Võ giả Kiếm Vương Thành thường có tính khí không tốt, đa số tự cao tự đại, không hiểu nhân tình thế thái, rất dễ đắc tội với người khác. Chuyện này giới cao tầng Kiếm Vương Thành cũng biết, nhưng lại không thay
đổi được, chỉ mong đời sau từ từ chuyển biến.
Kết quả đời sau chuyển biến thật, có điều người chuyển biến chỉ là Phương Thất Thiếu.
Nhưng nhìn cái bộ dáng đó của Phương Thất Thiếu, Kiếm Vương Thành chỉ hận không thể khiến hắn không đổi.
Nghĩ tới chuyện tương lai phải giao Kiếm Vương Thành cho một kẻ như vậy, Độc Cô Ly cũng thấy bực mình.
Nếu Phương Thất Thiếu được như Lã Phụng Tiên, làm việc chân thành rộng rãi, kết giao khắp cả giang hồ, như vậy sẽ tốt biết bao?
Cho nên Độc Cô Ly nhìn Lã Phụng Tiên cũng thấy cực kỳ thuận mắt, hắn cũng đồng ý ra tay giúp người mình có cảm tình.
“Thẩm Bão Trần, chuyện này mà ngươi cũng định xen vào?” Độc Cô Ly đứng ra nói.
Đều là người của Ngũ Đại Kiếm Phái, quan hệ giữa Kiếm Vương Thành và Tọa 'Vong Kiếm Lư không được tốt nhưng cũng không quá xấu. Thi thoảng bọn họ lại có mâu thuẫn do tranh đoạt vị trí đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái, nhưng vẫn có thể
trò chuyện.
'Thẩm Bão Trần cau mày nói: “Không thì sao? Đứng nhìn tên Sở Hưu kia giết huynh đệ Tôn thị à? Tôn nghiêm Chính đạo chúng ta vứt đâu?”
Tọa Vong Kiếm Lư thân là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, mặc dù không mang rõ lá cờ Chính đạo như Đại Quang Minh Tự và Thiên Sư Phủ nhưng cũng xem là trong phe Chính đạo.
Hắn không biết Sở Hưu có ý định gì, nhưng hắn biết mình không thể trơ mắt nhìn Sở Hưu giết chết huynh đệ Tôn thị cũng là người trong Chính đạo như mình.
Độc Gô Ly bu môi nói: “Loại như Tôn gia cũng gọi là Chính đạo?
Lão già họ Tôn kia rõ ràng là kẻ không có lợi không làm, gặp nguy hiểm gì là lại co đầu rút cổ, đúng là hèn nhát.
Ngươi là Chính đạo, Tôn gia ai biết là gì cơ chứ?
Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo còn tồn tại, Tôn gia nịnh bợ lấy lòng Côn Luân Ma Giáo, tặng đan dược tặng binh khí, tặng cả con gái.
Rồi lần Đại chiến chính ma trước ngươi có thấy Tôn gia xuất thủ không? Thậm chí còn chẳng buồn nói một câu!”
Thẩm Bão Trần lắc đầu nói: “Cho dù như vậy ta cũng không thể coi như không thấy được, nếu không sẽ làm tổn hại thanh danh Tọa Vong Kiếm Lư!”
Độc Cô Ly rút thanh trường kiếm nóng rực của mình ra lạnh nhạt nói: “Được rồi, đừng nhiều lời vô dụng nữa.
Tọa Vong Kiếm Lư các ngươi cần thanh danh, nhưng Kiếm Vương Thành chúng ta lại không quan tâm tới tiếng tăm gì.
Chuyện hôm nay không do ngươi, do Kiếm Vương Thành chúng ta thích xen vào việc của người khác.
Hai ta đã lâu không so tài, lão phu muốn xem xem tu vi kiếm đạo của ngươi rốt cuộc đã lên tới cảnh giới gì rồi!”
Dứt lời Độc Cô Ly và Thẩm Bão Trần lập tức giao chiến.
Đương nhiên trận chiến giữa hai người không có sát ý, chỉ đơn thuần luận bàn.
Độc Cô Ly ra tay một phần là vì Phương Thất Thiếu nhờ cậy, một phần lại vì tán thưởng Lã Phụng Tiên.
Còn Thẩm Bão Trần chỉ vì thanh danh mà thôi. Hôm nay nếu hắn không thấy cảnh này chắc chắn đã chẳng quan tâm tới chuyện bên huynh đệ Tôn thị.
Cho nên hai người giao chiến tuy rất kịch liệt nhưng thực chất chỉ là luận bàn.
Hai cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đã giao thủ, tại đây chỉ còn Bắc Cung Bách Lý lặng lẽ quan sát, không xuất thủ, cũng không tỏ ý kiến.
Vị đại tướng quân Đông Sơn Quân của Bắc Yên này đứng yên tĩnh trầm lặng, không ai nhìn ra rốt cuộc hắn đang nghĩ điều gì.
Có lẽ đối với chuyện này, hắn cứ để sống chết mặc bây là tốt nhất!
Sở Hưu là đường chủ Trấn Võ Đường của Bắc Yên, hắn cũng là người của Bắc Yên, không lên giúp có vẻ không tốt.
Nhưng tương tự hắn cũng biết Hạng Long muốn chèn ép Sở Hưu.
€ó điều lúc này đang trước mặt bao người, nếu hẳn xuất thủ nhắm vào Sở Hưu chắc chắn sẽ làm tổn hại thanh danh của triều đình Bắc Yên.
Cho nên cứ như giờ là tốt nhất, không nêu quan điểm, chỉ đứng nhìn.
Trong lúc bọn họ giằng co, những người khác đều im lặng nhìn Sở Hưu truy sát huynh đệ Tôn thị.
Chuyện không liên quan tới mình, bọn họ chỉ muốn xem xem rốt cuộc mọi chuyện sẽ ra sao.
€ó điều lúc này quỷ vật kia lại không ngừng bay lượn gào thét, nhưng giờ đã không ai để ý tới nó.
Nó khích bác mọi người lựa chọn giết Lã Phụng Tiên, thế nhưng giờ Sở Hưu đại khai sát giới như vậy lại hoàn toàn đảo loạn kế hoạch của nó.
Mọi người ở đây không phải kẻ ngu, mặc dù bọn họ không biết quỷ vật này làm cách nào đánh tráo Lã Phụng Tiên một cách thần không hay quỷ không biết như vậy, nhưng thứ này không hạ thủ giết người khác rõ ràng không phải
vì nó lương thiện mà vì thực tế nó không có năng lực này.
Lúc này huynh đệ Tôn thị đã bị Sở Hưu ép tới cực hạn.
Hai huynh đệ bọn họ khi còn trẻ từng luyện võ cùng nhau, phối hợp cực kỳ ăn ý. Nhưng đối thủ là Sở Hưu, bọn họ bị áp chế liên tục, thậm chí không có sức hoàn thủ.
Tôn Khải Lễ vừa khó nhọc ngăn cản vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Hưu!
Ngươi định đuổi tận giết tuyệt hay sao? Giang Đông Tôn thị chúng ta đâu có trêu gì tới ngươi?”
Sở Hưu cười lạnh một tiếng nói: “Không trêu gì tới ta? Đúng là mau quên! Các. ngươi có dám nói ngày trước trong Việt Nữ Cung các ngươi không bỏ đá xuống giếng không?
Huống chỉ ta làm vậy là đang cứu các ngươi. Các ngươi bị ác quỷ nhập thân, giờ ta tới giúp các ngươi siêu đội”
Huyết Ảnh Đại Pháp được thi triển toàn lực, hơn mười luồng huyết ảnh xé gió hóa thành tàn ảnh lao về phía huynh đệ Tôn thị, uy thế đó rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt.
Giang Đông Tôn thị nổi tiếng giang hồ với Hàn Băng Cương Khí, lời đồn nó có thể đóng băng tất cả, bất kể nguyên thần hay cương khí đều vậy.
Chứng kiến Sở Hưu từ từ ép sát, hai người liếc nhau, đồng thời kết ấn. Chỉ trong chớp mắt hàn khí thấu xương đã tràn ngập khắp nơi, mọi thứ xung quanh bắt đầu đóng băng, thậm chí thiên địa nguyên khí cũng bắt đầu ngưng đọng trong hàn khí này!
Băng Phong Thiên Hạ!
Nhưng luồng hàn khí kinh người này không chỉ rút đi chân khí của huynh đệ Tôn thị mà còn rút ra nguyên khí của bản thân họ.
'Theo hàn khí bừng lên, hơn mười huyết ảnh đều đóng băng, nhưng sắc mặt huynh đệ Tôn gia đã trắng bệch như tờ giấy, cực kỳ kinh khủng.
Chiêu thức này không tiêu hao khí huyết của bọn họ mà là nguyên khí.
Tiêu hao tinh huyết còn có thể dưỡng thương tu bổ trở lại, nhưng tiêu hao nguyên khí nếu không có thiên tài địa bảo bổ sung, không được dưỡng thương cẩn thận, rất có thể sẽ để lại ám thương vĩnh viễn không thể chữa khỏi; thậm chí sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ.
Có điều thấy cả huyết ảnh và Sở Hưu bị đóng băng trong hàn khí, huynh đệ Tôn gia lại thở phào một tiếng.
Nhưng không đợi bọn họ thở xong, Sở Hưu bị đóng băng trong hàn khí lại chậm rãi kết ấn. Phật quang hừng hực bộc phát, một hư ảnh Đại Nhật Như Lai hiện lên sau lưng Sở Hưu. Chớp mắt sau tiếng phật âm phạm xương đã phá tan hết thảy!
Hoán Nhật Đại Pháp! Đại Nhật Như Lai chiếu rọi vạn cổ, hàn khí băng phong vô tận lập tức tan rã.
Trong làn phật quang đó, lại có ma khí mơ hồ cùng màu máu tràn ngập, làm tăng thêm cảm giác quỷ dị.
“Tà ma quỷ quái còn dám phản kháng? Hôm nay ta sẽ siêu độ cho các ngươi!”
Tôn Khải Lễ luôn có vẻ rất có gia giáo cũng tức đến nỗi chửi ầm lên: “Ngươi mới là ma quỷ! cả nhà ngươi đều là ma quỷ! Sở Hưu! Ngươi đột nhiên giết chóc. như vậy, nếu hôm nay chúng ta chết ở đây, Giang Đông Tôn thị chắc chắn sẽ không bỏ qua chon. Tôn gia sẽ khiến Sở Hưu ngươi chết không toàn thây!”