Kì Tài Giáo Chủ

Chương 203: Thần Binh Đại Hội



Dịch và biên bởi Athox.

Ngoài cửa tổng đường, Sở Hưu nhìn võ giả Quan Trung Hình Đường đi lại tới lui, không khỏi nghi hoặc hỏi Ngụy Cửu Đoan: “Ngụy đại nhân, Quan Trung Hình Đường đang có đại sự gì sao?”

Ngụy Cửu Đoan cười hắc hắc nói: “Đúng là có đại sự, chẳng qua đây là việc tốt đối với ngươi. Chuyện này phải nói từ một tháng trước đến giờ. Ngươi chắc cũng nghe danh Thần Binh Các rồi phải không?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Thần Binh Các một trong Thất Tông Bát Phái, đương nhiên ta biết.”

Trên giang hồ,Thần Binh Các là một thế lực không dùng võ lực cũng bước vào Thất Tông Bát Phái, thanh danh rất lớn.

Thần Binh Các, tên như ý nghĩa, đây là nơi các đại sư luyện khí tụ tập, nghe nói bảy phần mười đại sư luyện khí trong thiên hạ đều ở Thần Binh Các.

Hơn nữa nghe nói mỗi thời đại Thần Binh Các đều phải luyện chế một thanh thần binh. Mà các chủ Thần Binh Các nhất định phải có năng lực luyện chế ra thần binh.

Từ trước tới nay trên giang hồ phàm binh dễ kiếm, bảo binh khó cầu, thần binh lại chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Về phần tuyệt thế thần binh trong truyền thuyết, đã gọi là truyền thuyết thì hiếm hoi thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Có điều trong Thần Binh Các, thần binh lại có thể cầu được. Chỉ cần thực lực của ngươi xứng với thần binh, Thần Binh Các thậm chí sẽ đích thân rèn một thanh thần binh cho ngươi.

Đặt tại những nơi khác là người chọn binh khí, nhưng ở Thần Binh Các lại là binh khí chọn người.

Nếu ngươi không thích hợp với binh khí đó, vậy ngươi có trả giá bao nhiêu đi nữa, Thần Binh Các cũng không chế tạo binh khí cho ngươi.

Ngụy Cửu Đoan tiếp tục nói: “Các chủ đời trước của Thần Binh Các, đại tông sư luyện khí Mạc Dã Tử hơn mười năm trước đã thoái ẩn giang hồ, nhường ra vị trí các chủ, một lòng ẩn cư tu hành tại Kính Hồ Sơn Trang của Mạc gia, không rèn binh luyện khí cho người khác nữa.

Nhưng một tháng trước, Tàng Kiếm Sơn Trang trong Ngũ Đại Kiếm Phái dâng lên một vật liệu cực kỳ quý giá mời Mạc Dã Tử xuất thủ luyện binh, nghe đồn thành phẩm thậm chí lên tới cấp bậc thần binh.

Đồng thời Tàng Kiếm Sơn Trang còn công bố cho toàn bộ giang hồ, tất cả những võ giả trẻ tuổi trên giang hồ đều có thể tới Kính Hồ Sơn Trang luận bàn tỷ thí, lựa chọn ra một tuấn kiệt trẻ tuổi được binh khí công nhận. Đến lúc đó sẽ tặng thần binh này cho đối phương.

Hơn mười năm chưa từng xuất thủ, Mạc Dã Tử lại một lần nữa ra tay luyện khí, còn có Tàng Kiếm Sơn Trang hộ giá hộ tống. Chuyện này có thể nói là đại hội cho giới trẻ giang hồ, không ít võ giả xuất thân dân dã cũng tham gia.

Quan Trung Hình Đường mấy năm nay tương đối ít người trẻ tuổi kiệt xuất, cho nên đã vắng mặt nhiều lần trong những đại hội dành cho giới trẻ trên giang hồ.

Nhưng lần này Quan đường chủ quyết định không thể tiếp tục vắng mặt, cho nên những người trẻ tuổi trong Quan Trung Tứ Địa cùng Tập Hình Ti đều được gọi về tổng đường, chuẩn bị chọn ra một người đại biểu cho Quan Trung Hình Đường tham gia Thần Binh Đại Hội này. Còn đất Quan Tây chúng ta, ta cũng chẳng báo cho những người khác, trực tiếp chọn ngươi ra sân.”

Nghe Ngụy Cửu Đoan nói vậy, Sở Hưu không khỏi âm thầm cười lạnh một tiếng.

Ngụy Cửu Đoan nói vậy cứ như cho mình ân tình rất lớn, nhưng thực tế khắp đất Quan Tây đó, hắn không chọn mình thì chọn được ai?

Đất Quan Tây những người trẻ tuổi thực lực cao, trừ hắn chỉ có Dương Lăng.

Nhưng Dương Lăng thân là nghĩa tử của Ngụy Cửu Đoan, thực lực hắn ra sao Ngụy Cửu Đoan cũng hiểu rất rõ. Xử lý một chút việc vặt còn được, nếu thật sự để hắn tranh đấu với những võ giả trẻ tuổi khác của Quan Trung Hình Đường, vậy chút thực lực đó chẳng đáng gì.

Cho nên toàn bộ đất Quan Tây, Ngụy Cửu Đoan chỉ có thể lựa chọn Sở Hưu, mà nực cười là Ngụy Cửu Đoan còn ra vẻ ban ơn cho y.

Bất quá còn một điểm kỳ lạ, đó là vì sao Tàng Kiếm Sơn Trang lại tổ chức Thần Binh Đại Hội này, cam tâm tình nguyện nhường thần binh cho kẻ khác?



Tàng Kiếm Sơn Trang cũng là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái của đoạn ca dao ‘ngũ kiếm phân thiên địa’, đương nhiên sức chiến đấu không sánh nổi Kiếm Vương Thành nhưng Tàng Kiếm Sơn Trang lại có một đặc điểm, đó chính là thích thu thập danh kiếm trong thiên hạ.

Danh kiếm trong thiên hạ tổng cộng có một trăm lẻ tám, Tàng Kiếm Sơn Trang độc chiếm năm mươi.

Nhiều danh kiếm nổi tiếng thiên hạ như vậy, trong đó có bảo binh thậm chí là thần binh, Tàng Kiếm Sơn Trang đương nhiên không dùng hết cho nên cất giữ lại, ngày đêm bảo dưỡng cung phụng.

Trong mắt những người khác Tàng Kiếm Sơn Trang cất giữ không sử dụng là quá mức lãng phí. Nhưng đối với những người của Tàng Kiếm Sơn Trang đây là tín ngưỡng của bọn họ, tín ngưỡng đối với kiếm.

Lần này là Tàng Kiếm Sơn Trang cung cấp vật liệu, Mạc Dã Tử ra tay luyện khí, thậm chí có thể rèn đúc ra một thanh thần binh. Tàng Kiếm Sơn Trang chẳng lẽ bỏ được, chắp tay nhường thần binh cho người khác?

Cảm thấy khó hiểu, Sở Hưu bèn hỏi Ngụy Cửu Đoan: “Chẳng lẽ Tàng Kiếm Sơn Trang bỏ được thanh thần binh này?”

Ngụy Cửu Đoan cười cười nói: “Đương nhiên là không nỡ rồi, có điều nếu Tàng Kiếm Sơn Trang đã mời Mạc Dã Tử ra tay Luyện khí thì phải tuân thủ quy củ của Mạc Dã Tử.

Mạc Dã Tử thân là các chủ Thần Binh Các đời trước, xưa nay luôn chú ý người xứng với binh khí chứ không phải binh khí xứng với người.

Ngươi không thể được binh khí tán thành, vậy ngươi cũng không có tư cách cầm binh khí đó.

Vì vậy cho dù người cung cấp vật liệu là Tàng Kiếm Sơn Trang nhưng chỉ cần là binh khí do Mạc Dã Tử ra tay rèn đúc thì nhất định phải tuân theo quy củ của Mạc Dã Tử.

Huống hồ lần này đại hội được cử hành là Thần Binh Đại Hội chứ không phải Thần Kiếm Đại Hội. Nghe nói Mạc Dã Tử sẽ dùng phương pháp rèn đúc mới mình nghiên cứu hơn mười năm, binh khí đúc ra rốt cuộc là đao hay là kiếm ngay bản thân Mạc Dã Tử cũng không biết.

Nếu là kiếm, Tàng Kiếm Sơn Trang sẽ tham gia tranh đoạt, nhưng nếu là binh khí khác, vậy Tàng Kiếm Sơn Trang còn chẳng muốn tham gia, chỉ làm người tổ chức mà thôi.

Đây có thể coi là thịnh hội cho giới trẻ trên giang hồ, đoán chừng người tới tham gia cũng chẳng phải số ít, cho dù cuối cùng Tàng Kiếm Sơn Trang không lấy được thần binh thì cũng kiếm được thanh danh.”

Sở Hưu vỗ vỗ đầu, y quên mất điểm này, thân là người tổ chức đại hội lớn như vậy, thanh danh mà Tàng Kiếm Sơn Trang nhận được cũng cực lớn. Thân phận bất đồng, nhìn nhận cũng bất đồng, vừa rồi Sở Hưu quả thật không nghĩ tới chuyện này.

Đại hội liên quan tới toàn bộ giang hồ như vậy, người bình thường có muốn tổ chức cũng phải xem xem người khác có nể mặt ngươi mà đến không?

Tỷ như Đại Quang Minh Tự hoặc Tu Bồ Đề Thiền Viện cử hành đại hội luận thiền, vậy chắc chắn Phật tông lớn nhỏ trong thiên hạ đều sẽ đến, thậm chí ngay cả những võ giả khác cũng tới quan sát.

Nhưng nếu là một chùa miếu nhỏ không mấy danh tiếng tổ chức đại hội, vậy kẻ tới chắc cũng chỉ là vô danh tiểu tốt.

Bình thường với thực lực của Tàng Kiếm Sơn Trang, muốn tổ chức thịnh hội liên quan tới toàn bộ giang hồ như vậy cũng khá tốn sức, nhưng giờ có sức hấp dẫn của thần binh, đoán chừng sẽ có không ít tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ tới đây.

Ngụy Cửu Đoan nói: “Lát nữa phải cố lên cho lão phu. Quan Trung Hình Đường chỉ phái một người đi thôi. Lão phu đã cho ngươi cơ hội, giờ có nhận được không là do chính ngươi.”

Nói xong Ngụy Cửu Đoan dẫn Sở Hưu vào tổng đường.

Có điều Sở Hưu đi sau lưng hắn lại nhíu chặt lông mày, cảm thấy mọi chuyện vượt ngoài dự liệu của y.

Lần này Thần Binh Đại Hội liên lụy tới toàn bộ võ lâm, nếu thế nó không thể không có trong nội dung cốt truyện gốc, Sở Hưu cũng không thể quên được.



Thế nhưng trên thực tế Sở Hưu lật hết các ký ức trong đầu mình nhưng vẫn không tìm thấy có gì liên quan tới Thần Binh Đại Hội, chuyện này ý nghĩ ra sao, không cần nói cũng biết.

Mang ý nghĩa cốt truyện đã do hiệu ứng hồ điệp của Sở Hưu mà xảy ra thay đổi!

Thật ra chuyện này Sở Hưu đã sớm nghĩ tới, y chỉ không ngờ mọi chuyện lại phát sinh nhanh tới như vậy.

Quan trọng nhất là Sở Hưu thật sự không ngờ những việc mình làm còn ảnh hưởng tới cả Tàng Kiếm Sơn Trang.

Hiện tại Sở Hưu chỉ là một võ giả trẻ tuổi có chút thanh danh, địa vị cũng chỉ là tuần sát sứ đất Quan Trung này mà thôi.

Quan trọng nhất là Tàng Kiếm Sơn Trang ở Đông Tề, Sở Hưu thật sự không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì mà ảnh hưởng tận tới Đông Tề, tạo ra hiệu ứng hồ điệp lớn đến mức có Thần Binh Đại Hội này.

Đây không phải chuyện tốt lành gì đối với Sở Hưu, vì ưu thế biết trước nội dung cốt truyện của y đang dần dần biến mất.

Ngoại trừ những di tích đang chôn sâu trong lòng đất sẽ không thay đổi vị trí. Còn những chuyện liên quan tới con người, cho dù chỉ một câu nói cũng có thể thay đổi một phần cốt truyện.

Nghĩ như vậy, Sở Hưu cùng Ngụy Cửu Đoan đi vào trong đại sảnh Quan Trung Hình Đường.

Lúc này trong đại sảnh những chưởng hình quan khác đều đã tới, Ngụy Cửu Đoan âm thầm truyền âm giải thích cho Sở Hưu.

“Người đầu tiên bên trái là chưởng hình quan Quan Đông, Vạn Kiếm Lưu - Tiêu Tập. Trong Quan Trung Tứ Địa khu vực của hắn là lớn nhất, thực lực dưới trướng cũng mạnh nhất.

Nghe nói kẻ này ngày trước từng là đệ tử của một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, khí đồ của Tọa Vong Kiếm Lư, không biết là thật hay giả. Có điều kiếm của hắn rất đáng sợ.”

Sở Hưu nhìn qua, Tiêu Tập này là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, dung mạo khá anh tuấn.

Có điều lúc này trông hắn lại chẳng giống như một chưởng hình quan cai quản một khu vực.

Những người khác tại tổng bộ Quan Trung Hình Đường đều ngồi theo đúng quy củ, chỉ có hắn uể oải ngồi phịch trên ghế, bộ dáng tùy hứng.

“Người đầu tiên bên phải là chưởng hình quan Quan Nam, Vô Ảnh Phi Long - Ân Bá Thông. Nhớ cho kỹ, lão già này là kẻ âm hiểm nhất, có thể vừa đâm đao vào người ngươi vừa mỉm cười xán lạn với ngươi!”

Nghe giọng điệu của Ngụy Cửu Đoan, có vẻ hắn có chút mâu thuẫn với Ân Bá Thông này, hơn nữa tướng mạo Ân Bá Thông cũng vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu.

Danh hiệu của đối phương là Vô Ảnh Phi Long, nghe là biết chắc chắn am hiểu thân pháp tốc độ, nhưng thực tế kẻ này lại là một lão già mập lùn, luôn cười tủm tỉm, không chút khí thế của chưởng hình quan.

Giới thiệu xong hai chưởng hình quan, Sở Hưu nhìn về chưởng hình quan cuối cùng, ánh mắt khó nén nổi vẻ kinh ngạc, vì chưởng hình quan cuối cùng lại là một người trung niên Tây Vực tóc vàng mắt xanh.

Phải biết hiện tại trong giang hồ người Tây Vực thật ra rất bị kỳ thị, vì trên đất Tây Vực thế lực võ giả rất yếu, tiểu quốc tiểu tộc san sát nhau. Chỉ khi ba nước giao chiến với nhau những tiểu quốc Tây Vực mới yên ổn đôi chút. Nếu Trung Nguyên được thống nhất chắc chắn những vương quốc nhỏ đó sẽ bị đàn áp nặng nề.

Cho nên trên đất Trung Nguyên, người Tây Vực thường bị coi thường, một số môn phái Trung Nguyên thậm chí không thu nhận dị tộc làm đệ tử. Không ngờ tại Quan Trung này một dị tộc lại ngồi được lên vị trí chưởng hình quan, thật khiến người ta bất ngờ.

Một trăm sắc thái chúng sinh

truyenyy.com


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv