"Kết bạn?"
Ai lại đi kết bạn với một người tâm thần!
Dương Khánh Vĩ thấy Hoàng Tuân không có ý định bắt tay với mình, anh xấu hổ rút tay về, nghiêng đầu nhìn về phía sau Hoàng Tuân.
Vào lúc này, ánh mắt của Hoàng Lan vừa tình cờ gặp Dương Khánh Vĩ.
Nhìn anh ta bắt tay như một lời chào ...
"Hoàng Tuân, bạn cùng lớp hả con?"
Trong nhà.
Mẹ vừa đan len vừa hỏi.
Sau khi Hoàng Tuân nghe câu hỏi của mẹ mình, cậu định trả lời là không, nhưng Dương Khánh Vĩ nói trước.
"Dạ, dì, cháu là bạn học của Hoàng Tuân."
"Không, anh này không phải bạn học của con, con không biết anh ta."
Hoàng Tuân vội vàng sửa lại.
Tay cậu vẫn đặt trên nắm cửa, nếu bên kia đột ngột xông vào hay gì đó, cậu sẽ lập tức đẩy cửa đóng lại và chặn Dương Khánh Vĩ ở ngoài cửa.
Hoàng Tuân không nghĩ rằng sự xuất hiện của người này sẽ mang lại điều gì tốt đẹp.
Sau vụ việc phả khói và rình rập cậu, đã giảm thiểu ấn tượng tốt của Hoàng Tuân về Dương Khánh Vĩ xuống thấp nhất
Dương Khánh Vĩ mặc bộ đồ như tối qua.
Chỉ là không biết có phải là anh ta đem đi giặt khô hay không, phía trước quần áo cũng không có vết bẩn.
"Chuyện gì vậy?"
Mẹ thấy tình hình của hai người không ổn.
Cô đặt chiếc áo len trên tay xuống và nghi ngờ đi về phía cửa.
Không biết có phải ảo giác hay không.
Khoảnh khắc mẹ nhìn thấy Dương Khánh Vĩ.
Hoàng Tuân cảm thấy một chút ngạc nhiên trong mắt của mẹ...
"Dì, con thật sự là bạn học của Hoàng Tuân, hôm nay cháu tới con với cậu ấy."
Dương Khánh Vĩ cười không biết xấu hổ nói.
"Bạn cùng lớp?"
Mẹ quay lại nhìn Hoàng Tuân và yêu cầu cậu giải thích chuyện gì đang xảy ra.
Một người bạn cùng lớp đến chơi với cậu.
Tại sao lại chặn người ta ở cửa.
Tay cầm nắm cửa của Hoàng Tuân siết chặt hơn một chút, ngay khi cậu cảm nhận được hành động của Dương Khánh Vĩ, cậu sẽ lập tức chặn cửa lại.
"Mẹ, tối hôm qua con đi ra ngoài gặp anh ta, anh ta không phải bạn học gì hết, cũng không quen biết, chỉ là gặp qua một lần."
"Đêm qua anh ta không chỉ hút thuốc phun khói vào con, mà còn theo con đến nhà nữa."
Hoàng Tuân kể lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua mà không nói dối.
Cậu cảm thấy loại vấn đề này nên được báo lại kịp thời, nếu không, nếu cậu thực sự bị tên biến thái này nhắm tới, hơn nữa bên kia còn biết vị trí chính xác của nhà cậu.
Nếu không giải quyết ổn thỏa, có thể vô tình xảy ra chuyện gì thì không dám nói chắc.
Hoàng Tuân mặc dù nhu nược.
Nhưng cậu cũng không có bị chậm phát triển...
Trong tình huống cả ba và mẹ đều ở nhà.
Chuyện này cậu cũng không cần giấu giếm, cho dù sau đó mẹ sẽ mắng cậu tại sao lại lén lút ra ngoài.
Cậu nghĩ giải thích vẫn sẽ tốt hơn.
Giọng của Hoàng Tuân không thấp, và những người khác có thể nghe thấy cậu khi cậu giải thích.
Ba nghe thấy có gì đó không ổn nên đứng dậy đi về phía cửa, tay cầm chiếc kẹp lửa dùng để chọc than.
Điều kỳ lạ là.
Ngay cả khi Hoàng Tuân trực tiếp vạch trần Dương Khánh Vĩ.
Dương Khánh Vĩ dường như không quan tâm chút nào...
Anh ta chỉ nhìn vào nơi này và để người khác nhìn thấy đôi mắt của anh ta trông như thế nào.
"Cậu đang làm gì ở đây?"
Ba có vẻ mặt nghiêm nghị, là trụ cột trong gia đình nên ba hỏi Dương Khánh Vĩ với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Giọng nói trầm trọng và có lực.
"Gia đình này, người khá là đầy đủ..."
Dương Khánh Vĩ phớt lờ lời ba nói.
Chỉ đứng ở cửa, tay chống cằm, suy nghĩ điều gì đó.
Nhiều người thấy nam thanh niên trước nhà có vẻ như bị mất trí, ba nhìn mẹ thử hỏi ý kiến xem bây giờ đuổi người đi hay là báo cảnh sát.
Nếu đó thực sự là những gì Hoàng Tuân nói.
Người này theo cậu tới đây, làm sao có thể mời người này vào nhà, hòa ái tiếp khách được
"Nếu cậu không rời đi, tôi sẽ gọi cảnh sát?"
Ba giơ cái kẹp than trong tay lên một chút, với ý định đe dọa.
Tuy nhiên, Dương Khánh Vĩ trực tiếp bỏ qua lời nói của ông.
Anh ta lùi lại một bước và nhìn lên số nhà của nơi này...
"Không thể nào toàn là ma quỷ hết đi."
"Theo lẽ thường, nếu như trong nhà đều là ma, như vậy bầu không khí hẳn là không nên như vậy, nhất định là không có hơi người, hoặc là cửa nhà đóng chặt, không muốn nhìn người..."
Dương Khánh Vĩ tính toán từng bước dựa trên những thông tin anh có được.
Trong lúc suy nghĩ.
Anh lấy cho mình một điếu thuốc, bật lửa châm một hơi rồi rít một hơi.
"Điều đó có nghĩa là ... có thể chỉ có học sinh này là quỷ dị của thế giới này?"
Dương Khánh Vĩ nhìn Hoàng Tuân và nheo mắt lại.
Sự thoải mái mà anh mang theo cũng từ từ biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc khó tả...
Hoàng Tuân nhìn điếu thuốc đang cháy trên tay.
Cộng với biểu hiện đột ngột thay đổi của anh ấy.
Chợt nhớ lại chuyện đêm qua mình bị phun khói thuốc.
Trong lòng không tránh khỏi nhức đầu.
Vô thức lùi lại một chút...
"Này, con trai của ông bà là ma đó."
"Bệnh thần kinh!"
“Ầm!!”.
Cánh cửa đóng kín, chặn Dương Khánh Vĩ từ bên ngoài.
Nhưng người đóng cửa không phải Hoàng Tuân mà là người mẹ bên cạnh.
Lúc này sắc mặt mẹ không tốt, bà vẻ mặt âm trầm đi tới trước sofa, cầm chiếc áo len còn chưa đan xong lên tiếp tục đan.
“Bà xã, chúng ta có nên gọi cảnh sát không?"
Ba quay lại và hỏi.
"Sao lại gọi cảnh sát, chuyện vặt vãnh như vậy cũng đừng làm phiền người khác."
"Nếu như người này..."
"Em nói không có chuyện gì đâu, anh đừng lo lắng."
Mẹ nói với giọng điệu mạnh mẽ, trực tiếp từ chối đề nghị.
Hoàng Tuân có thể nói rằng mẹ dường như có chút phản đối không thể giải thích được, đối với việc gọi cảnh sát.
Giống như những gì đã xảy ra với cô bé ngày hôm qua...
Sau khi chặn Dương Khánh Vĩ ngoài cửa.
Mẹ ra hiệu cho Hoàng Tuân để cậu đi qua và nói về việc hôm qua cậu đã gặp Dương Khánh Vĩ như thế nào, mặc dù rất khó hiểu trước phản ứng và hành động của mẹ mình, nhưng Hoàng Tuân không nghĩ quá nhiều về điều đó.
Sau đó, cậu nói với quá trình chi tiết.
Đương nhiên.
Cậu đổi lý do đến mua truyện tranh của mình đi.
Nói rằng cậu đi mua văn phòng phẩm...
Dương Khánh Vĩ đứng ngoài cửa nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
Anh ta thực sự cảm thấy rất kỳ lạ về gia đình của Hoàng Tuân.
Bất kể từ góc độ nào, nó không liên quan gì đến manh mối “gia đình ma” mà anh ta suy đoán.
"Học sinh đó dường như biết điều gì đó ..."
Dương Khánh Vĩ nhớ lại khoảnh khắc khi Hoàng Tuân mở cửa cho mình.
Theo ấn tượng mà cậu tạo cho anh ta đêm qua, Dương Khánh Vĩ cảm thấy rằng Hoàng Tuân không nên phản ứng như vậy.
"Nhìn qua có vẻ hơi khẩn trương, nhưng tâm lý rất bình tĩnh ..."
"Cậu ta đang nói dối."
"Nếu là nạn nhân bị lôi kéo vào thế giới này, tại sao phải đóng vai như thật đến như vậy?"
Suy nghĩ dừng ở đây.
Cử động của Dương Khánh Vĩ chợt khựng lại.
Bàn tay đưa ra định gỡ điếu thuốc lủng lẳng trên miệng, cũng dừng lại trong không trung.
Hành lang cầu thang.
Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, miệng ngâm nga một bài hát không rõ, tay cầm dắt con chó, chậm rãi đi về phía vị trí của mình, rút chìa khóa tra vào cánh cửa phòng bên cạnh, vặn chốt đem mở cửa ra.
Dường như anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Dương Khánh Vĩ.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngẩng đầu lên nhìn Dương Khánh Vĩ.
Dương Khánh Vĩ lặng lẽ rút điếu thuốc ra khỏi miệng, không một giây rời mắt…
"Lê Gia Bảo?"