Chậm rãi.
Hoàng Tuân di chuyển chậm rãi dọc theo tường tiến về phía cửa phòng......
Cậu biết trong một bộ phim kinh dị cổ điển hay một cuốn tiểu thuyết.
Sau đó, nhân vật chính tại thời điểm này rất có thể sẽ đi kiểm tra nó.
Sau đó, hai kết quả sẽ được kích hoạt ...
Một, sau khi tiến gần tủ, bị con ma nhảy ra giết chết trực tiếp.
Hai, không thấy gì, tưởng là ảo giác, sau đó quay đầu và phát hiện con ma đang đứng sau lưng mình, quay đầu giết, cuối cùng bị giết chết.
Bất kể hai tình huống là gì, Hoàng Tuân đều không muốn thấy chúng xảy ra.
Thực sự dựa trên ý nghĩa mà nói
Mặc dù khả năng sửa đổi cốt truyện của cậu rất phóng đại, nhưng cậu không thể làm bất cứ điều gì cậu muốn trong thế giới này.
Số lượng từ được sửa đổi bị hạn chế.
Sau khi lần đầu tiên thay đổi cốt truyện trên chuyến tàu, Hoàng Tuân nhận thấy lỗ hổng trong khả năng của mình.
Người chết lúc đó từ Trần Công Hùng đổi thành Phong Ly...
Rõ ràng là trước đó.
Phong Ly không làm gì cả!
Chỉ là bởi vì Hoàng Tuân đã sửa đổi nội dung, dẫn đến một tình tiết thay đổi và khiến cậu ta chết sớm ...
Vì vậy, sau đó, Hoàng Tuân biết rằng miễn là câu chuyện chưa kết thúc, những thay đổi mà cậu thực hiện sẽ chỉ ảnh hưởng đến một phần của nó.
Trừ phi cậu tiếp tục dùng số lượng từ để sửa đổi, nếu không cốt truyện kế tiếp nằm ngoài tầm khống chế của cậu.
Tương tự vớihHiệu ứng cánh bướm...
Mọi sửa đổi cậu thực hiện.
Có thể ảnh hưởng đến cốt truyện tiếp theo.
Không phải Hoàng Tuân chưa bao giờ nghĩ đến việc dành bốn từ, nhằm để thay đổi bản thân thành "Hoàng Tuân vô địch".
Nhưng sau sự kiện Phong Ly chết thay cho Trần Công Hùng, cậu nhận ra rằng với số lượng từ hạn chế của mình, cậu không thể kiểm soát toàn bộ cốt truyện.
Nếu sau khi sửa đổi, cậu trở nên vô địch thật, thì câu chuyện về cậu trong thế giới kinh dị có thể trải qua những thay đổi lớn.
Hoàng Tuân bản thân là một tiểu thuyết gia, và cậu biết rằng rất khó để tiếp tục với một bộ tiểu thuyết kinh dị với một nhân vật không thể bị đánh bại.
Nơi này đóng vai trò là thế giới của tiểu thuyết kinh dị.
Sau đó, nó có logic cơ bản của tiểu thuyết kinh dị ...
Theo quan điểm của "tác giả", cách dễ nhất để tiếp tục loại cốt truyện này, là thêm nhiều hạn chế cho sự "vô địch" của cậu trong diễn biến tiếp theo.
Nếu tình huống như vậy thực sự xảy ra, và Hoàng Tuân đã hết tất cả các từ sửa đổi tiểu thuyết của mình, thì cậu sẽ ở vào thế rất bị động.
Cậu không dám đánh cuộc thay đổi như vậy có dẫn đến "tác giả quay xe" hay không, cho nên cậu cũng không dám đánh cược như vậy.
Đây là lý do tại sao Hoàng Tuân chỉ sử dụng số lượng từ để thay đổi "tình tiết nhỏ" ...
Cậu chỉ là một "kẻ ăn gian".
Nếu cậu thực sự muốn mọi thứ phù hợp với mong muốn của cậu, con số "4" mà Hoàng Tuân hiện có rõ ràng là không đủ.
Số lượng từ sửa đổi trong cốt truyện, tốt nhất là giữ càng nhiều càng tốt.
Lúc thực sự thích hợp để cậu phát huy là khi các sự kiện nhỏ hoặc các sự kiện lớn sắp kết thúc.
Bằng cách đó, cậu có thể cố gắng tránh các diễn biến ngoài ý muốn phát sinh trong nội dung tiếp theo...
Tất nhiên, Hoàng Tuân sẽ không từ bỏ mức độ thay đổi này, nhưng rõ ràng đây không phải là thời điểm tốt nhất cho cậu, người chỉ có 4 từ.
Khi số từ nhiều hơn. ...
Ngoại trừ điều này.
Còn một điểm quan trọng nữa, cũng là điểm trí mạngnhất——
Sẽ đòi hỏi thời gian để Hoàng Tuân sửa đổi nội dung cốt truyện.
Nội dung bảng truyện không hiển thị một cách hoàn toàn ngay lập tức, mà được cập nhật trong thời gian thực theo một quy luật mà cậu không dò ra.
Nếu Hoàng Tuân bị gặp nguy hiểm.
Đúng lúc, đoạn sau đó không hiện lên, hoặc là gặp phải tình tiết tiểu thuyết được ẩn dấu từ trước, hơn nữa sự tình đột nhiên phát sinh, cậu căn bản phản ứng không kịp!
Hoàng Tuân vào những lúc này.
Là lúc yếu đuối và gặp nguy hiểm cao nhất...
Đó cũng là lúc cậu có thể sẽ gặp đe dọa nghiêm trọng đến tính mạng của mình dù có đủ từ đi nữa.
Cũng giống như sự việc lũ côn trùng lần trước!
Chắc chắn,
Cũng may lúc đó, cậu có một chút thời gian để phản ứng, đủ để kịp thời sửa đổi, tuy rằng sửa đổi nội dung không hoàn hảo, đám côn trùng vẫn là tiến vào trong cơ thể cậu.
Nhưng vì thay đổi phù hợp với nội dung, cậu vẫn không chết.
Nếu như……
Nếu ngay từ đầu lũ côn trùng không sử dụng phương thức tấn công như vậy! Đó là cách giết cậu bằng một đòn hoặc chặt đầu cậu. Chẳng phải Hoàng Tuân đã chết trước phòng y tế từ lâu rồi sao? !
Thậm chí không có cơ hội để phản ứng để sửa đổi.
Vì vậy, đến đây từ đầu đến cuối.
Mặt ngoài, Hoàng Tuân dường như khi có khả năng này, cậu có thể tự tin về bản thân.
Nhưng trên thực tế, cậu vẫn phải cố gắng chú ý đến tình hình xung quanh.
Thể loại cốt truyện bắt đầu liền chặn họng giết, liền la một tiếng cũng không để lại được.....
Đó là cách duy nhất để giết cậu khi cậu vẫn còn từ.
Cậu biết điều này.
Vì vậy, đối với từng ngọn gió cỏ lay...
Ví dụ như chiếc tủ hiện đang phát ra tiếng động bất thường, lúc này cậu phải tránh xa nó nhất có thể.
Tay phải cầm rìu ở thắt lưng, trong đầu cậu cũng hiện lên bảng điều khiển tiểu thuyết, chuẩn bị sửa đổi ngay lập tức khi gặp uy hiếp tính mạng của cậu...
Nội dung đang cập nhật trong tâm trí của cậu.
Cũng chỉ dừng ở sau khi Hoàng Tuân nghe thấy tiếng động lạ.
Tình tiết sau đó, cậu không hề biết.
Thời gian đang trôi...
Từng cơn gió se lạnh thổi nhẹ từ ngoài vào nhà.
Phòng ngủ rất yên tĩnh.
Nó yên tĩnh đến nỗi Hoàng Tuân thậm chí có thể nghe thấy tiếng đế giày của cậu bị giẫm lên và đè chặt.
Cậu chạm vào cánh cửa.
Cậu duỗi tay trái ra nắm nắm cửa, định rời khỏi căn phòng có thể có ma quỷ này.
Nhưng khi Hoàng Tuân chuẩn bị mở cửa.
Cậu chợt nhìn thấy nó.
Từ ánh sáng và bóng tối giao nhau trong khe cửa...
Hình như có một người đứng sau cánh cửa, mũi giày từ khe hở tối tăm lộ ra một chút, lọt vào tầm mắt của cậu.
Hoàng Tuân thấy rằng nội dung của cuốn tiểu thuyết đã được cập nhật vào thời điểm này.
Cậu chuyển hướng tầm nhìn của cậu để nhìn vào bảng nội dung điều khiển.
Tìm hiểu về người đứng sau cánh cửa.
Đó là mẹ...
Cô canh cửa, muốn cậu ngủ ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung...
…
Bên trong phòng ngủ chính.
Dĩnh Phúc đang nằm trên chiếc giường rộng hai mét.
Nhìn người phụ nữ đang ngồi chải đầu bên bàn trang điểm...
Mái tóc đen dài của mẹ được mẹ búi ra sau lưng, và một chiếc lược gỗ lớn màu đỏ được chải xuống làn tóc.
Tóc của mẹ không tốt lắm.
Rất nhiều chỗ thắt nút gần lọn tóc.
Cùng với tiếng cọ xát két két của chiếc lược gỗ, mái tóc đen rối mù rơi xuống sàn nhà, nhìn từ xa, sàn nhà như loang lổ những bãi vết bẩn.
Khi vào phòng đi ngủ.
Mẹ đã tắt đèn trong phòng khách ở nhà.
Có thể là để tiết kiệm điện.
Vì vậy, bao gồm cả phòng ngủ này đã không được bật đèn.
Chỉ có chiếc đèn tròn nhỏ cạnh chiếc bàn trang điểm hơi cũ kỹ là được bật sáng trắng mờ để cô có thể chải đầu.
Dĩnh Phúc nhìn vào bóng lưng của người phụ nữ.
Trong trường hợp tắt hầu hết các đèn bên trong nhà, tấm lưng kia trông hơi ảm đạm.
Sau khi cởi áo len.
Chỉ còn lại bộ đồ ngủ mỏng manh, Dĩnh Phúc có thể nhìn rõ cơ thể tiều tụy gần như không còn da thịt.
Nó dường như được nâng đỡ bởi một đống xương.
Ngồi đờ đẫn trước bàn trang điểm, chải tóc trong tư thế khựng lại...
Dĩnh Phúc dựa vào gối.
Tay phải đút vào túi áo khoác dưới chăn, cầm một hình nhân người giấy nhỏ .
Người giấy này là do anh ta thu được trong một câu chuyện hai lần trước, và nó có khả năng thay anh ta chết vào thời khắc mấu chốt...
Anh chỉ cần xé đôi tờ giấy trong tay khi phát hiện ra có điều gì đó không ổn!
Tóc rơi xuống đất ngày càng nhiều.
Anh không biết đã bao lâu rồi...
Người phụ nữ cuối cùng cũng chải tóc xong và tắt ngọn đèn tròn nhỏ, nguồn sáng cuối cùng còn sót lại trong phòng.
Tầm nhìn của Dĩnh Phúc chìm trong bóng tối.
Anh chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng "mẹ" đến gần chiếc giường lớn.
Có tiếng sột soạt.
Mặt kia của tấm chăn đã được vén lên.
Dĩnh Phúc có thể cảm thấy rõ ràng tại thời điểm này ...
Mẹ leo lên giường.
Ngủ bên cạnh anh ta!
Anh có thể cảm thấy rằng sau khi người mẹ ngủ trên giường, nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống một chút.
Ngay cả trong chăn, anh cảm thấy hơi rét.
Dĩnh Phúc không dám hành động hấp tấp.
Anh chỉ có thể giả vờ ngủ và khẽ nhắm mắt lại.
Trong bóng tối.
Anh đã dần dần có thể nhìn thấy một cái gì đó rõ ràng.
Vì tầm nhìn của anh không hoàn chỉnh và căn phòng tối đen như mực, Dĩnh Phúc chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mái tóc đen dài của người phụ nữ đang quay lưng lại với anh.
Một vài sợi tóc vẫn còn vương trên gối chạm vào mũi anh.
Làm anh ngứa mũi...
Nhưng.
Anh biết mình phải kìm lại.
Không biết khi nào thì “người mẹ” đang ngủ với mình này sẽ quay đầu giết chết anh ta.
Anh không thể di chuyển xung quanh.
Mẹ vừa rồi đã ra lệnh đi ngủ...
Anh ta đã từ chối ăn trước đó, mà đã cảm thấy nguy hiểm.
Chưa kể đây đã là giờ đi ngủ, anh ta lại không ngoan ngoãn ngủ.
"Nếu như những gì người gọi là Hoàng Tuân nói là sự thật, bữa ăn đó là để cô ta hành động sau khi chúng ta ngủ, thì đã đến lúc cố hết sức với ý chí..."
Trong khi Dĩnh Phúc nheo mắt, anh buộc đầu óc phải hoạt động liên tục để không vô tình ngủ quên.
Quá trình giả vờ ngủ rất dày vò tinh thần.
Anh không biết mình có thể chịu đựng được không...
Chỉ là phía bên kia của giường.
Giọng nói của mẹ yếu ớt truyền vào tai Dĩnh Phúc.
"Anh…."
"Tại sao anh lại cầm hình nhân giấy khi ngủ ..."