Bất luận giết cha con Diệp Khôn hay diệt Diệp gia, Diệp Tiêu đều chưa từng nghĩ tới.
Hắn giết Diệp Đình là vì trước đó Diệp Đình đã ức hiếp hắn, hận ý bao năm bị Sở Hưu dẫn phát, rốt cuộc biến thành sát khí.
Nhưng đại công tử Diệp Khôn cùng Diệp Lăng đâu có ức hiếp gì hẳn, giờ hắn còn đang giao hảo với Diệp gia cơ mà, sao lại phải giết người.
Lần đầu tiên Diệp Tiêu nảy sinh cảm giác kháng cự rõ ràng với lời của Sở Hưu.
“Vì sao lại phải giết gia chủ cùng đại công tử?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Làm quản sự mấy ngày, được người ta gọi vài tiếng đại nhân là chẳng biết đông tây nam bắc hướng nào nữa rồi hả?
Ngươi không giết bọn họ, sớm muốn gì bọn họ cũng chèn ép ngươi tới cùng.
Vì sao hiện giờ ngươi có thể ngóc đầu lên trong Diệp gia? Dựa vào thực lực của ngươi ư? Sai rồi, chẳng qua là nhờ cáo mượn oai hùm mà thôi.
Hai cha con Diệp Khôn cho rằng Tôn Trường Minh coi trọng ngươi nên mới bỏ công bỏ sức vào người ngươi. Thế nhưng ngươi không phát hiện sao, thời gian qua biểu hiện của ngươi càng bắt mắt, ngươi không thấy thái độ của bọn họ đối vơis ngươi cũng xảy ra biến háo rất nhỏ à?”
Diệp Tiêu mờ mịt nói: “Biến hóa gì? Ta vẫn làm việc thôi, gia chủ giao nhiệm vụ gì ta cũng hoàn thành cả.”
“Đúng vậy, ngươi hoàn thành rất tốt, đã đè cả Diệp Lăng xuống.
Hắn mới là người thừa kế của Diệp gia, mới là đại công tử Diệp gia. Dựa vào cái gì mà ngươi lại làm tốt hơn người thừa kế Diệp gia?”
Diệp Tiêu nghe vậy lập tức định phản bác, có điều lời còn chưa ra khỏi miệng đã lập tức nghẹn lại.
Hắn không phải kẻ ngu, làm sao không hiểu việc công cao hơn chủ?
“Nếu không có chuyện Tôn Trường Minh coi trong ngươi, biểu hiện của ngươi ưu tú như vậy cũng chỉ là một đệ tử chỉ phụ mà thôi, tương lai sẽ là quản sự của Diệp gia, trụ cột vững chắc của Diệp gia. Chỉ vậy mà thôi.
Nhưng giờ Tôn Trường Minh đang rất coi trọng ngươi. Điều này nghĩa là sao? Nghĩa là Tôn Trường Minh có thể dùng thân phận Giang Đông Tôn thị nhúng tay
vào sự vụ trong Diệp gia, cưỡng ép nâng ngươi lên vị trí giáo chủ Diệp gia!
Diệp gia là của trực hệ Diệp gia, là Diệp gia của Diệp Khôn cùng Diệp Lăng, chứ không phải Diệp gia của Diệp Tiêu ngươi.
Ra tay trước là mạnh, ra tay sau là tai ương. Chẳng lẽ ngươi nhất định phải đợi bọn họ làm khó dễ ngươi rồi mới động thủ hay sao?”
Lời nói của Sở Hưu không ngừng đả kích thế giới quan của Diệp Tiêu. Có lẽ hẳn còn không dám tin lòng người lại hung ác tới mức này.
Mà thực tế hắn cũng không tin, bởi vi lúc trước mặc dù Diệp Đình luôn ức hiếp hắn nhưng Diệp Lăng lại qua giúp hắn.
Trong mắt hắn gia chủ Diệp Khôn cũng là người chí công vô tư, hắn thật sự không tin Diệp Khôn sẽ nghĩ như vậy.
Cho nên Diệp Tiêu nói thẳng: “Tiền bối, nếu ngài bảo ta làm chuyện gì khác thì được thôi. Nhưng nếu chỉ dựa vào suy đoán như vậy mà muốn ta giết tộc nhân của mình, xin thứ cho ta không làm được!”
Sở Hưu cũng không cưỡng ép, y chỉ cười cười nói: “Không làm được? Lời này †a chỉ nói một lần thôi, ta chờ ngày ngươi có thể làm được. Nhưng ta mong rằng khi đó ngươi đừng hối hận.”
Diệp Tiêu này còn quá trẻ, cách nhìn nhận cũng quá đơn giản.
Người ta có đấu đá thế nào cũng là cha con huynh đệ, còn Diệp Tiêu hắn chỉ là một đệ tử chỉ phụ mà thôi.
Ngày trước Diệp Lăng muốn giúp Diệp Tiêu đơn giản là muốn trêu ngươi tên đệ đệ kia của mình đồng thời tỏ phong thái chiêu hiền đãi sĩ mà thôi.
Về phần Diệp Khôn, thân là gia chủ cho dù có tư tâm cũng không thể để lộ ra ngoài mặt được. Còn trong bóng tối, hắn đại biểu cho chỉ chính của Diệp gia, đương nhiên suy nghĩ trong lòng thiên vị con của mình rồi.
Cho dù không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Sở Hưu nhưng Diệp Tiêu vẫn lưu ý một chút. Thế nhưng vừa để ý kỹ hơn hắn lập tức phát hiện một số điểm đáng ngờ. Thái độ của cha con Diệp Khôn đối hắn quả thật không bình thường.
Mấy ngày sau, Diệp gia tổ chức họp bàn.
Diệp Khôn ngồi trên ghế chủ nhức đầu xoa xoa trán nói: “Chắc các ngươi cũng biết, Giang Đông Tôn thị cùng Cao Bình Lục gia trở mặt.
Giờ hai bên chẳng những không hòa giải, ngược lại xung đột càng lúc càng kịch liệt, chiến hỏa đã lan xuống bên dưới.
Diệp gia ta cung ứng khoáng thạch cho Giang Đông Tôn thị bao năm như vậy, hai bên đã là có nhục cùng nhục có vinh cùng vinh.
Nhưng Tưởng gia trong Tế Châu Phủ lại nương tựa vào Lục gia, hai nhà chúng ta cùng trong Tế Châu Phủ, chắc chắn sẽ có một trận chiến.
Cho nên gần đây những đội buôn đi đường phải cẩn thận một chút, Diệp Tiêu.”
Diệp Tiêu tinh thần phấn chấn, vội vàng đáp: “Có đệ tử.
Đội buôn hiện đang do hắn quản lý, cho nên Diệp Tiêu còn tưởng Diệp Khôn sẽ cho hắn thêm một chút nhân thủ, đề phòng Tưởng gia động tới đội buôn của mình.
Nào ngờ Diệp Khôn lại nói: “So với đội buôn, khu mỏ mới là căn cơ của Diệp gia ta, cho nên thời gian tới ngươi tới khu mỏ quặng giúp nhị thúc trấn thủ mỏ quặng đi.
Bên đội buôn ta sẽ phái thêm một số người có kinh nghiệm trong gia tộc tới quản lý”
Diệp Tiêu vừa nghe xong câu này sắc mặt lập tức tái đi.
Hắn không phải kẻ ngốc. Mặc dù trên danh nghĩa mỏ quặng của Diệp gia đúng là quan trọng hơn đội buôn, nhưng trong mỏ quặng đã có một vị võ giả đời trước của Diệp gia bảo vệ, thậm chí ngay Diệp Khôn cũng phải gọi người này là nhị thúc.
Mình thân là một tiểu bối, tới đấy cũng chẳng làm được gì. Rõ ràng Diệp Khôn đang tước đoạt quyền lực của hắn!
Có điều hắn cũng không dám phản bác Diệp Khôn ngay trước mặt, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Những đệ tử Diệp gia khác nhìn Diệp Tiêu, sắc mặt đều lộ vẻ kỳ lạ.
Thời gian vừa qua Diệp Tiêu cực kỳ bắt mắt, nhưng làm người tốt nhất nên khiêm nhượng một chút, đừng quá phách lối.
Giờ thì hay rồi, bị đánh về nguyên hình.
Diệp Tiêu uất ức thu dọn hành lý đến mỏ quặng, thật ra kết quả đã được định sẵn từ trước.
Mỏ quặng mặc dù là căn cơ của Diệp gia, nhưng trước nay luôn là nơi dưỡng lão của Diệp gia. Trước kia Diệp Lăng phụ trách mỏ quặng cũng chỉ thi thoảng tới một chuyến, chủ yếu là do một số người nhiều tuổi trong nhà ở lại tại đó.
Một đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất như Diệp Tiêu lại bị phái tới mỏ quặng dưỡng lão, ý nghĩa của điều này đã rất rõ ràng.
Sau khi Diệp Tiêu đi khỏi, Diệp Khôn mới thở dài nói: “Đáng tiếc.”
Diệp Lăng kinh ngạc nói: “Thưa phụ thân, có gì đáng tiếc ạ?”
Diệp Khôn lạnh nhạt đáp: “Diệp gia ta không phải không chứa chấp được người. Nhưng Diệp Tiêu đầu tiên được công tử Tôn gia coi trọng, tiếp đó lại thể hiện thực lực như vậy. Không đè hắn xuống, không biết tương lai Diệp gia sẽ là của ai.”
Nói đến đây Diệp Khôn còn trừng mắt với Diệp Lăng một cái:
“Nếu ngươi làm việc hiệu quả hơn một chút, đè tên Diệp Tiêu kia xuống, vi phụ cần gì làm kẻ ác. như vậy?”
Diệp Lăng vẻ mặt phiền muộn. Ai mà ngờ Diệp Tiêu trước đó bình thường không có gì lạ, thậm chí sống khá uất ức, sau khi đi Tôn gia một chuyến tu vi lại
đột nhiên tăng vọt lên, khiến cả hắn cũng thấy áp lực.
Bị điều tới mỏ quặng một tháng, Diệp Tiêu đã nín nhịn tới sắp phát điên.