bận suốt. Cô ta liềngọi điện cho Tiểu Tình, cũng thấy máy bận. Suốt hai tiếng đồng hồ, điện thoạicủa họ cùng bận. Trái tim của Phan Lộ Lộ dần dần chùng xuống.
Ngày hôm sau, Hải Châuhẹn Tiểu Tình cùng ăn tối, chính tại quán bít tết mà họ thường xuyên đến. Nhân viên phục vụ tươi cười tiếp đón:
- Hai người có muốn dungthử món ăn tình nhân của nhà hàng chúng tôi không?
Hải Châu và Tiểu Tìnhnhìn nhau cười rồi gật đầu. Rượu vang được mang đến, Hải Châu nhẹ nhàng rót cho Tiểu Tình nửa ly, sau đó cho thêm hai viên đá.
- Em còn nhớ lần đầu tiên anh mời em đồ ăn tây không?
- Sao em có thể quên được? – Tiểu Tình cười – Hômấy anh quá căng thẳng, làm đỏ rượu vang vào người em. Anh biết không, chiếc váy trắng mà em mặc hômấy,vì để gặp anh mà em đã đến Parkson mua, rất đắt, quyết tâmmãi mới dám mua.
- Đúng đúng, anh biếtchiếc váy trắng ấy, về sau anh muốn mang đi giặt nhưng em nhất quyết khôngcho.
- Bởi vì em không nỡ, emnghĩ đó là một… một kỷniệm – Đột nhiên Tiểu Tình có chút thương cảm.
Hải Châu nắm bàn tay lànhlạnh của cô. Người con gái trước mắt cúi đầu, dáng vẻ có chút sợ hãi, long mi in bóng xuống má, nhấp nháy nhấp nháy,giống như con bướm xinh đẹp dang rộng đôi cánh muốn bay đi nhưnglại lao xuống…
Lúc ấy, điện thoại của Hải Châu đổ chuông, kéo hai người trở về với hiện thực Hải Châu chột dạ nhìn Tiểu Tình rồi nhấc máy:
- Alô…Anh đang ăn cơm vớikhách…không biết được, em đừng đợi anh nữa.
Tiểu Tình ngạc nhiên nhìnngười đàn ông trước mắt, rốt cuộc anh ta yêu ai? Chẳng bao lâu điện thoại củaTiểu Tình cũng đổ chuông, cúi đầu thì nhìn thấy số điện thoại của Phan Lộ Lộ. Tiểu Tình thở dài, bây giờ nên đến lượt cô ghen tuông rồi. Lúc đầu cô không muốn nhấc máy nhưng đốiphương gọi liên hồi khiến tâm trạng cô chuyển từ than thở đến tức giận, cuối cùng đã nhấc máy:
- Tang Tiểu Tình, tôi nóicho cô biết, tránh xa chồng tôi ra, tối qua cô nói chuyện với Hải Châu đến tậnnửa đêm, tưởng tôi không biết sao? – Phan Lộ Lộ hầm hầm trút hết mọi nỗi tức giận lên người Tiểu Tình.
- Vậy sao? – Tiểu Tìnhkhẽ nói – Những lời này cô hãy nói với chồng cô, anh tađang ngồi bên cạnh tôi. – Cô nói rồi đưa điện thoại cho Hải Châu.
Hải Châu sững người, cầmđiện thoại mà như cầm củkhoai nướng. Tiếng hét chói tai, tuyện vọng củaPhan Lộ Lộ truyền qau điện thoại, Hải Châu tắt máy luôn. Anhngẩng đầu thì băt gặp ánh mắt u buồn của Tiểu Tình, Hải Châu nhìn cô chằm chằmnhư đã hạ quyết tâm:
- Chúng ta hãy bắt đầulại. – Rồi anh nói một câu – Tối nay anh sẽ nói với cô ấy.
TTT
Tiểu Tinh không biết HảiChâu sẽ dàn xếp chuyện này như thế nào. Cô chỉ biết Phan Lộ Lộ sẽ không chịu để yên. Vì Hải Châu, cô gáinày có thể bất chấp tất cả. Nhưng mình đã qua cái tuổi bất chấptất cả, cô phải bận tâm đến nhiều thứ, vì thế cô rất sợ Phan Lộ Lộ tìm đến, chất vấn mình trước mặt các đồng nghiệp: “Vì sao cô lại cướpchồng của tôi?” Mặc dù Tiểu Tình không cướp, mặc dù Hải Châu cũng không phảichồng cô ta nhưng các đồng nghiệp sẽ không để ý đến những chi tiết này. Chỉ một câu nói ấy thôi đã đủ để Tiểu Tình không còn mặt mũi làm người.
Đúng lúc ấy Triệu Vân phải đi Bắc Kinh khai thác thịtrường quảng cáo, dĩ nhiênTiểu Tình phải đi cùng. Mặc dù Tiểu Tình biết đi công tác với một người tínhtình cổquái như thế này, những khó khăn hiểm nguy trên đường đi tuyệt đốikhông thua kém Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh. Nhưng khó khăn thế nào cũng hơn việc đối mặt với Phan Lộ Lộ, vì thế cô tích cực hưởngứng đi công tác.
Để được tiếng chi tiêu tiết kiệm trong tòa soạn, TriêụVân đã chọn đi tàu,sai Tiểu Tình đặt hai vé giường nằm lúc mười giờ hai mươi phút tối.
- Trưởng phòng Triệu, véđã được đưa tới, trưởng phòng xem chúng ta gặp nhau ở ga tàu lúc mấy giờ? – Tiểu Tình hỏi.
- Chín giờ cô đếnh nhà tôi, chúng ta cùng đi. – Trưởng phòng Triệu không ngẩng đầu.
Tiểu Tình than thở trong lòng, nhà mình cách ga rất gần, bắt xe cũng chỉ mất giá mở cửa. Triệu Vân sống ởphía đông thành phố,ngược hướng với ga tàu.
Chín giờ tối, Tiểu Tình đến nhà Triệu Vân. Vừa gõ cửa đã sững người. Thông thườngngười ta thường đặt lọ hao hoặc mắc treo mũ áo ở cửa nhưng căn nhà chỉ có bà chủ này lại treo một bức ảnh phóng to ở cửa. Ngườphụ nữ trong bức ảnh mặc áo đen, đi giày đỏ, ánh mắt mơ màng, hai tay khoanh trước ngực, trông rất lạ lùng. Bức ảnh được photoshop, đẹp thì có đẹp nhưng dưới ánh đèn,bức ảnh ấy ẩn chứa vẻ gì đó kì lạ rất khó diễn tả.
Tiểu Tình không dám nhìnlâu, thay dép rồi nhanh chóng đi vào. Trên bức tường phía sau ghế sofa trong phòng khách cũng treo bức ảnh của bà chủ nhà: Mặc chiếc váy dài chấm gót, đi trên bãi cát. Không thể không thừa nhận người phụ nữ này rất đẹp, có vẻ gợi cảm và cuốn hút đặc biệt của người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi.
Căn phòng rất ngọn gangvà rộng rãi nhưng không có một vết tích đàn ông. Trên bàn ăn có một bức tranhthêu, là một bức tranh hoa cúc sắp hoàn thành. Các mũi thêu rất đều và ẩn chứ tâm sự. Tiểu Tình cảm thấy có chút ngạc nhiên, cô khôngngờ người phụ nữ mạnh mẽ, nhanh nhẹn, hoạt bát như vậy lại có thời gian rảnhrỗi như thế này. Tuổi xuân của một người phụ nữ âm thầm trôi đi trong những sợi chỉ, trong từng mũikim sao? Trong lòng Tiểu Tình trào dâng cảm giác xót xa, cảm giác xót xa củamột người phụ nữ dành cho một người phụ nữ. Đột nhiên cô muốn gần gũi với cô ta hơn.
- Đứng ngây ra đó làm gì,mau giúp tôi xếp tài liệu vào túi! – Trưởng phòng Triệu quát lên.
Tiểu Tình khẽ thở dài rồi cúi người, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Phụ nữ quá mạnh mẽ, cuối cùng chính là người bị tổn thương.
Hành lý của Triệu Vân rấtphong phú. Cô ta mang rất nhiều quần áo, trang phục đi làm, dạo phố, dạ hội… đủ loại màu sắc, túi xách, giày dép, phụ kiện đi kèm cũng không thể thiếu. Một chiếc valikhác để laptop, tài liệu, mỹ phẩm và một túi thuốc rất to. Cốc uống nước dung trên tàu, dép đi mộtlần và một chiếc khăn quàng mỏng thì được cho vào một chiếc túi xách, bất cứclúc nào cũng có thể lấy ra dùng, rất thuận tiện… Có điều đi công tác mộttuần, tất cả mọi đồ dùng đều mang theo bên người, có thể thấy người phụ nữ nhìn thì có vẻmạnh mẽ này nhưng lại luôn mang trong mình cảm giác không an toàn.
Tiểu Tình thấy may mắn vìmình chỉ mang một chiếc túi du lịch nhỏ, nếu không nhiều đồ như thế, hai người phụ nữ không thể mang đi được. Ba chân bốn cẳng lôi vali ra cửa, kéoxuống dưới, bỗng nhiên Triệu Vân hét một tiếng:
- Chết rồi!
Sau đó nói với Tiểu Tìnhbằng giọng ra lệnh:
- Cô trông hành lí, tôiquên uống sữa rồi. – Cô ta nói rồi vứt chiếc túi cầm tay cho Tiểu Tình, chạyvụt đi.
Đã sắp đến giờ tàu chạy, Tiểu Tình trông một đống đò mà lòng như lửa đốt. Đợi khoảng mười phút, cuối cùng thấy Triệu Vân đi giày cao gót,chậm rãi bước lại:
- Bắt xe đi, sao cô cònchưa bắt xe? Sắp không kịp rồi.
“Cô cũng biết không kịpà?” Tiểu Tình tức giận nghĩ. Cô vứt hành lí trên vỉa hè, chạy sang bên đườngbắt xe.
- Trời ơi, sao cô có thể dựng hành lí của tôi vào gốc cây thế này? – Trong nháy mắt, dường như đột nhiên tâm trạng củaTiểu Vân lại vui vẻ hẳn lên, trách móc nhẹ nhàng với cấp dưới.
Khu vực này rất ít taxi,khó khăn lắm mới bắt được xe. Trưởng phòng Triệu ngồi vào trong xe, một minhgTiểu Tình thở hổn hển nhét túi lớn túi bé vào trong xe. Trên đườngđi, trưởng phòng Triệ lại mộ lần nữa thốt lên. Lần này quên không mang pin điệnthoại dự trữ, có điều thời gian không cho phép cô ta quay về nhà lấy. Thế nên cô ta rất buồn rầu, than phiền rằng pin Samsungkhông dùng được lâu, than phiền điện thoại có nhiều bức xạ quá lớn, than phiền công việc vất vả, động một tí là phải đi công tác,lại còn không thể ngồi máy bay…
- Tiểu Tình, cô nói xemvì sao nguười ta phải đi làm?
- Để kiếm tiền.
- Cô nói xem vì sao tôicó mọi thứ, có nhà, có xe, còn có mấy chục vạn trong thị trường cổ phiếu, tôi còn phải đi làm làm gì?
Tiểu Tình bực tức tronglòng, cô kể khổ hay khoe khoang vậy? Tiểu Tình biết lúc này điều TriệuVân muốn nghe mình nói là: Đúng vậy, thật không hiểu chịcó nhiều tiền như vậy còn cần phải đi làm làm gì? Nhưng Tiểu Tình không muốn nói như vậy, cô nói:
- Thế thì chị không cần phải đi làm nữa, - Qủa nhiên sắc mặt củaTiểu Vân có chút khó coi, không nói gì nữa.
Lên tàu rồi cũng khôngcòn sớm nữa, Tiểu Tình đánh răng rửa mặt rồi leo lên giường, chuẩn bị đi ngủ. Triệu Vân vô duyên vô cớ lại nổi nóng:
- Lúc nào rồi mà cô còntâm trạng để ngủ? Đến Bắc Kinh phải triển khai công việc như thế nào, cô có ý kiến gì không?
Tiểu Tình tức giận muốnnói rằng: “Tôi chẳng có ý kiến gì cả, tôi đang buồn ngủ”. Nhưng vẫn phải vùngdậy bò xuống, cố gắng lấy tinh thần ngồi bên cạnh trưởng phòng Triệu.
Đúng lúc ấy tàu tắt điện, chỉ để lại ánh đèn mờ nhạt.
- Á? sao lại tắt điện? –Triệu Vân than phiền – Tiểu Tình, đi bảo bọn họ bật đèn lên! – Giọng nói rất to, hành khách xung quanh nhìn cô ta vớiánh mắt rất kì lạ. Tiểu Tình cúi đầu ra điều tôi không quen người phụ nữnày, không quen…
Khó khăn lắm Tiểu Tìnhmới khiến Triệu Vân hiểu rằng mình không có bản lĩnh chỉ huy nhân viên trên tàu không tắt điện, cũng không có bản lĩnh sắp xếptất cảhành khách trên tàu ngủ dưới ánh điện. Thế là Triệu Vân lại thanphiền có quá nhiều áp lực trong công việc, đi công tác không được đi máy bay…Cằn nhằn một hồi lâu, đột nhiên Triệu Vân lại nhớ lại một chuyện:
- Tang Tiểu Tình, điệnthoại của tôi sắp hết pin rồi, mau bảo bọn họ giúp tôi tìm ổ điện sạc pin!
3
Chuyến đi Bắc Kinh khôngthuận lợi, đi đến đâu cũng bị từ chối khiến trưởng phòng Triệu nhụt chí, thếlà TiểuTình trở thành chỗ để cô ta trút giận.
Công ty đồ uống Đông Đạt là mục tiêu quan trọng nhất của chuyến đi này. Nhưng côngty của họ ở Thuận Nghĩa. Triệu Vân thấy bắt taxi rất đắt nên tìmmột chiếc xe bên đường, thỏa thuận giá cả, cả đi cả về là một trăm tệ. Thì ra lái xe của chiếc xe này chuyênvận chuyển hàng hóa cho các khu đồ trang trí, đột nhiênchuyển sang bắt khách, rất nhiều thói xấu chưa thể thay đổi được. Lên xe một cái là vén áo ba lỗ lên, để lộ cái bụng đầy mỡ. Hai người phụ nữ nhìn nhau, thầm nghĩ, thôi thôi, cố nhị một chút là đến, kìm nén không lên tiếng. Anh ta chỉ biết mấy khu đò trnag trí, sau khi lái xe đến khu đò gia dụng của ThuậnNghĩa thì không biết rẽhướng nào nữa, vòng trái vòng phải một hồi lâu, cuốicùng cũng đến công ty Đông Đạt, nhưng đã quá giờ hẹn gần một tiếng.
Hai người phụ nữ chạy vào phòng làm việc của giám đốc Từ, phòngmaketting chạy như nước rút nhưng bịlễ tấn chặn ở cửa:
- Xin lỗi, giám đốc Từ đang họp.
- Là thế này, chúng tôi có hẹn với giám đốc Từnhưng lái xe không biết đường nênđã đến muộn, rất xin lỗi, phiền cô có thể thông báo một tiếng đượckhông? – Tiểu Tình thở hổn hển giải thích với nhân viên lễ tân.
- Xin lỗi, lãnh đạo củachúng tôi rất bận, Các cô đến muộn là vấn đề của các cô. – Cô ta tỏ ra rất khinh người, không thèm ngẩng đầu mà tiếp tục đánh máy.
Gừng càng già càng cay,trưởng phòng Triệu lập tức xông vào văn phòng. Nhân viên lễ tân lao ra chặn lại:
- Không được, đứng lại,hứ, sao cô lại vô ý thức nhưvậy?
Tiểu Tình tức giận, kéotay cô ta ra:
- Im miệng, cô có thái độ gì vậy? Thầy giáo của các cô khong dạy các cô làm người phải biết lễ phép sao? Cô cso biết hai chữ ý thức viết như thế nào không?
Bắc Kinh là nơi ngọa hổ tang long, nhân viên lễ tân thấy Tiểu Tình hung hăng như vậy, nghi ngờ liệu cô có phải là con gái hoặc vợ lãnh đạo nào đó không? À không, vợ lãnh đạo không trẻ thế này, có lẽ là vợ hai? Trong lúc cô ta sững người, trưởng phòng Triệu dẫn Tiểu Tình hunghổ xông vào văn phòng của giám đốc Từ.
Quả nhiên giám đốc Từ đang họp, đám người đang hướng mắt nhìn màn hình, bỗngchốc bị ngát quãng nên có chút không vui, cau mày hỏi:
- Sao giờ này hai người mới đến?
- Xin lỗi, xin lỗi, hãynghe chúng tôi giải thích. – Trưởng phòng Triệu có chút lúng túng.
- Tôi rất bận, chúng tahẹn hôm khác. – Giám đốc Từcúi đầu nhấn chuột.
- Giám đốc Từ, chúng tôiđã đi tàu cả một đêm, lại ngồi xe hai tiếng, lẽ nào ông không muốn bỏ ra hai phút nghe phương án hợp tác của hai chúng tasao? – Lúc cấp bách, Tiểu Tình lớn tiếng nói.
Nghe câu nói ấy, Từ Châu ngẩng đầu, nhìn Tang Tiểu Tình với ánh mắt hứngthú:
- Được, tôi cho các côhai phút, các cô nói đi.
- Giám đốc Từ, chúng tôiđặc biệt đến đây gặp ông, lái xe không quen đường vì thế đến muộn, chúng tôi rất xin lỗi vì sự cố này. Chúng tôi bất chấp thể diện xông vào văn phòngcủa ông, quả thực là không còn cách nào, nhưng cũng có thể thấy thành ý hợp tác của chúng tôi. Tòa soạn của chúng tôi cso sức ảnh hưởng không nhỏ trong giới thượng lưu, lượng phát hành cũng vượt quába mươi vạn. Có thể nói mỗi một độc giả của chúng tôi đều làngười tiêu dung sản phẩm của quý công ty. Đối với một khách hang có thương hiệunhư quý công ty, tòa soạn chúng tôi rất coi trọng, đặcbiệt đề ra hang loạt phương án hợp tác, bao gồm đầu tư quảng cáo cứng và quảng cáo mềm, cùng với các hoạt động tổchức khôngđịnh kì để mở rộng tầm ảnh hưởng. Đây là bản kế hoạch mà chúng tôi đã soạn, xin giám đốc Từxem cho. – Trưởng phòng Triệukhông hổ là người giỏi giang, nói rất lưu loát, đầy sức thuyếtphục. Vừa nói dứt lời, Tiểu Tình liền đưa tập giấy tờ đến trước mặt giám đốc Từ.
Giám đốc Từ cầm bản phương án, liếc nhìn qua:
- Giá quảng cáo hơi cao.
Trưởng phòng Triệu vàTang Tiểu Tìn nhìn nhau cười: Có hy vọng rồi!
Triệu Vân do dự nói:
- Giá quảng cáo cao là cócái lý của nó, sau khi quay về chúng tôi sẽ xin ý kiến lãnh đạo, nhấtđịnh sẽ cho giám đốc Từ giá ưu đãi nhất.
TTT
Cuộc đàm phán thuận lợimột cách đáng ngạc nhiên. Bước ra khỏi cửa công ty, Tang Tiểu Tình và Triệu Vânnhìn nhau, cả hai đều má đỏ hồng hào, hai mắt sángrực, đột nhiên đồng thanh nói:
- Hôm nay cô rất xinh!-Hai người phụ nữ lại một lần nữa hóa thù thành bạn.
Nhưng khi xuongs dưới tìmmột vòng, không phát hiện bóng dáng của chiếc xe kia đâu, gọi điện cho lái xe,tên lái xe béo ục ịch kia tắt mát. Lúc ấy đã là chiều tối, Tiểu Tình nói:
- Có thể người ta không đợi được nên về rồi, bỏ mặc chúng ta ở vùng đất lạ này.
Trưởng phòng Triệu giậndỗi:
- Trời ơi, như thế sao được? Hai đứa con gái chúng ta đi đêm nguy hiểmlắm!
Tiểu Tình không sợ đi đêm nhưng khi thấy sếp tựxưng là “con gái”, không kìm được nổi da gà.Hai người đứng bên đường chờ rất lâu nhưng không thấy một chiếc taxi nào đành phảiđi về phía bến xe bus. Mặc dù mặt trời bắt đầu lặn nhưng mặtđất bị phơi nắng suốt một ngày bắt đầu tản nhiệt. Hai ngườiphụ nữ đều mặc váy ngắn, đi giày cao gót, mới đi được mấybước đã thởhổn hển, đầm đìa mồ hôi.
Cuối cùng đã đến bến xebuýt, nhưng chờ nửa tiếng mà không thấy một chiếc xe bus nào. Màn đêmdần dần buông xuống, xung quanh không một bóng người, đèn đường chiếu vào hàngcây hai bên đường tạo thành những cái bóng kì quái. Lúc này cũng có gió, lá câyrung xào xạc, mấy chú chim giống như những hồn ma đang baylượn trên bầu trời.
Cuối cùng cũng thấy mộtchiếc xe bus từ xa, Tiểu Tình thấy nhẹ cả người, mỉm cười với Triệu Vân nhưtrút được gánh nặng.Có thể vì đường ở ngoại ô nên hành khách trên chiếc xe này rất ít. Ai cũng nghiêm mặt nhìnra ngoài cửa sổ, chỉ nghe thấy tiếng động cơ chạy ù ù. Không biết vì sao, Tiểu Tình nghĩ đến câu chuyện quỷ cái “Ghostly Bus”, trong lòng cảm thấy rất căng thẳng. Quay mặt sang thìthấy bàn tay của Triệu Vân đang run lên, cô ấy cũng đang sợ hãi. Lúc này, đột nhiên Tiểu Tình cảm thấy Triệu Vân khó tính hằn họclại rất giống người chị bên hàng xóm. Cô nắm lấy tay Triệu Vân. Triệu Vân cảmkích nhìn Tiểu Tinh, Không nói gì, chỉ cười. Hành khách dần dầnnhiều lên, đàn ông quát tháo, trẻ con khóc lóc, hai ngườiphụ nữ nắm chặt tay, không buông ra.
4
Trên chuyến tàu đêm quayvề, hai người kề vai nhau ngồi trên chiếc ghế cạnh hành lang Bên ngoài cửa sổ là cánh đồng và hồ nước tối đen, giống như một bức tranh vô cùng vô tận hiện ra trước mặt. Chínhtrong đêm tốiấy, Triệu Vân đã kể cho Tiểu Tình nghe về cuộc hôn nhân đã kết thúc của mình. Giống như một sự trao đổi, Tiểu Tình cũng kể về câu chuyện giữa mình và Hải Châu.
Triệu Vân chống cằm, nhìnra ngoài cửa sổ và nói:
- Hồi ấy, tôi vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, rất kén chọn, lúc nào cũng muốntìm một người đàn ông khôi ngô, ân cần, giàu có, biết lo cho gia đình. Bây giờ nghĩ lại thì làm gì có người đàn ông như thế. Nếu thực sự có thì anh ta đúng là quái nhân. Người phụ nữ chỉ có mấy năm trẻ trung xinh đẹp, kén đikén lại, tuổi tác lớn dần, thấy các bạn nữ bằng tuổi đều làm mẹ rồi, trong lòng cũng thấy sốt ruột. Đúng lúc thì chồng cũ theo đuổi,điều kiện của anh ấy rất tốt, thế nên tôi đã lấy anh ấy. Kết hôn đến tháng thứ hai thì có kẻ thứ ba gọi điện cho tôi, sau đó là kẻ thứ tư, kẻ thứ năm… Tôi cảm thấy hồiấy mình rất giống nhân viên phòngchữa cháy, từ sáng tới tối bận rộn dập lửa. Cuối cùng quả thật không thểgắng gượng được nữa liền ly hôn. Anh ta để lại cho tôi một căn nhà và một chiếc xe.
- Chính là chiếc mà chị đang dùng? – Tiểu Tình hỏi.
- Không phải, mà là mộtchiếc xe đua Coupe. Sauk hi ly hôn tôi đi làm ở một công ty quảng cáo, kiếm được chút tiền nên bánchiếc xe ấy đi. Có thể cô cũng biết, chồng cũcủa tôi là giám đốc Auto BMW 4S, tôi đã đến công ty của họ mua BMW. Tôi thừa nhận tôi là người sĩ diện. Tôi muốn để anh ta thấy, không có anh ta tôi vẫn sống rất tốt, hơn nữa còn tốt hơncả trước đây!
- Chị thấy bây giờ cuộc sống của chị có tốt không? – Đột nhiênTiểu Tình nghĩ đến bức tranh thêu chưa hoàn thành ở nhà Triệu Vân.
Nói thật là không tốt.Rất nhiều bạn bè nói, tôi đã ly hôn thành công! Mới kết hôn một năm mà đượcchia sốtài sản hơn một trăm vạn, đi làm một băm không kiếm được nhiều tiền như vậy! - Triệu Vân thở dài – Tiểu Tình, thực ra tôi rất hy vọng có thể có một người chồng bình thường, có một đứa con tinh nghịch, ngày ngàyđược quay quần bên nhau. Lúc đi làm cũng suy nghĩ xem buổi tối nấu món gì ngoncho họ ăn. Nhưng bây giờ thì sao, đi công tác chỉ cần đóng cửa là đi, không cần phải nói với ai.
Tàu hỏa phát ra một tiếngkêu giằng xé rồi từ từdừng lại. là một trạm không biết tên. Rất nhiềungười chen chúc lên tàu, một người đàn ông đang hút thuốc, đầu thuốc lập lòetrong bóng đêm, giống như vận mệnh của con người.
TTT
Ngày hôm sau thức dậy,sắc mặt của Triệu Vân có chút u ám, rõ ràng là không ngủ được. Sắp đến bến nhưng cô ta vẫn kiên trì ngồi trong khoang tàu lắc lư tô son, cẩn thận hết sức không để bị nhòe nét. Tiểu Tình thu dọn hành lý, thấy Triệu Vân vẫn đang soi gươngtrang điểm, không nhị được nói đùa:
- Xinh thế! Có anh nàođón à?
- Đừng nói lung tung, cóai nói chuyện với sếp nhưcô không? – Sau một đêm, Triệu Vân trở lại bình thường. Cô ta không còn là chị gái hang xóm, cô ta là sếp! Lúc dạy dỗ Tiểu Tình cô ta chỉ mới tô son được một nửa, môi trên đỏ chót, môi dưới tái nhợt, trông rất đáng sợ.
Tiểu Tình ngượng ngùng,vờ ra vẻ thu dọn hành lý, tránh ánh mắt của Triệu Vân. Dườngnhư Triệu Vân mơ hồ nhớ lại cuộc tâm sự tối qua. Đó là cuộc tâmsựgiữa hai người phụ nữ, cảm thấy có đôi chút hối hận. Suy cho cùng đồngnghiệp vẫn là đồng nghiệp, vĩnh viễn không thể trở thành bạn, hà tất phải nói những chuyện đó? Cô ta homột tiếng như muốn giấu giếm:
- Tiểu Tình, chuyến đinày cô cũng vất vả rồi. Hôm nay về nhà nghỉ đi, mai đi làm.
Được nghỉ một hôm, Tiểu Tình mừng thầm trong bụng, về nhà ngủ một giấc, buổi tối đi ăn lẩu với Hải Châu. Dường như hai người lại quay lại như trước đây, sánh vay nắmtay, thân mật trên đường. Cuộc sống thật tươi đẹp!
Ngày hôm sau, Tang TiểuTình vừa đến tòa soạn, Diệp Thuần đã kéo cô sang một bên:
- Sao hôm qua cậu khôngđến?
- Triệu Vân cho tớ nghỉ một ngày.
- Cậu ngốc à? Cậu khôngđến, người ta đến, gian khổmọi người chịu, công lao một mình cô ta hưởng!
- Thật sao? – Tiểu Tìnhkhông giám tin.
- Lừa cậu làm gì? Hôm quahọp, vốn dĩ Triệu Vân có thể không tham gia, nhưng người ta cứ đến, nói vềnhững gian khổ trong chuyến đi Bắc Kinhvà cô ta đã khắc phục mọi khó khăn gian khổ, nhìn thấy ánh sáng hy vọng và đãnắm lấy một phần trăm hy vọng, bỏ ra một trăm phần trăm nỗ lực như thế nào… Ba tiếng Tang Tiểu Tình, người ta không thèm nhắcđến.
Mẹ kiếp, Tang Tiểu Tình không kìm được muốn chửi nhau. Cô nhớ lại chuyến tài đêm hôm ấy, ánh mắt của Triệu Vân thật chân thành: “Hồi ấy tôi vừa trẻtrung vừa xinh đẹp…”.
Tiểu Tình không kìm đượcthan thở với Diệp Thuần:
- Đồng nghiệp vĩnh viễnkhông thể trở thành bạn.
Diệp Thuần hỏi lại:
- Thế mình với cậu thì sao?
Tiểu Tình phân tích mộtcách lí trí:
- Mình đính chính lại,đồng nghiệp ở ngang cấp không có quan hệ lợi hại, cậu không có quan hệ tranh chấp có thể trở thành bạn, mình và cậu là quan hệ nhưthế… - Tiểu Tình có chút ngậm ngùi – Đợi đến ngày nào cậu thăng chức,chúng ta có thể sẽ xa cách.
- Yên tâm, tình huống ấy vĩnh viễn không thể xảy ra! – Diệp Thuần cười – Mình xin thôi việc rồi.
- Hả? Sao có thể thế được? – Tiểu Tình ngạc nhiên.
- Mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.– Tiểu Thuần khẽ nói, tránh ánh mắt của Tiểu Tình. Khoảnh khắc ấy cô cảm thấy mình thật đáng thương.