Kịch Bản Kinh Dị

Chương 40: Chapter 40: Xem trước truyện mới



Châu Chí Bảo xoa xoa cổ.

Anh ta bất đắc dĩ trả lời Quỳnh Như: "Được, được..."

Anh rời đi bên cửa sổ, anh cảm thấy nhàm chán khi theo dõi người tên Hoàng Tuân đó, và bây giờ anh chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để ăn thứ gì đó, dù sao thì thế giới này rất khác với nơi ở của họ.

Rất đầy đủ……

Trên các đường phố đầy thức ăn đi bộ ...

Sinh mệnh tươi sống, luôn cho phép anh đạt được thỏa mãn cao nhất về vị giác, đó là sự hưởng thụ tốt nhất đối với anh ta.

Nếu không phải Quỳnh Như vẫn luôn nói với anh: “Anh phải tiếp tục diễn tốt, chúng ta là một trong số ít người có thể đến thế giới này, đừng vì bốc đồng mà lộ thân phận như những kẻ ngu xuẩn kia.”

Đoán chừng sau đó, có lẽ anh ta đã ăn Nguyên Thoại, người đã ngủ ngon lành trên ghế sofa từ lâu.

Quỳnh Như không rời đi.

Cô tiếp tục quan sát căn phòng đối diện, phòng của  Hoàng Tuân, những thứ như rèm cửa không thể cản tầm nhìn của cô.

So với "Châu Chí Bảo", đầu óc đơn giản và tự phụ.

Cô thì khác, cô phải lên kế hoạch cẩn thận.

Sau khi ký sinh vào cơ thể này, cô đã đọc được rất nhiều điều bổ ích từ bộ não.

Nguyên chủ ban đầu thích suy nghĩ cặn kẽ về mọi thứ.

Người này đã quen với việc đơn giản hóa mọi thứ bằng bộ não của mình, nhờ đó làm mọi việc trở nên dễ dàng thực hiện...

Cô cũng đồng ý với quan điểm này.

Cô biết rõ điều này kể từ khi cô bị Hoàng Tuân chém bằng rìu ở nơi ký sinh ban đầu.

Không phải suy nghĩ của mọi người đều đơn giản và đần độn.

Cũng có những người như Hoàng Tuân, không thể hiểu được...

Mặc dù cô không biết Hoàng Tuân thấy rằng họ có vấn đề chỗ nào, nhưng bất kể nói thế nào, "Quỳnh Như" cảm thấy rằng con người này cần phải nghiêm túc đối phó.

Sau khi đến thế giới đầy thức ăn này.

Cô không muốn trốn chui trốn nhủi chỉ vì bị phát hiện, cô ấy biết được từ ký ức của vật chủ rằng mặc dù những người này không thể giết mình, nhưng họ có thể có biện pháp giam nhốt mình lại.

Một cuộc sống tối tăm không thể tự do sinh hoạt.

Cô không muốn.

"Người này thật sự có ít đồ. . ."

Quỳnh Như dựa vào cửa sổ, nhìn về phía Hoàng Tuân với một đôi mắt đẹp, cô lướt ngón tay qua lòng bàn tay, sau đó hút máu chảy từ lòng bàn tay.

Đây là phương pháp cô ấy sử dụng để đè ép cơn đói của chính mình.

Hoàng Tuân đã mang đến cho cô rất nhiều điều bất ngờ ngày hôm nay, ngoại trừ chiếc rìu có thể làm họ bị thương lần trước, cô không ngờ những con bọ đó sẽ nghe lời Hoàng Tuân.

May mắn thay, hai người họ đã không ép Hoàng Tuân đến chết khi họ ở trong phòng y tế lần trước.

Nếu không, sau khi thả lũ bọ đó, bọn họ cũng không có kết thúc tốt đẹp.

Những con bọ mà lão già kia chăn nuôi.

Tuy rằng cùng những gì Châu Chí Bảo nói giống như vậy.

Nếu họ có thể lấy được những con bọ trùng đó, họ không cần phải ở lại trong cơ thể này.

Bọn họ cũng có thể không cần cẩn thận như lúc này.

Nhưng Quỳnh Như tỉnh táo hơn Châu Chí Bảo rất nhiều, cô hiểu những con bọ đó không đơn giản như bề ngoài, sau khi có vật chủ, sự khủng bố của lũ côn trùng kia không phải là thứ bọn họ có thể dễ dàng đối phó.

"Trước tiên, không đụng đến người này một đoạn thời thời gian. . ."

Quỳnh Như lẩm bẩm một mình.

...



"Bọn họ phát hiện sao?"

Hoàng Tuân ngồi trên giường, nhìn vào tấm rèm nặng nề được kéo ra.

Sau khi giải quyết mọi việc.

Cậunhớ rằng đối diện với phòng cậu, có hai người khác đang theo dõi cậu.

Dù rèm đã đóng, nhưng cậu không thể đảm bảo đối phương không có cách nào nhìn thấy mình.

Ví dụ, như năng lực đặc thù của cậu.

"Hẳn là không có, nếu không sẽ không làm ngơ như vậy"

Hoàng Tuân tính toán.

Cậu không biết những người trong phòng kia là ai, và cậu chỉ có thể phán đoán đại khái rằng họ thuộc "tổ chức" như Mộc Giang.

Vì tổ chức đó được sinh ra để cứu người bị nạn, nếu họ thấy tình hình của mình, thì họ phải hành động, sẽ không giống như bây giờ hơn mười phút trôi qua mà không có động tĩnh gì.

Vậy thì chỉ có thể quy kết là không thấy.

Đương nhiên là,

Để được an toàn...

Cậu vẫn phải gặp hai người họ.

Thế là Hoàng Tuân nhấc máy.

"Alo? 113, có người đang theo dõi tôi."



Không như đâu đó…

Hành động rất là nhanh chóng.

Trong vòng mười phút, Hoàng Tuân nghe thấy tiếng còi báo động từ tầng dưới, và cậu định đợi cảnh sát đi lên trước rồi đi theo anh ta.

Tránh người đó bỏ đi ngay khi cậu di chuyển.

Châu Chí Bảo và Quỳnh Như, lúc này đang ở trong một tòa nhà khác, không thể nghe thấy Hoàng Tuân đang gọi gì.

Không biết rằng xe cảnh sát ở tầng dưới đang tiến về phía họ, họ vẫn tiếp tục đóng vai trò của mình một cách nghiêm túc——

Theo lệnh của Mộc Giang để quan sát Hoàng Tuân ở đây.

Trong khoảng thời gian đó, Nguyên Thoại bàng hoàng bị đánh thức bởi tiếng còi cảnh sát, và lẩm bẩm liệu có chuyện gì xảy ra không.

Chờ cho đến khi cảnh sát gõ cửa phòng của họ.

Bọn họ mới phản ứng được...

Người thanh niên kia, anh ta đã phát hiện họ và gọi cảnh sát!

Trong lúc viên cảnh sát thẩm vấn, ba người nhìn thấy Hoàng Tuân ở trong hành lang từ từ đẩy xe lăn tới, và không ngừng nói gì đó với viên cảnh sát bên cạnh.

Khi Hoàng Tuân lướt qua khuôn mặt của họ, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt anh ta: "Là các người?"

Nguyên Thoại lại nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng Tuân, trong lòng anh cảm thấy ủ rũ, anh không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy Hoàng Tuân đều không có chuyện gì tốt xảy ra.

Huống chi anh có làm gì đâu.

Lần này, bởi vì tổ chức ra nhiệm vụ, anh tự mình đến đây học hỏi.

Tại sao cậu ta yêu cầu cảnh sát bắt mình?

"Anh lại bày trò gì đây!"

"Thực xin lỗi, xin lỗi... Tôi ở chỗ này cảm giác có người đang theo dõi tôi, cảm thấy không an toàn, cho nên gọi cầu cứu, không nghĩ tới là các người giở trò."

Mặc dù Hoàng Tuân đã nói vậy.

Nhưng không có lời xin lỗi trên khuôn mặt của mình.

Cậu lại đưa mắt nhìn Châu Chí Bảo cùng hai người bọn họ, trong đầu hiện lên ý nghĩ...

Trong thời gian này, Nguyên Thoại liên tục tự bảo vệ mình trước cảnh sát, nói rằng "chúng tôi thực sự không theo dõi anh ta".

Thật sự.

Hoàng Tuân không ngờ lại gặp lại hai người này ở đây.

Sau khi biết từ Mộc Giang rằng ai đó đã cứu Nguyên Thoại và những người khác từ Trường THPT Trần Hưng Đạo, cậu thực sự cảm thấy hơi bối rối.

Rốt cuộc, Châu Chí Bảo và Quỳnh Như vào thời điểm đó đều bị ký sinh.

Hoàng Tuân không ngờ rằng ký sinh trùng không chỉ có thể chiếm giữ cơ thể mà còn dựa vào cơ thể con người trong thế giới thực để rời đi.

Có một cái khác nữa là.

Dù cho rời đi

Sau đó, họ không cần phải cứu người ra ngoài mới đúng ...

"Bọn chúng có thể dựa vào trí nhớ vật chủ ,để đọc suy nghĩ của vật chủ?"

"Có mục đích?"

Hoàng Tuân không hiểu, và cậu không nói chuyện với hai người họ, bởi vì cậu có thể cảm thấy ánh mắt không thiện cảm của hai người Châu Chí Bảo đối với cậu.

Sự việc đã được giải quyết nhanh chóng.

Biết mình đang bị hai con quái vật theo dõi, Hoàng Tuân cũng không truy hỏi nhiều, điều cậu lo lắng là sẽ có người phát hiện mình có một chiếc lưỡi mọc ra khỏi cơ thể, bởi vì điều đó sẽ rất khó giải thích và phiền phức.

Nếu bản thân là một con quái vật...

Thế thì không cần nữa.

Cậu sẽ tìm cơ hội để loại bỏ cả hai "bọn họ".

Hoặc là nói trực tiếp với Mộc Giang và để cô ấy xử lý nó.

Loại vật này, này nếu để ở trong thế giới hiện thực phóng túng, nhất định sẽ là tai họa.

Phản ứng của Nguyên Thoại...

Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, anh ta phàn nàn chứ không phải hoảng sợ, điều đó có thể dễ dàng chứng minh rằng anh ta không nhìn ra tình huống của cậu, anh ta hẳn là đi theo cho có lệ.

Tất nhiên là có một tình huống khác.

Giống như Châu Chí Bảo, anh ta đã bị ký sinh ...

Sau khi biết rằng đó là một sự "hiểu lầm của người quen".

Hoàng Tuân lịch sự tiễn chú cảnh sát đã gọi tới.

Sau đó trở về phòng của mình.

Thời gian để giải quyết hai thứ đó không phải là bây giờ, dù sao cậu cũng không biết Nguyên Thoại có bị ký sinh hay không.

Để không bị lộ, cậu định thả hai người một thời gian.

Nếu chọn đóng vai thân phận vật chủ, bọn họ nhất định phải có mục đích gì đó, bọn chúng không ngu ngốc đến độ vào lúc này xé rách bộ mặt đi hại người khác.

Hoàng Tuân trở về nhà.

Cả ba cũng không tiếp tục nhiệm vụ "giám sát" vì bị phát hiện.

Sau khi chuỗi sự kiện này xảy ra, Hoàng Tuân không có ý định đi ngủ bây giờ.

Cậu  bật máy tính để gõ gì đó.

Nó có thể coi là viết một ít để tồn cảo ...

Ngay khi cậu bật màn hình máy tính.

Một hàng nhỏ văn bản được cập nhật trên màn hình thu hút sự chú ý của cậu.

Cái đó do “tác giả” của thế giới tiểu thuyết để lại.

Hoàng Tuân nhìn kỹ từ trên xuống dưới.

【Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã xem câu chuyện về khuôn viên trường lần trước. 】

【Mọi người cũng hẳn đã biết rằng là câu chuyện về "Trường THPT Trần Hưng Đạo" vẫn chưa kết thúc. 】

【Nhưng do một vài sự cố, tôi chỉ có thể tạm dừng cập nhật vào tuần tới. 】

【Để không bị mọi người gọi là lười biếng, không viết gì cả. 】

【Sau đây tôi sẽ gửi truyện mới chỉnh sửa cho mọi người xem. 】

【Hahaha, xin hãy yên tâm. 】

【Lần này câu chuyện sẽ không còn đơn điệu nữa. 】

【Có thể coi đây là một cuốn tiểu thuyết mà cá nhân tôi hài lòng. 】

【Một gia đình ấm áp và hòa thuận là điều mà tôi ghen tị. 】

【Vì vậy, câu chuyện sau đây có tên là: Mẹ yêu dấu. 】

【Để cho chúng ta biết tri ân và cảm tạ. 】

【Thời gian tải lên là khoảng 2:00 trưa ngày 12 tháng 1...]

【Mong mọi người để lại lượt đánh giá truyện của ta. 】

【…】

"Câu chuyện ấm áp?"

"Mẹ yêu dấu???"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv