Edit: Vân Uyên
Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Dì Đổng cùng Đổng Hoa Châu mang theo một lượng lớn gia tài, bơ vơ không nơi nương tựa, không còn chỗ để đi, vì thế muốn tìm một nơi để nương náu. Chỉ sợ các nàng quyết tâm ở lại Tiêu gia đến cùng, vậy thì Ký Mi nàng phải tìm một biện pháp để các nàng không thể ở lại đây được nữa.
Mọi tài sản của Đổng gia hiện tại đều ở trên người dì Đổng, mang theo một đứa con không phải do mình sinh ra, tất nhiên đa phần tài sản đều sẽ vào tay con gái và con rể. Các nàng chướng mắt Nghiên Thần vì là con vợ lẽ, huống hồ Nghiên Thần với tỷ muội Chu thị không có quan hệ huyết thống. Hoa Châu gả cho hắn cũng coi như là mang tiền cho "người ngoài". Xem ra, trượng phu mình là lựa chọn tốt nhất cho mẹ con các nàng.
Ký Mi dựa vào lồng ngực hắn, hai người đan tay vào nhau, nàng cười nói:
"Thật ra cũng chẳng có gì phải đau lòng, chàng nói cho thiếp chuyện này tức là chàng tin tưởng thiếp. Thiếp và chàng, phu thê hòa hợp, chắc chắn sẽ không có gì có thể xen vào tình cảm của hai chúng ta."
Nàng lại tiếp tục cổ vũ hắn:
"Thật may vì chính miệng chàng nói cho thiếp biết, nếu thiếp nghe được chuyện này từ miệng người khác, không biết sẽ đau lòng đến mức nào, về sau có chuyện gì xảy ra chàng cũng đều nói với thiếp đúng không?"
"Lần trước bị một bài học như vậy ta đã sợ rồi. Nếu Cửu thúc hoặc ai đó nói cho nàng biết, chắc chắn sẽ thêm mắm dặm muối vào, trước sau gì nàng cũng biết, không bằng ta nói cho nàng càng sớm càng tốt. Có như thế nàng mới không hiểu lầm ta."
Nghiễn Trạch càng nói càng để lộ ra tâm tư của mình:
"Cho nên, người khác có nói gì với nàng đều không đúng, ta nói với nàng mới là sự thật."
Ký Mi bày ra vẻ mặt chân thành tha thiết:
"Được, mặc kệ xảy ra chuyện gì, thiếp chỉ tin lời chàng nói." Ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu:
"Nhưng chàng không được gạt thiếp, chàng gạt thiếp, thiếp lại trở thành một kẻ vừa mù vừa điếc."
"Chắc chắn sẽ không giấu nàng điều gì."
Hắn nhéo má nàng cười nói:
"Vậy nàng thưởng cho ta cái gì đây?"
Nói rồi, đưa môi mình lại gần môi nàng. Từ khi thê tử có thai, nàng tránh không cho hắn thân mật, đến hôn môi cũng trở thành xa xỉ, lúc này hắn tiến sát lại gần môi nàng, cố ý bày ra bộ dáng vô cùng đáng thương, khiến Ký Mi nghiêng đầu cười nhẹ, sau một lát nàng ngẩng đầu lên hôn hắn.
Nghiễn Trạch cảm thấy không đủ, lấy tay xoa nắn bộ ngực nàng. Ký mi vội ngăn hắn lại, nhìn hắn lắc đầu:
"Không được....."
Hắn thở dài, nằm ra giường, đưa tay lên che mặt, một lúc lâu không nói chuyện.
Nàng lại gần, chọc chọc ngón tay hắn, khó hiểu nói:
"Thấy chàng phải vất vả nhịn như vậy ta cũng khó chịu, nhà chúng ta không thiếu nha hoàn, chàng thích ai, để ta giúp chàng..........."
Không đợi nàng nói xong, vẻ mặt trượng phu đã trở nên thống khổ:
"Nàng đừng giúp ta, lỡ như ta lại làm ra chuyện như lần đó với Nhạn Oái, ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất. Lần đó nàng còn rất đau lòng, lần này nàng lại đang mang thai, lỡ như không giữ được ta sẽ bị đánh chết mất."
Nàng sửng sốt, lập tức cười phá lên ôm lấy hắn nói:
"Làm khó cho chàng rồi, tướng công của ta thật tốt." Nghiễn Trạch ôm nàng, hắn nhìn khuôn mặt nàng, cười tủm tỉm nói:
"Ta hứa với nàng, sẽ bảo vệ nàng bình an hạ sinh hài tử."
Nàng nhíu mày lại:
"Thiếp sợ...... thai này không phải con trai, người lớn sẽ oán trách ta......" Đặc biệt là mẹ chồng nàng, bà ấy đối xử tốt với nàng cũng vì cái thai trong bụng, nếu không thể làm bà ấy vừa lòng, nàng sợ mọi đãi ngộ tốt như hiện tại sẽ không còn, điều quan trọng nhất chính là, Đổng Hoa Châu kia, còn đang chờ cưới vào cửa, lúc đấy áp lực còn lớn hơn nữa."
"Ai, đừng nói như vậy, nàng yên tâm đi." Nghiễn Trạch nói:
"Nàng đã quên rồi sao, lão thái thái cũng không sinh được con trai, đâu có ai oán trách người đâu, kẻ nào oán trách nàng là kẻ đó chán sống, trách nàng không sinh được con trai chẳng khác nào đang trách thầm lão thái thái."
"......" Nàng nói:
"Bên ngoài không nói ra, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ nghĩ vậy......"
Hắn ôm nàng cười nói:
"Đại thiếu nãi nãi của ta ơi, trong lòng người khác nghĩ thế nào nàng cũng bận tâm. Nàng bận tâm đến suy nghĩ của ta ta còn hiểu được, nhưng nàng bận tâm đến suy nghĩ của người khác làm gì?"
Ký Mi " ngượng ngùng " đảo mắt, chui vào trong lồng ngực hắn. Một lát sau, nàng chần chờ, nói:
"Hôm nay chàng cự tuyệt mẫu thân, chàng nghĩ các nàng sẽ vứt bỏ suy nghĩ ấy sao? Thật ra thiếp không sợ lúc đó chàng đồng ý cưới, chỉ sợ trong thời gian ở đây các nàng sẽ từ từ tìm cơ hội ép chàng phải cưới thì làm sao bây giờ?"
"Tìm cơ hội?" Nghiễn Trạch rất tự tin nói:
"Ta suốt ngày bận việc ở bên ngoài, có thời gian đâu mà dây dưa với đám người đó. Từ hôm nay trở đi, bất cứ khi nào mẫu thân nhắc đến "Hoa Châu" ta liền xoay người bỏ đi. Chờ thêm một năm nữa ta sẽ giúp nàng ta tìm nhà chồng, lúc đó có thể đuổi nàng ta đi rồi."
Nàng hôn nhẹ vào chóp mũi hắn:
"Được, chúng ta không để ý tới các nàng nữa."
—
Khoảng hơn mười ngày sau, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra, Chu thị tựa như quên hết mọi chuyện, không còn đề cập đến chuyện cưới bình thê nữa. Nghiễn Trạch biết mẫu thân đang biết khó mà lui, nhưng lâu lâu thê tử vẫn nhắc hắn phải cẩn thận, nên Nghiễn Trạch không dám thiếu cảnh giác, luôn tránh mặt dì Đổng và Đổng Hoa Châu, đến bóng dáng hắn hai người kia cũng không thấy được.
Ký Mi giả vờ câm điếc, chuyện gì cũng không biết. Ngày hôm nay, Ký Mi chăm chỉ tập viết, được một lúc thì cảm thấy mỏi vai, bảo Kim Thúy xoa bóp vai giúp nàng, chủ tớ hai người vừa làm vừa nói chuyện. Lúc này, tiểu nha hoàn vén mành tiến vào nói:
"Đại thiếu nãi nãi, Đổng cô nương tới."
Ký Mi còn chưa kịp nói lời nào, Kim Thúy đã "a" lên một tiếng trước, sắn tay áo giận giữ nói:
"Hôm trước nàng ta đã tới một lần rồi, đúng là không gặp không chịu được mà!"
Ký Mi nói:
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
"Cứ gặp mặt trước đã, xem nàng muốn nói chuyện gì."
Ký Mi cũng lờ mờ đoán được, nàng ta không ngại xây dựng mối quan hệ tỷ muội thân thiết, vì dù sao hai người cũng chuẩn bị hầu chung một chồng.
Nếu Đổng Hoa Châu là con vợ lẽ mồ côi không nơi nương tựa, Ký Mi sẽ cảm thấy nàng thật đáng thương, chấp nhận thu nàng làm thiếp thất, để nàng ta giúp nàng san sẻ gánh nặng hầu hạ phu quân. Nhưng Đổng Hoa Châu hiện tại là một kẻ khiêu chiến với địa vị vợ cả của nàng, khiêu chiến với vị trí con vợ cả của con nàng, cho nên không thể giữ lại nàng ta, tuyệt đối không cho nàng bước chân vào cửa Tiêu gia.
Đang nghĩ ngợi thì Đổng Hoa Châu đã vào cửa, nàng ta đứng bên nha hoàn đợi nàng lên tiếng. Ký Mi chú ý đến ba tấc kim liên nàng ta để lộ dưới chân váy, bất giác cảm khái, thời cơ so thực lực đã đến, đây là lúc rất quan trọng, nếu như Đổng Hoa Châu đến đây sớm hơn nửa năm thì có lẽ Nghiễn Trạch đã lập tức đón nàng ta vào cửa rồi.
"Tẩu tử......" Hoa Châu gọi nàng một tiếng, lộ ra ý cười thẹn thùng:
"Hôm trước tới thăm tẩu, nhưng nha hoàn nói tẩu đang không thoải mái. Ta không yên lòng, hôm nay lại tới thăm lần nữa, không biết có quấy rầy hay không."
Ký Mi cười khổ nói:
"Nữ nhân sinh con vốn rất cực khổ, lúc này mới là giai đoạn đầu thai kì, vài ngày ta lại cảm thấy khó chịu một chút, nghe nói càng về sau càng vất vả, hôm nay vẫn còn khỏe, không chừng ngày mai lại đau đớn."
"Xem ra hôm nay ta tới đúng lúc." Hoa Châu khẽ cười nói, cùng lúc đó cũng đánh giá trên dưới Lục Ký Mi. Thấy trên người nàng có một cái thảm che khuất chân, nghe người ta nói nàng không bó chân, thật muốn nhìn thử xem sao.
Ký Mi lại cười nói:
"Biểu muội tới thăm, ta vừa mới tỉnh ngủ, nếu muội đến sớm hơn, có khi không gặp được ta. Muội muội lần này tới, có chuyện gì sao?"
Hoa Châu nói:
"Không có chuyện gì lớn. Chỉ là từ hôm ta đến đây tới nay, hiếm khi có thể nhìn thấy biểu tẩu, lần trước có gặp một lần, nhưng lại là lúc tâm trạng rối loạn, cũng chưa nói với tẩu được câu nào. Mẹ ta nói tẩu là biểu tẩu của ta, không thể để quan hệ xa cách như vậy. Ta vẫn luôn muốn đến thăm tẩu, nhưng chưa lần nào gặp được. Hôm nay có thể ngồi gần nói chuyện với tẩu như vậy, mới phát hiện tẩu trong lời nói của mọi người với tẩu ngoài đời khác xa nhau, nhan sắc này là thần tiên hạ phàm chứ đâu phải người thường, tẩu thật xinh đẹp khiến ta xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố nào đó mà chui xuống."
"Ta đã gả chồng, lại đang mang thai, sao có thể như lời muội nói được."
Ký Mi thở dài:
"Ai, nữ nhân gả đi rồi thì còn gì đâu chứ. Phải vất vả cả đời vì trượng phu, con cái."
Hoa Châu chuyển hướng câu chuyện lên trên người biểu ca:
"Muội nghe nói biểu ca đối xử với tẩu rất tốt, tẩu nói gì nghe nấy, biểu tẩu vất vả ở chỗ nào chứ? Ai, nếu ta có thể tìm được người giống như biểu ca thì tốt quá rồi, đời nữ nhân có thể tìm được một trượng phu vừa ý, so với lên trời còn khó hơn, biểu tẩu thật có phúc."
Ký Mi khoát tay:
"Có phúc cái gì! Ở đây không biết có bao nhiêu nữ nhân không biết xấu hổ đang chờ bò lên giường biểu ca muội, mấy kẻ đó đều là thứ đê tiện, hôm nay muội cho phép các nàng làm ấm giường chủ tử, ngày mai các nàng đã dám mở miệng muốn vàng muốn bạc, ngoài miệng thì nói rất dễ nghe, đặt lời thề son sắt các kiểu, nhưng thật ra bên trong đều là kẻ không biết điều. Loại người khẩu thị tâm phi như vậy đối phó rất mệt."
"Nhưng cũng không thể quơ đũa cả nắm như vậy, luôn có một loại nữ nhân, không cầu điều gì cao sang, chỉ cầu có một nơi nương tựa là đủ."
A, tới rồi sao, Ký Mi nhếch mắt, che miệng cười nói:
"Nếu có thể danh chính ngôn thuận ở lại, thì đời này của nàng ta có nương tựa rồi còn gì. Nếu không thì đang tự mình đào hố chôn mình, làm mấy trò tu hú chiếm tổ, những kẻ như vậy thường thì cuộc sống không được thoải mái đâu. Trước kia, có một nữ nhân ra sức lấy lòng Nghiễn Trạch, miệng thì nói chỉ cần đại thiếu gia cho ta đủ ba bữa cơm là được, kết quả vừa qua mấy ngày nàng ta đã âm mưu phá vỡ quan hệ giữa ta với Nghiễn Trạch, ngươi nói có buồn cười hay không, đúng là kẻ không biết tự lượng sức mình."
Trên mặt Hoa Châu lúc xanh lúc trắng, trong lòng cảm thấy Ký Mi hình như đang nói mình. Nhưng nghĩ lại, một thời gian nữa bụng nàng ta sẽ lộ rõ, biểu ca chắc chắn sẽ không hiểu đạo lí đến mức bỏ nàng để sủng ái một thai phụ đấy chứ, mình còn đang yểu điệu thục nữ, so với Ký Mi, một nữ nhân đang mang thai, chắc chắn trẻ đẹp hơn nhiều.
Nàng nói:
"...... Có thể do những nữ nhân đó thấy biểu tẩu có thai nên mới giúp biểu ca hạ hỏa, vì vậy trở nên thân cận hơn với biểu ca. Tẩu tử đang mang thai, cũng không thể giữ biểu ca bên người mình mãi được."
Ký Mi bật cười:
"Biểu muội không giống như nha đầu chưa lấy chồng chút nào, đến việc hạ hỏa cũng biết. Lúc ta chưa gả chồng, cái gì cũng không biết, muội so với ta thì hiểu biết hơn nhiều."
Hoa Châu đột nhiên thấy nhục nhã vô cùng, cắn môi đứng dậy:
"Biểu tẩu sao có thể chỉ trích ta như vậy, ta vẫn còn là một cô nương trong sạch, không nghe nổi những lời này."
Rõ ràng chính ngươi nói ra trước, còn trách người khác chế nhạo. Ký Mi giữ chặt tay nàng, cười trấn an nói:
"Được được, là ta vô tâm, muội cứ coi như không nghe thấy gì, mọi người đều nói nữ nhân mang thai đầu óc sẽ không còn minh mẫn như trước, cả ngày ta đều lo lắng cho hài tử, có đôi khi không giữ được miệng, nghĩ gì nói đó, không kịp suy nghĩ. Hôm nay muội nghe được gì từ chỗ ta cũng đừng nóng giận."
Cho nên, cho dù là ta chế nhạo ngươi cũng được, chỉ cây dâu mắng cây hòe cũng được, ngươi không được phép tức giận.
Hoa Châu còn có chuyện chưa nói xong, vừa rồi chỉ là khoe khoang một chút, Ký Mi đã giữ tay nàng ở lại, vậy thì cứ ở lại thôi. Nàng ta nhanh chóng ngồi xuống, móc khăn tay ra chấm chấm khóe mắt, khóc nức nở nói:
" Ta chỉ nghe người ta nói, nữ nhân mang thai không tiện nên nam nhân đều muốn nạp thiếp, còn lại, cái gì ta cũng không biết."
Khóc sao, người ngoài thấy sẽ cho rằng ta khi dễ ngươi. Ký Mi cười nói:
"Được, biết muội là cô nương chưa lấy chồng, da mặt mỏng như giấy. Năm đó ta cũng thế này, về sau biểu ca không thích những nữ nhân động một chút đã khóc sướt mướt, nên ta liền sửa tính."
Hoa Châu vừa nghe xong, cho dù trong lòng vẫn đang xúc động, nhưng cố kìm nén âm thanh lại, lấy khăn lau nước mắt, rồi nói:
".......Biểu tẩu, trước kia tẩu có từng nghĩ đến chuyện tìm thêm nữ nhân khác cho biểu ca không? Vừa rồi tẩu cũng đã nói nữ nhân mang thai vất vả, nếu có tỷ muội nào đó vào cửa giúp đỡ hai người, sau này cuộc sống sinh hoạt vợ chồng cũng tốt hơn."
Lời này nói ra, đập vào tai người khác là hai chữ "vào cửa" và "giúp đỡ". Ký Mi nhịn cười, nói:
"Vốn là ta cũng muốn như vậy, nhưng từ khi mang thai, nói thế nào thì biểu ca ngươi vẫn luôn không đồng ý nạp thêm thiếp, cũng không chịu đi tìm nữ nhân khác. Ta rất thắc mắc, hỏi hắn tại sao lại như vậy, hắn nói đây là trách nhiệm của phụ thân, nếu hắn thu nhận thêm nữ nhân khác, đến khi nhi tử trưởng thành, nếu trở thành kẻ ham chơi, hắn làm phụ thân cũng không có lí để răn dạy, vì đến bản thân mình cũng bất chính, làm sao có thể dạy con cháu sống tốt. Hắn làm vậy là để tăng uy tín của bản thân, bản thân mình làm tốt thì mới có thể răn dạy con cháu, hắn sợ sau này không ai nghe lời hắn. Trong lòng hắn bây giờ chỉ có duy nhất một mong muốn là trở thành một người cha tốt."
"......" Hoa Châu nói tiếp:
"Vậy nữ nhân quyến rũ biểu ca mà biểu tẩu nói đến là lúc nào?"
"A, chuyện đó là trước khi ta có thai." Ký Mi cười khanh khách nói:
"Từ khi ta hoài thai hài tử, biểu ca muội như thay đổi thành một người khác. Ngẫm lại thì đúng thật, nam nhân trước khi cưới vợ, có con rất mê chơi, nhưng một khi đã làm phụ thân, thì lại trở thành con người khác hắn trước đó, chỉ làm những chuyện đứng đắn."
"...... Nhưng nam nhân, tam thê tứ thiếp không phải là chuyện bình thường sao, trưởng bối trong nhà cũng thê thiếp thành đàn, cũng không có con cháu nào không tôn trọng họ. Biểu ca nghĩ nhiều quá rồi."
Ký Mi nói:
"Đâu có ai tam thê tứ thiếp đâu, đều là một vợ một chồng. Huống chi, lão gia tử nạp thiếp là do lão thái thái không sinh con trai. Lão gia nạp thiếp, bởi vì lúc ngài còn trẻ ngài là người ngay thẳng, đàng hoàng. Không giống Nghiễn Trạch trước khi thành hôn ăn chơi trác táng. Biểu ca ngươi hiện giờ đã thay đổi hoàn toàn, hôm qua còn nói, ai cũng đừng hòng chặn đường trở thành người tốt của hắn."
Hoa Châu xấu hổ nói:
"Nhưng mà..... thái thái vẫn luôn cảm thấy nhiều con, nhiều cháu thì nhiều phúc, sợ là không cho phép biểu ca làm như vậy. Ta nghe nói, thái thái tự tìm bình thê cho biểu ca.........Hình như là chọn ta, nên hôm nay ta tới đây là muốn tìm biểu tẩu thương lượng chuyện này, tuy rằng chuyện hôn nhân đại sự của nữ nhi là do cha mẹ làm chủ, nhưng cả hai chúng ta đều là thân thích hai bên, có một vài lời không thể nói trước mặt trưởng bối. Tẩu thấy thế nào?"
Nói xong, cố gắng quan sát biểu tình của Ký Mi.
"......" Biểu hiện này của ngươi đúng là quá lộ liễu
Thấy Ký Mi ngây người, Hoa Châu cuối cùng cũng muốn nói rõ ra mục đích của mình, lau nước mắt nói:
"Biểu tẩu, lời vừa rồi ta nói, ta hiểu tâm trạng của tẩu, nhưng..... nhưng....... có một số việc không phải ta muốn là được, ta không muốn làm khó tẩu và biểu ca nhưng ta thật sự không còn nhà để về, chỉ cầu xin tẩu và biểu ca đồng ý giữ ta lại...........Ta đảm bảo cái gì cũng không cần, không cầu gì cao sang, biểu ca vĩnh viễn là của tẩu, tẩu vĩnh viễn là thiếu nãi nãi, ta làm trâu làm ngựa.........chỉ cần một nơi để nương tựa thôi......ô........ô"
Mới mắng xong đã không biết xấu hổ, mà còn dùng cách này. Nếu nàng không ý, chắc chắn sẽ lập tức chạy đến chỗ mẹ chồng nàng cáo trạng, lại thêm phiền toái. Nếu nàng vừa đánh vừa mắng Hoa Châu, không chừng sẽ làm vừa lòng mẹ chồng nàng, lúc đó sẽ mang một thân thương tích đi rêu rao khắp nơi khóc lóc kể lể.
"Đừng...... Muội đừng nói nữa.......bụng ta đau........" Ký Mi che bụng lại đau khổ rên rỉ:
"Người đâu.........người đâu............"
Kim Thúy ở bên ngoài nghe bên trong có tiếng gọi, nhanh chóng chạy vào, đỡ lấy Ký Mi lớn tiếng nói:
"Ngài làm sao vậy?"
Hoa Châu không dự đoán được Lục Ký Mi sẽ như vậy, vội lớn tiếng thanh minh cho mình:
"Ta không đụng vào tẩu tử......"
Vẻ mặt Ký Mi "đau khổ" nói:
"Muội ấy không đụng vào ta...... Là ta...... Là ta......"
Hoa Châu thở dài nhẹ nhõm một hơi, có vài phần mừng thầm, nàng thừa nhận là nàng có suy nghĩ độc ác, chỉ mong Lục Ký Mi mau chóng bị sảy thai luôn càng tốt. Không nghĩ tới Lục Ký Mi tiếp tục nói:
"Là ta...... Là ta ngửi được mùi hương trên người Hoa Châu...... Bụng bắt đầu đau......"
Hoa Châu lập tức hốt hoảng, ngạc nhiên ngửi ngửi cổ áo mình:
"Biểu tẩu, tẩu không thể vu oan cho ta, mùi hương trên người ta là huân hương, không hề trộn lẫn thứ khác."
Kim Thúy không nghe nàng ta giải thích, quay sang trách:
"Ai nha, vị tiểu thư này, trong nhà có người chết còn dám phun mùi hương như vậy lên người, chắc chắn có gì kì quái. Ngươi không được đi, thiếu nãi nãi nhà ta có mệnh hệ gì ngươi đừng hòng thoát tội."
Hoa Châu cắn môi, lùi đến cửa, nhìn ánh mắt đau khổ của Lục Ký Mi, lập tức xoay người bỏ chạy.
Đợi nàng đi xa rồi, Ký Mi ngồi dậy từ trong ngực Kim Thúy, chán ghét trừng mắt ra ngoài cửa sổ:
"Xem nàng còn dám đến đây nữa hay không."