Nhưng giờ người thì đã bị giết, mọi chuyện cũng không cách nào vấn hồi. Trận chiến này mặc dù khó hiểu nhưng chỉ có thể đánh tới cùng.
'Tôn Tổ Xương trầm giọng nói: “Lão Lục, nể tình hai bên chúng ta từng là thông gia, cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Giao nửa bộ công pháp kia ra, ta có thể tha cho Lục gia ngươi lần này.”
Lão tổ Lục gia cười lạnh nói: “Được, cháu trai ta chết trong tay người của Tôn gia ngươi, lấy mạng Tôn Trường Minh ra trả, ta giao nửa bộ công pháp kia cho. ngươi!”
Tôn Tổ Xương thở dài một tiếng. Một khắc sau, hắn trực tiếp bước ra một bước, quanh người lấp loáng Hàn Băng Cương Khí, một luồng kiếm chỉ điểm ra, giữa không trung thiên địa nguyên khí bắt đầu ngưng kết hóa thành trường kiếm bằng băng dài khoảng mười trượng, mang theo uy thế kinh người đánh về phía lão †ổ Lục gia!
Lão tổ Lục gia cũng hừ lạnh một tiếng, trường thương trong tay thế như sấm động, trực tiếp dẫn phát lực lượng Cửu Tiêu Lôi Đình, mỗi thương đánh ra đều có sấm vang chớp giật, uy thế kinh người.
Thấy hai vị lão tổ đã giao thủ, những đệ tử Tôn gia và Lục gia còn lại cũng theo các trưởng bối xuất thủ.
Xung quanh Lục gia và Tôn gia lấp loáng ánh sáng trận pháp, không chỉ Lục gia chuẩn bị trận pháp, ngay cả Tôn gia cũng chuẩn bị một số trận pháp tính chất phụ trợ, tăng cường tấn công.
Trong Cửu Đại Thế Gia, Tôn gia cùng Lục gia mặc dù thực lực không trong nhóm mạnh nhất nhưng cũng không kém.
Giờ hai bên khai chiến diệt môn, hơn vạn võ giả tham dự, uy thế quá mức kinh người. Mặc dù trận chiến này không cách nào sánh nổi Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo, nhưng cũng hết sức kịch liệt.
Trận chiến kịch liệt như vậy đương nhiên không thiếu Phong Mãn Lâu đứng bên quan sát.
Chỉ có điều hiện giờ chiến tranh quá mức thảm khốc, trận pháp hai bên trùng trùng điệp điệp, ánh sáng trận đạo lấp loáng, không chỉ che mắt mọi người, thậm chí ngay năng lực cảm giác cũng không cảm nhận được. Chuyện này khiến người của Phong Mãn Lâu hết sức buồn bực.
'Tê Nguyên Lễ mang theo một số người của Phong Mãn Lâu đứng trên sườn núi quan sát, thấy cảnh tượng như vậy trực tiếp móc một cái ghế nằm trong hộp
báu không gian ra, thoải mái nằm dài ở đó chờ đại chiến kết thúc.
Thấy bộ dáng này của Tề Nguyên Lễ, những võ giả Phong Mãn Lâu xung quanh cũng bó tay.
Đây là đại chiến giữa hai trong Cửu Đại Thế Gia đấy, phó lâu chủ ngươi có thể nghiêm túc chút không?
Thật ra Tê Nguyên Lễ giờ đang rất nghiêm túc, vì hắn vẫn đang suy nghĩ sao hai nhà này lại đột nhiên đánh nhau như vậy?
Phong Mãn Lâu phân tích tình báo hết sức chính xác. Trước đó theo dự đoán của bọn họ, hai nhà này chắc chắn không giao chiến được. Thế nhưng giờ hai bên đều dốc hết sức xuất thủ, cục diện không chết không thôi. Kỳ quái, thật quá kỳ quái!
Lúc này trong trận pháp, Tôn gia cùng Lục gia đã bắt đầu ra tay chém giết.
Tôn Trường Minh mang theo Diệp Tiêu cùng những tùy tùng khác đứng trong góc, không xuất thủ.
Mặc dù trước đó Tôn Tổ Xương đã nói để Tôn Trường Minh giết địch lập công
chuộc tội; nhưng thực tế Tôn Trường Minh dẫu sao cũng là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của Giang Đông Tôn thị. Nếu hắn bị người ta giết chết trong chiến
tranh như vậy, biết đi đâu nói lý đây?
Cho nên Tôn Trường Minh chỉ dẫn người đứng trong góc quan chiến chứ không trực tiếp tham chiến.
Chỉ có điều lúc này không ai chú ý thấy Diệp Tiêu đặt Huyết Hồn Châu trên mặt đất, toàn bộ Huyết Hồn Châu tỏa ra một màu đỏ bừng như máu, kéo dài xuống dưới đất.
Chiến trường hơn vạn người, thời thời khắc khắc đều có người mất mạng.
Mùi máu tươi gay mũi tràn ngập không gian, nhưng lúc này từng sợi tơ máu dâng lên dưới đất, không ngừng rút lấy khí huyết trong những thi thể này.
Những sợi tơ máu này vô cùng nhỏ bé, lại thêm hiện giờ mọi người đang giao chiến kịch liệt, máu tươi chảy đầy đất, không ai phát hiện tình huống quỷ dị này.
Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà nhìn Sở Hưu dùng Huyết Thần Ma Công rút lấy khí huyết, không khỏi tặc lưỡi than thở.
Hắn coi như đã hiểu lần này Sở Hưu chơi lớn tới mức nào.
Với tính cách của Lục Giang Hà, năm xưa hắn bị người ta phá hủy cơ thể rất nhiều lần.
Nhưng cái hắn gọi là tái tạo cơ thể chỉ là kiếm một thân thể yếu nhất, thậm chí có khi chưa tới cảnh giới Tiên Thiên.
Sau đó không ngừng giết người lấy máu, từ từ khôi phục đỉnh phong. Bình thường, chỉ cần tu luyện Huyết Thần Ma Công, vậy chỉ có cách làm như vậy. Nếu không ngươi kiếm đâu ra một chiến trường cả vạn người, thực lực các võ
giả còn không yếu, sau đó để ngươi chiếm lợi?
Xác suất của chuyện này cũng gần bằng không. Thế nhưng giờ Sở Hưu lại tự mình chế tạo ra một chiến trường như vậy, quả thật khiến người ta run rẩy.
Đây là máu tươi của hơn vạn người, hơn nữa thực lực võ giả trong đó còn không yếu, từ Ngưng Huyết, Tiên Thiên tới tông sư võ đạo, cấp bậc nào cũng có.
Nhiều máu tươi như vậy đừng nói Sở Hưu tái tạo cơ thể, cho dù nâng cao một bước cũng được.
Ánh sáng đỏ máu trên Huyết Hồn Châu đã ngưng tụ tới cực hạn. Đúng lúc này, một đen u ám hiện lên, quầng sáng từ từ ngưng tụ, không ngờ lại hóa thành
một hình cầu tràn ngập ma văn, chính là Bất Diệt Ma Đan của Sở Hưul
Nhưng điểm kỳ lạ nhất là bên dưới Bất Diệt Ma Đan còn một vật hình hòn đá cũng theo đó ngưng tụ, bên trên còn hoa văn kỳ dị.
Sở Hưu sửng sốt, đây chẳng phải chìa khoá thông thiên mà Lăng Tiêu Tông đã nói hay sao? Sao nó lại dung nạp vào cơ thể mình? Chẳng lẽ khi trận pháp vỡ
vụn, nó đã hòa hợp với Bất Diệt Ma Đan của mình?
Sở Hưu không kịp nghĩ nhiều, vô số tơ máu tràn vào Bất Diệt Ma Đan, màu đỏ tươi trên đó càng lúc càng rực rỡ, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Động tĩnh lớn vậy cho dù là kẻ mù cũng thấy được.
Đám người Tôn Trường Minh giật mình quay đầu lại, nhìn thứ quỷ dị bị tơ máu bao phủ kia.
Lúc này Diệp Tiêu đứng bên cạnh đám tơ máu, mặc dù ánh mắt cũng có vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn rất trấn tĩnh.
Tôn Trường Minh nhìn Diệp Tiêu, sợ hãi hỏi: “Đây là cái gì?”
Diệp Tiêu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đống tơ máu.
Nói thực, hắn cũng cực kỳ hiếu kỳ không biết vị tiền bối thần bí kia là ai.
Trong không gian của Huyết Hồn Châu, gương mặt vị tiền bối kia luôn bao phủ trong làn sương máu, không thấy rõ đường nét. Giờ rốt cuộc hắn cũng có thể biết thân phận của vị tiền bối kia.
Còn về Tôn Trường Minh, Diệp Tiêu đã nhãn nhịn nhiều rồi. Giờ đã cục đã định, đương nhiên hắn cũng lười để ý tới đối phương.
Thấy Diệp Tiêu không trả lời mình, trong lòng Tôn Trường Minh không khỏi dâng lên cảm giác không đúng.
Nhưng không đợi hắn nói gì, đám tơ máu kia không ngừng vặn vẹo, cuối cùng hóa thành một thân người' hoàn toàn do máu tươi tạo thành.
Mặc dù người kia toàn thân đều tạo bằng máu tươi, nhưng lại sinh động như thật, có thể thấy rõ mặt mày.
Sở Hưu nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Trường Minh: “Lúc trước ngươi đã nói gì nào? Sở Hưu ta chết rồi, chết tới không còn cặn bã gì, cho nên ngươi dám động tới người của ta?”