Kì Tài Giáo Chủ

Chương 287: Nhị Hoàng Tử Lữ Long Quang



Trong vụ án của Thu Chấn Thanh, biểu hiện của Phương Trấn Kỳ luôn rất bình thường, chỉ nghe theo mệnh lệnh của hoàng tộc Đông Tề, tận trung với cương vị.

Nhưng từ đầu Sở Hưu đã đoán được, vị Phương tham tướng này thật ra là người của Nhị hoàng tử.

Cả lão cha hờ của Sở Hưu ngày trước cùng ba Long Kỵ Cấm Quân chết ở Sở gia đều là người của Phá Phong Doanh, hai mươi năm trước bọn họ đã phiêu bạt giang hồ thu thập bảo vật cho Nhị hoàng tử.

Có thể nói rằng Phá Phong Doanh chính là tư quân của Nhị hoàng tử, thật ra đây không phải bí mật gì tại Đông Tề.

Long Kỵ Cấm Quân là quân đội trực thuộc hoàng thất Đông Tề, trong đó một phần trực tiếp nghe lệnh hoàng đế Đông Tề, còn một phần nằm trong tay các hoàng tử.

Trước mắt uy thế của Nhị hoàng tử tại Đông Tề còn cao hơn Thái tử ba phần, hắn nắm giữ một doanh trong Long Kỵ Cấm Quân cũng không phải chuyện lạ.

Hơn nữa vụ án Thu Chấn Thanh lần này cũng là do ý của Nhị hoàng tử.

Thu Chấn Thanh đã gia nhập dưới trướng hắn, kết cục giờ lại chết oan chết uổng một cách kỳ quái như vậy, chuyện này Nhị hoàng tử đương nhiên phải chú ý tới, phải đứng ra phụ trách. Như vậy mới những người khác đã gia nhập dưới trướng vào hắn chứng kiến được những người đi theo hắn, bất luận sống hay chết đều sẽ nhận được công đạo.

Sau khi Sở Hưu tới điền trang lại phát hiện Thu Đông Mậu cùng Giang Đông Ngũ Hiệp vẫn canh giữ bên ngoài không đi.

Thấy Sở Hưu tới, Giang Đông Ngũ Hiệp không ai có sắc mặt tốt lành gì với y.

Sở Hưu hành sự hung ác tàn bạo, bọn họ vốn chẳng thể có cảm tình với y.

Hơn nữa trước đó Sở Hưu còn ra tay với Ngô Thiên Đông, chuyện này càng khiến bọn họ ôm địch ý.

Có điều Sở Hưu lại chẳng có ý phân cao thấp với họ mà trực tiếp bước vào trong điền trang, trước khi vào còn nhìn chằm chằm vào Thu Đông Mậu một hồi, tới tận lúc đối phương âm thầm hoảng sợ mới bước vào trong trang.

Bảo một Long Kỵ Cấm Quân mang mình tới gặp Phương Trấn Kỳ. Vừa bước vào Phương Trấn Kỳ đã trầm giọng nói: “Vụ án này đã có manh mối chưa?”

Hỏi một đằng nhưng Sở Hưu lại trả lời một nẻo, y nói thẳng: “Ta muốn gặp Nhị hoàng tử.”

Phương Trấn Kỳ cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”

Sở Hưu nói: “Đương nhiên ý như lời đã nói rồi, ta điều tra ra rất nhiều chuyện thú vị. Cái chết của Thu Chấn Thanh nói chính xác ra là bị Nhị hoàng tử liên lụy, chẳng lẽ Nhị hoàng tử không muốn biết ư? Những thứ trong tay ta sẽ không khiến Nhị hoàng tử hối hận.”

Phương Trấn Kỳ nhíu mày một cái nói: “Ngươi đợi ở đây trước đã, ta đi hỏi thăm Nhị hoàng tử xem sao.”

Nhị hoàng tử đã căn dặn chuyện này phải tra cho bằng ra. Giờ hắn cũng không biết Sở Hưu nói thật hay dối, có điều cứ báo cáo cho Nhị hoàng tử chắc hẳn sẽ không sai.

Phương Trấn Kỳ là một trong những tâm phúc của Nhị hoàng tử, đương nhiên có phương thức liên lạc với Nhị hoàng tử.

Sở Hưu đợi trong trang một ngày mới thấy Phương Trấn Kỳ đi vào, trầm giọng nói: “Sở Hưu, Nhị hoàng tử mời ngươi qua.”

Nói xong, Phương Trấn Kỳ trực tiếp dẫn Sở Hưu với một trang viên ngoài Tế Châu Phủ.



Thân là Nhị hoàng tử Đông Tề, Lữ Long Quang có không ít sản nghiệp trong nước, trang viên này là một trong số đó.

Nói thật ra, Sở Hưu cũng khá hiếu kỳ về Lữ Long Quang, dù sao nhị hoàng tử này có danh tiếng khá lớn tại Đông Tề.

Nghe nói lúc Lữ Long Quang sinh ra chỉ kém thái tử Lữ Long Cơ có một khắc đồng hồ, nhưng chính một khắc này khiến một thành Thái tử, còn một chỉ có thể là Nhị hoàng tử.

Sau khi lớn lên, Lữ Long Quang càng không phục chuyện này, bất cứ chuyện gì cũng muốn tranh giành với Thái tử, mà hắn cũng thật sự có tư cách này.

Thiên hạ thượng võ, tất cả đều phải lấy vũ lực làm đầu, điểm này trong hoàng thất Đông Tề cũng không phải ngoại lệ.

Thái tử Lữ Long Cơ thực lực võ đạo chỉ thường thường, không khác lắm so với phụ thân, cho dù có vô số linh dược chồng chất lên, lại có cao thủ dạy bảo cũng phải ngoài ba mươi mới tới Nội Cương cảnh.

Còn Lữ Long Quang lại có thiên phú võ đạo kinh người, chưa tới hai mươi đã bước vào Tiên Thiên, sau đó còn theo quân đội Đông Tề đánh Đông dẹp Bắc, rất có uy danh trong quân đội.

Mà xét về năng lực, Lữ Long Cơ cũng chỉ bình thường, hắn thân là Thái tử, tay nắm quyền lực không nhỏ, nhưng đại đa số lại chỉ giao cho thủ hạ mình xử lý.

Còn Lữ Long Quang lại đích thân xử trí mọi chuyện, thủ đoạn thuần thục cay độc khiến thủ hạ cũng phải thán phục.

Có thể nói nếu Lữ Long Cơ không có thân phận Thái tử, vậy chắc chắn đã bị em trai áp đảo hoàn toàn.

Chỉ có điều theo Sở Hưu nhớ, trong kịch bản gốc, vị Khai Nguyên Đế - Lữ Hạo Xương còn sống tới hơn trăm tuổi nhưng không hề có ý thoái vị nhường ngôi.

Đương nhiên giờ hiện tại đã thay đổi so với cốt truyện, vị Nhị hoàng tử này có thể thượng vị hay không vẫn là một ẩn số.

Phương Trấn Kỳ gõ cửa một gian phòng, dẫn Sở Hưu vào trong rồi cung kính bẩm báo: “Điện hạ, đã đưa Sở Hưu tới.”

Lúc này trong phòng chỉ có hai người, một người ngồi, một người đứng.

Người ngồi là môt thanh niên tướng mạo hơn ba mươi tuổi để râu, thần thái mạnh mẽ, mặc mãng bào vàng óng, mang theo khí thế cường đại.

Người này chính là Nhị hoàng tử Đông Tề Lữ Long Quang, tuổi thật của hắn cũng ngoài năm mươi, có điều khi bước vào Tam Hoa Tụ Đỉnh chỉ mới hơn ba mươi tuổi, cho nên tướng mạo hiện tại vẫn lưu lại thời điểm đó.

Sau lưng Lữ Long Quang lại có một lão thái giám mặt trắng không râu nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, vị này không ngờ cũng là một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất.

“Phương Trấn Kỳ nói ngươi tìm ta, lại nói ta có liên quan tới cái chết của Thu Chấn Thanh? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nếu hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích hợp lý, cho dù ngươi là người của Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ cũng không đỡ nổi cho ngươi.”

Theo Lữ Long Quang mở miệng, một luồng áp lực cường đại cũng ập thẳng tới.

Vị Nhị hoàng tử này nổi danh bá đạo, lời này của hắn cũng không phải nói xuông, nếu Sở Hưu thật sự trêu chọc hắn, cho dù là Quan Tư Vũ cũng không che chở được cho Sở Hưu.

Sở Hưu không để ý tới thái độ của Nhị hoàng tử, chỉ trầm giọng nói: “Ta dám nhờ Phương tướng quân mời Nhị hoàng tử tới đương nhiên là chuyện thật.

Ta đã tra ra nguyên nhân cái chết của Thu Chấn Thanh, tin rằng Nhị hoàng tử cũng muốn biết rốt cuộc là ai giết thủ hạ mình mời chào?”

Lữ Long Quang nheo mắt, lộ ra thần thái lạnh lùng: “Ai nói với ngươi Thu Chấn Thanh là người của ta?”



Sở Hưu thản nhiên nói: “Nhị hoàng tử không cần phải gấp, chuyện này không phải do nội bộ Nhị hoàng tử xảy ra vấn đề mà do ta điều tra ra được.”

Nói chuyện với người mạnh mẽ bá đạo như Lữ Long Quang, Sở Hưu cũng không muốn vòng vo mà trực tiếp thuật lại hết thảy. Có điều y bỏ qua tác dụng của Lục tiên sinh trong đó, chỉ quy hết thành mình điều tra ra được.

Lữ Long Quang nghe xong sắc mặt đã cực kỳ âm trầm, lạnh lùng nói: “Vị đại ca kia của ta tâm tư thật sâu, không ngờ còn ngấm ngầm cấu kết với tên Khương Văn Nguyên kia, đúng là không biết sống chết!”

Nếu không phải hôm nay Sở Hưu nói toạc quan hệ giữa Thái tử cùng Khương Văn Nguyên, e rằng hắn vẫn chẳng biết gì về chuyện này.

Một Khương Văn Nguyên mặc dù không thể khiến Thái tử thành nghiệp lớn được, nhưng muốn làm hỏng chuyện của hắn lại rất đơn giản.

“Chứng cứ đâu?” Lữ Long Quang nhìn Sở Hưu, trầm giọng hỏi.

Sở Hưu nói: “Đương nhiên ta có chứng cứ rồi. Có điều, Nhị hoàng tử ngài sẽ không cho rằng ta sẽ đem chứng cứ cho không đấy chứ? Nếu thế chẳng bằng ta giao thẳng chứng cứ cho Vương Cẩn Vương công công, để hắn tới chỗ bệ hạ báo công, chí ít ta còn nhận được khen thưởng từ chỗ bệ hạ.”

“Ngươi dám ra điều kiện với ta?” Lữ Long Quang sắc mặt trầm xuống, lão thái giám mặt trắng không râu phía sau cũng hừ lạnh một tiếng, một luồng khí thế cường đại đánh thẳng về phía Sở Hưu.

Chỉ có điều Sở Hưu hiện nay đã không phải Sở Hưu ngày xưa, cho dù là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không dọa được y lui bước. Đón lấy khí thế của lão thái giám kia, Sở Hưu trầm giọng nói: “Không phải ra điều kiện mà là giao dịch, có qua có lại mới toại lòng nhau, chẳng phải ư?

Nhị hoàng tử, thứ cho ta nói thẳng, giờ Đông Tề đang cần ổn định, ta giao chứng cứ Khương Văn Nguyên giết Thu Chấn Thanh lên sẽ không có bất cứ tác dụng nào, cùng lắm Khương Văn Nguyên chỉ bị trách cứ mà thôi.

Ngược lại nếu ta giao chứng cứ Khương Văn Nguyên cấu kết với Thái tử ý đồ châm ngòi nội loạn trong hoàng thất Đông Tề, như vậy mới có thể đoạt tính mạng Khương Văn Nguyên!

Nếu ta giao chứng cứ này lên, vậy sẽ là giải quyết việc công, nhưng nếu do Nhị hoàng tử ngài giao lên sẽ thành công cụ đả kích Thái tử, giao dịch như vậy chẳng lẽ không công bằng ư?

Đương nhiên ngài chính là Nhị hoàng tử Đông Tề, còn ta chỉ là một bộ đầu giang hồ nho nhỏ tại Quan Trung Hình Đường, nếu ngài muốn cướp đoạt, ta cũng chẳng có cách nào.

Có điều ai cũng nói Nhị hoàng tử ngài là người hào sảng phóng khoáng, chắc không tới mức làm chuyện đó đâu nhỉ? Huống hồ chứng cứ đó, ta không chỉ có một phần.”

Lữ Long Quang nghe Sở Hưu nói vậy sắc mặt cau có khó chịu, tính cách của hắn vốn bá đạo, nếu Sở Hưu chủ động dâng chứng cứ lên, có lẽ hắn còn xét theo điểm này khen thưởng Sở Hưu đôi chút. Nhưng giờ Sở Hưu lại không mềm không cứng uy hiếp hắn giao dịch, đây là chuyện Lữ Long Quang căm ghét nhất.

Chỉ có điều giờ chứng cứ đang trong tay Sở Hưu, đặc biệt là Sở Hưu còn nói y không chỉ có một phần chứng cứ, nếu mình cướp đoạt, vậy chứng cứ còn lại sẽ rơi vào tay ai, vậy không dám chắc.

Mặc dù Lữ Long Quang không biết lời của Sở Hưu là thật hay giả nhưng giờ hắn đang rất cần những chứng cứ đó để đả kích vị Thái tử đại ca của mình một chút, cho nên hắn đành nhìn xuống, hừ lạnh nói: “Nói đi, ngươi muốn thứ gì?”

Sở Hưu ánh mắt lóe lên ánh sáng lạ nói: “Nghe nói trong tay Nhị hoàng tử có một bộ phận của Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú là Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền. Ta muốn có bộ công pháp này!”

Trong cốt truyện gốc, Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú chỉ xuất hiện có mấy môn, mà Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền là nổi danh nhất, đồng thời cũng là võ công có lực sát thương mạnh nhất.

Không chỉ một người tu luyện môn công pháp này không chỉ một mà là rất nhiều, nguyên nhân chính do nó nằm trong tay vị Nhị hoàng tử này.

Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, tên như ý nghĩa, đây là một môn công pháp ngưng tụ sát đạo tới cực hạn, thích hợp nhất để các võ giả trong quân đội tu luyện.

Sau khi Nhị hoàng tử thu được môn công pháp này, từng dùng nó lung lạc không ít cường giả trong quân ngũ, Sở Hưu còn đang suy nghĩ làm sao để lấy được môn công pháp nào, không ngờ giờ cơ hội tự tới cửa.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv