Tuy Sở Hưu không thể hiện cảnh giới nhưng hắn cũng không cách nào chủ động điều tra cảnh giới của Sở Hưu. Điều này cho thấy có lẽ cảnh giới của Sở Hưu còn cao hơn hắn.
Nhưng chỉ riêng uy áp mơ hồ mà Sở Hưu để lộ ra cũng đủ thấy chắc chắn đối phương là một cường giả!
Cho nên lần này Lâm Nhai Tử thận trọng chắp tay với Sở Hưu nói: “Xin hỏi vị huynh đệ này xuất thân từ môn phái nào?”
Lần trước Lâm Nhai Tử hành lễ chỉ là khách khí cảm tạ, còn lần này hắn hành lễ lại là khách khí và cung kính khi gặp cường giả.
Lâm Phượng Vũ ở bên cạnh vội vàng bổ sung: “Sở tiền bối này là đệ tử của một cao nhân ẩn thế, lần này vào giang hồ rèn luyện.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu một cái.
Lâm Nhai Tử nghe vậy mới cảm thấy thoải mái, hóa ra là đệ tử mà mấy lão quái vật kia bồi dưỡng ra, chẳng trách có thực lực như vậy.
Trong Đại La Thiên, thiên địa nguyên khí cực kỳ nồng đậm cho nên ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan cũng không khó khăn, hơn nữa hầu như không có nguy cơ phản ngược, cho nên số lượng võ giả cảnh giới Chân Đan ở nơi này vượt xa hạ giới.
Nhưng tới Chân Hỏa Luyện Thần lại không phải võ giả nào cũng có thể đột phá, lĩnh ngộ thiên địa luôn khó khăn hơn tích lũy lực lượng.
Lâm Nhai Tử là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho nên hắn cũng biết độ khó của cảnh giới này.
Người trẻ tuổi trước mặt có vẻ không lớn hơn Lâm Phượng Vũ bao nhiêu nhưng đã sớm đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí cảnh giới còn cao hơn hắn một chút. Nếu y là đệ tử của đám lão quái vật kia, vậy chuyện này cũng rất bình thường.
Lâm Nhai Tử cười ha hả nói: “Hóa ra vị huynh đệ này là truyền nhân của Cổ Tôn. Chẳng trách tuổi còn trẻ mà có thực lực như vậy, đúng là bái phục.
Thiên tư như ta đây, không có mấy chục năm thì không thể tu luyện tới cảnh giới hiện tại, chắc Cổ Tôn cũng thấy chướng mắt.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Lâm tông chủ khiêm tốn quá rồi, thực lực và thế lực vốn không thể vẹn toàn.
Thuở nhỏ ta theo gia sư tập võ, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, chỉ có hai chữ võ đạo, cho nên mới có thực lực như hiện tại.
Lâm tông chủ lại phát triển Cửu Phượng Kiếm Tông tới quy mô như vậy, chắc chắn cũng bỏ không ít tâm huyết.”
Lâm Nhai Tử mỉm cười nói: “Cơ nghiệp được tổ tiên truyền lại không thể sa sút trong tay ta được.
Sở huynh đệ, lần này cứu được Phượng Vũ, ngươi chính là ân nhân của Lâm Nhai Tử ta và toàn bộ Cửu Phượng Kiếm Tông.
Đợi buổi tối ta sẽ bố trí tiệc rượu chiêu đãi Sở huynh đệ. Giờ ta sẽ cho người dẫn Sở huynh đệ xuống dưới nghỉ ngơi một lát, ngươi thấy sao?”
Sở Hưu suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Được, vậy làm phiền Lâm tông chủ.”
Sở Hưu và một đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông đi khỏi, nhưng y lại lặng lẽ ra tay, để lại một chút lực lượng tinh thần nhỏ bé trong đại điện.
Đây là lực lượng của tâm ma, nó vốn không phải một chỉnh thể, nếu chỉ chia nhỏ để nhìn lén cũng không tốn quá nhiều lực lượng.
Quả nhiên, sau khi Sở Hưu đi khỏi, Lâm Nhai Tử vung tay, đầu tiên là điều động lực lượng thiên địa phong tỏa âm thanh và cảm giác xung quanh, không còn thái độ khách khí và khiêm nhường lúc trước, khiển trách Lâm Phượng Vũ: “Trước đó vi phụ đã dạy con rồi, làm việc phải khiêm nhường một chút, biết Cửu Phượng Kiếm Tông ta có phiền toái tới cửa mà con còn ra ngoài không dẫn theo hộ vệ. Làm thế chẳng phải tự biến mình thành mục tiêu của người ta à?”
Lâm Phượng Vũ nghịch ngợm lè lưỡi hạ giọng nói: “Lần sau sẽ không làm vậy nữa, hơn nữa con cũng khá may mắn, không ngờ lại gặp được Sở tiên bối cứu giúp.”
Triệu Lương Ngọc ở bên cạnh hừ khẽ một tiếng nói: “Sư phụ, lai lịch của người này rất đáng khả nghi, chẳng lẽ ngài không thấy nghi ngờ à?”
Lâm Phượng Vũ quay sang Triệu Lương Ngọc hét lớn: “Sư huynh, đừng nói linh tinh nữa, Sở tiền bối có gì khả nghi chứ. Phụ thân đã nói rồi, hắn là truyền nhân của Cổ Tôn...”
Nói đến đây, Lâm Phượng Vũ đột nhiên thấy nghi hoặc nhìn sang phía Lâm Nhai Tử: “Đúng rồi, phụ thân, thế nào là truyền nhân của Cổ Tôn? Sao con cứ thấy cái tên này quen tai?”
Lông mày Sở Hưu giật giật, đây cũng là chuyện y muốn biết, nhưng để tránh hiềm nghi nên y không hỏi.
Lâm Nhai Tử hừ khẽ một tiếng rồi nói: “Trước đây ta đã nói rồi, con là con gái, cứ chém chém giết giết thì thôi, lại còn không chịu học những kiến thức thông thường như vậy, nói ra đúng là khiến người ta cười đến rụng răng.
Lai lịch của Cổ Tôn rất xa xưa, phải tra tới vạn năm trước.
Nghe nói vạn năm trước khi các tiền bối của chúng ta tới Đại La Thiên, bọn họ đều đi theo môn phái, tông môn, thế gia.
Nhưng còn một số cường giả tán tu, bọn họ cũng theo các tiền bối của chúng ta tới Đại La Thiên.
Những cường giả tán tu này không khai tông lập phái trong Đại La Thiên mà truy tìm võ đạo cực hạn, cho nên họ quy ẩn nơi rừng núi, dốc lòng dạy dỗ võ đạo cho đệ tử, truy tìm cực hạn.
Truyền thừa của những người này quá lâu đời, chấp nhất đối với võ đạo cũng vượt quá tưởng tượng, là người mà các đại phái trên giang hồ không muốn trêu chọc nhất. Bọn họ tự xưng là Cổ Tôn.
Bình thường thì chỉ có hai loại truyền nhân của Cổ Tôn rời núi. Một là biểu hiện không được tốt khiến Cổ Tôn cảm thấy thất vọng, không thể làm người nhận truyền thừa nên bị đuổi ra ngoài, còn Cổ Tôn sẽ thu nhận một vị truyền nhân mới.
Đương nhiên biểu hiện của loại này không được tốt là dựa theo tiêu chuẩn của bọn họ, bất cứ ai được Cổ Tôn thu nhận làm đệ tử, thiên phú đều cực kỳ xuất sắc.
Trên giang hồ có không ít đại nhân vật từng là đệ tử truyền nhân của Cổ Tôn. Tuy không đạt tới yêu cầu của Cổ Tôn, nhưng một khi đặt ra bên ngoài cũng là cao thủ nhất đẳng.
Loại còn lại lại là biểu hiện quá tốt, thậm chí tu vi võ đạo vượt qua tu vi tâm cảnh, điều này sẽ dẫn tới căn cơ của bản thân bất ổn, cho nên được phái ra ngoài rèn luyện tâm cảnh.”
Lâm Phượng Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy Sở tiền bối là loại nào? Thực lực của hắn rất mạnh, chắc là loại sau? Hơn nữa hắn cũng nói sư phụ bảo hắn rời núi rèn luyện hồng trần.”
Lâm Nhai Tử nhìn Lâm Phượng Vũ đầy ẩn ý: “Con gái ngốc, người ta nói gì thì con tin cả à? Ta khẳng định hắn là truyền nhân của Cổ Tôn lúc nào? Hắn cũng đâu có thừa nhận.”
Lâm Phượng Vũ vội vàng nói: “Nhưng đúng là Sở tiên bối đã cứu con.”
Lâm Nhai Tử lắc đầu nói: “Con đừng nhìn nhận phiến diện như vậy, đợi lát nữa tới buổi tiệc, ta lại thăm dò hắn thêm, xem rốt cuộc hắn là truyền nhân của Cổ Tôn thật hay là có mưu đồ gì khác.
Ánh mắt Triệu Lương Ngọc lóe sáng, Lâm Phượng Vũ vẫn giữ vẻ bất đắc dĩ.
Trong một căn phòng khác, Sở Hưu thu hồi luồng lực lượng của tâm ma, cười lạnh một tiếng.
Chẳng trách Lâm Nhai Tử chấp chưởng Cửu Phượng Kiếm Tông mà thực lực lại không ra sao, chuyện này có liên quan rất lớn tới chức tông chủ của hắn.
Làm việc do dự đa nghi, tin thì tin, không tin thì không tin, lề mà lề mề, ngược lại càng khiến người ta chán ghét.