ĐẮC ĐOA ĐẤT LẠ MỘT MÙA CAU…
EM...MỘT CÔNG NHÂN NƠI NÔNG TRƯỜNG VIỆN.
ANH...MỘT QUÂN NHÂN ÁO BẠC MÀU…
Rađi từ Đức Cơ lúc ba giờ sáng, chưa kịp giã từ với chị em e746, những đồng đội tốtbụng, xinh xắn và dễ thương, chúng tôi lại ra đi với bao nỗi luyến tiếc… (đừngai hỏi luyến tiếc cái gì nhé, hãy để nó sống trong lòng của anh em trinh sát307chúng tôi), xe chạy trên những nẻo đường, mà cách đây một tháng chúng tôi vừađi qua, không ai nói với ai lời nào, tất cả đang lắng đọng nhiều suy tư... xe đếnthị xã Pleiku vừa tờ mờ sáng, những quán cà phê sớm đã mở cửa, ghé vào làm licà phê… thật thú vị với hương vị Tây Nguyên, buổi sáng tinh mơ… trời se se lạnh…Cô chủ quán dù đã lớn tuổi nhưng còn rất nét hỏi chúng tôi “Các anh ở biên giớiĐức Cơ về hả?” Chúng tôi xác nhận, và cô buông ra một tiếng thở dài... Chiếntranh ghê quá!
Chúngtôi về đến nông trường Đắc Đoa khoảng gần tám giờ, nông trường đang bận rộn làmviệc, chị em hầu hết dân Hải Hưng nhập ngũ năm 1976, 1977 và có một số là lính1978 (gọi là nghĩa vụ lao động), khi xe vào khu vực của nông trường, hai bên đườngchị em vẫy tay rối rít, tiếng gọi nhau í ới (chẳng biết gọi gì?) xe dừng trướcnông trường bộ, một nông trường tương đối quy mô với đầy đủ máy móc thiết bị…
Saukhi trình giấy giới thiệu của Quân khu, chúng tôi được bố trí vào ở một dãy nhàtranh ba gian kiểu lính, gần bệnh xá của nông trường… ổn định xong chúng tôikéo quân đi tắm, vì dọc đường bụi mù của đường 19 phủ lên chúng tôi một màu đỏcủa Tây Nguyên, khi đi qua những dãy nhà của bệnh xá, chị em nằm trong đó thò đầuqua khung cửa sổ trêu chúng tôi… Tắm xong chúng tôi về phòng và diện bộ cánh nhấtvòng quanh nông trường bộ, phải công nhận chị em làm công tác phục vụ của nông trườngđông thật, ghé vào các khu vực làm việc của chị em, chúng tôi được đón tiếp rấtniềm nở và thân tình…
Bữacơm trưa, chúng tôi ăn chung với nông trường trong nhà ăn, và sự xuất hiện củachúng tôi cũng tạo ra những điều khá thú vị, quy định của nhà ăn là không nóichuyện nhưng hôm nay hình như chị em không thể nhịn được, vẫn cười nói vui vẻbình thường… tôi bê chén cơm của mình qua mâm bên cạnh, nhìn phù hiệu tôi biếtchị em của ban Quân y, tiếng cười nói chọc ghẹo vẫn giòn tan như pháo nổ…
Buổichiều, chúng tôi nghe anh Trường C trưởng quán triệt tinh thần của cấp trêngiao cho đơn vị, chúng tôi chỉ thực tập ở khu vực Đắc Đoa, Hà Tam ba ngày, sauđó sẽ di chuyển đến nơi khác… Khoảng hai giờ chúng tôi thực tập bài địa hình đầutiên, cắt qua những khu vực của nông trường đang sản xuất, bắt gặp những ánh mắtbiết nói của chị em… vượt qua những địa hình phức tạp theo giáo án, chúng tôitrở về nông trường bộ lúc hơn hơn giờ, trời đã bắt đầu tối… tắm rửa… cơm chiều…
Khoảnghơn bảy giờ tối, sau khi sinh hoạt đánh giá công tác trong ngày của chị emxong, chúng tôi chia ra từng nhóm nhỏ, đi về các khu của chị em, thấy chúng tôi(tôi và anh Bảy ở Duy Phước, Duy Xuyên, Quảng Nam) chị em mời vào phòng, phòngnày có tám người, qua chuyện trò đây là phòng của ban Quân y, gồm y tá và hộ lícủa bệnh xá, những câu hỏi thăm xã giao mang đầy chất lính, và chuyện buôn gióbán mây… đang nói chuyện có hai người xin phép về bàn để ôn bài, chuẩn bị cho kìthi tuyển Quân y sĩ của viện 17 Đà Nẵng… một lát sau có một người đến hỏi “Anhbộ đội nào giỏi toán chỉ cho em bài này với!” Tôi đứng dậy về bàn học và ngồitrên một ghế băng dài, đọc qua đề toán… suy nghĩ… và…bí. (Xấu hổ quá! Và phảicông nhận bài toán đó khó) nhưng cũng cố gắng vì có... người khác giới… bên cạnh.Bài toán đã tìm ra cách giải và đáp số đã được đưa ra đúng với đáp án có trongsách... hú hồn…
Quaánh mắt tôi nhìn ra lời cảm ơn, và lúc này một câu chuyện mới được khai mào vàcó phần rôm rả, chuyện của người đi học và người giải toán... Không thể chịu nổivới lời châm chọc của chị em cùng phòng, em nháy mắt cùng tôi ra trước hè, nơicó những cục đôn to bằng gỗ ngồi “tâm sự”… cuộc đời của em được kể với giọng dịudàng và cuốn hút, những mơ ước của em về một tương lai khi hoàn thành nghĩa vụ,tôi được nghe kể về quê hương em Nam Sách - Hải Hưng, về những suy nghĩ của emvề cuộc đời người lính, và nhiều điều còn ấp ủ vấn vương của một người con gáiđến tuổi đang yêu... Tiếng kẻng báo hết giờ sinh hoạt và chuân bị giờ ngủ (chươngtrình phát thanh Quân đội Nhân dân), anh em tôi chia tay để về phòng…
Khivề phòng, lúc anh em đã ngủ, tôi hỏi anh Trường C trưởng (Sinh viên Khoa ToánĐHTH Hà Nội, đang thức xem lại bản đồ thực tập ngày mai) về bài toán hồi nãy vàkể chuyện khi tối, anh chỉ cười và không nói gì, lúc hai anh em đang nói chuyện,tôi thấy một dáng người đi qua, anh Trường nháy mắt tôi ra xem là ai, thì hỡiôi! Em gái Hải Hưng.
Tôivào nói với anh Trường, anh dặn tôi cẩn thận để tuân thủ nội quy của đơn vị bạn,cũng như ngủ sớm vì ngày mai chúng tôi đi xa khoảng 20 km. Chúng tôi ngồi dướihàng hiên của đầu hồi phòng… nhìn sao trời lấp lánh… muôn tinh tú đang vẫy gọi...phía trước là hàng cau thẳng tắp đong đưa trước gió từ hướng bắc thổi về… se lạnh.
Theolời em, đêm nay em trực bệnh xá của nông trường…