Sáng sớm.
Mặt trời hãy còn chưa lấp ló chút nắng rạng.
Không khí trong lành mà lành lạnh.
Ngoài đường gần như vắng tanh, bởi họ vẫn còn đang say giấc nồng bên mái nhà bình yên.
Thế nhưng, trên cánh đồng hoa bồ công anh phủ đầy sương đêm...
Một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi... gặm bánh mỳ.
Sớm nay, do sự ảnh hưởng của cơn ác mộng đêm qua nên nó tự động thức dậy từ khá sớm. Thấy trong lòng cứ bứt rứt khó chịu thế nào nên mó mới quyết định sửa soạn rồi ra đây ngắm hoàng hôn * ý lộn * bình minh. Cơ mà giờ nghĩ lại mới thấy có gì đó sai sai... Mới 5 giờ sáng thì bình mình mọc ở đâu ra cơ chứ? ( =.=')
Cơ mà nhìn nó hôm nay cứ khang khác. Mái tóc dài buông xoã mọi khi nay được búi cao gọn gàng, tôn lên vần trán cao và khuôn cằm thon gọn của nó. Một vài sợi tóc mai lơ tjow lất phất ( *-*) khiến khuôn mặt nó càng trở nên nữ tính hơn. Duy chỉ có đôi mắt xanh lạnh lùng kia là vẫn thế, vẫn không chút thay đổi, nhưng ẩn sâu nơi đáy mắt lại là một nỗi buồn man mác khó tả ( Cherry: Phải tinh tế lắm mới nhận ra được đó!).
Sau khi thưởng thức xong bữa sang bao gồm: bánh mỳ cháy, trứng ốp-la mặn chát, xúc xích bị cắt nát bét, pate nhão nhoét và 1 chai nước lọc ( trứng mặn quá cũng là cái tội) thì nó cũng yên tâm với cái bụng không còn rỗng của mình, yên lặng đưa mắt về phía chân trời.
Bầu trời còn vương lại chút gì đó của hơi đêm. Một vài ánh sáng xa xăm của vì tinh tú nào đó hãy còn le lói.
Đôi tay nó mân mê bông bồ công anh trắng tinh khôi, tựa như những gì đơn giản mà tinh khiết nhất.
Bỗng nhiên, trong lòng nó rực lên bao thứ cảm xúv khó tả: buồn có, vui có, nhớ có, bình yên có.
- Chào buổi sáng, Kimiko!
Nó quay đầu lại về nới phát ra tiếng nói.
Nó cảm thấy ấm áp bao giờ hết khi trông thấy hình bóng, gương mặt thân quen của hắn: Kishita Toru.
Nhưng vui đến mấy thì cũng phải chú ý giữ hình tượng. ( @-@)
- Chào!
- Ớ, sao lạnh lùng thế?
Vừa hỏi hắn vừa tiến lại gần ngồi cạnh nó luôn!!!
( Cherry: Mặt anh rốt cuộc dày mấy lớp vậy?)
- Kishita-kun...
- HẢ???
- Ý lộn, ý tôi là, á, nhầm... Ý tớ, ý tao, không phải, mà sao cậu, Toru ấy... Mẹ ơi!
Nó thầm rủa cái đầu óc rối tung lúc này của mình.
Còn hắn thì chỉ biết cười thầm trong lòng: Bộ gặp tôi cậu ngại vậy sao?
- Tôi qua đây là để bắt đền cậu!
Gương mặt hắt bỗng trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
- Sao vậy... Tôi đã làm gì sai sao?
Mặc dù giọng nói đã trở nên bối rối nhưng nó vẫn giũ được nét lạnh lùng trên gương mặt khiến hắn khá bất ngờ.
Hắn đột nhiên hắng giọng, ghé sát vào tai nó hỏi nhỏ:
- Cậu quên hôm qua đã làm gì với tôi sao?
Nó rùng mình. Không phải vì sợ mà là vì ngại, hôm qua, chẳng phải nó đã ôm ai đó sao? Nhưng rùng mình trong hắn lại mang 1 ý nghĩa khác: lạnh. Vốn là người ga lăng, ấm áp lại tử tế, hắn lấy chiếc áo khoác từ ba lô ra trùm lên vai nó.
Nó giật mình, nhìn chằm chằm vào hắn.
- Nhìn gì, tôi tốt mà, khỏi cảm ơn!
Khoé môi nó giật giật. Tốt cái beep khỉ đầu chó nhà cậu! Lạnh lẽo qué đâu mà trùm lên người ta cơ chứ? Tôi chưa tặng cậu 1 chưởng Karate là may lắm rồi đó!
- Vậy cậu muốn tôi đền gì cậu?
Nó lên tiếng phá vỡ không gian ngượng ngùng này.
- Tuỳ cậu.
Hắn nhún vai, ánh mắt nhìn xa xăm tỏ vẻ " I DON'T CARE ".
Đuôi mắt nó lại giật giật. Gì chứ, người gì đâu mà...
- Hay là...
Nó đề nghị.
- Hay là chiều nay cậu tới quán tôi đi, tôi bao!
( Miệng nói nhưng trong lòng ngập tràn bão tố!)
- Quán cậu?
- Quán cà phê tôi làm thêm.
- Tên? Địa chỉ? Thời gian?
Cả người nó giật giật.
- Sun Flower, dưới chân đồi hoa hướng dương sau trường, 6 giờ tôi có mặt.
- Ừm.
- ...
- ...
- ...
- A, mặt trời lên rồi kìa!
Ngay lập tức, nó đưa ánh mắt nhìn về hướng đông, nơi ánh sáng vàng cam đang dần xuất hiện phía chân trời.
Nơi đó...
Với hai con người...
Có mối liên hệ đặc biệt với nhau...
Đang cùng ngắm mặt trời mọc...
***
- Mẹ à, là hôm nay sao?
- Đúng vậy, con gái yêu ạ! Hôm nay, " CHỊ " con ắt hẳn sẽ bất ngờ lắm!
***
Cảm ơn các bạn vì đã luôn theo dõi và ủng hộ mình trong chặng đường gần 1 năm qua! * Cúi đầu *
1
2
3
CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!!
Nhân tiện ở đây, mình muốn thông báo luôn: Mình phát hiện có bạn đạo truyện " KÍ ỨC HOA BỒ CÔNG ANH VÀ NGÀY ĐỊNH MỆNH " của mình trên " Web truyện ". Mình rất buồn vì bạn không hỏi ý kiến mình và không ghi rõ nguồn khi đăng. Mong bạn sớm phản hồi lại cho mình.
Thân!