Con chết cha khóc vốn là chuyện rất cảm động, nhưng những người ở đây đều rất hờ hững, kể cả bọn Hư Từ cũng vậy.
Không phải những người xuất gia như bọn họ không từ bi, mà vì bọn họ biết gần đây vị ‘chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã’ này đã hoành hành bá đạo tới nhường nào. Số người chết trên tay hắn không biết lên đến bao nhiêu, bây giờ bị Sở Hưu giết chết cũng coi như ác nhân tự có ác nhân trị.
Sở Hưu lạnh nhạt nói với phụ thân của Hàn Bình: “Rốt cuộc tu vi trên người hắn và những thứ của Thánh giáo ta là từ đâu tới. Ngươi là phụ thân của hắn, chắc phải biết, nói ra đi.
Động vào thứ mình không nên động, lại có suy nghĩ mà mình không nên có, kết cục chính là như vậy.
Hắn đáng chết nhưng người trong Hàn gia các ngươi lại vô tội. Nói ra, ta bảo đảm Hàn gia sẽ bình an vô sự.”
Hàn Bình mới mười tám tuổi, hơn nữa vừa nhìn là biết tính cách hắn rất nóng vội, vốn không phải người khéo giấu diếm.
Cho nên Sở Hưu dám cam đoan, có thể người khác không biết lai lịch những thứ này, nhưng phụ thân hắn, vị gia chủ Hàn gia này chắc chắn sẽ biết.
Nhưng ngoài dự liệu của Sở Hưu là vị gia chủ Hàn gia sau khi khóc lóc thảm thiết lại nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp lao về phía Sở Hưu.
Hắn biết Hàn Bình chết trong tay Sở Hưu, trước đó khi Hàn Khốc và Tống Tiếu dẫn hắn đến đã nói.
Hắn cũng biết Sở Hưu là cường giả ra sao, nhưng hắn vẫn chọn cách liều mạng với đối phương, hay nên nói là tự sát.
Mối thù giết con không đội trời chung.
Hàn Bình là con trai duy nhất của hắn, sao hắn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, làm sao lại kể mọi chuyện cho đối phương được?
Thấy hành động của phụ thân Hàn Bình, Sở Hưu thoáng thấy kinh ngạc. Nhưng một khắc sau, hai mắt y đã phủ kín ma khí, hóa thành một màu đen kịt, như đầm lầy sâu thẳm, khiến cho bước chân phụ thân Hàn Bình đang đi tới ngưng bặt lại, tinh thần không nhịn được sa vào đầm lầy kia, một khắc sau đã bị xoắn nát!
Chi trong khoảnh khắc, tinh thần nguyên thần của gia chủ Hàn gia đã nát bẫy, ngã xuống dưới đất không còn hơi thở.
Sở Hưu mặt không biểu cảm, trong tình huống này y sẽ không lưu thủ.
Cho dù là đối phó với loại tiểu nhân vật như vậy thì nhổ cỏ tận gốc có hơi tàn ác, nhưng y sẽ không để cho kẻ dám ra tay với mình còn sống sót.
Y rất kính nể dũng khí của đối phương, dám ra tay trong thời điểm này. Nhưng phải giết thì y vẫn giết.
Thấy cảnh này, Hư Từ chắp tay trước ngực thở dài nói: “A Di Đà Phật!”
Lục Giang Hà ở bên cạnh nhếch miệng, đám lừa trọc này vẫn dối trá như xưa.
Vừa rồi khi Sở Hưu giết người sao các ngươi không A Di Đà Phật, giờ lại nhảy ra siêu độ?
Sở Hưu nhìn những người trong Hàn gia, lạnh lùng nói: “Có ai biết chuyện Hàn Bình là thế nào không? Người nói ra có thể được sống.”
Nửa ngày sau, đám người nơm nớp lo sợ, nhưng không ai nói gì.
“Tống Tiếu, giết một kẻ đi.”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, Tống Tiếu mỉm cười ấm áp xuất đao chém tới, một người lập tức đầu lìa khỏi thân, thậm chí không kịp phản ứng.
“Có ai biết không? Ba, hai, một, Tống Tiếu, giết thêm.”
Không đợi đám người Hàn gia kịp phản ứng, Tống Tiếu lại vung đao, lại một cái đầu người rơi xuống đất.
Lần này tất cả mọi người trong Hàn gia đều bị dọa tới sắp tè ra quần, bọn họ chưa từng thấy ai hạ thủ độc ác như vậy!
Không ai nói thì giết người, hơn nữa còn là tùy tiện giết một người.
Bọn họ cũng không biết đao tiếp theo sẽ chém đầu ai, rốt cuộc mình có sống được thêm vài hơi không. Điều chưa biết mới là đáng sợ nhất.
Hư Từ chứng kiến cảnh này cũng không chịu nổi, hắn thở dài một tiếng nói: “Sở đại nhân, họa không lan tới người nhà, ngươi làm vậy có quá đáng không?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Hư Từ phương trượng, bây giờ không phải lúc từ bi. Họa không lan tới người nhà? Nực cười!
Ngươi đọc tư liệu về Hàn Bình rồi đấy, chắc ngươi cũng biết trong thời gian này Hàn Bình quật khởi đã giết bao nhiêu người trong thế lực đối địch với Hàn gia bọn chúng?
Hắn giết người chấp chưởng của nhà người ta, Hàn gia cũng xông lên tàn sát những người còn lại, cướp đoạt thế lực của họ.
Trong một tháng thôi mà Hàn gia nho nhỏ đã thành thế lực đỉnh phong trong Nam Vực, trong đó có bao nhiêu người chết, ngươi có biết không?
Bọn chúng hưởng thụ lợi ích vì thực lực của Hàn Bình tăng tiến, vì sao họa lại không lan tới bọn chúng?
Huống chi, chẳng lẽ Hư Từ phương trượng không muốn biết rốt cuộc võ công và bảo vật trên người hắn từ đâu ra à?”
Thấy bên phía Hư Từ còn định lải nhải, Sở Hưu quay đầu lại nói với Tống Tiếu: “Tống Tiếu, tiếp tục...”
Chữ ‘giết’ cuối cùng còn chưa thốt lên, bên Hàn gia đã có người tâm lý sụp đổ.
Một võ giả Hàn gia mới hơn ba mươi tuổi bị dọa tới mức ngã ngồi trên mặt đất, khóc rống lên nói: “Ta nói: “Ta nói. Ta sẽ nói hết những gì mình biết! Van xin các ngươi, đừng giết nữa!”
Sở Hưu ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói nhỏ: “Nam nhi đổ máu không đổ lệ, khóc không phải thói quen tốt đâu. Lau khô nước mắt đi, nói ra những gì ngươi biết, các ngươi sẽ không phải chết. Ngươi cứu được Hàn gia, ngươi chính là anh hùng của Hàn gia.”
Võ giả Hàn gia kia nhìn hai thi thể không đầu dưới mặt đất đang chảy máu không ngừng, lập tức run rẩy.
Đổ máu không đổ lệ? Đổ máu nhiều như vậy chẳng thà rơi lệ cho xong.
Võ giả Hàn gia kia dùng tốc độ nhanh nhất lau khô nước mắt, vội vàng nói: “Thật ra chúng ta cũng không biết tình hình cụ thể ra sao.
Mấy tháng trước, Hàn Bình đi theo vài tùy tùng tới Lệ Thành ở biên cảnh Nam Man du ngoạn, kết quả nửa tháng sau mới về, hơn nữa chỉ có một mình hắn trở về.
Sau khi về, Hàn Bình luôn nhốt mình trong phòng nghiên cứu gì đó. Ngoài phụ thân hắn ra, mọi người đều không biết gì.
Kết quả thời gian trước, Hàn Bình đột nhiên trở thành tông sư cảnh giới Chân Đan, hơn nữa tự xưng mình là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, khiến chúng ta giật nảy mình.
Sở Hưu đại nhân, chúng ta chỉ biết có thế thôi. Ngài tha cho chúng ta đi!”
Sở Hưu phất tay nói với Tống Tiếu: “Thả người.”
Y vuốt cằm, xem ra mấu chốt của việc này là ở Lê Thành.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nhìn sang phía võ giả Hàn gia đang định đi khỏi nói: “Vừa hay chúng ta đang thiếu người dẫn đường, ngươi tới dẫn đường cho chúng ta đi.”
Nghe câu này võ giả Hàn gia kia thiếu chút nữa bật khóc.
Đúng là gặp xui xẻo mà, biết thế hắn thà bỏ chạy còn hơn.
Lê Thành là một tòa thành nhỏ gần đất Nam Man, nói chính xác hơn là một thành thị gần Nam Man, thậm chí không nằm trong phạm vi quản lý của triều đình Đông Tề, mà là căn cứ của một số lái buôn và người hái thuốc đi qua đất Nam Man.