Lục Bất hòa thượng thấy người con gái nắm chặt lấy áo mình bèn quay lạinhìn quanh nhìn quẩn, tay thì giằng áo ra, miệng thì kêu to lên rằng:
- Hai tên người nhà ta đâu cả rồi, có mang mau tiền lại đền nó cho ta không. Đừng làm để nó lôi kéo thế này, ta chịu làm sao được !
Những người đứng xem quanh đó thấy vậy đều vỗ tay reo cười ầm ĩ cả lên. Lục Bất hòa thượng thì điềm nhiên không nói năng chi nữa, giựtđược nó ra, liền rảo bước đi thẳng. Con bé con lại tập tễnh theo đuổicòn kêu gào mãi không thôi.
Lúc ấy bọn Chu Tứ cũng đến đó đã lâu, song còn đứng nấp mộtchỗ để xem, chưa thò mặt ra vội. Khi thấy con bé kêu gào làm riết, haingười mới phải chạy vội đến, hỏi con bé xem bao nhiêu tiền trứng, đềutrả cho xong, rồi nó mới chịu nín lặng quay đi.
Đằng kia Lục Bất hòa thượng thấy con bé không theo nói lảinhải nữa thì cũng lấy làm hả dạ, lại càng nghênh ngang khoát đạt bướcđi, không thèm quay nhìn lại nữa. Chàng đi hết một dãy phố lớn, tới mộtcái ngỏ ngang nho nhỏ, quay cổ nhìn lại vẫn không thấy Chu Tứ và TiêuThất ở đâu. Chợt lại thấy có mấy anh chàng to lớn vạm vỡ, lật đật ở đằng đầu phố đi rẽ trở vào, vừa đi vừa cười nói ồn lên với nhau.
Lục Bất hòa thượng bèn đứng nấp vào một bên để nghe xem họ nói những gì. Khi bọn họ đi gần tới nơi, thấy có một người trong bọn, cườinói lên rằng:
- Không biết lão sư quái nào đi đâu mà lật đật, làm đổ vỡ mất cả giỏ trứng của con bé con, rồi cứ thế mà đi liều ngay được.
Một anh nữa đáp lại rằng:
- Nhưng hắn ta đã có hai người vào đưa tiền đền cho con bé kia rồi, chứ không thì thế nào chúng ta cùng trị cho hắn một mẻ .
Một người nửa lại nói:
- Thôi thì việc đã xong rồi, các anh còn nói đến làm gì. Có đi mau mau ra chỗ này, mà xem con bé nó làm gì, không thì lại lỡ cả bâygiờ...
Lục Bất hòa thượng nghe vậy, biết chắc là câu trước họ nóiviệc mình, hẳn đã có Chu Tứ và Tiêu Thất đền trứng cho mình rồi, cho nên chúng mới nói thế. Song còn chúng đã đi xem con bé ở đâu, không biếtlại có việc gì xảy ra đây nữa? Chàng nghĩ vậy nhân để cho bọn kia đixong rồi cũng lẻn ra theo riết phía sau.
Đi được một lúc khỏi phố ngang tới một chỗ đầu phố hẻo lánhkia thì thấy có một đám người đứng xúm xít rất đông, rồi thấy mấy ngườinọ đều lẩn vào đó. Lục Bất hòa thượng cũng chạy đến lẫn vào để xem. LụcBất hòa thượng nguyên khổ người cũng hơi lùn thấp nên khi len vào bị mấy người cao to đứng chắn cả lấy, không sao mà nhìn thấy gì. Chàng bènluồn vào khe nách một người đứng đó, rồi ngó cổ để nhìn vào cho kỳ được !
Người đó thấy vậy cúi xuống nhìn thấy Lục Bất hòa thượng, bèn tắc lưỡi mà rằng:
- Người ta ở đây thí võ kén chồng, nhà sư thì có được gì mà cũng chịu rúc vào đó cho mệt!
Lục Bất cười khì đáp ngay rằng:
- Cũng phải nhìn xem một tí chứ. Có được gì hay không, cũng chưa biết chừng.
Nói đoạn lại cố len sát vào tận gần để xem. Khi vào gần tớinơi, mới thấy rõ, trong đó có một người con gái, mặt hoa mày liễu, máphấn môi son, vào trạc trong 20 tuổi đầu bịt khăn vuông đỏ, mình mặc áolụa quần hồng, thắt cái giây lưng bằng đoạn màu lam, bỏ rời hai múi phất phơ, chân đi đôi giày da mũi nhọn, nhác trông điệu bộ, ra dáng phonglưu mĩ lệ vô cùng. Phía sau người con gái ấy có một bà già, vào trạcngoại 50 tuổi, trông mặt ra dáng là hai mẹ con. Bên cạnh chỗ đó, lấy cómột ngọn cờ đỏ, trên thêu mấy chữ "Lưu Tam Nương ở Kinh Dương thí võ kén chồng" bay phất phới trước gió.
Lục Bất thấy vậy cười cười gật gật một mình, đã toan nhảy xổngay vào để thử đùa một lúc. Ngờ đâu chàng chưa kịp vào thì đã thấy cómột anh chàng to lớn vừa gặp lúc nãy, chạy ngay vào trước giơ hai taylấy gân, đứng hai chân lấy thế và nói lên rằng:
- Tôi xin thử với cô nương mấy ngón xem sao?
Nói đoạn liền nhảy xổ ngay đến, hạ thế công để đánh Lưu TamNương. Lưu Tam Nương mỉm cười một tiếng, hai lông mi hơi cau lại, rồinhảy đến, thoát một cái tránh ra một bên. Người kia lại đổi ngay thếđánh cúi rạp người xuống, xoay ngang một cái. Hai tay đưa sấn vào toanbốc cẳng Lưu Tam Nương để làm cho ngã. Tam Nương cũng tiến lại, thoắtmột cái nhảy biến qua đầu người kia, mà ra phía sau. Người kia vội vàngđứng lên toan quay trở lại thì bị Tam Nương đá theo cho cái trúng đùibên phải ngã nghiêng ngay xuống tựa như trời giáng. Mọi người đứng xemxung quanh đều vỗ tay reo cười ầm ĩ cả lên. Anh chàng kia vội vàng bòdậy, bưng đầu chui qua đám đông chạy biến đi mất.
Tam Nương vẻ mặt điềm nhiên quay ra nói to lên rằng:
- Ngài nào có bản lĩnh thực thì xin vào đấu với tôi keo nữa, bằng không thì xin miễn đấu còn hơn.
Nàng nói dứt lời thấy phía ngoài có tiếng người nói lên rằng:
- Kìa bác Mai Khuê, bác không vào mà báo thù cho bác Tiền Tam hay sao?
Tiếng nói vừa dứt thì thấy phía ngoài có một người sấn đi vàovòng thách đấu. Tam Nương nhác trông người ấy vào ngoại 30 tuổi mặtxương xương nhỏ, người dong dỏng cao, nhác trông cũng ra vẻ tinh nhanhlanh lợi.
Người ấy vào tới nơi, đứng giang chân lấy thế vươn hai tay ra, trỏ vào mình mà nói lên rằng:
- Tôi là Mai Khuê, bạn của Tiền Tam lúc nãy. Tôi cũng có võ vẽ biết vài bài quyền, vậy xin được cô nương dạy bảo.
Tam Nương cũng nghiêng mình ra dáng lễ phép mà rằng:
- Xin mời quan anh hạ thủ cho tôi được tiếp.
Nói dứt lời thì thấy Mai Khuê nhảy sấn ngay sang, dùng cácngón trong bài hầu quyền, chân tay nhanh như điện chớp, xoay đủ bốn mặtquần đánh Tam Nương. Tam Nương vẫn cứ ung dung quay sang các ngã che đỡrất là kín đáo, khiến cho Mai Khuê không có chỗ nào đánh lén vào được.Đánh nhau được năm mươi hiệp, bỗng thấy Mai Khuê nhảy tót ra ngoài vòng, sẽ nói lên rằng:
- Thôi, tôi biết tay quyền cước của cô rồi, tôi không thể thừa tiếp được nữa, để khi khác sẽ hay...
Nói đoạn lại len ra đám đông người, lẩn đi đâu mất.
Lưu Tam Nương trông quanh một lúc rồi lại nói lên rằng:
- Còn ai nữa, xin vào cho xin được tiếp.
Bọn đứng ngoài nghe nói, ai nấy đều đưa mắt nhìn liếc lẫn nhau, không thấy một ai ứng lên chi cả.
Lúc đó Lục Bất hòa thượng mới đi đôi giày rách xênh xang, bộáo nhà sư tàng, ung dung đi vào trong vòng, hai mắt thao láo nhìn vàomặt Tam Nương, mà không nói một câu gì.
Bà già đứng ở phía sau Tam Nương trông thấy vậy liền chạy ngay ra nói với Lục Bất hoà thượng rằng:
- Lão tôi chỉ có một đứa con gái đây, vì chưa có nơi nươngtựa, nên phải bày trò thử võ kén chọn, lấy một người ra dáng anh hùng để sau đây kết làm chồng vợ, cho tôi cũng vui vẻ cảnh già. Vậy sư phụ làmột nhà tu hành, thì xin sư phụ miễn thử đi cho...
Lục Bất hòa thượng cười ha hả mà rằng:
- Bà nói thế rất phải, nhưng tôi đây tuy là nhà sư mà khác hẳn các nhà sư khác. Cụ đừng có coi khinh tôi mới được. Tôi đây là Lục Bấthòa thượng, đi khắp các miền Đại giang nam bắc, đã nổi tiếng có sáu sựkhông: một không thắp hương, hai không niệm phật, ba không kiêng ăn mặn, bốn không kiêng rượu, năm không ở chùa và sáu không kiêng giết... Vảnay cô ấy nhà ta kén chồng, chính không nói rõ là không cho những đámnhà sư vào ứng thí, vậy thế nào tôi cũng xin vào hầu tiếp một phen.
Bà mẹ Tam Nương nghe nói, cười nhạt mà rằng:
- Lão tôi đây cũng từng đi khắp Đại giang nam bắc, nào có nghe thấy cái tên sư phụ bao giờ...
Bà cụ vừa nói tới đó thì Lưu Tam Nương đã vẻ mặt hằm hằm kéo bà mẹ lại, rồi bước lên bảo Lục Bất hòa thượng rằng:
- Được rồi, nếu người là Lục Bất hòa thượng đã từng nổi tiếng khắp mạn Đại Giang, thì tôi xin tiếp ngài mấy ngón.
Lục Bất hòa thượng nói nói cười cười gật gật một thôi, rồi nói to lên rằng:
- Mời cô cứ việc đánh cho...
Những người ngoài nghe nói đều thô lố nhìn vào nhà sư để xem kết quả. Chợt khi ấy thấy phía ngoài có tiếng nói lên rằng:
- Sư phụ cứ vững tâm mà đấu, có chúng tôi ở đây, không ngại gì.
Lục Bất hòa thượng quay ra thấy Chu Tứ cùng Tiêu Thất đều đã ở đó thì lại cười ha hả mà nói lên rằng:
- Được rồi, các anh đã đến đấy phải không? Các anh sắp sửa rượu đi, sư phụ sắp lấy vợ đây.
Nói vừa dứt lời thì Lưu Tam Nương đã múa quyền tiến đến, nóimột tiếng "xin đánh" rồi sấn vào đánh luôn lập tức. Lục Bất hòa thượngđiềm nhiên không thèm giơ tay lên đỡ, đợi cho Tam Nương đánh vào, liềnchui qua nách Tam Nương, lỏn thoắt ngay về một phía cười lên mấy tiếngrất to. Rồi Tam Nương quay lại thì chàng ta lại đã quay về phía sau,thoăn thoắt như cái chuột ngày khiến cho Tam Nương dù nhanh nhẹn đến đâu cũng không sao mà đánh gần vào được.
Tam Nương quay trước quay sau, nhảy tả nhảy hữu một lúc lâulâu mồ hôi mồ kê đã nhễ nhại cả ra, mà Lục Bất hòa thượng thì vẫn nhưngười ung dung vô sự. Nàng thấy vậy, cáu tiết lên, múa hai tay quyền rối rít như con thò lò, nhè đánh tứ tung các mặt. Lục Bất hòa thượng lạivẫn cứ điềm nhiên như không, hễ gần đến nơi lại né mình bên nọ tránhsang bên kia một cái, mà thủy chung Tam Nương không sao đánh được vàongười. Các người đứng xem vòng ngoài đều vỗ tay khen luôn mồm không dứt. Người mẹ Tam Nương thấy vậy, cũng nơm nớp trong lòng, chỉ lo con mìnhkhông khéo bị thua hòa thượng.
Tam Nương quần thảo một lúc, nghe chừng người đã hơi mệt,thỉnh thoảng đã thò ra ngón hớ hênh. Lục Bất hỏa thượng bấy giờ mới đểý, lừa cho đích xác đợi lúc Tam Nương đá vót cao lên, liền giơ tay liaqua gót chân Tam Nương một cái, rồi giả vờ nghiêng hẳn người đi, như làsắp ngã, và lại đứng sững ngay lên.
Những ngươi xem ngoài thấy hòa thượng suýt ngã thì đều vỗ tayreo lên rằng nhà sư bị thua rồi, bọn họ vừa reo dứt câu ngẩng lên nhìnthì thấy Lưu Tam Nương nét mặt đỏ gay đứng cúi gầm xuống mà nhà sư thìra dáng tự đắc, đứng chính giữa vòng tay cầm một cái giày con con nhọnmũi giơ lên cho mọi người xem.
Bấy giờ chúng lại reo lên rằng:
- A, Tam Nương thua mất rồi...
Tam Nương thấy chúng reo lại càng tức thẹn, đứng dạt vào một bên, không dám ngẩng mặt lên nữa.
Bà mẹ thấy vậy, liền chạy ra, tươi cười lễ phép, nói với Lục Bất hòa thượng rằng:
- Bản lĩnh của sư phụ thực là cao cường, con tôi không thể nào đọ được. Vậy tôi muốn cho con tôi bái người làm thầy, xin người tha thứ mà nhận cho. Chiếc giày này cháu đi để bẩn thỉu xin sư phụ trả lại chonó. Sư phụ cầm chi cho bẩn cả tay đạo đức.
Lục Bất cười khanh khách đưa trả chiếc giày cho bà mẹ Lưu Tam Nương, rồi nói lên rằng:
- Cô con bà bản lĩnh khá lắm, tôi khi nào dám nhận là thầy. Vả chăng cô ấy và bà cụ đã có lời hứa trước, hễ ai được thì được làmchồng, vậy tôi, Lục Bất hòa thượng cũng chưa có vợ, tôi xin y ước làhơn...
Bà mẹ Lưu Tam Nương không biết nói sao cho được, lẳng lặng cầm chiếc giày về đưa cho con gái. Lưu Tam Nương xỏ chiếc giày vào chân,rồi hầm hầm chạy ra trỏ vào Lục Bất hòa thượng mà rằng:
- Nhà sư có giỏi hãy thử đấu bằng khí giới với tôi xem sao?
Lục Bất hòa thượng gật đầu mà rằng:
- Được lắm, được lắm! Cô muốn dùng khí giới gì, to bé dài ngắn, hòa thượng tôi cũng xin theo tiếp tất cả.
Bọn xem ngoài nghe nói lại vỗ tay cười ồ cả lên. Lưu Tam Nương lúc đó hai hàng mày liễu dựng đứng hẳn lên, nét mặt sát khí xung bốcngùn ngụt, quay lại cái giá cắm khí giới, rút lấy một thanh kiếm hănghái đi ra.
Lục Bất hòa thượng lại ung dung cúi xuống, tụt đôi giày rách đương đi ở chân, cầm ra hai tay, cười nói mà rằng:
- Tôi xin dùng hai thứ binh khí này cũng được.
Tam Nương thấy vậy, vừa tức giận, lại vừa nực cười, song cũngsợ lỡ thua chuyến nữa thì nguy, bèn múa ngay thanh kiếm, sấn đến để đánh phủ đầu.
Lục Bất hòa thượng giơ đôi giày rách lên đỡ và bảo Tam Nương rằng :
- Phen này cô nên cẩn thận một tí nếu lại bị thua lần nữa thì tất phải làm vợ tôi, chứ không còn chối sao được nữa.
Tam Nương nghe nói, lẵng lặng cứ xông vào đánh. Tam Nương dùng lối kiếm pháp bát tiên múa nhanh như chớp, đánh vùng quanh Lục Bất hòathượng, tựa như guồng chỉ chạy kín xung quanh. Lục Bất hòa thượng thì cứ cầm đôi giày rách lòn trong giữa bọng gươm loang loáng, che bên nọ đỡbên kia, rất là thần tình lanh lẹ. Đánh chừng vài ba mươi hiệp, Lục Bấthòa thượng hơi lộ vẻ hớ hênh, Tam Nương mừng rỡ vô cùng, liền thừa thếnhằm giữa bụng hòa thượng đâm luôn một kiếm. Lục Bất hòa thượng kêu lênmột tiếng "ái chà" giơ chiếc giày bên tay trái lên đón lấy mũi kiếm, mũi kiếm đâm phập ngay vào gót giày rồi lại giơ tay phải lên cầm giày nhắmđánh vào mặt Tam Nương. Tam Nương biết ngón ấy là ngón lợi hại, toan lùi lại để tránh, song bị chiếc giày giằng lấy mũi kiếm, không rút nhanhngay ra được, đành phải bỏ thanh kiếm ra, rồi lùi lại mấy bước để tránhngón kia.
Bọn ngoài thấy vậy đều vỗ tay reo ầm lên rằng:
- Tam Nương lại thua rồi...
Chợt khi đó thấy Tam Nương giơ mạnh tay trái lên, ném ra mộtcái, miệng quát lên một tiếng "xem đây" thì thấy có một mũi tiêu, đếnvút bay thẳng sang cổ hòa thượng. Hòa thượng kêu lên một tiếng, ngườithì ngã đỗ ngay ra.
Bọn ngoài lại vỗ tay reo lên rằng:
- Hòa thượng trúng ám khí chết rồi...
Lưu Tam Nương thấy hòa thượng nằm im không cựa, đoán chắc làđã chết rồi, bèn sấn đi lại để xem. Bất chợt vừa đi tới nơi thì hòathượng dùng ngón "lý ngư đả đỉnh" nhảy vọt ngay lên, rồi thấy một chiếcgiày rách bắn luôn vào mặt Lưu Tam Nương, cát bụi bám đầy một mặt.
Bọn người đứng ngoài lúc đó đều lấy làm kinh ngạc, cùng nhauvỗ tay ran như pháo nổ. Tam Nương thẹn đỏ bừng mặt lên, quay ra nhặt lấy thanh kiếm cắm vào trong giá. Lục Bất hòa thượng cũng nhặt giày xỏ vàochân, rồi quay ra toan đi.
Bất chợt vừa khi ấy, Chu Tứ cùng Tiêu Thất đều nhảy cả vào, níu Lục Bất hòa thượng lại mà rằng:
- Sư phụ đã đánh được Lưu Tam Nương thì phải thi hành lời ước đi chứ.
Lục Bất hòa thượng thấy vậy biết là bọn họ lập tâm đùa mình,và đoán chắc không khi nào bà cụ kia lại chịu gả con cho một anh nhà sưxơ xác. Nhân thế chàng bèn cười nói bảo hai người rằng:
- Nếu vậy hay anh đứng lên làm mối cho tôi, các anh nói với bà cụ ngay đi.
Chu Tứ gật đầu, chạy ngay lại vái chào bà mẹ Tam Nương mà hỏi rằng:
- Sư phụ chúng tôi tuy là tu hành, song đối với mọi người lạikhác. Hiện nay sư phụ tôi đã thắng được cô nương nhà cụ rồi vậy việc vui mừng nên làm thế nào, xin cụ dạy cho chúng tôi sửa soạn.
Bà cụ nghe nói, nét mặt có ý ngượng nghịu cau có, quay nhìn Tam Nương. Lưu Tam Nương liền quay sang nói với Chu Tứ rằng:
- Sư phụ nhà các ông tuy thắng tôi hai lần thực, song cũngchưa gọi là bản lĩnh cao cường hẳn được. Vậy nếu có quả là giỏi, thì xin đến Lưu gia trại ở ngoài thành Tương Dương, trèo lên được Cận Nguyệtlầu mà lấy được một cái tráp sơn son để ở chính giữa cái xà nhà trênnóc, thì tôi tình nguyện lấy ngay. Song có một điều cốt yếu là phải đợikhi tôi về tới đó tôi hạn định nhật kì, cứ đúng đến ngày thứ ba lấy được thì mới ăn thua chứ trước đây một ngày, hay sau một ngày là tôi khôngkể. Anh thử hỏi ông ta trước, xem ông ta có nhận được hay không cáiđã...
Chu Tứ vỗ tay đáp ngay lên rằng:
- Được lắm! Sư phụ tôi xưa nay chưa từng chịu một việc gìkhông làm bao giờ. Vậy cô về nhà trước, nếu có hạn định nhật kì, xin cứgửi thư đến nhà ông Lương Hưng Đạo ở Nhất Nguyên quán trong thành TươngDương là sư phụ tôi đến ngay lập tức...
Tam Nương nghe nói vẻ mặt có dáng kinh lạ mà rằng:
- Ông ta cũng quen với nhà sư Lương Hưng Đạo hay sao?
Chu Tứ gật đầu đáp phải, rồi giơ tay vái chào quay ra nói cho Lục Bất hòa thượng biết.
Hòa thượng nghe nói lắc đầu mà rằng:
- Tôi khi nào lại làm những việc vô nghĩa thế!
Chu Tứ thấy vậy liền cười, quay bảo Tiêu Thất rằng:
- Quả nhiên cô ả họ Lưu đó đoán không sai. Cô ta bảo không khi nào lão sư ấy lại có can đảm mà làm nổi việc đó.
Lục Bất ra dáng kiêu ngạo cười nhạt mà rằng:
- Anh không phải nói khích tôi nữa. Có phải thế để tôi sangnhà nó cho mà xem. Tôi không làm được thì không phải là tôi nữa. Cũngmay nhân tiện sang đó chơi thăm sư huynh và hỏi xem Lưu Tam Nương là aimột thể.
Hai người nghe nói đều vui lòng ưng theo, đoạn rồi cùng nhaulên đường về lối Tương Dương. Cách mấy hôm sau, đến thành Tương Dương,vào chùa Nhất Nguyên thăm hỏi thì thấy một người đạo sĩ chạy ra nói làLương Hưng Đạo bị thương rất nặng, hiện nằm dưỡng bệnh ở trong vănphòng. Ba người nghe nói lấy làm kinh hãi, bảo đạo đồng dẫn ngay vàophòng để thăm.
Khi vào tới nơi, thấy Hưng Đạo đương nằm ở giường, nét mặtvàng bũng, hai mắt nhắm nghiền, miệng thì rên rĩ, ra dáng đau đớn khóchịu, Chu Tứ khẽ vào sát giường, nói nhỏ mấy tiếng gọi Hưng Đạo và bảorằng:
- Ngũ đệ làm sao đó, tứ huynh đã đến đây có biết hay không?
Hưng Đạo chưa kịp trả lời thì Tiêu Thất càng Lục Bất hòa thượng cũng nói tiếp lên rằng:
-Sư huynh bị ai mưu hại mà nguy hiểm đến thế.
Hưng Đạo nghe nói từ từ mở hai mắt ra, trông thấy hai người ởđó thì gượng cười một tiếng, rồi chống tay toan gượng dậy. Chu Tứ xuatay ấn xuống mà rằng:
- Bất tất dậy làm chi. Sư đệ đau thế cứ nằm nói cho chúng tôi biết.
Lương Hưng Đạo trỏ vào người đạo đồng khẽ nói giọng run rẩy mà rằng:
- Đầu đuôi thế nào hắn biết tất cả, để hắn nói chuyện cho sư huynh và hai sư đệ nghe.
Ba người bèn quay cả ra nhà ngoài bảo đạo đồng thuật câu chuyện xem sao.
Nguyên gần quán Nhất Nguyên đó có một tòa miếu Bồ Đề nhà sưcoi miếu đó lại là một người họ Mãn tên gọi là Pháp Đạt vốn là một tayhung ác xưa nay, vừa may gặp khi quan phủ Tương Dương là Tất Nguyên cómột người con là Tất Chấn Hùng lại theo học Pháp Đạt. Bởi thế Pháp Đạtlại càng tung hoành nhất phủ, không còn sợ hãi chi ai. Tất Chấn Hùng vốn là một tay vô lại nổi tiếng trong phủ, cậy thế bố làm quan, hùa đảngvới Pháp Đạt làm bậy làm càn, không ai dám nhúng mồm vào nói.
Trước đây mấy hôm, là ngày mồng 3 tháng 4, là hôm đản nhật TừHàng chân nhân. Theo lệ mọi năm cứ đến ngày đó các thiện nam tín nữ đềuxô nhau đến lễ ở quán Nhất Nguyên, số tiền vàng hương thu được kể cũngvào một món to, mà miếu Bồ Đề thì không mấy ai đến lễ. Pháp Đạt thấy vậy thì có ý ghen tức thèm thuồng, bèn bàn với Tất Chấn Hùng nói với triphủ Tương Dương, đến hôm ấy cho mấy người lính ra đón các ngả đường, bắt khách thập phương không được sang lễ ở quán Nhất Nguyên mà phải sang lễ ở miếu Bồ Đề. Các khách đi lễ bị thế quan bắt buộc như vậy bất đắc dĩcũng phải tuân theo, làm cho cảnh quán Nhất Nguyên bỗng bị vắng tanhvắng ngắt.
Lương Hưng Đạo cùng mọi người trong quán đều lấy làm lạ bảonhau đi ra dò hỏi mới biết rõ được tình hình. Hưng Đạo tức giận vô cùng, đến hôm sau bèn thân hành sang miếu Bồ Đề để trách Pháp Đạt. Ngờ đâukhi sang tới nơi, Pháp Đạt liền cậy thế mắng át ngay đi, không kịp nóinăng chi cả. Hưng Đạo cũng không chịu kém, thành thử đôi bên trước còncãi cọ với nhau rồi sau sinh ra ẩu đả. Đoạn rồi Hưng Đạo bị Pháp Đạtdùng tà thuật đánh cho bị thương, nằm mãi tới ngày hôm nay, chưa saobình phục lại được.
Đạo đồng đem rõ câu chuyện thuật cho bọn Chu Tứ nghe.
Ba người nghe xong đều tắc lưỡi thở dài, cho là một việc bấtbình vô hạn. Lục Bất hòa thượng liền ra dáng hăm hở hỏi thăm lối sang
Bồ Đề miếu. Đạo đồng đáp rằng:
- Cách đây chừng 2 dặm đường ở phía bên đông, tức là miếu Bồ Đề ở đó.
Lục Bất hòa thượng nghe xong lẳng lặng không nói gì, quay rađi thẳng. Chu Tứ cùng Tiêu Thất gọi bảo đợi để cùng đi, song cũng khôngsao gọi lại được nữa. Tiêu Thất bèn móc túi lấy ra một viên thuốc traocho đạo đồng dặn mài ra cho Lương Hưng Đạo uống rồi kéo Chu Tứ đi ngayđể theo Lục Bất hòa thượng.
Đằng kia Lục Bất hòa thượng một mình hăm hở đi đến miếu Bồ Đề, xồng xộc đi vào Đại Hùng bảo điện, thấy không có ai bèn vớ dùi chuôngdùi trống, khua chuông khua trống inh ỏi cả lên. Đoạn rồi, chàng nhảyphắt ngay lên bàn thờ phật ở giữa chùa, ngồi xếp vòng tròn giơ tay chắplên trước ngực, một mắt mở ra, một mắt nhắm lại, cái mồm thì dẫu ra, coi bộ rất đáng buồn cười.
Pháp Đạt ở trong nghe thấy chuông trống, vội vàng chạy ra đạiđiện. Khi trông thấy Lục Bất hòa thượng như vậy thì quát to lên rằng:
- Thằng sư điên nào, ở đâu dám đến đây bậy bạ thế kia?
Lục Bất hòa thượng nghe hỏi, đoán biết ngay là Pháp Đạt, đưamắt nhìn ra thì thấy Pháp Đạt người to vóc lớn, trên mặt đầy những thớthịt chạy ngang, đầu lớn bằng cái giành, hai lông mi như hai cái chổi,mắt như mắt báo, mũi như mũi sư, mình mặc cái áo bào vàng, chân đi đôigiày đỏ, tay cầm một chuỗi tràng hạt đen lánh, mỗi hạt to bằng một quảđào lớn Vân Nam. Lục Bất hòa thượng nhân cười khanh khách nói lên rằng:
- Nhà ngươi không biết ta là con cháu nhà phật giáng lâm ở đây mà còn dám ra tra hỏi hay sao?
Nói đoạn liền đứng phắt ngay lên, nhảy một cái vót ra sânđiện, rồi giơ tay ném ra một đạo hào quang thẳng trỏ vào giữa yết hầuPháp Đạt.
Mới hay trong bước nguy nan,
Càng người mãng trực càng gan hơn người.
Máu hăng đã bốc cao vời,
Thì chi còn hỏi đất trời thấp cao