Kiếm Cá Khất Cái Dưỡng

Chương 7



Tới gần cuối năm, người bên trong hoàng thành dần dần nhiều lên, có người trở về cùng người thân đi lễ  năm mới, cũng có người vì hội pháo hoa được hoàng thất  tổ chức mỗi năm một lần mà đến, ở trên đường có thể nhìn thấy người đủ loại màu sắc hình dáng.

Sóc vương gia từ sau đêm động phòng hoa chúc đó vẫn có biểu hiện thực ngoan, quy củ ăn cơm, quy củ phê duyệt tấu chương, ân cần vì Du mà xử lý hết các sự vụ lớn nhỏ trong Hãn vương phủ, quy củ ngủ, hết thảy lấy Du làm tôn chỉ, tóm lại, dùng một câu của Lý bá khái quát chính là: Sóc vương gia rốt cục cũng giác ngộ làm một hảo tiểu trượng phu cùng phụ thân!

Kỳ thật Nam Cung Anh Sóc sẽ có những biểu hiện làm người ta khó tin như vậy, hơn nữa có xu hướng phát triển hơn nữa, bởi vì tổ năm người chuyện phiếm kiêm xem diễn thảo luận đi đến kết quả: căn cứ vào “Thê” uy.

Mà trên thực tế, Sóc vương gia phát hiện những biểu hiện gần đây của mình khiến Du hài lòng, ngẫu nhiên có thể ăn đậu hủ, cái này so với dự đoán của hắn thì tốt hơn nhiều.

“Du, đây là Ngọc Lộ ta lấy từ trong cung ra cùng một chút điểm tâm hoàng tẩu phái người làm cho ngươi, ngươi nếm thử chút đi.”

Du gần đây hay cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ù tai, ban đầu còn tưởng là biểu hiện phát sốt, Tử Thanh đại ca lại nói đây là bình thường, đều là do thai nhi trong cơ thể biến hóa, không phải bệnh.

Hoàn hảo sắp năm mới rồi, các địa phương tiến cống không ít thứ tốt, Ngọc Lộ này là một cái, nhuận phế chỉ khát, hoàng huynh nói một đống, đáng tiếc không nhớ kỹ bao nhiêu, dù sao là thứ tốt là được rồi.

Nam Cung Du nâng mi, nhấp một ngụm, hỏi: “Công việc ngươi đều xử lí tốt rồi?”

“Ân” Nam Cung Anh Sóc gật đầu, ngồi thẳng, cố gắng làm cho mình có biểu hiện tốt nhất.

“Ngươi ngồi thẳng như thế không mỏi sao? Đi lên đi.” Nam Cung Du nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhẹ nhàng cười.

Nam Cung Anh Sóc cao hứng thuần thục cởi áo khoác, ngồi vào trên tháp, nghiêng người sờ bụng Nam Cung Du.

Gần đây tiểu tử trong bụng Du tựa hồ phải bù lại dinh dưỡng lúc nôn nghén trước đây không có được mà lúc này bộ dạng lớn thật nhanh, áo bình thường đã không che được bụng lộ ra.

“Gần đây sự tình rất nhiều sao?” Nam Cung Du nghiêng người dựa vào trên tháp, không chút để ý nói.

“Cũng không phải là nhiều lắm, hì hì.”

Gần đây hoàng thành có điểm không yên ổn, tuy rằng mọi năm đều có nhiều  ít chuyện xích mích trong dân, nhưng tổng lại ẩn ẩn cảm giác năm nay sẽ có đại sự phát sinh. Nếu là năm vừa qua thì không sao cả, chính là hiện tại… chỉ mong đây là lo lắng dư thừa.

Nửa đêm.

Ngô, như thế nào lại cảm giác có cái gì mấp máy trong tay.

Nam Cung Anh Sóc thần chí mơ hồ sờ sờ, không giống như là sâu a.

Mơ hồ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy Du đang nhíu mày nhăn mặt.

Nam Cung Anh Sóc lại dò xét, này… nhớ rõ đây là bụng Du đi, vậy, vậy vừa rồi chính là… cục cưng động!

Cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói, Nam Cung Anh Sóc tả sờ sờ hữu sờ sờ, tuy rằng không phải là động rất lợi hại, nhưng cũng đủ làm cho phụ thân ngốc hưng phấn cả ngày.

“Ngươi có ngủ hay không?” Nam Cung Du bị hắn đánh thức, cả giận nói.

“Du, ta vừa mới đụng đến cục cưng động!” Nam Cung Anh Sóc cao hứng nói.

“Ta biết, cũng không phải là lần đầu tiên, ngươi kích động cái gì?”

“Ôi chao? Không phải lần đầu tiên? Nhưng… chính là…Du ngươi cũng chưa nói cho ta biết…” Nghe được không phải lần đầu tiên, hưng phấn của Nam Cung Anh Sóc giảm một nửa.

Nam Cung Du đẩy tay hắn ra, lui lại, ngủ.

Đợi Du ngủ sau, Nam Cung Anh Sóc lại lặng lẽ đem tay thiếp lên trên bụng y, thần tình vui sướng ngây ngô cười.

*

Đảo mắt đã đến đêm 30.

Bên trong hoàng thành nơi nơi giăng đèn kết hoa, mọi người trên mặt đều là vui mừng.

Mới vừa vào giờ Dậu trên đường đã có không ít người tụ tập. Tiếng người bán hàng rong hô to, tiếng nhóm văn nhân thi ngâm thơ, người thân chúc phúc nhau, nhóm tiểu oa nhi chơi đùa đuổi bắt trong tiếng pháo,tất cả đều toát lên an lành hòa hợp.

Trong cung, bình lui tất cả thị phó cung nữ, người một nhà trong hoàng thất vây quanh cái bàn tròn thật lớn ăn bữa cơm đoàn viên.

“Tiểu Sóc, ngươi hôm nay trông thật cao hứng, sao vậy?” hoàng thượng giống như lơ đãng hỏi.

“Ta có sao?” Nam Cung Anh Sóc trừng lớn hai mắt giả vờ vô tội.

Vô nghĩa, đều viết trên mặt ngươi, Nam Cung Du liếc cho hắn một cái.

Ngô, nói thật, chính mình cũng có chút tò mò, Nam Cung Du trong lòng bỏ thêm câu.

Nam Cung Anh Sóc tiếp nhận sự xem thường của Nam Cung Du, nhanh chóng cúi đầu xuống bát cơm, trong lòng lại tính toán.

“Hài tử, ngươi lấy nhầm bát.” Dật vương gia “hảo tâm” nhắc nhở hắn.

Ai? Ai ai?

Nam Cung Anh Sóc ngẩng đầu nhìn xem hai bên.

“Du… cái này… ta không chú ý.” Nhìn phía trước Du trống không, Nam Cung Anh Sóc nhanh chóng buông bát cơm xuống đặt phia trước Du đang sắc mặt không tốt, cầm lấy bát của mình, lại một trận và cơm.

Mắt liếc Du, thấy Du cứ như vậy cầm bát lên ăn.

Trong bát kia có nước miếng của hắn ôi chao. A, ha hả. Nam Cung Anh Sóc cười thầm với cái bát. (Tội nghiệp Sóc Sóc, chỉ dám ăn từng ấy đậu hủ của vợ (_ _ )!!)

Hoàng thượng và thái thượng hoàng rất ăn ý trao đổi ánh mắt lẫn nhau.

Sau khi ăn xong, hoàng thượng dẫn đầu mọi người đến thành lâu.

Tiếng trống giờ Tuất vừa mới đánh lên, một tiếng “Mau nhìn” liền nhìn thấy pháo hoa ngập trời cao, “Ba”, bốn phía biến thành những ngôi sao đủ mọi màu sắc.

Như mệnh lệnh của trạm canh gác, ngay sau đó có vô số pháo hoa nổ trên không trung, giống như lưu kim tán ngọc*. Cái cũ chưa rơi xuống, cái mới lại bừng nở.

*Lưu kim tán ngọc: vàng và ngọc tản mát, rơi rớt ra

Trên thành, bá quan văn võ châu đầu ghé tai tán thưởng, năm nào cũng có nhưng mỗi năm lại đa dạng bất đồng.

Dưới thành, dân chúng vui vẻ nhảy múa, vũ sư đạp cầu*.

Mãn thành tề nhạc**.

*Múa sư tử.

**Cả thành đều vui.

“Du, ngươi chờ ở đây, ta lập tức quay trở lại.” Nam Cung Anh Sóc bỏ lại một câu, dọc theo cầu thang đi xuống.

Không bao lâu sau, ẩn ẩn truyền đến tiếng gọi của Nam Cung Anh Sóc: “Du! Nhìn đây đi, mau nhìn nơi này!”

Nam Cung Du theo âm thanh nhìn lại.

Người nọ tiếp nhận pháo hoa từ trong tay tiểu tư, đặt trên mặt đất, châm.

“Hưu-“ một tiếng, pháo hoa bay thật cao vào không trung, xung quanh là màu sắc rực rỡ bao lấy chữ “Du” màu tím, thật lâu thật lâu chiếu vào trong bóng đêm, trông rất đẹp mắt, đem tất cả pháo hoa đều hạ xuống.

“Du!” Nam Cung Anh Sóc lại gọi, cười đến vẻ mặt xán lạn.

Trong lòng chậm rãi dâng lên một cảm xúc khó tả, nếu như nói hôn sự cũng xuân dược là do hắn đề phát, chính mình có phải hay không đã bất tri bất giác mà hãm sâu vào? Bằng không, cũng sẽ không lưu lại nó đi.

Nam Cung Du sờ sờ bụng mình.

“Du, đẹp không?” Nam Cung Anh Sóc trở lại trên thành, mong chờ mà hỏi.

Nhìn hắn trong một mảnh chói mắt hiện ra khuôn mặt đỏ bừng, Nam Cung Du trả lời cho hắn một khuôn mặt tươi cười: “Nhìn rất đẹp.”

“Vậy sang năm chúng ta và cục cưng cùng nhau phóng, được không?”

“Hảo.”

Vừa hôn xuống, Nam Cung Anh Sóc vui sướng vì Du lần đầu tiên chủ động ở trước mặt người khác.

Xoay người biến bị động thành chủ động, thật sâu hôn lên.

*

Khí tức đêm khuya dần dần khép lại, vẫn không ngăn được niềm vui tân niêm tràn ngập xung quanh.

Vẫn có thể nghe thấy tiếng khói lửa “Binh lách cách bàng” vang lên.

Trong phòng.

Cởi ra khố, Nam Cung Anh Sóc thật cẩn thận đem Nam Cung Du đặt dưới thân, ngón tay chậm rãi xâm nhập hậu huyệt vì có thai mà hơi ướt át xốp.

“Du, ta thật sự muốn làm.” Nam Cung Anh Sóc ở bên tai Nam Cung Du cọ xát, trong âm thanh tràn đầy kích động cùng dục vọng khó nén.

Nam Cung Du sớm bị hắn trêu chọc biến thành cả người dục hỏa.

Nhíu mi, khàn khàn nói: “Ngươi có làm hay không?”

Trước kia công khai hay ngấm ngầm đều muốn làm mà, sao đến lúc này hắn còn do dự chứ.

Nam Cung Du đưa tay đến phía sau, chạm vào hạ thể của Nam Cung Anh Sóc, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng quát một cái.

Nam Cung Anh Sóc làm sao chịu được hấp dẫn như vậy, cầm tay y, ôm lấy y, “Vèo” một cái, toàn bộ đi vào.

“A- Ách-“ Nam Cung Du kêu một tiếng, tay kia thì ôm chặt bụng bảo hộ.

“Du, bên trong ngươi thật thoải mái.”   Nam Cung Anh Sóc một bên luật động, một bên thỏa mãn ở bên tai Nam Cung Du nỉ non.

“Câm, câm miệng.” Nam Cung Du tức giận nói, đáng tiếc hiện tại phân thân của y đang ở trong tay đối phương.

Nha, Du còn có tinh lực mắng người ni, không nên không nên, Nam Cung Anh Sóc ý xấu lại nổi lên.

“Ân… Ngô…”

Nam Cung Anh Sóc thật sâu đĩnh nhập vào vài phần, trong tay cũng một đạo xoa nắn ngọc hành, thành công khiến Nam Cung Du chỉ còn khí lực rên rỉ.

“Du, ta yêu ngươi, ta hảo yêu ngươi…” trên tay bộ lộng, sát nhập thật sâu vào trong cơ thể, khoái cảm hạnh phúc làm cho Nam Cung Anh Sóc không thể kìm nén là nói lời yêu với Nam Cung Du.

“Hô… ngươi… ngươi chậm một chút…” chịu không được kích thích của đối phương, Nam Cung Du năn nỉ nói.

Nam Cung Anh Sóc cố gắng khuếch đại yêu cầu của y, đâm vào chỗ mẫn cảm của y, ngón tay đứng vững trên ngọc hành nhè nhẹ toát ra niêm dịch màu trắng, dừng lại động tác.

“Ngươi, ngươi làm gì?”

“Du, không phải ngươi kêu chậm một chút sao, ta thế này đủ chậm chưa?” Nam Cung Anh Sóc cười hì hì nhìn y, vẻ mặt “hồn nhiên”.

“Ta… ngươi, ngươi hỗn đản!”

Nam Cung Du khó nhịn lắc lắc thân mình.

“Chính là… không phải Du kêu chậm thôi, ta như thế nào lại hỗn đản?” ánh mắt tròn tròn cố ý mang chút ướt át làm bộ dáng người tốt bị oan.

Nam Cung Du hiện tại thực hối hận quyết định của mình lúc ở trên thành vì nhất thời động tâm mà đồng ý cho hắn làm, phi thường hối hận. Chính là, lúc này, tên đã lên dây, không thể không bắn.

“Nhanh lên… nhanh lên, cho ta…” Nam Cung Du gần như hỏng mất, rốt cục thấp giọng nói ra.

Nam Cung Anh Sóc hắc hắc cười. nâng một chận y lên, một trận tiến đến.

“A… Ân…”

Bỗng nhiên Nam Cung Anh Sóc dừng lại, Nam Cung Du chịu không nổi, gầm nhẹ: “Lại, lại làm sao vậy?”

“Du, ta nghe hoàng tẩu nói qua, cục cưng năm tháng là có thể nghe được âm thanh bên ngoài, ngươi nói xem lúc nó trưởng thành liệu có hỏi chúng ta làm cái gì không?”

Nam Cung Du hai mắt tốt sầm, có một chưởng xao vựng làm y xúc động.

“Nó, nó hiện tại đang ngủ, ngô… Nam Cung Anh Sóc, ngươi nhanh lên…” Nam Cung Du thả lỏng, mềm giọng muốn nhờ.

“Hảo.”            

Nam Cung Anh Sóc xấu xa cười, đem Du toàn bộ ôm lấy, cẩn thận ngăn cách bụng y, một chân hoài ở bên hông, càng thâm nhập sâu vào địa phương.

“Ách…ân…” Nam Cung Du theo Nam Cung Anh Sóc cao thấp luật động.

Cảm giác được phân thân  của Du ở trong tay ngày càng trướng đại, gần đến thời điểm cực hạn, Nam Cung Anh Sóc đột nhiên dùng sức đâm vào, phóng xuất ra đều tiến vào cơ thể. Sau đó buông tay, Nam Cung Du “A” một tiếng tiết ra, thân mình run lên, xụi lơ trong ngực Nam Cung Anh Sóc.

Nam Cung Anh Sóc ôm y tiến vào trong ổ chăn ấm áp, gắt gao ôm y.

“Du, ngươi thật hảo.”

“Ba” ở trên mặt Du thơm một cái, Nam Cung Anh Sóc nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho y.

Nam Cung Du mệt mỏi đến hừ hừ, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của Nam Cung Du, Nam Cung Anh Sóc trong lòng hạnh phúc tràn đầy. Một mặt cúi đầu hát thầm một tiểu khúc không tên, một bên dùng khăn lụa lau sạch cho Du.

Ngoài phòng khói lửa tiếng pháo hầu như không còn.

Đêm dài.

Thỏa mãn mà ôm Nam Cung Du, vụng trộm mà hôn xuống, một đường ngủ luôn.

“Bắt kẻ trộm a! Có kẻ trộm, mau bắt kẻ trộm!”

Bên ngoài một đám tiếng bước chân lại gần.

Nam Cung Anh Sóc mơ mơ màng màng đứng dậy, thấy Du nặng nề ngủ, không có dấu hiệu bị đánh thức, lặng lẽ xuống giường mặc y phục, mở cửa, giữ lấy một tên tiểu tư đang chạy qua, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hồi bẩm Sóc vương gia, trong phủ có kẻ trộm.”

“Ân? Tân niên có kẻ trộm? Phụ thân đâu?” Nam Cung Anh Sóc đánh một cái ngáp thật to.

“Lão gia dẫn người đi bắt kẻ trộm rồi.”

“Nga, ngươi đi đi.” Nếu phụ thân đi quản thì không sao rồi.

Nam Cung Anh Sóc đang tính toán đi vào phòng, lơ đãng thấy một bóng đen hiện lên.

“Ai?” Nam Cung Anh Sóc vội vàng về phòng gỡ lấy trường kiếm, đề khí, đuổi theo sau bóng đen.

Bóng đen kia nhưng lại không nhanh không chậm, vẫn cùng Sóc vương gia bảo trì khoảng cách nhất định, làm như cố ý vô tình đợi hắn.

Nam Cung Anh Sóc đuổi theo một đoạn, đợi đến lúc phát hiện ra điểm không thích hợp thì đã đi vào sâu trong rừng rậm âm trầm nhìn không thấy năm đầu ngón tay.

“Ngươi rốt cục là người phương nào?” Nam Cung Anh Sóc đối bốn phía tối như mực hỏi lớn.

“Ha hả ha hả….” điệu cười quái dị lanh lảnh theo bốn phương tám hướng truyền đến, thật lâu không ngừng, làm cho rừng rậm thêm vài phần khủng bố.

Cuối cùng nghe được một câu: “Sóc vương gia, ta chính là chờ ngươi thật lâu đó.”

Lúc này, từng trận hương khí đánh úp lại, Nam Cung Anh Sóc chỉ cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt, cuối cùng để mê dược ăn mòn, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Nguy rồi, Du chỉ còn một mình trong phòng. Trước khi ngất đi, Nam Cung Anh Sóc lẩm bẩm nói.

Một lúc tham hoan kết quả chính là xương sống thắt lưng đau.

Nam Cung Du chính vì bị đau nhức mà tỉnh lại.

Nếu như bình thường, người bên cạnh sẽ phát hiện hơn nữa nhẹ nhàng xoa bóp, nhưng là lúc này, như thế nào lại không thấy động tĩnh, chẳng lẽ còn đang ngủ?

Nam Cung Du chậm rãi xoay người, lại phát hiện ngay cả bóng dáng Nam Cung Anh Sóc cũng không thấy.

Ngô, hiện tại đầu năm, mới sáng sớm đã chạy đi đâu?

Nam Cung Du nhăn mặt nhíu mày, xoa xoa thắt lưng, gọi  Lý bá.

“Lý bá, Sóc vương gia đâu?”

“Hồi bẩm tiểu vương gia, thuộc hạ từ sáng sớm đã không thấy.”

Như vậy thì người đi đâu rồi? Nam Cung Du đầy mình nghi vấn, xoa xoa bụng, nói với Lý bá: “Quên đi, mặc kệ hắn, thay y phục đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv