Edit: Vân Uyên
Trong nháy mắt, trong đầu Kim Thúy hiện lên đủ loại tình huống, Thẩm Hướng Nghiêu dây dưa với thiếu nãi nãi nhà mình, làm cho đại thiếu gia nghi ngờ lung tung, cuối cùng phu thê hòa li, cảnh tượng này thật bi thảm. Nàng cắn môi, thầm nghĩ việc này không thể để lộ ra được, chỉ hận không thể lập tức trốn đi, trừng mắt nhìn Thẩm Hướng Nghiêu, nuốt hết những lời muốn nói vào bụng.
Thẩm Hướng Nghiêu nói với chưởng quầy:
"Ta gặp người quen cũ, ngươi đi trước đi." Nói xong, đến gần Kim Thúy, làm động tác chào hỏi.
Hắn xưa nay lễ nghĩa chu toàn, bộ dáng nho nhã lễ độ, nhưng Kim Thúy cũng không biết tại sao nàng nhìn hắn không vừa mắt. Nàng đanh mặt lại, đi cùng hắn đến một nơi yên tĩnh phía sau khách điếm, hung tợn nói:
"Tại sao ngươi lại ở đây?"
"...... Ta ở đây vì khách điếm này là của Thẩm gia mở......" Hắn thật sự "không biết" gì tiếp tục hỏi Kim Thúy:
"Còn ngươi, sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này? A, có phải Tiêu gia không cần ngươi nữa, nên đuổi ngươi đi?"
Kim Thúy không ưa nổi bộ dáng trêu ghẹo của hắn, lạnh lùng nói:
"Ta bồi thiếu gia nhà ta, thiếu nãi nãi cùng tiểu thiếu gia lên kinh thăm thân thích!" Liếc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ ngươi nghe thấy không, thiếu nãi nãi nhà ta đã có tiểu thiếu gia.
Quả nhiên, sắc mặt Thẩm Hướng Nghiêu trở nên buồn bã:
"Tiểu thiếu gia? Kia...... Chúc mừng Tiêu đại thiếu gia."
Kim Thúy thấy vẻ mặt hắn cô đơn, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn thật sự không biết gì, chỉ trùng hợp xuất hiện ở chỗ này? Nàng nuốt nước miếng, gian nan nói:
"Tóm lại, quá khứ đều đã qua, nước sông không phạm nước giếng!"
Thẩm Hướng Nghiêu cười khẽ:
"À, ngươi sợ ta xuất hiện sẽ khiến Tiêu Nghiễn Trạch hiểu lầm......"
Nàng hừ lạnh, ánh mắt nhìn hắn trở nên khó chịu.
Lúc này liền nghe Thẩm Hướng Nghiêu chậm rì rì nói:
"Cũng đúng, lỡ như Tiêu Nghiễn Trạch nhận ra ta là Mai Chi Hạng, thiếu nãi nãi nhà ngươi hoài thai tiểu thiếu gia đúng lúc ta đang ở Lục gia, chuyện này muốn nói rõ cũng khó."
Kim Thúy hít hà một hơi, không nghĩ rằng Thẩm Hướng Nghiêu sẽ nói ra những lời như vậy, lập tức giơ cao cánh tay, bất chấp tất cả muốn cho hắn một cái tát:
"Ngươi nói bậy gì đó?!"
Hắn lùi về phía sau một bước, cười nói:
"Kim Thúy cô nương đừng nóng giận, ta chỉ nói là, khiến Tiêu Nghiễn Trạch hiểu lầm không tốt, ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì?"
Nàng dậm chân:
"Ngươi rõ ràng biết sinh nhật của tiểu thiếu gia, vừa rồi còn giả vờ không biết ngài ấy đã ra đời! Ngươi, ngươi, ngươi......"
Thẩm Hướng Nghiêu xua xua tay:
"Thôi, ta không hù dọa ngươi nữa. Ta sao có thể làm những chuyện thương tổn Lục Ký Mi?! Nàng đã sinh con cho Tiêu Nghiễn Trạch rồi, ta cũng đã từng ái mộ nàng, nhưng hiện đã không còn liên quan đến nhau, ta cũng đã sớm hồi tâm." Búng búng cổ tay áo, làm bộ làm tịch chắp tay thi lễ với Kim Thúy:
"Không để cho các ngươi sinh nghi, tự ta sẽ rời khỏi đây, để các ngươi được thoải mái."
Thoải mái cái gì? Cũng không còn cách nào khác, ngươi còn muốn thế nào nữa?! Nhưng Kim Thúy chỉ mong mau chóng tiễn được tên ôn thần này đi, đen mặt không lên tiếng. Thẩm Hướng Nghiêu liền cười cười, đi ra cửa. Kim Thúy sợ hắn không đi xa, lặng lẽ đi theo phía sau hắn, thấy Thẩm Hướng Nghiêu lên xe đi rồi, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trở lại khách điếm, vừa lúc thấy bà vú đi xuống lầu, thì ra thiếu nãi nãi thấy nàng đi đã lâu mà không trở lại, phái bà vú ra tìm nàng. Hai người chạm mặt, bà vú hỏi nàng đã làm gì. Kim Thúy nói một câu:
"Đi ngoài!" Liền vội vàng chạy lên lầu. Bà vú ở phía sau gọi nàng:
"Ta nói này, ngươi nên đi rửa mặt lại đi." Nhưng Kim Thúy cũng không quay đầu lại, cộp cộp cộp đi lên lầu, rất nhanh đã không còn bóng dáng.
Bà vú đứng tại chỗ thở dài:
"May mắn là cầu thang chắc chắn."
Kim Thúy trở về phòng nhanh như chớp, sắc mặt vô cùng khó coi. Tiêu Nghiễn Trạch cùng thê tử chơi đùa với con, thấy Kim Thúy, nói khẽ với thê tử:
"Nàng làm sao vậy? Sắc mặt rất tức giận."
Ký Mi đã sớm phát hiện ra, nói với trượng phu:
"Có thể là trên người không thoải mái, chàng bế Nghị nhi một lát, thiếp sang hỏi nàng."
Nghiễn Trạch nhìn nhi tử hơi chu miệng, ấm ức nói:
"Nữ nhân thật phiền toái, mỗi ngày không phải đau chỗ này thì đau chỗ khác, như chúng ta vẫn là tốt nhất." Nguyên Nghị chớp chớp cặp mắt to tròn của mình, cầm lấy một ngón tay của cha, ê ê a a kêu. Nghiễn Trạch quay đầu lại nhìn Ký Mi cùng Kim Thúy đi ra ngoài, nhìn con trai thở dài:
"Ai —— chúng ta không để ý đến các nàng nữa."
Ký Mi cùng Kim Thúy đi vào trong phòng nàng, cứ cho rằng Kim Thúy tới ngày nên không thoải mái, muốn để cho nàng nghỉ ngơi, không ngờ Kim Thúy kéo tay nàng đến trước giường, thần thần bí bí, thấp giọng nói:
"Ngài, ngài đoán ta...... Ta thấy ai?"
"Quỷ?" Bộ dáng của nàng rõ ràng kinh khủng như gặp quỷ.
"Ta nói với ngài cái tên này, ngài sẽ không còn tâm tư để đùa nữa đâu!" Kim Thúy gằn từng chữ một trong tên của người kia:
"Thẩm Hướng Nghiêu!"
Ký Mi sửng sốt, sau đó hỏi ngược lại:
"Hắn là ai?"
Đây chính là mang thai xong ngốc ba năm sao?! Thiếu nãi nãi đã quên luôn hắn ta rồi! Kim Thúy hoang mang miêu tả lại, giúp nàng nhớ lại:
"Mai Chi Hạng, ở trước mặt lão gia cùng phu nhân giả vờ ngoan ngoãn, sau đó chúng ta đã đuổi hắn đi đấy."
"A —— hắn sao ——" chuyện này đã qua được khoảng một năm, suốt thời gian đó tất cả tâm tư của nàng đều đặt lên người trượng phu và con trai, nào có thời gian rảnh rỗi mà nghĩ đến ai khác:
"Hắn làm sao vậy?" ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
"Vừa rồi ở dưới lầu ta nhìn thấy hắn, hắn còn nói với ta một câu." Kim Thúy thè lưỡi thuật lại:
"Hắn nói, thời gian ngài hoài thai tiểu thiếu gia, hắn cũng ở Lục gia, nói đại thiếu gia sẽ hoài nghi ngài......"
Sắc mặt Ký Mi trầm xuống, tựa như một tầng mây đen, Kim Thúy mím môi, lo lắng nhìn nàng.
"Sau đó thì sao? Hắn muốn thế nào?"
"Hắn nói xong, lập tức nói rằng hắn đang nói đùa, hắn cũng đã đi rồi, nói rằng sau này sẽ không xuất hiện nữa, nhưng ta cứ cảm thấy hắn như âm hồn không tan. Đúng rồi, khách điếm này là của nhà hắn mở!" Kim Thúy cũng phiền lòng theo:
"Tự nhiên gặp phải hắn, thật khiến người ta sốt ruột."
"Chúng ta không biết rõ về hắn, ai biết hắn đang nghĩ thế nào." Ký Mi lạnh lùng nói:
"Chỉ cần hắn không phải người điên, hẳn là sẽ không làm ra loại chuyện bôi nhọ ta. Khiến Nghiễn Trạch hiểu lầm, hắn cũng không được lợi gì." Nếu hắn thật sự dám đứng ra vu hãm nàng, đối với hắn không có lợi, cho dù vu hãm thành công, dám thông dâm với phụ nữ có chồng, Tiêu gia với Tiêu Nghiễn Trạch không lấy mạng hắn mới là lạ.
Thẩm gia gia đại nghiệp lớn, Tiêu gia cũng không phải dễ chọc.
"Ngài đang nói hắn...... Hắn sẽ không làm như vậy? Hắn nói những lời đó không phải là đang uy hiếp chúng ta sao?"
"Cũng có khả năng là đang uy hiếp. Phỏng chừng hắn muốn làm ta sợ hãi, rối loạn, nhưng khiếp đảm, sợ hãi thì sao, chỉ cần trong lòng chúng ta kiên định thì không sợ gì cả."
Ký Mi cắn môi, thử phỏng đoán dụng ý của hắn:
"Lúc trước hắn dùng chiêu "thâm tình chân thành" không thành công, lần này tám phần là đổi chiêu, để ta xem người này có muốn uống rượu phạt hay không."
Kim Thúy choáng váng hỏi lại:
"Chỉ như vậy thôi sao?"
"Dù sao cảm giác của ta là như vậy, nếu lần sau hắn lại xuất hiện, mà chúng ta để lộ ra sự sợ hãi trước mặt hắn, hắn sẽ đạt được mục đích, a thì ra Lục Ký Mi này sợ bị uy hiếp, vậy thì ta sẽ tiếp tục uy hiếp nàng. Chắc chắn hắn sẽ uy hiếp ta ngày càng nặng, lúc đó chúng ta sẽ khó giải quyết."
Ký Mi ôm bả vai, tức giận nói:
"Ta đã sinh con cho Nghiễn Trạch luôn rồi, rốt cuộc là tên Thẩm Hướng Nghiêu kia muốn thế nào?"
Kim Thúy bừng tỉnh đại ngộ:
"Cho nên, ta lạnh lùng trừng mắt với hắn là làm đúng rồi? Lần sau có gặp lại hắn, ánh mắt khinh thường phải ác liệt thêm một chút."
Ký Mi nằm ngửa lên giường, mệt mỏi nói:
"Tới kinh thành, còn lo không gặp được hắn sao, kinh thành là sân nhà của hắn. Trước kia cha ta từng xử lí một vụ án, nghe xong không thể tưởng tượng được trên đời lại có loại chuyện như vậy, hình như là có một tiểu thư nhà kia, làm rớt đồ trên đường bị một yêu râu xanh nhặt được, vì sợ người khác hiểu lầm, nên phái nha hoàn đi lấy lại, kết quả là tên yêu râu xanh kia dụ được nha hoàn dẫn hắn leo tường lẻn vào viện để cưỡng hiếp vị tiểu thư kia. Cái đáng buồn là sau khi tên đó lẻn vào được, hắn còn nói với vị tiểu thư kia là bây giờ ngươi mà gọi người tới thì thanh danh của ngươi cũng đã bị phá hủy, nếu ngươi không gọi, có lẽ ta sẽ giữ lại mạng sống cho ngươi."
Kim Thúy mím môi:
"Thật quá đáng."
"Sau khi vị tiểu thư kia tự sát, sự tình mới bại lộ. Ngươi nói xem, nguyên nhân cũng là vì giữ gìn thanh danh, kết quả lại trở thành nhược điểm của kẻ xấu, ngược lại ngó lơ sự uy hiếp của người khác, có lẽ sẽ giữ được trinh tiết. Cho nên, quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, là nữ nhân lại càng phải cẩn thận, không để cho kẻ xấu lợi dụng."
Kim Thúy không ngừng gật đầu:
"Đúng vậy đúng vậy, ý ngài là...... Chúng ta sẽ không cho Thẩm Hướng Nghiêu cơ hội để lợi dụng, đúng không?"
"Không sai. Cái ta muốn nói nhất là, chúng ta không giống với vị tiểu thư kia, để người khác nắm được nhược điểm. Đồ vật tùy thân của ta cũng không nằm trong tay ai, thân thể của ta đều được quần áo che đậy hết, hắn không thể biết được cái gì khác. Vậy thì hắn dựa vào đâu mà nói ta dan díu với hắn?" Ký Mi nói tiếp:
"Đừng để bị hắn hù dọa, cẩn thận nghĩ lại xem, sẽ phát hiện ra lỗ hổng, giai đoạn ta mang thai hắn ở bên ngoài Lục gia, hắn căn bản không có chứng cứ gì chứng minh lời hắn nói. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì cha mẹ ta cũng sẽ đứng về phía ta, một mực chắc chắn Thẩm Hướng Nghiêu không phải Mai Chi Hạng."
"Nhưng đại thiếu gia...... chỉ sợ hắn sẽ tin...... Hắn đã từng gặp qua Thẩm Hướng Nghiêu lẫn Mai Chi Hạng, hai người này có phải là một người hay không, hắn vừa nhìn sẽ biết. Hắn sẽ hoài nghi chúng ta, lỡ như, lỡ như......"
"Ta đã nói, Thẩm Hướng Nghiêu nếu không phải kẻ điên, thì sẽ không đối đầu với Tiêu Nghiễn Trạch trong chuyện này." Ký Mi kiên nhẫn giải thích cho Kim Thúy: "Theo tính tình của đại thiếu gia, nếu ta thực sự có gian phu, ngươi cảm thấy hắn sẽ đối đãi như thế nào với tên gian phu kia?"
"Ách...... Tính sở hữu cao như vậy, chắc là sẽ mướn người giết chết tên kia......"
Ký Mi buông tay:
"Cho nên, ta nghĩ Thẩm Hướng Nghiêu quá lắm là nói vài câu hù dọa chúng ta, để xem ta có chịu bị hắn uy hiếp hay không thôi. Hắn sẽ không tự đào lỗ chôn mình đâu."
Kim Thúy càng nghĩ càng khó hiểu:
"Ý ngài là hắn chỉ đang hù dọa ngài, sau đó ngài sợ hắn sẽ nói cho đại thiếu gia, nên hắn nói gì nghe đấy, cuối cùng biến giả thành thật? Sau đó hắn sẽ đạt được mục đích?"
Ký Mi gật đầu thật mạnh:
"Sau khi đạt được mục đích hắn sẽ vứt bỏ ta. Mẹ ta nói, trên đời có những người thích câu dẫn nữ tử đã kết hôn, bởi vì cho dù họ bị ấm ức cũng không dám để lộ ra. Những kẻ đó đều là lòng lang dạ sói, về sau còn uy hiếp nữ tử đó, ép họ đưa bạc ra, nếu không sẽ nói cho mọi người biết."
"A —— thật quá ghê tởm ——" Kim Thúy nhổ nước bọt:
"Ta còn tưởng hắn chỉ đơn giản là ái mộ ngài...... Muốn làm cho ngài rời khỏi đại thiếu gia, cùng hắn ở bên nhau."
"Bốn chữ " bội tình bạc nghĩa ". Không có bắt đầu tốt, sao có thể có kết cục tốt? Trước khi ta sinh Nghị nhi, có khả năng tình cảm của hắn dành cho ta là chân tình. Nhưng hiện giờ ta đã sinh con. Hắn phải hiểu, ta với hắn tuyệt đối không thể ở cùng nhau. Vậy mà còn dám đến trêu chọc ta, không phải là hắn không cam lòng sao, ít nhất là làm vậy khiến hắn vui vẻ."
Nói đến đây, lại do dự, tự lẩm bẩm:
"Có phải ta nghĩ xấu cho người ta rồi không."
Kim Thúy không tán đồng:
"Ta thấy ngài nghĩ vậy không sai, cũng giống như buôn bán vậy, luôn so đo được mất. Thẩm Hướng Nghiêu cảm thấy đã hao phí tinh lực trên người ngài, vậy mà không đạt được kết quả gì, đương nhiên không cam lòng. Thật ra, đại thiếu gia với hắn cũng giống nhau, lúc còn tính toán của hồi môn của ngài, thương nhân bọn họ đều có loại tính tình này."
"......" Ký Mi không nhịn được cười nói:
"Thiên hạ rộn ràng, là vì lợi; thiên hạ nhốn nháo, cũng vì lợi. Đại thiếu gia không trục lợi, chúng ta lấy gì ăn. Tóm lại, đừng để ý tới Thẩm Hướng Nghiêu nữa, cứ lo lắng như vậy, ngược lại sẽ lọt vào kế của hắn."
Kim Thúy gãi gãi đầu, cười nói:
"Ngài nói đúng, ta quá thiếu kiên nhẫn. Ta sẽ hầu hạ ngài rửa mặt, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh."
"Không cần, ngươi ngủ trước đi." Ký Mi đứng dậy đi:
"Ta sẽ nói Nghiễn Trạch là ngươi không thoải mái, hai chúng ta cũng nói chuyện hơi lâu rồi."
Ký Mi trở lại phòng mình, thấy Nghiễn Trạch nằm nghiêng trên giường, con nằm trước mặt hắn, nghe được tiếng nàng trở lại, con cắn ngón tay, khuy chân, mắt to tròn xoe chớp chớp, bỗng nhiên khóc lên.
Lúc này Nghiễn Trạch mới giật mình ngồi dậy, mắt chưa mở đã vội vàng giỗ con:
"Đừng khóc, đừng khóc, mẹ con quay lại ngay......" Nàng nhanh chóng tiến lên ôm con:
"Sao vừa thấy ta liền khóc lên thế."
Nghiễn Trạch thấy thê tử đã trở lại, xoa xoa đôi mắt, thuận miệng nói:
"Đây là đang làm nũng với nàng, ở trước mặt ta chỉ biết ngây ngô cười. Ai, sao nàng đi lâu như vậy?"
"A, Kim Thúy không thoải mái, ta nói chuyện với nàng một lát." Ký Mi nói:
"Lần đầu xa nhà, có chút không thoải mái."
"Thật là, chúng ta đều ổn, người to khỏe nhất lại bị bệnh." Hắn duỗi cái eo:
"Đợi nàng lâu quá, ta đã ngủ được một giấc luôn rồi."
Ký Mi vừa dỗ con, vừa nhìn trượng phu, trong lòng nghĩ mãi, nếu Nghiễn Trạch biết bên ngoài có nam nhân nhớ thương nàng, sẽ có phản ứng gì?! Không phân xanh đỏ đen trắng đánh chửi nàng? Hay là lạnh lùng, ném cho nàng một tờ hưu thư?
Hắn sẽ không vô tình như vậy đâu......
"Nàng nhìn ta làm gì?" Nghiễn Trạch phát hiện ra ánh mắt của thê tử nhìn mình rất kỳ quái.
Ký Mi lắc đầu cười cười:
"Không có gì."
Trong lòng than một tiếng, ai, đi một bước tính một bước vậy, tùy cơ ứng biến.
Đã đi qua hơn nửa khó khăn, ngàn vạn lần không thể để người khác hủy hoại.
Làm thế nào để cho Thẩm Hướng Nghiêu nếm mùi đau khổ, để hắn tránh xa mình ra?
Thật là một vấn đề nan giải.
Lúc này một tay Nghiễn Trạch đặt ở đầu vai nàng, một tay ấn đường nàng:
"Còn nói không có gì, vừa rồi nhìn ta rất kì quái, bây giờ lại nhíu mày, có phải ta lại làm sai chuyện gì không?"
Ký Mi bật cười.
Hắn càng khó hiểu:
"Sao nàng lại cười?"
Nàng lắc đầu, nhưng trong lòng nói, đương nhiên là bởi vì ngươi quá ngoan, chưa gì đã vội vàng nhận sai, khiến ta rất vui.
Edit: Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này. Edit xong từ hôm qua mà hôm nay mới nhớ ra để đăng.