Sở Hưu cầm bản chép tay kia lật đi lật lại, quan sát cẩn thận nội dung.
Hỗn Nguyên Phái là một đại phái Đạo môn ở Bắc Vực, hơn nữa còn không phải tông môn truyền thừa vạn năm, nó quật khởi ngay năm trăm năm trước.
Bản chép tay này nói năm trăm năm trước sư tổ Hỗn Nguyên Phái là Huyền Chân Đạo Tôn chỉ là một tiểu đạo sĩ, tới giải lá thăm cho người ta cũng nói lắp. Kết quả hắn gặp một vị cao nhân trên đường, dùng một bữa lẩu thịt chó đổi lại công pháp cường đại, cuối cùng đốn ngộ, trải qua vô số khó khăn hiểm trở, cuối cùng cũng đạt tới cảnh giới Võ Tiên chí tôn trong giới Đạo môn, sáng lập ra Hỗn Nguyên Phái, trở thành đại phái ở Bắc Vực.
Những thứ viết trong đó đều rất khoa trương, miêu tả Huyền Chân Đạo Tôn như Long Ngạo Thiên, đi đến đâu đắc tội đến đấy, sau đó liên tục vả mặt người ta, vả mặt tới lúc thành Đạo Tôn. Trên thực tế Huyền Chân Đạo Tôn là người khiêm tốn phúc hậu, khi giảng đạo ở ngoài chưa từng tư tàng, chỉ cần ngươi một lòng cầu đạo, hắn sẽ giải đáp vấn đề cho ngươi.
Trên đó thậm chí còn ghi lại chuyện tình cảm của Huyền Chân Đạo Tôn, thậm chí còn có vài đoạn giường chiếu, nhưng chỗ quan trọng đều bị xé mất. Sở Hưu nhìn qua Lâm Phượng Vũ, đối phương lập tức đỏ mặt quay đầu đi, dáng vẻ xấu hổ
Tuy phần bịa đặt tương đối nhiều, nhưng theo như miêu ta về cao nhân Đạo môn, Sở Hưu dám khẳng định chính là Ninh Huyền Cơ.
Nếu là người khác thấy đoạn miêu tả này, chắc chắn bọn họ không liên tưởng tới Ninh Huyền Cơ. Nhưng Sở Hưu lại dám khẳng định, vì hắn là một trong những người hiếm có trên giang hồ biết diện mạo thật của lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ kia.
Lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ này không phải tiên nhân gì, ngược lại tính cách vô cùng ác liệt.
Trong bản chép tay này miêu tả, cao nhân Đạo môn kia vốn chỉ định làm khó dễ Ninh Huyền Cơ, lừa hắn đi trộm chó của nhà nông dưới núi làm lẩu thịt chó, nói chuyện cũng rất thô tục, hết chửi câu này tới chửi câu khác, tính cách cực kỳ ác liệt.
Ngoài dáng vẻ lôi thôi như ăn mày là không giống Ninh Huyền Cơ, những điểm khác thì giống hệt.
Đương nhiên cũng có thể chuyện này là đám buôn tin giang hồ bịa thêm vào.
Có lẽ hắn thấy cao nhân tiền bối thì tính cách phải quái dị, phải lôi thôi lếch thếch.
Sở Hưu vuốt cằm, năm trăm năm trước, tính cách lại trùng khớp như vậy, nếu nói là trùng hợp thì ngay bản thân Sở Hưu cũng không tin.
Lâm Phượng Vũ đứng đó thận trọng dò hỏi: “Sở tiền bối, tin tức này có hữu dụng với ngài không?’
Sở Hưu gật đầu nói: “Không tệ, rất hữu dụng, thậm chí có thể nói đây là tin tức manh mối hữu dụng nhất mà ta nhận được trong thời gian qua.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Lâm Phượng Vũ vui mừng ra mặt.
“Đúng rồi, gọi phụ thân của ngươi tới đây, ta có chuyện cần nói với hắn.”
Lâm Phượng Vũ ra khỏi cửa, vừa đi mấy bước đã bị Triệu Lương Ngọc kéo sang một bên.
“Sư muội, ta đã nói với muội thế nào? Tên Sở Hưu kia không phải người tốt lành gì, sao muội còn thân cận với hắn như vậy.”
Triệu Lương Ngọc vẻ mặt vô cùng đau đớn nhưng gương mặt còn kèm theo chút sợ hãi.
Lần trước Sở Hưu đại khai sát giới, hắn cũng có mặt.
Thấy những chưởng môn lúc bình thường đối nghịch với Cửu Phượng Kiếm Tông bọn họ đều chết trên tay Sở Hưu, đơn giản như đang giết gà, Triệu Lương Ngọc không khỏi sinh lòng e ngại đối với Sở Hưu.
Nhưng e ngại thì e ngại, tới bây giờ hắn vẫn cảm giác được trong lòng Sở Hưu đang có mưu kế, chắc chắn không đơn thuần như Lâm Phượng Vũ và Lâm Nhai Tử suy nghĩ.
Lâm Phượng Vũ bất đắc dĩ nhìn Triệu Lương Ngọc nói: “Sư huynh, bây giờ Sở đại nhân đang là khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta. Lần này chúng ta gặp nguy cơ lớn đến vậy cũng là nhờ Sở đại nhân ra tay giải quyết giúp.
Sư huynh cứ ôm thành kiến chửi bới Sở đại nhân như vậy cũng không tốt đâu.
Ta còn có việc, huynh tự lo cho mình đi.”
Nói xong Lâm Phượng Vũ nhanh chóng bỏ đi, để lại Triệu Lương Ngọc uất ức ở đằng sau.
Khổ nỗi, lần này hắn nói thật.
Một lát sau, Lâm Nhai Tử đã tới phòng của Sở Hưu.
“Sở huynh đệ cần tìm ta có chuyện gì? Có thiếu tài nguyên tu luyện gì không? Sở huynh yên tâm, thiếu gì cứ nói với ta, chỉ cần Cửu Phượng Kiếm Tông ta có, chắc chắn sẽ không bạc đãi Sở huynh đệ.”
Thời gian vừa qua, Lâm Nhai Tử đang lúc đắc ý, lại nhiễm tật nịnh bợ
Trước đó Cửu Phượng Kiếm Tông luôn bị chèn ép, còn lần này rốt cuộc cũng lật được bàn, thậm chí đã có uy thế đại phái đệ nhất Phương Lâm Quận.
Dù sao thế lực võ lâm trong Phương Lâm Quận chênh lệch nhau không nhiều. Lần này Cửu Phượng Kiếm Tông trực tiếp hủy diệt tam đại phái, liệu ai có uy thế như vậy?
Cho nên bây giờ tâm trạng của Lâm Nhai Tử tương đối tốt, thái độ đối với Sở
Hưu thậm chí còn nhiệt tình quá mức, cứ như sợ Sở Hưu rời khỏi Cửu Phượng Kiếm Tông của hắn.
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Lâm tông chủ đang cao hứng lắm à?”
Lâm Nhai Tử vô thức gật nhẹ đầu sau đó lại lúng túng lắc đầu nói: “Đúng là khá cao hứng, nhưng ta vẫn tự biết chừng mực, không cao hứng quá mức.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Như vậy thì tốt, lần này ta tới tìm Lâm chưởng môn là muốn bàn bạc với ngươi một chút, về chuyện chỉnh lý thế lực võ lâm trong Phương Lâm Quận.”
Lâm Nhai Tử ngơ ngác: “Chỉnh lý ra sao?”
Sở Hưu gõ bàn nói: “Lâm chưởng môn, có ta ra tay giúp đỡ, Cửu Phượng Kiếm Tông đã trở thành tông môn mạnh nhất trong toàn bộ Phương Lâm Quận.
Nếu không lợi dụng uy thế này, chẳng đáng tiếc quá ư?
Bây giờ Cửu Phượng Kiếm Tông chỉ là thế lực đệ nhất trên miệng người ta, vì sao không biến nó thành thế lực đệ nhất thực sự?
Cho nên ta quyết định dùng Cửu Phượng Kiếm Tông làm trọng tâm, hiệu triệu tất cả thế lực võ lâm trong Phương Lâm Quận tạo thành liên minh. Mọi người dâng công pháp điển tịch ra dùng chung, hơn nữa mỗi nhà đều giao ra một bộ phận tài nguyên cho Cửu Phượng Kiếm Tông.
Sau đó bọn họ cầm tài nguyên đi bồi dưỡng đệ tử của bọn họ, vốn là lông dê mọc trên mình dê, trong chuyện này Cửu Phượng Kiếm Tông có thể tham ô được bao nhiêu là do họ định đoạt.
Huống chi bọn họ còn muốn đưa đệ tử tới Cửu Phượng Kiếm Tông bồi dưỡng, chẳng lẽ mình lại không làm?
Sau khi bồi dưỡng xong, rốt cuộc những đệ tử này là của bọn họ hay của Cửu Phượng Kiếm Tông?
Lâm Nhai Tử dám cam đoan nếu mình dám làm vậy chắc chắn Cửu Phượng Kiếm Tông sẽ trở thành kẻ địch chung, bị tất cả các thế lực tại Phương Lâm Quận vây công.