Đình các xanh tựa phỉ thúy, từng dãy lan can dấy lên sắc đỏ rực dưới nắng, lầu cao chót vót san sát lẫn nhau, từng chiếc lá vàng mùa thù lả tả rơi ngẫu, những con mưa đầu thu cũng đã ngừng rơi. Hoàng Thượng đi dạo, theo sát phía sau là một nhóm nô tài, không đem theo ai khác, chỉ cô độc cùng ta rời Đông cung, đi đến nơi ta vẫn đang tột cùng tò mò – Trường Sinh điện. Hắn yên lặng đi phía trước, ta lẳng lặng đi theo sau, ta thật đoán không ra hắn hiện đang suy nghĩ cái gì.
Gió thu từng đợt hướng chúng ta thổi tới, rối loạn hàng tóc mai của ta, hàn ý thỉnh thoảng lại xông thẳng và thân thể vốn đang suy yếu của ta, ta đưa hai tay ma sát lại với nhau. Hoàng Thượng chậm nhịp bước lại, quay đầu nhìn ta một cái, lập tức đem long bào nạm vàng, thêu hoa văn tinh tế trên người cởi ra, khoác lên người ta, hắn chỉ mặc một kiện áo đơn. Nhìn hắn, ta thụ sủng nhược kinh, nhưng ta càng hiểu được, ở trong mắt hắn ta là Viên phu nhân.
“Trẫm rất muốn để ngươi bồi trẫm thưởng thức thịnh cảnh vạn mai tề phóng ở nơi này, đáng tiếc …” – Chúng ta đặt bước vào Mai lâm, đây là lần thứ hai ta đến đây, nơi này vẫn rậm rạp như trước, một rừng mai mênh mông, bát ngát, xao động lòng người.
“Ba tháng sau, nơi này nhất định vạn mai tề phóng. Nô tỳ nhất định cùng Hoàng Thượng ở đây, thưởng thức diễm quan thiên hạ chi cảnh.” – Bị đau thương nồng đậm trong mắt Hoàng Thượng tác động, ta ngay cả chính mình đang ưng thuận hứa hẹn cũng không hay không biết.
Hoàng Thượng mỉm cười, tang thương phóng tầm mắt: “Phan Ngọc, kể từ hôm nay, ngươi chính là chủ nhân của Trường Sinh điện.”
“Hoàng Thượng, vạn vạn không thể, nô tỳ chỉ là một dân nữ tầm thường, sao có thể trụ nhập……” – Ta kinh hãi vội vàng cự tuyệt, lại bị Hoàng Thượng một câu cắt ngang.
“Trẫm sẽ cho ngươi một danh phận để trụ nhập Trường Sinh điện” – Hắn nhìn chung quanh bốn phía một vòng – “Phiên nhiên Tuyết Hải gian, liền phong nàng là Tuyết Hải phu nhân!”
Tuyết Hải phu nhân, bốn chữ này cao đến nhường nào! Ngay cả Hàn chiêu nghi bầu bạn bên Hoàng Thượng hơn mười năm cũng không được tấn phong phu nhân, mà ta lại dễ dàng đạt đến dịa vị này, chỉ vì dung mạo của ta cùng Viên phu nhân tương tự. Nói trắng ra là, ta chỉ là thay thế phẩm của Viên phu nhân, ta lúc này nên bi ai hay là nên vui vẻ?
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương ngoài điện cầu kiến.” Ngữ khí lạnh như băng, ẩn hàm một tia lửa giận khó phát hiện.
Ta bất khả tư nghị nhìn người đang quỳ gối trước mặt chúng ta, dĩ nhiên là Dịch Băng. Hắn như thế nào làm việc bên cạnh hoàng thượng, chẳng lẽ lại do Kì Hữu an bài? Mà Hoàng Thượng vừa nghe hoàng hậu cầu kiến, rõ ràng không kiên nhẫn, hắn muốn ta lúc này chờ hắn, nhanh chóng cất bước rời đi.
Dịch Băng thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm ta, thật lâu sau không nói lời nào. Ta chậm rãi đem long bào trên người kéo đến trước ngực.
“Muốn dùng thân thể của ngươi để phục quốc sao?” – Đây là câu hỏi đầu tiên Dịch Băng hỏi ta, cũng là lần đầu tiên hắn chất vấn ta.Trước giờ, đối với những việc ta làm những điều ta nói hắn chưa từng nghi ngờ qua, mà nay, hắn cũng bắt đầu nghi ngờ ta sao?
“Nếu ta nói là phải.”
“Ta đây sẽ khinh thường ngươi” – Thanh âm tức giận, cùng với ánh mắt bi thương của hắn khiến tâm ta cũng cảm thấy đau đớn. Ta mở miệng định nóii, hắn lại không quay đầu lại nhìn ta mà ly khai, không hề dù chỉ một tia lưu luyến.
Chậm rãi hoạt động bước chân, dõi theo thân ảnh hắn mơ hồ xa dần, nỉ non nói: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nguyện như thế sao?” Đáp lại ta chỉ có thanh âm trong trẻo của gió thu cùng hàng lá vào đung đưa trước gió.
Đợi hồi lâu cũng không thấy Hoàng Thượng trở về, ta cảm thấy nghi ngờ hoàng hậu lúc này đến yết kiến Hoàng Thượng là vì chuyện gì, chẳng lẽ nàng đã biết Hoàng Thượng cùng ta đến Trường Sinh điện? Ta cùng với Hoàng Thượng gặp lại mới không đến một canh giờ, nàng thế nào đã biết được, cười thầm nàng thân là hoàng hậu nhưng phải ngấm ngầm sai người đến bên cạnh hoàng thượng, sự xuất hiện của ta rõ ràng đã làm nàng mất phương hướng rồi.
Bước ra khỏi Mai lâm, lúc này màn đêm đã dần dần buông xuống, hàn khí càng ngày càng nặng, ta lại quật cường không chịu kéo long bào lại. Thản nhiên đi đến trước tẩm cung, đã thấy vài bóng người vội vã chạy về hướng này, đến gần, mới nhìn rõ người tới.
Thái tử điện hạ, Kỳ Vẫn cùng Kỳ Hữu đều chạy về phía tẩm cung, thấy ta đứng ở nơi này, nhất thời bọn họ đều bất động, không nói không rằng nhìn ta. À không, có lẽ nên nói bọn họ nhìn ta đang cầm long bào thì chuẩn xác hơn.
Ta xấu hổ đứng đơ người, không để ý tới ánh mắt nghi ngờ chất vấn của bọn họ, chỉ nghe bên trong tẩm cung truyền ra một tiếng gầm giận dữ: “Ngươi cho rằng trẫm không dám phế ngươi!”
Thái tử lo lắng đến mức vô pháp khống chế nỗi lo đang hiện trên mặt, vốn muốn chạy vào để tìm hiểu sự tình, lại bị Kỳ Hữu chặn lại: “Hoàng huynh, người quên phụ hoàng có chỉ, không được ngài cho phép, bất luận là kẻ nào cũng không được tiến vào tẩm điện của Viên phu nhân?”
Thái tử nghe xong liền thu hồi bước chân, mà ta thì đang tự đặt câu hỏi cho chính mình về vấn đề diện mạo của Viên phu nhân. Nhiều năm qua, Hoàng Thượng nhất định chưa cho phép bất kỳ vị hoàng tử nào tiến vào tẩm điện, cho nên thái tử và Kỳ Tinh nhìn thấy ta trước sau đều không có phản ứng. Mà Kỳ Vẫn nhìn qua bộ dáng của mẫu phi nhiều lần nên thái độ của hắn không có gì phải bàn, như vậy còn Kỳ Hữu, hắn như thế nào biết được diện mạo của ta và Viên phu nhân tương tự nhau? Chẳng lẽ hắn đã tiến vào tẩm điện của Viên phu nhân?
Bên trong tẩm cung lại truyền đến một trận thanh âm rơi vỡ của đồ sứ, chúng ta đều khẩn trương nhìn vào sâu bên trong cánh cửa sơn son kia, lắng nghe động tĩnh bên trong. Đã sốt ruột còn gặp thái tử, hắn khi thì ghé mắt như muốn nói với ta điều gì, nhưng rốt cuộc lại đem mọi lời chưa nói nuốt ngược trở về.
Bên trong cũng trở nên im lặng. Khi ta nghĩ sự tình hẳn là đã bình ổn cũng là lúc, Hoàng Thượng từ bên trong tẩm cung đi ra, trên mặt rất rõ ràng lệ khí hung ác nham hiểm.
“Phụ hoàng!” – Thái tử là người đầu tiên tiến lại, tay hắn mới chạm đến tay áo Hoàng thượng đã bị gạt ra.
“Trẫm hiện tại đã hạ chiếu phế truất hoàng hậu”. Hàn ý chợt lóe, biểu tình của hoàng thượng không hề giống nói suông, nhưng lời nói ra lại nhẹ nhàng như một lời nói bình thường mà thôi. Ta rất ngạc nhiên một hoàng hậu bình tĩnh trứ danh lại làm chuyện gì khiến Hoàng Thượng phẫn nộ như thế, thậm chí đề cập đến chuyện phế hậu.
“Phụ hoàng, không thể!” – Thái tử quỳ xuống, dùng thân thể ngăn trở bước đi của Hoàng Thượng, thần sắc lo lắng vì hoàng hậu mà cầu tình, hy vọng Hoàng Thượng có thể như vậy mà bớt giận.
Ta ngưng thần ghé mắt nhìn Kỳ Hữu, muốn nhìn một chút để biết giờ phút này hắn sẽ có biểu tình như thế nào, vừa quay sang đã gặp phải cặp mắt đang giấu giếm đủ loại cảm xúc. Hô hấp một chút, ta thấy trong mắt hắn là loại cảm xúc đau lòng mà ta chưa từng thấy qua. Ta không thể tin được, dụi dụi mắt, chỉ muốn xác nhận có phải hay không ta đã nhìn lầm, lại phát giác đôi mắt của hắn vẫn như trước, băng lãnh đầy hàn ý, nguyên lai là ta nhìn lầm rồi.
“Mong phụ hoàng cân nhắc kỹ trước khi rời đi”. Kỳ Vẫn và Kỳ Hữu cũng quỳ xuống, vì hoàng hậu cầu tình. Bất luận là chân tình hay là giả ý, đây đều là cử chỉ sáng suốt.
Một vị nữ tử phong hoa tuyệt đại từ tẩm cung bước ra, thần sắc thảm đạm, bước đi không vững, phải lấy tay mà vịn để giữ thăng bằng. Khi nhìn thấy ta liền bỗng dưng chấn động, hai đấm nắm chặt, bàn tay đang đặt trên ban công hành lang bấu chặt, móng tay cắm sâu vào nền gỗ, oán hận trừng mắt nhìn ta.
Hoàng Thượng một cước đá văng thái tử đang ôm chặt chân mình, giận không thể kìm chế, xuống tay rất nặng, hoàng thượng thậm chí không băn khoăn rằng người dưới chân mình chính là đứa con thân sinh ruột thịt của mình. Chỉ thấy thái tử tê liệt ngã xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra. Hoàng hậu sắc mặt đại biến, lao xuống ôm thái tử đã bị thương. Ở bên trong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại dẫn tới long nhan biến sắc, khiến hoàng thượng kiên quyết như thế, ngay cả đứa con thân sinh cũng không thể ngăn cản?
“Hoàng Thượng!” – Ta nhíu mi hé mở đôi môi.
Lúc này hoàng thượng với chú ý tới sự có mặt của ta, lệ khí sắc bén trong ánh mắt hắn giảm không ít: “Sao nàng lại tới đây?”
“Đêm nay rất lạnh, ta lo Hoàng Thượng cảm lạnh, nên đem y bào đưa lại cho người!” – Ta gắt gao mở rộng long bào, tự mình khoác cho Hoàng Thượng.
Ánh mắt Hoàng Thượng chuyển sang thâm trầm, cuối cùng đem ám đồng cùng một tia lệ khí cuối cùng đánh tan hết, ta cũng hợp thời mở miệng: “Hoàng Thượng, thỉnh người nhất định cân nhắc.”
“Ngươi cũng vì nàng cầu tình? Ngươi có biết nàng muốn trẫm xử trí ngươi như thế nào?” Hoàng Thượng phủ liếc nhìn qua thái tử và hoàng hậu, trong mắt lẫn lời nói không có lấy một tia ấm áp.
“Nương nương thân đứng đầu hậu cung, tất nhiên có quyền xử trí một nô tỳ. Hoàng Thượng vạn vạn không thể vì một việc nhỏ như vậy mà phế truất hoàng hậu. Nếu như Hoàng Thượng khư khư cố chấp, nô tỳ bị thiên hạ thóa mạ là hồng nhan họa thủy không nói, nhưng nền tảng quốc gia vì vậy mà lung lay thì vạn vạn không nên. Cố thỉnh Hoàng Thượng cẩn trọng”. Lời này của ta vừa nói ra, năm đôi mắt với năm cảm xúc bất đồng liền chĩa thẳng vào ta.
Thái tử là cảm kích, Kỳ Vẫn vẫn đạm mạc, Kỳ Hữu là phức tạp, Hoàng Thượng là thưởng thức, hoàng hậu là khinh thường.
“Trẫm quyết định, sau khi đại hôn của tam vị vương gia kết thúc, sẽ tiến hành sắc phong Phan Ngọc làm Tuyết Hải phu nhân”. Khóe môi Hoàng Thượng khẽ nhếch lên nhè nhẹ mà đạm cười, nhu tình như nước nhìn ta. Lại đổi lấy Kỳ Hữu, Kỳ Vẫn, thái tử, hoàng hậu trăm miệng một lời.
“Hoàng Thượng!”
Âm lượng hỗn loạn vang lên cùng một chỗ có vẻ phá lệ vang dội.
“Đến lúc đó, ta sẽ ban thánh chỉ, để nàng đến Đông cung tiếp nhận kim ấn hoàng hậu”. Ngữ khí quyết tuyệt cùng thần thái kiên định, làm cho tất cả mọi người biến sắc, bao gồm cả ta. Ta không dự đoán được Hoàng Thượng lại ban cả kim ấn cho ta, ta càng không dự đoán được đối với chuyện này, ta chỉ cảm thấy thêm không vui. Ta bây giờ một bước lên mây, trở thành nữ nhân được hoàng thượng sủng ái nhất, cho dù mây mưa thất thường thì sao, chuyện đó chỉ như một các nhấc tay, không đáng nhắc đến. Ta ở Hoàng Thượng bên gối nhất ngữ, hắn chắc chắn xuất binh thảo phạt Hạ Quốc, nhưng vì sao ta vẫn không cảm thấy vui?
“Nô tì là tuyệt đối sẽ không giao ra thụ ấn, trừ phi Hoàng Thượng phế đi nô tì” – thanh âm của Hoàng hậu tuy mạnh mẽ cứng rắn, nhưng cũng không che giấu được thanh âm run rẩy.
“Ý trẫm đã quyết”. Bỏ lại bốn chữ, Hoàng Thượng bước đi không hề quay lại nhìn chúng ta lấy một lần, phiêu nhiên rời đi. Bóng dáng hắn sao cô đơn như thế, thân đế vương vốn cô tịch như vậy, nhưng vì sao có nhiều người muốn leo lên vị trí này như vậy, bọn họ … không sợ cô tịch sao?
Mãi đến lúc bóng dáng Hoàng Thượng biến mất ở cửa cung ta mới thu hồi suy nghĩ, xoay người cúi thấp hướng hoàng hậu hành lễ cáo lui, mới vừa quay đầu lại chỉ cảm thấy một trận gió xẹt qua, một cánh tay trắng đẹp tuyệt tựa bạch ngọc như gió hướng về phía ta.
“Nương nương thỉnh người tự giữ thân phận”. Kỳ Vẫn nhanh chóng đứng dậy chặn tay hoàng hậu lại, lạnh nhạt cảnh cáo. Ta sửng sốt, hắn dám nói chuyện như vậy với hoàng hậu sao?
Hoàng hậu tức giận đến toàn thân run rẩy, dùng sức thu hồi cánh tay đang bị Kỳ Vẫn chế trụ, hàn quang hết nhìn Kỳ Vẫn lại nhìn sang ta, đột nhiên hoàng hậu cười mị một trận, cuối cùng quay sang đỡ thái tử, thản nhiên mà đi. Nàng từ đầu đến cuối cũng liếc mắy nhìn Kỳ Hữu dù chỉ một lần, để hắn một mình ở lại nơi này, tựa như hắn căn bản không phải đứa con thân sinh của nàng, bây giờ ta đã hiểu vì sao Kỳ Hữu đối với hoàng hậu lại có oán hận sâu đậm như vậy.
Kỳ Hữu tao nhã đứng dậy, dường như đối với sự coi thường của hoàng hậu, hắn đã sớm quen, cũng không xúc động gì quá mức. Thấy Kỳ Vẫn rời đi, hắn cũng định rời đi, ta liền ngăn hắn lại.
“Thả những người trên thuyền ra, bọn họ vô tội!”
“Vô tội?” – Hắn khịt mũi cười lạnh – “Ngươi lúc này tự bảo vệ mình cũng không xong, lại vì những người chẳng có tương quan gì với mình mà lo lắng!”
“Vô tội?” – Hắn khịt mũi cười lạnh – “Ngươi lúc này tự bảo vệ mình cũng không xong, lại vì những người chẳng có tương quan gì với mình mà lo lắng!”
“Ngươi có ý gì?” – Tim đập nhanh từng hồi, bất an đến mức muốn nhảy từ lồng ngực lên đến tận não, ta nín thở nhìn hắn.
“Ngày mai ngươi sẽ biết được.” – Âm thanh hắn lóe lên nét hiểm ẩn.
Gió thu lan tỏa u hương, trăng khuất sau áng mây đen mờ mịt, hàn khí từ từ dâng cao, chim hoàng anh đáp đậu trên ngọn ngô đồng, hoa phiên điệp mộng.
Vừa vào Lãm Nguyệt lâu, Vân Châu chỉ sợ bệnh tình của ta nặng thêm, vội vàng lôi ta vào trong, sau đó phủ thêm một kiện áo khoác lông lên cho ta. Nàng rõ ràng đã đợi ta từ lâu, lấy ra chén canh ninh thần vừa được hâm nóng đưa tới tay ta, tốn công như vậy, tất cả chỉ vì muốn ta được uống một chén canh nóng.
Bất chấp nhiệt khí vẫn lượn lờ bốc cao từ chén canh, ta một ngụm lại một ngụm đưa vào miệng, nguyên bản thân thể đang lạnh như băng, lại nhờ bát canh này mà ấm lên. Tuy rằng Vân Châu chỉ vì ta làm một chuyện nhỏ như thế này, cũng đã đủ khiến ta tâm sinh cảm kích.
Nhìn một người dùng hết chân tâm đối đãi mình, đối với ta, quan tâm không phải là nụ cười người đó trao cho ta tươi tắn thế nào, giúp ta làm những việc hảo ưu việt ra sao, quan trọng chính là sự quan tâm xuất phát từ chính nội tâm, sự quan tâm của Vân Châu chính là như vậy. Nàng làm cho ta những việc bé nhỏ tưởng chừng không đáng kể, thế nhưng lại làm cho ta ghi nhớ trong lòng, bởi lẽ đây là chứng minh cho việc nàng đang đối đãi thật tâm với ta.
“Vân Châu, về thân thế của ngươi, có thể kể chi tiết cho ta nghe được không?” – Ta đem ngụm canh cuối cùng uống cạn, hỏi.
Vân Châu lại trầm mặc, thật lâu sau không có trả lời ta.
Ta thở dài khe khẽ, nàng vẫn là không thể buông khúc mắc trong lòng mà thẳng thắn, thành thật nói cùng ta. “Nếu ngươi không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng.”
“Không, cô nương!” – Nàng gấp gáp kêu một tiếng, giống như vừa đưa ra một quyết định trọng đại, hít sâu một hơi, mới nói, “Nô tỳ vốn tên là Thẩm Tú Châu.”
“Gia phụ Thẩm Tuân Nãi thanh danh hiển hách, đường đường một đại tướng quân công cao cái thế, nhưng sáu năm trước bị hoàng thượng ghép vào tội phản nghịch mà xử trảm toàn gia. Ta sở dĩ tránh được một kiếp đều nhờ quản gia đã đưa đứa con nhỏ thân sinh của mình thay ta lên đoạn đầu đài. Người khác có thể không biết, nhưng ta biết rõ, phụ thân bị gán tội này là vì không đồng ý cùng hoàng hầu kết minh tạo thành bè đảng ủng hộ thái tử, cho nên hoàng hậu liền bịa đặt tội danh này để giá họa cho phụ thân.”
Thanh âm của nàng trầm thấp mà tế nhuyễn, bi ai hiển hiện trên mặt, toàn thân tản ra hận ý nồng đậm.
“Nói đến cũng khéo, ta du đãng bên ngoài, lấy ăn cắp mà sống qua ngày. Mãi đến một lần ta trộm túi tiền của chủ tử, bị hắn bắt được. Hắn không bắt ta đi báo quan, chỉ cho ta hai con đường lựa chọn, một là tiếp tục trộm cắp, hai là theo hắn. Ta chọn điều thứ hai, nhưng sau đó, ta biết được ngài là con trai thân sinh của hoàng hậu, liền giận dữ ám sát hắn, chuyện không thành, bị giam vào lao ngục, ngài hỏi ta vì sao, bảo rằng ta quá nhỏ, việc làm này không thể xuất phát từ tâm cơ sâu xa gì, thế là ta đem thân thế của mình nói thẳng ra.”
Ta than nhẹ một tiếng, đem Vân Châu kéo vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Có phải sau đó hắn nói rằng, chỉ cần ngươi vì hắn làm việc, hắn có thể rửa sạch oan tình cho Thẩm gia của ngươi?”. Cảm giác được nàng ở trong lòng ta nhẹ nhàng gật đầu, ta một trận mờ mịt, Nạp Lan Kỳ Hữu, chỉ cần có người có thể góp sức cho con đường bước lên ngôi hoàng đế của ngươi, ngươi đều có thể không tiếc hết thảy đại giới mà lợi dụng sao? Trong lúc này, trước mắt ta lại hiện lên nụ cười nhạt của hắn ngày đầu gặp mặt.
“Từ nay về sau, ta gọi ngươi Châu nhi được không.”
Nàng bỗng nhiên ngửa đầu nhìn chằm chằm ta, nước mắt sớm đã ướt tràn hai gò má, nàng nói: “Đã lâu lắm rồi, không còn ai gọi ta là Châu nhi.”
Trầm mặc thật lâu sau, nàng còn nói: “Mấy tháng trước nghe chủ tử nói Thẩm gia ta đại thù sắp báo, người sẽ báo thù cho ta chính là cô nương ngươi. Lúc mới gặp, ta chỉ cảm khái trước dung nhan khuynh thế của cô nương, nhưng cũng không biết người có năng lực gì để đấu cùng hoàng hậu. Mãi đến lúc ở chung một chỗ lâu ngày với người ta mới phát giác, cô nương thật sự không phải một nữ tử tầm thường.”
Nghe xong, ta một trận cười khổ, ta cùng với những nữ tử khác bất đồng, chỉ nhờ ta quá may mắn, sinh ra có một dung mạo tương tự với Viên phu nhân.
“Nói cho ta biết, Kỳ Hữu lần này tuyển Vương phi, là thiên kim nhà ai?” – Ý niệm trong đầu chợt lóe, ta phá lệ khẩn trương dò hỏi.
“Nghe nói là nữ nhi của Đỗ thừa tướng – Đỗ Hoàn.”
Hôm sau, Lãm Nguyệt lâu rất nhiều khách không mời mà đến, một đám nữ nhân nùng trang diễm mạt, tranh kì khoe sắc, dáng điệu uyển chuyển, quả là tuyệt thế mỹ nữ tử, mới đi một đám người lại tới thêm một đám người khác, các nàng còn đi tới đi lui thì thế này nữa thì toàn bộ Lãm Nguyệt lâu xem ra sẽ bị đạp nát. Vân Châu càng lúc càng tức giận, tính cách cũng trở nên táo bạo hơn, đồng thời nàng đang lo lắng ta vừa khôi phục thân thể, sợ là còn phải chịu cảnh này sức khỏe sẽ tụt dốc trở lại, mệt nhọc mà sinh bệnh.
Hôm nay Lãm Nguyệt lâu sở dĩ náo nhiệt như vậy, chỉ có một nguyên nhân, đêm qua Trường Sinh điện đã phát sinh một việc, việc đó nội trong một đêm đã truyền khai khắp cung, “Phan Ngọc” đã trở thành cái tên được toàn bộ cung đình sở đàm, cũng khó trách Đông cung phi tần đều phải đến để nhìn đến tột cùng, rốt cuộc Phan Ngọc này có bộ dáng thế nào, mà có thể khiến Hoàng Thượng trọng khải chức vị tam phu nhân. Đại đa số tần phi đến đây đều dẫn theo đại lễ đến lấy lòng ta, ngay cả những tần phi có thế lực lớn nhất hoàng cung cũng tụ tập tại một chỗ, khí thế thập túc, xem ra ai cũng sợ mất lòng ta.
Ta bị một đám yến sầu hoàn phì, đủ mọi sắc đẹp ép qua ép lại đến hoa cả mắt, tâm tình ủ dột, giờ mới hiểu được những lời Kỳ Hữu nói đêm qua – tự thân khó bảo toàn, hắn sợ ta sẽ bị số đông của hoàng cung – những phi tần có tâm kế sâu xa hãm hại.
“Cô nương, lại có người tới!” – Tiểu yêu tử trông cửa hoang mang, rối loạn chạy vào bẩm báo, Vân Châu không thể kiềm được, nổi trận lôi đình quát: “Không gặp không gặp, cô nương đã mệt rồi!”
“A, thật hảo cao giá nha.” – Người chưa thấy, tiếng đã tới trước, nghe giọng nói khí thế này đã có thể đoán rằng người đang đến nhất định thân phận cao quý hơn người, nếu không, nào có người dám đối diện với ta – người chưa tiến cung bao lâu liền tấn chức Tuyết Hải phu nhân nói chuyện như vậy.
Lông mi thon dài cong vút tựa đuôi loan, nhãn tình sáng ngời lại thâm thúy đảo quanh, dung nhan tà nhu nị mỹ quyến rũ không nói nên lời, nụ cười vũ mị, khi mỉm cười hai lúm đồng tiền liền xuất hiện trên đôi gò mà ngọc ngà, thật tựa như lạc nhạn trầm ngư, tu hoa bế nguyệt, hương kiều ngọc nộn.
Ánh mắt của nàng từ Vân Châu chuyển sang người ta, nụ cười trên môi ngay lập tức buông xuống, rốt cuộc không nhịn được cất tiếng ngắt quãng: “Ngươi…… Ngươi!” – Nàng sốt ruột muốn nói điều gì, nhưng thanh âm lại chỉ có thể dừng lại tại một chữ “Ngươi”, cứ vậy không ngừng lặp lại.
“Người là …?” – Ta nhíu mày nhìn lại nàng, nàng lúc này so với mới vừa rồi hoàn toàn không giống nhau, biểu tình lúc này trông thật kỳ quái. Chẳng lẽ nàng cũng gặp qua Viên phu nhân, cho nên mới khủng hoảng đến độ thất thố như vậy?
Nàng nhìn ta một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là thu hồi thất thố sắc. Tự giễu cười, nàng đưa bàn tay trắng nõn, gõ gõ vào hương đàn trên bàn, dùng thanh âm không cao không thấp ở chính đường vang lên: “Minh quý nhân!”
Vừa nghe nàng nói lên thân phận của chính mình, ta cùng với Vân Châu lập tức quỳ lạy hành lễ, nguyên lai nàng chính là mẫu phi củaKì Tinh – Minh quý nhân, quả nhiên khí thế hơn người!
“Đêm qua nghe nói Hoàng Thượng muốn phong lập phu nhân, ta còn cảm thấy kỳ lạ mà đoán xem là vị cô nương nào có thể đả động trái tim sớm đã đóng bụi nhiều năm của Hoàng thượng, hôm nay vừa thấy, thì ra là thế.” – Nàng lại tươi cười như trước, chỉ là ánh mắt đã dại ra, giống như đang nhìn ta, lại giống như đang ngóng nhìn một người khác.
Ghế ngồi chưa nóng, Minh quý nhân liền vội vàng rời đi, ta cùng với Vân Châu lộ vẻ sầu thảm nhìn nhau, vị Minh quý nhân này tựa hồ vẫn yêu thương Hoàng Thượng, ta đang thương cảm cho nàng sao? Ý tưởng này khiến ta phải tự nở một nụ cười nhạt mà nực cười thay ình, Phức Nhã ta lỡ dính phải hào quang của Viên phu nhân rồi, nhưng ta không muốn làm bóng dáng của nàng, vĩnh viễn nép phía sau nàng. Ta nghĩ, không quá vài ngày, toàn bộ cung đình sẽ biết Phan Ngọc cùng Viên phu nhân diện mạo tương tự.
“Cô nương, người đang vui vẻ sao?” – Vân Châu thì thào hỏi ta.
“Nàng ta đương nhiên vui vẻ!” – Một âm thanh không kiềm chế được lửa giận chen ngang vào cuộc hội thoại của chúng ta, ta cùng với Vân Châu kinh khởi nhìn người vừa tới.
Thực không khéo, ta vừa gặp nhân vật phiền toái nhất hoàng cung – Linh Nguyệt công chúa. Đại danh của nàng ta từ lúc chưa vào cung đã nghe thấy, Hoàng Thượng cùng Minh quý nhân có một trưởng nữ là nàng, từ nhỏ đã được bọn họ nâng niu trong tay nhưng nâng trứng, cho nên được nuông chiều từ bé, điêu ngoa thất thường. Từng có hai cung nữ vô ý làm đổ canh lên người nàng mà bị đánh đến chết. Cái gọi là “Thiên tử phạm pháp xử tội như thứ dân”, lý lẽ này trăm ngàn năm không thay đổi. Chỉ là Hoàng Thượng thật sự rất sủng ái nàng, không đành lòng trách phạt, chỉ là đem nàng đưa khỏi cung, đến một nơi không xa hoàng cung là bao, thanh tâm tự tư hơn một năm, sau lại đem đem hồi cung tiếp tục nuông chiều.
“Không biết công chúa giá lâm, có gì chỉ giáo?” – Ta tận lực tránh va chạm cùng nàng, dù sao nàng cũng là một phiền toái nan giải.
“Chỉ giáo? Bản công chúa hôm nay muốn hảo hảo giáo huấn ngươi, cho ngươi hiểu được chính mình có mấy cân mấy lượng”. Nàng vỗ bàn, thuận thế cao ngạo ngồi xuống, lập tức đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt ta: “Đi, đem trà đến cho bản công chúa”.
“Công chúa, ta giúp người ….” – Vân Châu mới nói vài chữ đã bị ta cắt ngang.
Ta đi tới hậu đường lấy trà Long Tĩnh ngâm vào chén nước không lạnh không nóng, đưa tới trước mặt nàng: “Công chúa, mời dùng trà!”
Nàng vừa lòng tiếp nhận trà, trước đưa lên ngửi hương trà, sau nhíu mày, trong thời gian một khắc liền đen toàn bộ nước trong chén trà toàn bộ hắt lên mặt ta, ngay sau đó là một trận thét chói tai của Vân Châu. Ta chỉ âm thầm khen mình may mắn trong lòng, may mắn ta ngâm không ngâm trà vào nước sôi, nếu không gương mặt ta bị hắt trà thế này, chắc chắn bị hủy.
“Công chúa, ngươi khinh người quá đáng”. Hai mắt Vân Châu đỏ au, dùng khăn lụa giúp ta lau sạch nước trà trên mặt.
“Đây là ta thay mặt cô nương nhà ngươi, dạy dỗ ngươi!” – Nàng đứng dậy vươn tay vỗ nhẹ vai trái Vân Châu, cuối cùng khi nói đến hai tiếng “dạy dỗ” thanh âm liền phá lệ nhấn mạnh, chỉ nghe “Ba, ba” hai tiếng, trên mặt Vân Châu lưu lại dấu tay đỏ tươi.
Ta chụp lấy cổ tay của cánh tay vừa rồi dám đánh Vân Châu, khi dễ ta có thể, nhưng nàng không được phép động tới Vân Châu.
“Làm càn, dám đối với bản công chúa vô lý như thế” – Nàng dùng sức muốn rút cánh tay về, chỉ là nàng cành giãy giụa, bàn tay ta càng siết chặt.
“Phu nhân so với công chúa, thân phận của ai cao hơn?” – Ta dùng thanh âm không lớn không nhỏ hỏi Vân Châu.
“Đương nhiên là phu nhân!” – Vân Châu mỉm cười, tức khắc lớn tiếng nói.
“Phu nhân? Cho dù là hoàng hậu cũng quản ta không được, huống hồ hiện tại thánh chỉ chưa hạ, ngươi vẫn là một nô tỳ”. Nàng tuy rằng đau đến mức nói chuyện không thể liền mạch, cũng không quên bảo trì nét tươi cười trên mặt, điểm ấy so với hoàng hậu thật giống nhau.
“Ở đây đang có chuyện gì?” – Hàn chiêu nghi hợp thời xuất hiện, Vân Châu giống gặp được Cứu Mệnh Bồ Tát, liền vọt tới bên người nàng, dùng ánh mắt tội nghiệp mà nhìn.
Ta buông lỏng lực đạo, đem cổ tay Linh Nguyệt công chúa buông ra, hướng Hàn chiêu nghi hành lễ. Nàng nhìn sang vẻ mặt chật vật của ta, lại nhìn Linh Nguyệt: “Chuyện gì khiến Linh Nguyệt tức giận như thế?”
Linh Nguyệt xoa xoa cổ tay phấn nộn, chợt thấy một đỏ tươi dấu tay, nhìn thấy kiệt tác của ta, trong lòng nàng cũng thống khoái hơn.
“Mới vừa rồi ta thấy mẫu phi ngấn lệ hồi cung, nghe nói là mới vừa tới Lãm Nguyệt lâu!” – Linh Nguyệt ở trước mặt Hàn chiêu nghi khí diễm toàn vô, chu chu đôi môi giống như một chú cừu non dịu dàng, ngoan ngoãn, tốc độ thay đổi thật là nhanh.
“Cho nên ngươi liền cho rằng Phan cô nương đây khi dễ mẫu phi ngươi, cho nên đến đây, vì Minh quý nhân xuất đầu?” – Hàn chiêu nghi xảo tiếu khiến nàng không thể nào nói tiếp được điều gì.
Linh Nguyệt vuốt cằm, ánh mắt nhìn ta giấu giếm lửa giận, ta lúc này mới có thể đánh giá dung mạo của nàng.
Tuyết cơ hoa mạo thường tĩnh thanh (Mặt hoa da phấn thanh thoát), đào tai hạnh kiểm hành đoan chính (mặt hạnh má đào đoan chính), nguyệt my tinh nhãn thiên nhiên tính (lông mày bán nguyệt tự nhiên), lại mỏng manh như tiên oa, tư thái yểu điệu. Đáng tiếc ngày thường một bộ dáng đoan trang thanh lệ, lại thiếu mất bản chân lan tâm.
“Linh Nguyệt ngốc, theo ý của bổn cung mà nói, Minh quý nhân không phải là người mà bất luận kẻ nào đều có thể tùy tiện khi dễ được. Chắc là gặp phải một việc thương tâm, ưu sầu dâng cao, nên mới rơi lệ”. Hàn chiêu nghi mơn trớn tóc mai nàng, giải vây cho ta, mà Linh Nguyệt tựa hồ cũng hiểu được đạo lý, trầm mặc không nói, ngưng thần cân nhắc.
“Mới vừa rồi Minh Y hầu đến Tây cung, ngươi có thuận tiện đi gặp y luôn không? Ngươi cũng lâu rồi chưa ….” – Không đợi Hàn chiêu nghi nói hết, Linh Nguyệt lập tức đáp “Linh Nguyệt trước cáo lui!”, nhanh như chớp không thấy bóng dáng.
Ta lập tức hiểu rõ Linh Nguyệt vì sao thấy Hàn chiêu nghi tựa như chuột thấy mèo, ngoan ngoãn kỳ lạ, nguyên lai nàng ta sớm đã hướng trọn tâm tư về phía đệ đệ của Hàn chiêu nghi – Hàn Minh.
Ta vào nội các thay ra bộ trang phục đã ướt sũng vì nước trà, sau đó đi ra gặp lại Hàn chiêu nghi, chúng ta đem để thị nữ lui ra, ta tự mình vì nàng pha trà, đưa đến tay nàng, cảm tạ nàng đã giải vây cho ta, nếu không vừa rồi ta thật không biết phải làm thế nào để kết thúc chuyện này.
Nàng vẫn chưa uống trà, chính là đang thưởng thức khúc dạo đầu, nàng chợt cất giọng, sâu kín hỏi: “Đêm qua Hoàng Thượng muốn phế truất hoàng hậu, vì sao lại ngăn cản? Ngươi phải biết rằng, hiện tại ngươi ở bên người hoàng thượng nói gì, mỗi một câu đều có thể khiến Hoàng Thượng hạ lệnh.”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, bất giác hiện ra vẻ tươi cười: “Hoàng hậu đắc tội căn bản không đủ để có lý do truất phế, Hoàng Thượng đêm qua đưa ra quyết định chỉ là nhất thời tức giận công tâm, đến kkhi tâm tình dịu lại chắc chắn sẽ hối hận, ta đây vì Hoàng Thượng tìm một lý do để rút lại trước khi hối hận, có gì là không được?”
Trầm tĩnh một lát, nàng rốt cuộc đưa chén trà đến bên miệng, uống một ngụm: “Vậy ý ngươi là?”
“Nương nương đừng vội, thế lực của hoàng hậu tại triều đình sớm đã thâm căn cố đế, nếu muốn phế nàng, trừ phi đem thế lực đó nhổ tận gốc.”
“Ngươi đang nói ….. Đỗ thừa tướng?” – Nụ cười của nàng có chút đạm thốn.
“Sai, nương nương nghĩ lại xem, vì sao Đỗ thừa tướng và hoàng hậu có thể ổn tọa trên triều đình?” – Ta nhẹ giọng nhắc nhở, hy vọng nàng có thể nhận ra lý lẽ sâu xa đó.
Nàng ảm đạm suy nghĩ, đột nhiên linh quang chợt lóe: “Ngươi đang nói thái tử?”
“Đúng!” – Ta như có như không gật đầu, có lẽ ta nên đi gặp Kỳ Hữu, bây giờ hắn đã có ta đối phó Đông cung, chẳng biết bây giờ hắn đã đoán ra ta đang nghĩ gì?
Tiễn bước Hàn chiêu nghi, ta gọi Vân Châu giúp ta truyền lời cho Kỳ Hữu, dặn dò nàng trăm ngàn lần không được để người ta phát hiện, nàng thực cẩn thận mà gật đầu. Đối với năng lực làm việc của nàng ta luôn cảm thấy yên tâm, huống chi Kỳ Hữu có thể đem nàng giữ ở bên người bốn năm, chắc chắn có dụng ý này.
Đợi lâu cũng chưa thấy Vân Châu trở về, ta liền ra khỏi Lãm Nguyệt lâu, một mình đi dạo. Hai ngày nữa chính là lúc tam vương đại hôn, cũng chính là ngày ta được sắc phong phu nhân, mơ hồ cảm thấy sự tình lúc này quá thuận lợi nhưng sao lại không như những gì ta tưởng tượng. Lời nói của Linh Nguyệt công chúa, cái nhìn của hoàng hậu đã ảnh hưởng ta chăng? Nếu thật sự không phải, ta là nên thất vọng hay là cảm thấy may mắn?
Cười lạnh ra tiếng, may mắn? Ngày đó liều lĩnh từ Biện Quốc trốn về Kỳ Quốc là vì ai? Kỳ Vẫn sao? Nếu nói là Kỳ Hữu tựa hồ thỏa đáng hơn, bất luận hắn cứu ta vì mục đích gì, hắn chung quy vẫn là ân nhân của ta và Dịch Băng. Ta không thích thiếu nợ nhân tình, cho nên ân của hắn, ta nhất định trả.
“Phức Nhã, kiếp này nếu có ngươi làm bạn, ước nguyện của ta thế là đủ”.
Lời nói của Liên Thành vào lúc này lại quanh quẩn bên tai, đổi lại mà nói, nếu không có bọn họ, ta không phải liền cam tâm tình nguyện ở lại Biện Quốc, ở lại bên người Liên Thành?
“Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”
Ta bị thanh âm này làm giật mình, một phát lôi ta về thực tại, Kỳ Tinh như quỷ mỵ đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, ta trừng lớn hai mắt nhìn hắn cười đến tặc mị, hồi lâu cũng không thể nói chuyện.
“Sẽ không là bị dọa đến ngu chứ?” – Hắn thu hồi tươi cười, hoa chân múa tay, vui sướng lắc lắc hai vai ta: “Nhìn ta, ta là ai?”
Ta bật cười, hoàn hồn sẳng giọng: “Ngươi là đồ ngốc, Tấn Nam vương!”
Hắn nói tiếp, thần sắc lại đột nhiên chuyển ngưng, biến hóa cực nhanh làm ta kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu mới nói: “Ngươi …. Nghe nói sau tam vương đại hôn, ngươi sẽ tấn phong nhất phẩm phu nhân.”
Nguyên lai hắn là vì chuyện này mà đến, ta lặng im không biết phải nói thế nào, thầm nghĩ hắn sẽ không vì việc của Minh quý nhân mà đến cảnh cáo ta chứ, nghĩ đến đó sắc mặt ta càng phát ra tia ngưng trọng.
“Đã sớm đoán được ngươi không phải một nữ tử tầm thường.” – Một trận cười khẽ tiện đà xuất hiện, tiếp theo lại là một trận trầm mặc. Chân mày ta càng thêm nhíu chặt, vẻ mặt của hắn vì sao lại thay đổi? Còn nữa, hắn rốt cuộc muốn nói cái gì?
“Sao nữa?” – Ta rốt cục vẫn là chịu không nổi không khí khẩn trương kỳ quái này, nhịn không được mở miệng hỏi.
“Phụ hoàng của ta già như vậy, ngươi còn muốn gả cho ngài.” – Lời nói của hắn đầu tiên là khiến ta sửng sốt, sau chuyển sang cười điên cuồng. Nguyên lai hắn từ xa đến đây chỉ để nói lời này với ta, hại ta khẩn trương lâu như vậy, ta đây có thể lý giải thành hắn không muốn ta làm phi tử của Hoàng thượng a.
Rốt cuộc, cơn cười điên loạn của ta bị cái trừng đầy tức giận của hắn làm đình chỉ, ta vuốt vạt áo đạm cười: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nói không gả, Hoàng Thượng sẽ lập tức không sắc phong ta?”. Hoàng Thượng là thiên tử, toàn bộ Kỳ Quốc đều là của hắn, nay hắn muốn sắc phong ta, chẳng lẽ ta có tư cách cự tuyệt?
Hắn tà nịnh cười, nhìn về phía chân trời xanh thẳm: “Làm hoàng đế thật tốt, muốn cái gì sẽ có cái đó!”
Bất đắc dĩ một tiếng thở dài, dù rất nhỏ, đến chính mình cũng không thể phát hiện, ta hiểu được hắn lại đắm chìm chính mình trong ảo tưởng. “Vương gia, ta muốn cùng ngài thảo luận, nếu ngài là Hoàng Thượng, sẽ trị quốc thế nào?”
“Nhất gia nhân, nhất quốc hưng nhân, nhất gia nhượng, nhất quốc hưng nhượng, nhất nhân tham lệ, nhất quốc tác loạn ….” – Không chờ hắn nói tiếp, ta liền vội vàng cắt ngang, liễm đi vẻ tươi cười cuối cùng trên mặt.
“Vương gia, ta đang muốn đàm luận với ngài về đạo trị quốc, ngài như thế nào lại đem Tứ thư ra đây!”
“Trong Tứ thư rõ ràng viết như vậy” – Hắn nhướng mày, khó xử nhìn ta.
“Nếu chỉ cần đọc sách liền có thể làm một hảo hoàng đế, thiên hạ có nhiều nho sinh như vậy, chẳng lẽ tất cả đều có tư cách làm Hoàng Thượng?”. Hắn thật sự quá chân thật, có lẽ hắn ở trên chiến trường kiêu hùng là vậy, nhưng nói đến trị quốc, căn bản không biết gì cả. “Vương gia vừa rồi người nhắc tới gia nhân, gia nhượng, vậy người có thể cho ta biết, thế nào là gia nhân, thế nào là gia nhượng?”
Khả dĩ đợi hồi lâu cũng không có được câu trả lời của hắn, ta cười lạnh nói: “Cái gọi là gia nhân chính là khiến cho gia tộc tương thân tương ái, cung khiêm lễ nhượng. Huynh đệ tương tàn tất phải trảm thủ mà định thiên hạ, thê thiếp tranh đấu tất phải giam vào cấm cung, con cái phạm tội nhất định phải nghiêm trị để làm yên lòng thần dân. Nếu Vương gia có thể nhẫn tâm như vậy, thì người đã có bước đầu của một hảo hoàng đế. Chỉ là, ngài thật sự có thể nhẫn tâm thí huynh, cấm thê, trừng tử?”
Hắn nhìn ta, đồng mục mở to đến không chớp mắt, sợ hãi như gặp quỷ, thật lâu sau cũng không thể nói ra điều gì dù chỉ một chữ.
Ta cảm thấy chính mình nói tựa hồ có chút quá, liền dịu đi ngữ khí: “Kỳ thật không phải bậc hoàng đế nào cũng có khả năng lưu danh thiên cổ, trong lịch sử đã ghi lại bao nhiêu hôn quân vong quốc, chịu người thóa mạ? Lại hoàn toàn tương phản, Hán triều có Vệ Thanh, Hoắc triều có Bệnh tướng quân, trực sấm Mạc Bắc, hoành tảo Hung Nô, lập nên chiến công hiển hách. Đường triều có Lý Tịnh tướng quân, trung quân hộ chủ, kinh qua đủ trận chiến lớn nhỏ, chưa một lần thất bại. Bọn họ chính là lưu danh sử sách, tiếng thơm thiên cổ, trở thành đề tài cho dân chúng bàn luận say sưa trong lúc trà dư tửu hậu.”
“Nói hay lắm!” – Xa xa truyền đến một thanh âm lãnh đạm đầy thưởng thức, ta nhìn về hướng âm thanh vọng tới, chính là Minh Y hầu đang bước tới gần, theo sát phía sau còn có Linh Nguyệt công chúa.
Ngóng nhìn đôi mắt hắn, càng xem càng thấy giống như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng lại ….
“Phan cô nương tài tình như vậy, so với nam nhi chỉ có hơn chứkhông kém, nếu thân là nam nhi nhất định sẽ trở thành trụ cột quốc gia, đáng tiếc ….” – Lời tán thưởng của Hàn Minh khiến ta bất giác nhíu mày, hai chữ “đáng tiếc” vừa thốt ra, ta lập tức cắt ngang.
“Ai nói nữ nhi không thể vì quốc xuất lực báo đáp triều đình? Không phải tất cả hồng nhan trong thiên hạ đều như Đắc Kỷ mị chủ, Hỉ Muội loạn cung, ta – Phan Ngọc có làm sẽ làm theo gương trưởng tôn hoàng hậu của Đường Thái Tông!” – Từng câu chữ đều lộ ra phong thái tự tin, đồng thời ta phát hiện trên mặt hắn lộ ra sắc thái kinh ngạc, mà Linh Nguyệt hết nhìn Hàn Minh, lại nhìn ta, cuối cùng biến sắc.