"Xích linh chi?"
A Lý đứng suy nghĩ nửa ngày mới bật thốt lên một câu: "Đúng là còn, hình như là để ở trong phòng cô tử."
"Cảm ơn ngươi trước nha!"
Nói xong Nạp Thiểu Song lại tiếp tục kéo Khanh Nhược Lan về phòng, chạy một đoạn đường dài như vậy cũng không thấy nàng thở dốc một tiếng, đến cả Hồng Lam là tước quý nhìn thấy cũng phải e ngại.
Đem cửa đạp tung ra, Nạp Thiểu Song nhanh nhẹn lao về phía giường ngủ lục lọi một trận.
Từ nãy đến giờ Khanh Nhược Lan đã bị vương phi dọa cho nói không ra nửa lời, đợi khi trấn tỉnh lại mới chậm chạp qua bàn trang điểm đặt trong góc phòng tìm kiếm.
"Sao lại không thấy nhỉ?" Nạp Thiểu Song lật tung tấm chăn hỷ lên, nghi hoặc lẩm bẩm: "Có khi nào A Lý nhớ nhầm không?"
Còn đương mải mê suy nghĩ lại nghe thấy tiếng nói của Khanh Nhược Lan: "Song nhi, cái này là gì vậy?"
Nạp Thiểu Song bước vội xuống giường, loay hoay mang giày vào rồi mới tiến đến chỗ của Khanh Nhược Lan, ghé mắt nhìn thử đồ vật ở trong tay nàng. Nguyên lai là một hộp gỗ đào, trên hộp điêu khắc một hình bán nguyệt lớn, dường như là đồ vật nàng mang về từ Dư quốc.
"Không nhớ nữa, mở ra xem."
Khanh Nhược Lan phất phất tay áo để lộ cổ tay trắng nõn đeo một chiếc vòng dương chi bạch ngọc, từ tốn đem khóa nhỏ kéo ra, âm thanh lạch cạch vang lên vô cùng rõ ràng.
Ở bên cạnh Nạp Thiểu Song hồi hộp nhìn thử, đến khi thấy rõ đồ vật bên trong thì phấn khích reo lên: "Là xích linh chi!! Đúng là xích linh chi!!!!"
Bên trong hộp gỗ là một quả xích linh chi, nhìn qua màu sắc lẫn hình dáng đây nhất định là linh chi thượng hạng, thiên hạ hiếm có được quả thứ hai như vậy.
Khanh Nhược Lan đặc biệt hài lòng, đem hộp đóng lại, cao giọng gọi: "Hồng Lam."
Vốn đã chờ sẵn ở bên ngoài nên vừa nghe điện hạ gọi là Hồng Lam lập tức chạy vào, cung kính hỏi: "Điện hạ có gì phân phó."
"Tìm cách lẻn vào Việt vương phủ tung tin trong phủ của chúng ta có cực phẩm xích linh chi."
"Vâng."
Hồng Lam rất nhanh đã khuất dạng dưới tàng cây hạnh, với tốc độ của nàng có thể qua ngày mai Khanh Hi Thần sẽ tìm đến đây hỏi về xích linh chi.
Nhìn quanh cũng chẳng còn gì đáng để chơi nữa, Nạp Thiểu Song có chút buồn chán: "Nhược Lan, chúng ta đi săn được không?"
"Nàng xem hiện tại là giờ nào rồi?"
Khanh Nhược Lan lách người né sang một bên để lộ bầu trời nhiễm sắc cam đỏ huyền diệu, canh giờ thực sự không còn sớm nữa.
Nạp Thiểu Song buồn chán đá đá chân bàn, lưu loát xoay người ngồi xuống ghế: "Chán chết cô rồi."
"Được rồi, ta cũng muốn kiểm tra xem tiểu công phu của nàng có tốt lên được chút nào hay không."
"Luyện võ sao?" Mắt mèo lóe sáng: "Cô muốn dùng thiết côn."
"Tùy ý nàng."
Vừa được Khanh Nhược Lan đồng ý, Nạp Thiểu Song liền từ trên ghế đứng bật dậy, hăng hái đi tìm thiết côn của mình.
Thấy vương phi của mình như vậy, Khanh Nhược Lan không khỏi dở khóc dở cười, đây là lần đầu nàng nhìn thấy một quân quý thích luyện côn như vậy, còn không đủ dọa người hay sao?
"Đợi một chút." Khanh Nhược Lan bất đắc dĩ nói: "Nàng định mặc như vậy sao?"
Nhìn bộ y phục rườm rà trên người, Nạp Thiểu Song mới phát hiện nó thật sự không thích hợp để luyện côn, đành bỏ thiết côn trên tay xuống đi tìm bộ y phục thoải mái hơn.
Lục lọi một hồi lại tìm ra được bộ y phục săn bắn trước kia Khanh Nhược Lan may cho nàng, nhịn không được hoài niệm, ai~
Quyết định chọn bộ y phục này, Nạp Thiểu Song xoay người đi ra phía sau bức bình phong, dùng tốc độ nhanh nhất để thay đồ. Chưa đầy một khắc đã vòng trở ra, xoay một vòng trước mặt Khanh Nhược Lan, trên mặt đầy vẻ đắc ý.
"Nhược Lan, thế nào? Đẹp không?"
Khanh Nhược Lan nhìn một chút, sau đó nói: "Hình như nàng lại mập lên rồi."
Nạp Thiểu Song: "..."
Thấy ái phi đang cúi người cầm thiết côn lên Khanh Nhược Lan vội sửa ngay: "Là y phục ta may cho nàng chật, không phải nàng mập lên."
Lúc này ái phi mới chịu buông thiết côn xuống, trên mặt còn ghi rõ― Cô đây bất mãn!!!
"Được rồi, cũng không còn sớm, chúng ta mau đi thôi."
Tuy trong lòng tràn trề bất mãn nhưng Nạp Thiểu Song vẫn ngoan ngoãn nhấc chân đi theo phía sau Khanh Nhược Lan, đến cả thiết côn cũng giao cho nàng cầm hộ, hạ nhân nhìn vào đều ghen tỵ vương phi được sủng lên đến trời rồi.
Lòng vòng một hồi mới quyết định tập ở trong sân chính, người hầu trong phủ nghe vương gia cùng vương phi luyện côn đều chạy ra hóng hớt chuyện vui, đến cả Nhược phi cũng bắt ghế ngồi xem.
Nạp Thiểu Song lại không quan tâm chuyện này lắm, nàng lâu ngày không đánh nhau cả người đều ngứa ngáy rồi. Ngày trước còn ở Dư quốc, đám cấm vệ quân của Tạp Nhĩ đều bị nàng đánh cho kêu cha gọi mẹ, mỗi khi thấy nàng từ xa đều tranh nhau chạy trốn, bây giờ sang đây lại không có bao cát để nàng trút giận.
Khanh Nhược Lan rất phong độ mà nói: "Nhượng nàng ba chiêu."
Nha hoàn xung quanh xôn xao, vương gia chỉ nhượng vương phi có ba chiêu, xem ra vương phi thật sự không được sủng ái như lời đồn.
Hồng Lam vừa về tới đã nghe xôn xao, cũng hóng hớt ngồi xổm xem hai bên đánh, đến khi nghe điện hạ nhượng cô tử ba chiêu thì bắt đầu lo lắng, lỡ như điện hạ để thua sẽ rất mất mặt nha.
Trong lòng Nạp Thiểu Song không chắc thắng, nhưng mà tay chân ngứa ngáy chỉ muốn đánh một trận, tất nhiên sẽ đáp ứng Khanh Nhược Lan ngay lập tức.
Để dễ di chuyển Nạp Thiểu Song đã tháo bỏ đôi giày thêu hoa của mình, chân trần dùng vải mềm quấn lại, mỗi khi di chuyển sẽ nghe thấy tiếng chuông đồng đinh đang kêu lên.
Mọi người vừa thấy vương phi đứng cách điện hạ mười bước nhưng chớp mắt một cái người đã áp sát đến, thiết côn trong tay lưu loát xoay chuyển một vòng, tựa như trời giáng thiên lôi đánh mạnh một cái, đến cả mặt đất cũng chấn động.
Nha hoàn há hốc mồm, đến cả phản ứng cũng không kịp.
Hồng Lam xanh mặt, ngay cả nàng nếu đánh cùng vương phi thì khả năng thắng được cũng không mấy cao.
Nhược phi lại vô cùng hài lòng: "Sau này có người giúp bản cung giáo huấn A Lan rồi."
Hồng Lam: "..."
Khói bụi tan bớt, chỉ thấy điện hạ an toàn né được một đòn uy mãnh kia, thực hiện đúng giao ước ban đầu chỉ thủ không công. Một chiêu này không trúng, Nạp Thiểu Song cũng không mất tinh thần, nhanh như thiểm điện thu thiết côn lại, xoay người một cái đẹp mắt đánh phía bên hông của đối thủ.
Nào ngờ Khanh Nhược Lan lại dễ dàng dùng thiết côn cản chiêu này, cổ tay nhẹ xoay một cái đem nàng hất lùi về mười bước.
Mũi chân quét mạnh xuống đất, nút kết giữa hai đầu vải bung ra để lộ đôi bàn chân nhỏ nhắn mềm mại. Nạp Thiểu Song nhìn xuống chân mình, có chút bực bội, dứt khoát đem vải quấn chân kéo đứt ném sang một bên, dùng chân trần để di chuyển.
Hồng Lam vừa nhìn đã không nỡ, chân đẹp như vậy nếu đỡ bị thương thì làm sao đây a?
Nhược phi cũng cảm khái: "Ai, may là quân quý, nếu là tước quý chỉ sợ A Lan lại có thêm một đối thủ mạnh."
Lúc này Nạp Thiểu Song lần nữa thành công áp sát Khanh Nhược Lan, vung thiết côn tạo ra hư chiêu, sau lạivung chân quét một đường từ dưới đất lên đến gáy của đối phương.
Nào ngờ lừa được Khanh Nhược Lan hư chiêu kia lại lừa không được chiêu thứ hai, cổ chân bị bắt lấy, để lộ ra đôi chuông đồng vẫn đang kịch liệt kêu đinh đang.
Khanh Nhược Lan chậm rãi nói: "Hết ba chiêu rồi."
Trong lòng lạnh nửa đoạn, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, lẽ nào nàng thật sự đánh không lại nữ nhân này?
Cơ thể bị nhấc lên không trung không còn điểm tựa, thiết côn bị đánh văng sang một góc, Nạp Thiểu Song đành phải dùng chân kia quắp vào thắt lưng của Khanh Nhược Lan. Cả người xoay một vòng, làn váy hoa xòe rộng, mặc dù là y phục săn bắn vẫn không giấu được nhu mềm của quân quý.
Loạt động tác vừa rồi của Nạp Thiểu Song vẫn chậm hơn Khanh Nhược Lan một nhịp, thắt lưng trực tiếp bị ôm lấy nâng lên trên, chân đang quắp vào bên hông không còn điểm tựa mà trượt xuống.
"Hô!!!"
Hai chân rời khỏi mặt đất một đoạn lớn, trên thái dương trượt xuống một giọt mồ hôi, trong lòng Nạp Thiểu Song hoảng hốt lại không dám mở miệng la hét: "Ngươi..."
"Nàng thua rồi."
Dưới ánh chiều tà vàng cam, đối phương dùng đôi tay của mình đem nàng ôm lên, trong mắt là một mảng nhu tình triền miên. Tịch dương phản chiếu đôi bóng hình phủ xuống mặt đất, hạnh hoa lác đác rơi rụng, khoảnh khắc này tựa như dừng lại hóa trăm năm.
Gương mặt nhỏ nhanh chóng đỏ bừng lên, lưỡng sắc mâu tràn ngập xấu hổ, ra sức né tránh đôi mắt nhu tình kia.
"Đáng ghét..."
Ý cười trong mắt đối phương càng thêm đậm...
- -----------------------------
"Ngươi nói cái gì!?"
Nhĩ Giai chính là tâm phúc của Khanh Hi Thần, nàng xuất phủ tìm xích linh chi nào ngờ lại nghe có người nói trong phủ Tầm vương có một quả cực phẩm xích linh chi, dường như là do cô tử Dư quốc mang theo làm của hồi môn.
Nghe được tin này Nhĩ Giai tức tốc chạy về báo tin cho điện hạ: "Phải, nô tỳ nghe được tin này từ hạ nhân trong phủ Tầm vương, khẳng định là sự thật."
"Nếu Khanh Nhược Lan có xích linh chi cũng không phải không có khả năng, Nạp Thiểu Song là người Dư, mà Dư quốc chính là thiên đường của xích linh chi, vậy hẳn lời ngươi nói là đúng."
Khanh Hi Thần trầm mặc một lúc lâu, mãi mới nghe nàng nói: "Chuẩn bị đi, ngày mai đến Tầm vương phủ."
"Điện hạ ngài muốn như vậy sao?" Nhĩ Giai lo lắng nói: "Đại sự sắp thành rồi, ngài phía sau có vương hậu ủng hộ, hoàng thượng lại thiên vị ngài, nếu lần này ngài đến Tầm vương phủ thì coi như vị trí Thái tử giữ không được rồi."
"Ta không còn cách nào khác nữa rồi, mạng sống của Tử Hàm quan trọng nhất, ta không thể chỉ vì vị trí Thái tử mà để nàng chết được."
"Nhưng đây là trách nhiệm của một vương phi!!!" Nhĩ Giai phản bác: "Quân quý nào gả vào vương tộc mà chẳng hy sinh quyền lợi củng cố quyền uy giúp đỡ phu quân? Nếu như vương phi thật sự vong mạng thì đời sau vẫn sẽ được hậu thế ca tụng, ngài trở thành hoàng đế có thể sắc phong cho nàng là quý phi, đem tiền tài ban thưởng cho gia đình nàng."
"Ngươi không hiểu đâu."
Khanh Hi Thần phất phất tay: "Đều lui xuống hết đi, sáng sớm mai đến Tầm vương phủ."
Nhĩ Giai muốn nói nữa nhưng chỉ sợ nàng nói Khanh Hi Thần lại không muốn nghe, chỉ có thể khom người lui xuống.