Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 181: Hoàng triều Khánh điển • Yêu ma kế (nhị)



“Hộ giá ────” Trên quảng trường đã loạn thành một đoàn, đèn màu bảy sắc phảng phất mưa hoa bay đầy trời, phiêu nhiên rơi xuống từ khoảng không rồi vỡ tan trên nền đất.

Nam tử một thân y sam xích sắc, hắc sa che mặt, không chút lưu tình vung kiếm đâm tới quân vương trên ngọc tọa.(xích sắc: màu đỏ)

Lăng Tiêu thất kinh, Thất Sắc Thiên Đường đột nhiên xuất hiện, đây là điều mà hắn không thể ngờ tới.

Không trung bị sắc đỏ nhuộm đẫm, độc khí trong đèn màu lan tràn khắp nơi khiến người ta hít thở không thông.

Tuyết y nam tử khẽ lật cổ tay, tất cả đèn màu đều nổ tung, bị ngọn lửa đốt thành tro bụi. Minh Tà xoay người, chỉ thấy Vô Nhai Tập Phong không biết từ khi nào đã xuất hiện, ghé sát bên tai Hách Liên Cô Tuyết nói vài câu rồi ẩn mình vào trong độc khí biến mất.

Hắc sa thoáng lay động, hồng đồng cùng tử mâu nhìn nhau chốc lát, tựa hồ đã sáng tỏ tâm tư của đối phương.

Đột nhiên, thừa dịp Minh Tà đang tiêu diệt sát thủ, Hách Liên Cô Tuyết khẽ điểm mũi chân, phi thân nhảy lên đài cao. Thân ảnh yêu hồng mị hoặc tà mỹ, tản mát sắc thái yêu diễm thị huyết trong đêm tối.

Xích sam nam tử giống như đã giết đến đỏ mắt, đám hộ vệ tiến lên ngăn cản đều ngã vào trong vũng máu chết thảm. Thân kiếm sắc bén đột nhiên tách ra thành mười bảy thanh lợi kiếm, tạo nên một cái bẫy vô pháp trốn tránh, nhằm hướng Đông Phương Tuyệt đang thân trúng kịch độc tung một kích trí mạng !

“Bệ hạ ────”“Phụ hoàng ────” Lúc này, Lam Vân và hoàng triều Thất Vệđã trúng độc, không cách nào động thân. Chỉ cần xích sam nam tử tiếp cận thêm vài bước, Đông Phương Tuyệt nhất định sẽ gặp nguy hiểm !

Minh Tà khẽ búng tay, dược hoàn giải độc nháy mắt rơi vào miệng Lam Vân. Thân ảnh tuyết bạch như phiêu tuyết, tiêu sái nhẹ nhàng.

“Phụ hoàng của ta, hắn ────” Lam Vân vui mừng đến mức sắp phát khóc, thâm tình nhìn tuyết y nam tử đứng trước mặt nàng, nỗi xúc động trào dâng trong lòng vô pháp diễn tả.

“Yên tâm, hắn không có việc gì.” Thanh âm du dương trầm thấp trấn định, vẫn đạm mạc thản nhiên như trước, tựa hồ tràng giết chóc hỗn loạn đang diễn ra trước mắt nam nhân này bất quá chỉ là một vở kịch nhàm chán mà thôi.

“Phụ hoàng cẩn thận ────” Lam Vân kinh hô ra tiếng.

Đám sát thủ ẩn trong bóng tối đột nhiên xông ra, cùng xích sam nam tử lao tới ám sát Đông Phương Tuyệt !

Ngay lúc chỉ mành treo chuông, thân ảnh hỏa hồng phảng phất liệt diễm nháy mắt bùng cháy. Cô Tuyết khẽ chuyển tay, hồng mang ngưng tụ thành một chùm sáng thiêu đốt tất cả binh khí công kích đến Đông Phương Tuyệt.

Đông Phương Tuyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hồng y nam tử xuất thủ bảo hộ hắn, đáy mắt tràn đầy tình tự phức tạp khó có thể nói rõ.

Lần thứ hai. . .

Yêu nghiệt đã khiến tâm hắn dao động kia lần thứ hai không chút chần chờ ra tay cứu hắn.

Người này rốt cuộc là vì cái gì ?

Ngân phát tán loạn rủ xuống, hồng y nam tử tung một chưởng đánh về phía chiếc bàn ngọc trước vương tọa. Chỉ nghe một tiếng ‘Rắc ────” vỡ tan, tất cảám khí giấu dưới bàn đều bị chưởng phong phá hủy !

Đông Phương Tuyệt kinh hãi, không ngờ nơi đó lại ẩn giấu ám khí có thể tùy thời đẩy hắn vào chỗ chết !

Sát thủ không cam tâm chịu thất bại, tiếp tục nhằm hướng đế vương lao tới, định liều mình tung một kích cuối cùng !

Hồng mâu mị hoặc khẽ nhướn, Cô Tuyết mỉm cười nhàn nhạt, không tránh không né. Đáy mắt lưu chuyển dị sắc yêu diễm câu nhân.

Ngay khi mũi kiếm sắc bén sắp sửa xuyên qua ***g ngực Đông Phương Tuyệt, hồng y nam tử chợt đẩy mạnh đế vương sang một bên. Mũi kiếm thẳng tắp đâm vào vai phải của Hách Liên Cô Tuyết.

Cô Tuyết tựa hồ không có nửa điểm động dung, dù cho dòng máu đỏ sẫm trào ra từ vết thương trên vai chậm rãi nhỏ xuống nền đất, hắn cũng không bận tâm. Hào quang xoay chuyển trong mắt càng lúc càng trở nên lãnh liệt.

Song vào lúc này, một đạo tử quang yêu dã tựa liệt thú hung hãn xuyên qua thân kiếm. Sát khí độc lãnh bao phủ màn đêm, vây quanh toàn thân hồng y nam tử.

Lam Vân nhất thời hoảng sợ vạn phần.

Đúng lúc tên sát thủ đâm trúng hồng y nam tử, khí tức của Minh Tà bỗng chốc biến hóa khiến lòng nàng dấy lên nỗi sợ hãi chưa bao giờ có.

Thánh Tuyết thành chủ luôn ung dung trấn định chợt tản ra sát khí nồng đậm trải rộng khắp toàn thân làm cho Lam Vân có cảm giác giống như lọt vào vòng ôm của một đầu liệt thú tàn bạo ngoan độc. Bên dưới vẻ ngoài phong hoa tuyệt đại tựa trích tiên kia không ngờ lại cất giấu một trái tim hung ác tàn nhẫn đến thế.

Một khắc ấy, Minh Tà tung ra một chưởng đánh tan toàn bộ cốt cách của tên sát thủ !

Khi hắn thiếu chút nữa không thể khống chế chính mình muốn hung hăng dạy dỗ yêu nghiệt không biết chừng mực kia, chẳng ngờ Đông Phương Tuyệt đã nhanh tay phất áo, vội vàng đem hồng y nam tử kéo đến trước mặt, khẩn trương giúp Cô Tuyết cầm máu.

Cảnh tượng thân mật giữa hai người hoàn toàn rơi vào trong mắt tuyết y nam tử, hắc sa che mặt không gió tự động, yêu mâu lấp lóe u sắc thâm trầm. Tử mang âm độc bất tri bất giác ngưng tụ trong lòng bàn tay của Minh Tà, chỉ hận không thể xuyên thủng ***g ngực Đông Phương Tuyệt ngay lập tức.(kinzie3012.wordpress.com)

Cô Tuyết đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo từ sau lưng chậm rãi xâm nhập vào da thịt, cơn phẫn nộ giống như hóa thành thực chất không ngừng đè ép ***g ngực hắn, nhưng nụ cười bên khóe môi vẫn không giảm, thần bí khó lường.

Xem ra lần này hắn đã động đến điểm mấu chốt của yêu tinh kia. . .

Đáy mắt Đông Phương Tuyệt dần tràn ngập tình ý nóng bỏng, chăm chú nhìn nam tử hồng y bạch phát, kiếm mâu u ám lóe lên ý vị sâu xa.

Cô Tuyết dùng phương thức xảo diệu né tránh quân vương đụng chạm, bàn tay chắp sau lưng lấy góc độ mà người ngoài không thể nhìn ra hung hăng niết cổ tay Minh Tà, cố gắng áp chế lực lượng hủy diệt bên trong tử mang đang rục rịch bạo phát !

Nếu lúc này Minh Tà xúc động làm ra chuyện gì, hậu quả nhất định sẽ không cách nào lường được. . .

Minh Tà cảm thụ bàn tay đang siết chặt, khí tức chậm rãi khôi phục an tĩnh, nhưng tử mâu vẫn tràn ngập huyết sắc như trước ──── Ta biết mà, yêu nghiệt ngươi rõ ràng là cố ý !

Cố ý thụ thương, cố ý khiến Đông Phương Tuyệt cảm kích, sau đó. . .

Hoặc mâu băng hồng ngả ngớn chớp động, “Độc trong người bệ hạ đã thanh trừ rồi sao ?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy chung quanh quảng trường bỗng nhiên xuất hiện mấy vạn danh sĩ binh cùng hộ vệ. Tất cả đều mang giáp trụ nghiêm cẩn, tựa như ngọn núi nguy nga không gì địch nổi sừng sững trong đêm. Bọn hắn giương cao cung tiễn, kiếm thương đao kích toàn bộ chỉ vào đám sát thủ của Thất Sắc Thiên Đường đã bị chế trụ !

Trên quảng trường, văn võ bá quan và võ lâm nhân sĩ kinh hãi không thôi. Mấy vạn danh binh sĩ bao vây bốn phía, mỗi người đều tràn trề tinh thần, là binh tướng từng trải qua trăm ngàn trận chiến đẫm máu. Cảnh tượng rung động trước mắt chấn nhiếp tâm thần chúng nhân.

Đông Phương Tuyệt chắp tay mà đứng, khôi phục phong tư của vị quân chủ tôn quý, chẳng hề có một tia dấu hiệu trúng độc !

“Phụ hoàng ────” Lam Vân vội vã chạy qua, nhìn vẻ mặt tuấn lãng hồng hào của Đông Phương Tuyệt, biểu tình mơ hồ khó hiểu, “Độc của phụ hoàng, thế nào lại. . .”

Ánh mắt Đông Phương Tuyệt lạnh lẽo, “Ngươi cho rằng trẫm thật sự trúng độc hay sao ?”

Đám sát thủ đều không thể tin tưởng !

Nguyên lai bộ dáng trúng độc của Đông Phương Tuyệt chỉ là ngụy trang! Mục đích chân chính là vì khiến Thất Sắc Thiên Đường dần lơi lỏng cảnh giác, dụ dỗ bọn hắn thi hành kế hoạch ám sát, sau đó một lưới bắt trọn !!

Ánh mắt Minh Tà phiếm vẻ u lãnh: nguyên lai Đông Phương Tuyệt sớm đã có chuẩn bị, nếu vừa rồi tùy tiện động thủ chỉ e khó mà thu thập tàn cục.

Vị đế vương này quả thật không phải nhân vật đơn giản.

Đông Phương Tuyệt hừ lạnh một tiếng, thanh âm cương liệt khí phách vang lên, “Phản đảng đảo loạn triều cương, tội không thể tha! Hôm nay trẫm nhất định phải xử lý nghiêm khắc việc này !”

Lăng Tiêu mắt thấy Đông Phương Tuyệt không có ý trừng phạt Hách Liên Cô Tuyết, lập tức nhìn về phía xích sam nam tử đã trọng thương, lạnh lùng mở miệng, “Nói! Phong Lưu Ảnh ở nơi nào ?”

Xích sam nam tử ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, đôi mắt bỗng chốc trợn to, tràn đầy khiếp sợ !

Lăng Tiêu tựa hồ cảm thấy ánh mắt của xích sam nam tử có chút không đúng, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác bất an.

Xích sam nam tử phẫn nộ phun ra một búng máu bầm, thần sắc lộ vẻ xem thường, nhìn Lăng Tiêu cả giận nói, “Uổng cho ngươi là đặc sứ của Thất Sắc Thiên Đường, không ngờ lại bán đứng chúng ta !”

Đám đông xôn xao.

Lăng Tiêu tức giận, “Ngươi nói cái gì ?!”

Xích sam nam tử cười lạnh, “Huynh đệ chúng ta vào sinh ra tử đã lâu, không nghĩ tới hôm nay phải thua trên tay tên phản đồ nhà ngươi !”

Đông Phương Tuyệt đột nhiên nhìn về phía Lăng Tiêu còn đang ngơ ngẩn không biết làm sao, ánh mắt tràn ngập băng sương.

Thình lình bị tố cáo khiến gương mặt Lăng Tiêu nhất thời cứng đờ, “Đừng hòng vu hãm lão phu, ta sao có thể dính líu đến đám phản đảng các ngươi ?!”

Xích sam nam tử lộ ra biểu tình phẫn nộ tột đỉnh, “Nếu không phải ngươi phản bội, kế hoạch của chủ thượng đã thành công! Uổng cho ngươi ở bên chủ thượng nhiều năm, hiện giờ lại làm ra loại chuyện bội bạc bất nghĩa như vậy! Xích Phong ta dù có chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi !”

Dứt lời, Xích Phong ngưng tụ chút khí lực cuối cùng, căn bản không để ý đến sự uy hiếp của đám cung tiễn thủ quanh mình, nhằm hướng Lăng Tiêu đánh tới !

Lăng Tiêu bị biến cố đột ngột xảy ra dọa cho không biết phải làm thế nào, hắn thậm chí còn không thể giải thích. Tâm trí một mảnh bối rối, chỉ có thể ra sức chống cự sát khí của Xích Phong.

“Bệ hạ, cựu thần trung tâm như một với triều đình, tuyệt không mang ý xấu, mong bệ hạ đừng nghe những lời gièm pha của đám tiểu nhân kia !”

Đông Phương Tuyệt thở dài một tiếng, hai hàng mi nhíu chặt. Hắn không ngăn cản cũng không có ý tứ nghe theo, dường như đang suy tư điều gì.

Bỗng nhiên, Minh Tà ngầm trở tay, tử quang yêu dã nháy mắt cắt ngang qua cánh tay Lăng Tiêu. Tay áo tức thì bị xé rách, một cánh tay đã chuyển sang màu xanh liền bại lộ trong mắt mọi người !

Thất thải mê sa !

Thất thải mê sa gặp máu sẽ biến thành màu xanh lục, mà tay của Lăng Tiêu lại mang dấu hiệu y như vậy !

“Ngươi còn ngụy biện !” Xích Phong nhìn chằm chằm vào cánh tay màu xanh trước mắt, lửa giận ngùn ngụt. Hắn xốc tay áo của mình lên, lộ ra một cánh tay có màu sắc giống hệt với Lăng Tiêu !

“Ngươi đã nuốt Thất thải mê sa còn dám phản bội Thất Sắc Thiên Đường, ngươi sẽ không được chết tử tế !”

Lăng Tiêu nhất thời bối rối, “Không, đây không phải cánh tay của ta, không phải! Không phải !”

Tay hắn tại sao lại biến thành màu xanh? Vì cái gì hắn không có nửa điểm cảm giác? Vì cái gì ?

Cô Tuyết lãnh mị nhếch môi, thấy thời cơ thích hợp liền dùng chưởng phong cách không thu Long Thiền Trượng vào tay. Hồng mâu lưu chuyển yêu sắc mị nhân.

“Chư vị thỉnh xem !”

Long đầu phía trên Long Thiền Trượng ầm ầm vỡ vụn, bên trong không ngờ lại lộ ra một khối lệnh bài lấp lánh quang hoa bảy màu, rực rỡ sinh huy.

Xích Phong kinh ngạc nhìn lệnh bài, đôi môi run rẩy, “Khiếu Nguyên Lệnh !”

Là lệnh bài độc hữu của đặc sứ Thất Sắc Thiên Đường, Khiếu Nguyên Lệnh truyền đạt tin tức của chủ thượng !

Ánh mắt Xích Phong càng thêm âm tàn, “Ngươi không xứng có được Khiếu Nguyên Lệnh !”

Nhưng Xích Phong đã bị thương nặng vô pháp địch lại Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu lúc này tâm thần đại loạn, tung một chưởng muốn đánh nát mệnh mạch của Xích Phong. Đúng lúc đó, Minh Tà khẽ điểm mũi chân, một phen chế trụ cổ tay Lăng Tiêu, hung hăng ném hắn ngã lăn trên mặt đất !

Tuyết y nam tử thản nhiên nói, “Lăng môn chủ không cần phải vội vàng giết người diệt khẩu như vậy a.”

“Các ngươi. . . Các ngươi. . .” Lăng Tiêu phun ra một búng máu, trong mắt tràn đầy phẫn hận, nhưng đã hết đường biện bạch !

“Các ngươi liên hợp hãm hại lão phu !”

“Lăng Tiêu !” Đông Phương Tuyệt lạnh lùng nheo mắt. Hiện giờ Thất thải mê sa và Khiếu Nguyên Lệnh đã bày ra trước mắt, hơn nữa còn có sát thủ Thất Sắc Thiên Đường làm chứng, tất cả đều khiến đế vương căm hận thấu xương !

Đông Phương Tuyệt không khỏi nhớ đến lời mà Lăng Tiêu nói với hắn trong thư phòng đêm hôm đó: muốn vào lễ Khánh điển chỉ ra âm mưu của Hách Liên Cô Tuyết trước mặt mọi người.

Đông Phương Tuyệt lại nghĩ tới hồng y nam tử từng nhắc nhở hắn: vì sao đến hôm nay Lăng Tiêu mới vu hãm Hách Liên Cô Tuyết mưu đồ phản loạn ?

Song sự thật biến đổi khó lường, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của đế vương, xem ra những việc này đều là một phần trong kế hoạch mà Lăng Tiêu âm thầm thi hành !

Lăng Tiêu vốn được hắn xem như thân tín, thân là một trong những người đứng đầu tứ đại gia tộc, nay lại dính líu không rõ với phản đảng, làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo đến vậy. Sự tình liên tiếp xảy ra khiến Đông Phương Tuyệt không cách nào ẩn nhẫn lửa giận.

“Trẫm đã tín nhiệm ngươi như thế, không ngờ ngươi cư nhiên dám cấu kết với phản đảng, liên hợp đối phó với trẫm! Không chỉ vậy, ngươi còn hãm hại Thần Nguyệt cung chủ, tội không thể tha !”

Trong đầu Đông Phương Tuyệt chợt hiện lên cảnh tượng thân ảnh yêu hồng thay hắn nhận một kiếm kia, cõi lòng tràn ngập hối hận pha lẫn thương tiếc, nỗi oán hận với Lăng Tiêu lại tăng thêm vài phần !

Tiếng cười to đầy châm chọc vang đến tận chân trời, “Ta rốt cuộc đã hiểu, ngươi !” Lăng Tiêu chỉ về phía Minh Tà, sau đó lại chỉ Hách Liên Cô Tuyết, “Còn có ngươi! Các ngươi đều là người của Thất Sắc Thiên Đường! Hai người các ngươi mới là kẻ chân chính đứng sau màn !”

Lăng Tiêu bất chợt tỉnh ngộ, “Các ngươi trước hợp lại lợi dụng lão phu, sau đó còn dùng thủ đoạn ti tiện như vậy để diệt trừ lão phu! Vu hãm cho Lăng Tiêu ta tội bất nghĩa! Các ngươi chính là hai tên yêu ma tàn nhẫn ngoan độc đến cực điểm !”

“Câm miệng !” Đông Phương Tuyệt tức giận quát, vừa rồi hắn tận mắt chứng kiến Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết đối kháng với Thất Sắc Thiên Đường, tuyệt không giả dối !

Từ trước đến nay Đông Phương Tuyệt chỉ tin tưởng sự thật, không nghe những lời vô căn cứ.

“Giết sạch đám phản đảng này cho trẫm !”

“Khoan đã !” Minh Tà chợt đưa tay ngăn cản, ngữ khí như trước không chút gợn sóng dao động, “Hiện giờ Phong Lưu Ảnh vẫn chưa rõ tung tích, nên tạm thời bắt giam bọn chúng để bức cung. Nếu bọn chúng khăng khăng không khai ra nơi hạ lạc của Phong Lưu Ảnh, đến lúc đó lại giết cũng không muộn.”

Đông Phương Tuyệt thoáng hít một hơi, tán thành ý Minh Tà. Hắn quay sang nhìn Lăng Tiêu, lạnh lùng hỏi, “Lăng Tiêu, chỉ cần ngươi tiết lộ tung tích của Phong Lưu Ảnh, trẫm có thể miễn cho ngươi tội chết!”

Dục gia chi tội hà hoạn vô từ*? Khuôn mặt Lăng Tiêu nháy mắt như già đi cả chục tuổi, con ngươi đảo qua Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết, trong lòng tràn ngập bi thương, không khỏi cười khổ tự giễu.

Từ người làm chứng bỗng chốc biến thành tội nhân, vận mệch nghịch chuyển nhanh chóng làm cho Lăng Tiêu rốt cuộc minh bạch: chính mình chung quy cũng không thoát khỏi kết cục bị kẻ khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.

“Bệ hạ, cựu thần có một lời thật tâm sau cùng muốn nói, bệ hạ nhất định phải đề phòng hai tên yêu nhân kia !” Dứt lời, hắn nắm chặt kiếm, giương cao tay, nhìn lên bầu trời.

Cô Tuyết lạnh lùng nheo mắt, căn bản không để cho Lăng Tiêu có nửa phần cơ hội dao động quân tâm, thần tình lãnh khốc mà tràn ngập dứt khoát, “Hắn muốn thí quân !” (thí quân: hành thích vua)

Hộ vệ tuy rằng không biết Lăng Tiêu muốn làm ra hành động gì, nhưng bọn hắn nghe được rất rõ lời cảnh cáo của Hách Liên Cô Tuyết !

“Vút vút vút ────” Vô số mũi tên sắc bén bắn tới Lăng Tiêu, xuyên thủng ***g ngực hắn !

Nụ cười của Lăng Tiêu đọng lại trên mặt, hắn vô lực ngã xuống đất. Lợi tiễn xuyên tâm, huyết nhục mơ hồ, trong mắt còn chứa đầy tiếu ý châm chọc bản thân.

Nhãn mâu băng hồng thoáng khép hờ, Cô Tuyết lãnh mị nhếch môi ──── Lăng Tiêu, đây là ngươi gieo gió gặt bão !

Mọi người khe khẽ thở dài, quay đầu không muốn nhìn thi thể bị máu tươi nhuộm đẫm kia thêm một khắc.

Đoạn Lãng và Liễu Phi Yên đều trầm mặc.

Tuyết y nam tử vẫn an tĩnh đứng bên cạnh hồng y nam tử, hắc sa che mặt, không thể nhìn ra biểu tình giờ phút này của hắn.

.

Quảng trường nhanh chóng khôi phục trật tự, thi thể đều được xử lý sạch sẽ, đám sát thủ bị bắt giam. Hoàng triều Khánh điển chẳng mấy chốc đã trở lại tình cảnh náo nhiệt giống như vài canh giờ trước.

Đông Phương Tuyệt đứng dậy, sương lạnh phủ trên gương mặt cương nghị như đao khắc thoáng hòa tan, lộ ra một tia tươi cười. Hắn nâng chén rượu, khóe môi cong lên, “Trẫm, kính Thánh Tuyết thành chủ, Thần Nguyệt cung chủ !”

Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết cũng đáp lễ, ngửa đầu uống cạn.

Pháo hoa nở rộ, gió đêm miên man, hắc sa cùng ngân phát dây dưa đan vào trong gió.

“Vân nhi. . .”

“Phụ hoàng. . .” Lam Vân đứng ở một bên, tầm mắt nóng rực dán chặt vào thân ảnh tuyết y nam tử quyến luyến không rời, tim đập như nổi trống, hai gò má nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng phảng phất bị lửa thiêu. (sắc nữ mà còn đòi dựng chiêu bài thanh thuần ngây thơ)

“Hôm nay nhân dịp Khánh điển, trẫm muốn tuyên bố một kiện hỉ sự với chư vị !” Đông Phương Tuyệt cao giọng nói, thanh âm hùng hậu truyền vào trong tai vạn người.

Minh Tà biểu tình không chút thay đổi, hồng y nam tử ngồi một bên hơi khép mắt định thần, không nhìn ra thần sắc.

“Một tháng sau, Thánh Tuyết thành chủ sẽ thành hôn cùng công chúa Lam Vân !”

Đám đông sôi trào! Vạn người xôn xao !

Đoạn Lãng siết chặt quyền đầu, hai mắt không khỏi dấy lên hỏa diễm phẫn nộ.

Nhưng vào lúc này, người tức giận đâu chỉ có mình Đoạn Lãng ?

“Phanh phanh phanh ────” Ngay khi văn võ bá quan và võ lâm nhân sĩ còn chưa lấy lại bình tĩnh, tất cả vò rượu không hiểu vì sao đều vỡ vụn. Tiếng động chói tai đột ngột vang lên đánh tan bầu không khí náo nhiệt, khiến người ta sợ hãi chấn kinh !

Nội lực thật mạnh mẽ. . .

Minh Tà không hề nhìn Cô Tuyết đang đứng cách đó không xa, hắn chỉ cảm giác một cỗ sát khí lạnh lẽo bức nhân không ngừng dâng cao. Ngân phát xõa tung bỗng nhiên bay tán loạn, nương theo làn gió điên cuồng vũ động, tràn đầy khí tức yêu dã tà ác.

Không ai nhìn ra sự khác thường của Cô Tuyết, chỉ là khí tức yêu tà vô pháp áp chế lan tràn khắp bốn phía làm cho cơn gió nhẹ thổi nháy mắt biến thành buốt lạnh thấu xương.

Lam Vân kiều mị mỉm cười hạnh phúc, Đông Phương Tuyệt ở trước mặt văn võ bá quan và võ lâm nhân sĩ tuyên bố hôn sự của nàng với Minh Tà, hiện giờ mọi việc đã định, không gì có thể thay đổi.

“Bệ hạ, ta còn có việc, thứ cho ta phải đi trước !” Hách Liên Cô Tuyết bước đi không chút lưu luyến, thân ảnh yêu hồng chợt lóe, dưới tầm mắt chú mục của đám đông biến mất khỏi chân trời u ám.

Đông Phương Tuyệt cũng không níu giữ, ánh mắt chứa đầy tình ý lẳng lặng dõi theo mạt hồng ảnh dần xa.

Minh Tà thoáng rũ mâu, tiếu dung tà mị ẩn hiện, trong đầu lại nhớ đến một màn Cô Tuyết xả thân cứu Đông Phương Tuyệt ──── Yêu nghiệt đáng chết, trở về xem ta làm thế nào trừng phạt ngươi !

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv