Kiếm Cá Khất Cái Dưỡng

Chương 5



Sau ngọ thiện.

Nam Cung Anh Sóc kích động đi vào Hãn vương phủ.

“Du, hoàng bá bá nói ngày hai mươi tháng sau là ngày hoàng đạo, chuẩn bị đem hôn sự của chúng ta cử hành vào ngày đó.”

Nam Cung Anh Sóc vừa nói vừa vào phủ, vừa tiến đến, đã bị không khí khẩn trương trong phủ làm hoảng sợ, vội vàng kéo Lý bá đến hỏi: “Lý bá, phát sinh chuyện gì?”

“Sóc vương gia, tiểu vương gia buổi sáng vẫn luôn không được thoải mái, sau ngọ thiện thì nói đau bụng, vừa mới ở thư phòng ngất đi.”

“Cái gì?” Nam Cung Anh Sóc ném Lý bá sang một bên, hướng cửa chạy vào.

“Tiểu Sóc, ngươi đã tới.” Nam Cung Hãn La cười tủm tỉm ở trước cửa nhìn Nam Cung Anh Sóc nói.

Nam Cung Anh Sóc nhìn Nam Cung Du ở trên giường vẻ mặt trắng bệch, lo lắng hỏi: “Nhị hoàng huynh, Tử Thanh đại ca, Du làm sao vậy?”

“Ta nói tiểu Sóc a, ngươi cũng quá không nên đi, tiểu Du có thai hơn hai tháng rồi, ngươi còn làm cho y cả ngày bận rộn.”

“A, Du, Du,…Ta, Ta, ta…” Nam Cung Anh Sóc lúc đầu không hiểu ra sao, đợi cho đến lúc có phản ứng lại thì cao hứng đến không nói ra lời.

Hắn sắp làm phụ thân! Tính ra chính là thời điểm Du uống chén trà đêm đó, không nghĩ tới thế nhưng trúng! Ha hả, ha hả.

Nam Cung Anh Sóc một mình bên giường vui mừng, không chú ý tới Nam Cung Du mở mắt nhìn hắn.

“Đem hắn đuổi ra ngoài.” Nam Cung Du phủ cái trán, chậm rãi nói.

Tử Thanh cười nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói với Nam Cung Anh Sóc: “Tiểu Sóc, trời đất bao la dựng phụ lớn nhất, thật có lỗi.” Nói xong, một cước đem hắn đạp ra ngoài.

“Ta nói, tiểu Du, ngươi cũng không nên vất vả như vậy, mệt muốn chết rồi tiểu tôn tử* của ta không hảo được. Đương nhiên, tiểu tôn nữ ta cũng thích.” Nam Cung Hãn La mang cái ghế dựa vào ngồi bên giường, một tay chống cằm nói.

*Tiểu tôn tử = cháu trai, tiểu tôn nữ = cháu gái

Lúc trước người đem vương phủ cột cho ta chính là ngươi a. Nam Cung Du ở trong lòng yên lặng nói.

“Phụ thân không thấy là nam nhân sinh đứa nhỏ… rất kì quá rất ghê tởm sao?” Há miệng thở dốc, cuối cùng đem lời nghẹn ở trong lòng hỏi ra.

“Nào có phụ thân nào sẽ cảm thấy hài tử của mình ghê tởm đâu, ngươi chính là hài tử ta yêu thương nhất mà.”

“Nột, tiểu Du, ta biết ngươi băn khoăn cái gì. Kỳ thật ngươi biết chính mình là họ Hiên Viên đúng không? Ngươi sống trong cái đại gia đình này nhiều năm như vậy, hẳn là so với ai khác đều hiểu biết, bằng không ngươi cũng không tận tâm tận sức như vậy.”

Nam Cung Hãn La bỗng nghiêm mặt nói, bỗng như nghĩ đến cái gì, cười nói: “Chính là còn có một kẻ không hiểu, còn muốn liều mạng vì ngươi đâu.”

Nam Cung Du đương nhiên biết “kẻ” này là ai, y nghiêm mặt lắc đầu, không nói.

“Ha hả” Nam Cung Hãn La tay cầm chiết phiến che miệng khẽ cười.

“Sóc vương gia đã cười với khỏa đại thụ kia một buổi trưa rồi, hắn không có việc gì đi.” Phía sau giả sơn, một tỳ nữ áo vànglặng lẽ hỏi tỳ nữ áo hồng bên cạnh.

“Không biết a, từ khi bị tiểu vương gia đuổi ra đến giờ vẫn như vậy.’ hồng y tì nữ lắc đầu, không rõ.

“Sóc vương gia sẽ không phải là bi cực sinh nhạc đi*.”

* Buồn quá hóa vui?

“Khả năng không lớn, Sóc vương gia không phải là hay bị tiểu vương gia đuổi về sao, hẳn là tập mãi thành thói quen rồi, ta xem a, sợ là bị thất tâm điên.”

“Thất, thất tâm điên?! Thật đáng sợ.”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta nhanh đi, bị lây bệnh sẽ không hảo đâu.”

Nháy mắt, hai tỳ nữ đã không thấy tăm hơi.

Lý bá ở trong chỗ tối vẻ mặt hắc tuyến cùng bất đắc dĩ, ngay cả lão cũng nhìn không được, vì cái gì tiểu vương gia lại phải gả cho người như vậy?!

Nam Cung Anh Sóc không để ý tới nhàn ngôn toái ngữ của người khác, vẫn tươi cười hớn hở như cũ.

Hắn cao hứng nhất không phải vì Du có bảo bảo, mà là Tử Thanh đại ca trước khi đá ra ngoài, ghé vào tai hắn nói một câu: “Tiểu Sóc, nói cho ngươi một cái bí mật nhỏ không muốn người biết của Hiên Viên thị nga, chỉ khi cả hai người có tình cảm với nhau thì Hiên Viên thị mới có thể dựng dục sinh ra đời sau.”

Nói cách khác, nói đúng là, Du cũng thích mình a!

Hôm nay là ngày mấy a, song hỉ lâm môn ôi chao. Không được, phải hảo hảo nhớ kĩ để về sau hàng năm còn chúc mừng, còn muốn đi thắp hương cúng phật nhiều một chút, cấp bình an phù cho Du cùng bảo bảo. Đúng rồi, đầu tiên phải hỏi Tử Thanh đại ca phụ thân cùng hoàng bá bá, người mang thai cần phải chú ý cái gì, ăn cái gì.



Trong đầu Nam Cung Anh Sóc liệt kê ra hàng loạt các sự kiện phải hoàn thành.

Ban đêm.

“Sóc vương gia khi nào thì thành đầu trộm đuôi cướp vậy?” Nam Cung Du nằm nghiêng ở giường, híp mắt nhìn mỗ ở cửa sổ nói.

“Du, ngươi phát hiện? Ha hả…” Nam Cung Anh Sóc đẩy cửa mà vào, cười.

“Đã muộn thế này, ngươi không trở về phủ, đợi ở chỗ ta làm gì?”

“Ta lo lắng ngươi cùng bảo bảo thôi.”

Nam Cung Du vừa muốn nói gì, bất ngờ, một trận đau đớn đánh úp lại, Nam Cung Du che bụng, sắc mắt trở thành màu trắng bệch như hồi chiều.

“Du, làm sao vậy, có phải hay không lại đau?” Nam Cung Anh Sóc dùng sức chà xát tay, cẩn thẩn xuyện qua y phục phóng tới trên bụng Nam Cung Du.

Hắn nhớ rõ Tử Thanh đại ca nói qua, Du thuộc hàn thể, hiện tại tuy là tháng mười, đã có chút hàn khí, hàn khí đối với thai nhi tai hại mà không có lợi, Du đau bụng hơn phân nửa cũng bởi vì cái này, một cái vô ý có thể tạo thành sảy thai.

Đợi sắc mặt Nam Cung Du dịu đi, Nam Cung Anh Sóc cởi y phục đi đến bên giường.

“Ngươi làm gì?” Nam Cung Du nhăn mặt nhíu mày.

“Du, ngươi dịch vào trong một chút đi,” Nam Cung Anh Sóc chui vào ổ chăn thảo luận nói, “Tử Thanh đại ca nói ngươi đau bụng là do thể hàn, dù sao ta trời sinh tính hiếu động, toàn thân nóng hầm hập, vừa lúc cho ngươi ôm.”

Nam Cung Anh Sóc nói xong đem tay đặt lên bụng y.

Nam Cung Du vốn định cự tuyệt, thế nhưng Nam Cung Anh Sóc trên người đích xác rất ấm áp, bụng cũng thoải mái hơn, coi như lô sưởi ấm tốt lắm.

Điều chỉnh cái tư thế thoải mái, chậm rãi ngủ.

Thấy Du không có phản đối, Nam Cung Anh Sóc trong lòng mừng đến nở hoa, trên mặt lại bảo trì trấn định, bị Du phát hiện liền thảm.

Ân, bụng Du vẫn như bình thường, Nam Cung Anh Sóc nhẹ nhàng di chuyển tay, thực nhìn không ra bên trong có bảo bảo của ta cùng Du.

*

Sáng sớm ngày kế, Nam Cung Du cảm thấy như mình bị một con cá nheo đè nặng, thở không nổi lại không thể động đậy.

Mở mắt ra, không ngoài dự đoán thấy cánh tay ai đó đặt trên ngực, ôm chặt y. Một chân thì bá đạo khoác lên đùi y, toàn bộ mặt chôn ở sau gáy của y.

Nam Cung Du nhẹ nhàng đem tay của Nam Cung Anh Sóc đang đặt trên sườn mình đặt xuống, cuối cùng thư thái. Ngồi dậy sau y rút chân ra, thấy hắn chỉ là hơi giật giật, cũng không có tỉnh lại, Nam Cung Du vượt qua người hắn, đến sau bình phong mặc quần áo.

Nam Cung Anh Sóc mơ thấy mình đang đậu bảo bảo, phấn đô đô, hoạt nộn nộn, hảo thơm, Du ở một bên lau nước miếng cho tiểu bảo bảo đang đường nhân*, ân, hảo hạnh phúc. (Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ) Nhớ tới tối qua cùng Du ngủ, vì thế thân thủ sờ sờ, rỗng tuếch, Du đâu? “Hô” được rất tốt thân, thấy Du đang mặc y phục, Nam Cung Anh Sóc hỏi: “Du, không ngủ thêm một chút sao?”

*Đường nhân: Đồ chơi làm bằng đường, có thể là hình người, chim thú…

“Không được, sắp lâm triều. Ngươi nếu muốn ngủ liền tiếp tục ngủ đi.” Nam Cung Du một bên thắt đai lưng một bên nói.

Sớm như vậy?! Không được thân thể Du bây giờ ăn không tiêu, như vậy phải tiến cung nói cùng hoàng huynh, không để Du vào triều sớm, nghĩ một chút, Nam Cung Anh Sóc nói: “Ta cũng không ngủ, ta đi cùng ngươi.” Vội vàng xuống giường mặc y phục.

“Ngươi không phải không muốn vào triều sao?”

“A…Ha hả, như thế nào hội đâu?”

“Đúng rồi, Du, ta thiếu chút nữa thì quên, hoàng bá bá nói đem hôn sự của chúng ta định vào ngày hai mươi hai tháng sau.”

“Nga.” Nam Cung Du chỉ đáp lại một âm thanh thản nhiên.

Nam Cung Anh Sóc vụng trộm ngắm sắc mặt Nam Cung Du, cùng bình thường như nhau, giống như một cái hồ nước tĩnh lặng vậy.

“Du, ngươi mất hứng sao?”

“Không có.” Nam Cung Du liếc hắn một cái, “Ngươi nếu không mau một chút, ta đi trước.”

“Đến đây, đến đây.” Nam Cung Anh Sóc với lấy mũ theo đuôi mà đi.

**

“Tiểu Du gần đây thế nào?” thái thượng hoàng khiêu khởi một chân,  hỏi Nam Cung Anh Sóc đang vùi đầu vào sổ con hỏi, nghĩ đến cũng hơn ba tháng rồi đi.

“Tuyệt không tốt chút nào. Hoàng bá bá, có biện pháp nào để cho Du không nôn nữa không?” nghĩ đến Du mỗi ngày trời chưa sáng, liền đã ghé vào mép giường phun đến trời đen kịt, dính chút tanh là Du lại buồn nôn, thật vất vả có thể chịu đựng chút ít, dạ dày trướng đến khó chịu, cả người gầy một vòng lớn, Nam Cung Anh Sóc nhìn đau lòng lại bất lực.

Thái thượng hoàng gõ gõ trán Nam Cung Anh Sóc, nói: “Ngu ngốc, nôn nghén là bình thường, tiếp qua một trận là tốt rồi.”

“Aiii!” Nam Cung Anh Sóc thở dài thật to, hắn cũng biết a, chính là không muốn nhìn Du khó chịu như vậy. Tùy ý di di ánh mắt, quét đến một bên còn một chồng sổ con, không khỏi âm thầm kêu khổ. Cái gì bởi vì Du hiện tại đặc thù, cho nên công vụ bình thường Du xử lí nay giao cho hắn. Hừ, nói thẳng chính mình hiện tại tốt lắm, trước mắt hiện ra khuôn mặt tươi cười xấu xa của hoàng huynh.

Đợi xử lí xong mọi việc đã là xế trưa.

Du hiện giờ hẳn là đang ở trong phòng nghỉ trưa đi, vẫn là đi ra đường mua sắm tốt lắm, xem có quả mơ chua sơn tra các loại không.

“Mọi người hãy đến phân xử a, vị công tử này cư nhiên ăn cơm không trả tiền, mọi người nói xem, chuyện này tính sao a?” một tiểu nhị gầy teo giữ lấy một vị nam tử cao hơn hẳn một cái đầu, nói.

“Tiểu nhị ca, ta không phải là không muốn trả, chỉ là ta cùng gia phó lạc nhau, trên người ta không mang ngân lượng, ngọc bội này mang đi cầm tuyệt đối đủ tiền trả, ngươi không muốn đi cùng ta, ta…” Nam tử cao cao chưa nói xong, đã bị tiểu nhị đánh gảy.

“Ngươi nói ngọc bội này đáng giá, ai tin? Hôm nay trưởng quầy đi đặt hàng rồi, trong *** chỉ còn lại hai tiểu nhị chúng ta, bây giờ phải đi cùng ngươi, trong *** phải làm sao bây giờ? Huống hồ, chúng ta chỉ là một cái tiểu ***, giá lại không đắt, thế nào mà ngươi ngay cả tiền lẻ cũng không có?” Tiểu nhị gây sự nói.

Quần chúng chung quanh đều nghị luận.

Nam Cung Anh Sóc tò mò đi qua xem.

“Sao lại thế này?” Nam Cung Anh Sóc hỏi dò người bên cạnh, ham hố chuyện thị phi làm âm thanh của hắn cao lên không ít.

Mọi ánh mắt đều bắn về phía hắn.

Tiểu nhị nhìn thấy vị này là mũ sa đỉnh đầu, mặt mày loan loan, trênmột thân xiêm y trắng như tuyết là hai cái ngọc bộ công tử một lớn một nhỏ, chính là vị công tử này đầu đội quan ngọc làm cho người ta vừa nhìn đã biết là không phải quan thì cũng là giàu, nhất định là kẻ có tiền, vì thế a dua hướng hắn kể đại khái sự tình.

Xem ra vừa nghe bọn họ nói cũng không khác sự tình là mấy. Nam Cung Anh Sóc từ trong ngực lấy ra một ít bạc vụn giao cho tiểu nhị, hỏi: “Tiền của vị công tử này ta thanh toán thay y, từng này đủ chưa?”

“Đủ rồi, đủ rồi.” tiểu nhị bật cười hì hì nói.

Chung quanh mọi người thấy không còn náo nhiệt nữa cũng đều tản đi.

Nam tử cao cao ôm quyền nói: “Đa tạ công tử tương trợ. Không biết công tử có cần đi tiệm cầm đồ cùng tại hạ không?”

“Chỉ là một ít bạc vụn thôi mà, đừng làm như người xa lạ vậy.” Nam Cung Anh Sóc xua tay nói.

Thấy hành động có chút trẻ con của Nam Cung Anh Sóc, nam tử cười nhẹ ra tiếng.

“Ha hả, công tử, ngọc bội này dù sao cũng phải đổi, tổng không thể kỳ vọng ngươi lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc đi. Chính là, ta vừa mới tới hoàng thành không lâu, không biết hiệu cầm đồ ở đâu.”

Nam Cung Anh Sóc bị y cười có chút ngượng ngùng, vội vàng bắt lấy lời nói của y: “Ngươi muốn đi hiệu cầm đồ? Ta có thể đưa ngươi đi.”

“Phiền công tử dẫn đường.”

Nam tử vươn một bàn tay làm tư thế thỉnh.

Lúc đi cùng nhau, Nam Cung Anh Sóc phát hiện nam tử còn cao hơn hắn một cái đầu, như thế thì còn cao hơn cả Du một chút.

Nam tử quay đầu, lộ vẻ mỉm cười, hỏi: “Không biết công tử tương xưng như thế nào?”

“Ta gọi là Vương Sóc, gọi ta tiểu Sóc là tốt rồi.”

“Tại hạ họ Bạch, danh Nhược Phong.”

“Bạch Nhược Phong, Bạch Nhược Phong,” Nam Cung Anh Sóc lẩm bẩm nói, “Lai khứ như phong, bất triêm trần yên*, tên rất hay a.” Vì cái gì tên của mình lại tục như vậy, đọc không thôi đã khó rồi.

*Lai khứ như phong, bất triêm trần yên: Đến rồi đi như một cơn gió, không hề dính bụi trần.

Bạch Nhược Phong (白若风) Bạch: trắng (họ), nhược: như, phong: gió

Nam Cung Anh Sóc: (南宫瑛朔) Nam Cung: họ, Anh: ngọc đẹp, Sóc: trăng non, trăng lưỡi liềm.

Bạch Nhược Phong buồn cười nhìn Nam Cung Anh Sóc hiện lên thần sắc không cam lòng trên mặt, “Tên chính là cái danh hiệu mà thôi, tiểu Sóc vẫn là không cần để trong lòng.”

“Ha hả, nào có.” Nam Cung Anh Sóc thấy tâm tư bị người nhìn thấu, ngượng ngùng nhếch miệng cười.

Bất giác đã đi tới Vạn gia nghề phô.

Khi Bạch Nhược Phong cầm xong ngọc bội đi ra, đến bên người Nam Cung Anh Sóc, mời nói: “tiểu Sóc, ta biết ở gần đâu có một trà lâu không tồi, không biết tiểu Sóc có thể cho ta một vinh hạnh mời ngươi đi uống chén trà, coi như là trả ơn giải cứu vừu rồi.”

Vừa đúng lúc cần giết thời gian, Nam Cung Anh Sóc nghĩ nghĩ, gật đầu.

“Tiểu nhị, mang chén Lão quân mi đến.”

“Hảo! khách quan ngài chờ.”

Bạch Nhược Phong lấy vị trí dựa vào cửa sổ, sau khi ngồi xuống, đối tiểu nhị phân phó một tiếng.

Nam Cung Anh Sóc đưa mắt nhìn bốn phía.

Tiểu lâu tọa lạc tại vị trí khó có thể thấy trên phố, nhưng từ nơi bọn họ hướng ra ngoài nhìn, hơn nửa hoàng thành đều đập vào khung cửa.

Trên vách tường trắng noãn bên trong lâu lộ ra một ít chân phẩm thi họa của một số danh nhân cùng mấy trang sức dùng là mộc kiếm, bức rèm che màu lam bạch đem các chỗ ngồi phân cách nhau ra, âm thanh tơ trúc sâu kín truyền vào tai, ngẫu nhiên khách nhân một tiếng cao điệu lại làm tố tịnh* tiểu *** này thêm vài phần màu sắc ấm áp.

* thuần khiết trắng trong

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv