Khi ta vừa đến cửa thành Biện Kinh, cửa thành đã sắp đóng, ta đưa ra Thừa tướng lệnh bài sáng lóa trong tay, bọn họ liền lập tức mở cửa cho ta ra khỏi thành. Thừa tướng lệnh bài thật đúng là hảo dụng, xem ra nó chẳng khác gì thánh chỉ của Hoàng Thượng, nhờ nó mà cả chặng đường của ta đều thông suốt.
Một thân một mình giục ngựa trên đường, dù mệt cũng không dám dừng chân ngơi nghỉ, bây giờ dừng lại chỉ sợ sẽ bị người của Thừa Tướng phủ đuổi kịp. Ta rời khỏi Biện Kinh cũng đã một canh giờ, Lan Lan và U Thảo hẳn là đã tỉnh, các nàng có trách ta không? Còn có Liên Thành, khi hắn biết ta lừa gạt hắn để chạy trốn, sẽ phẫn nộ và thất vọng đến mức nào. Ta chỉ có thể nói với họ ta thật có lỗi, Kỳ Quốc có ân nhân của ta, có người khiến ta vướng bận, vô luận thế nào ta nhất định phải trở về.
Bích vân thiên, ánh tà dương từ nền trời nhuộm thắm mặt nước, từng cành liễu bên dòng đung đưa theo gió tạo thành hàng hàng thanh âm du dương mỹ tuyệt.
Giục ngựa chạy vội suốt một đêm, ta cùng với con ngựa sớm đã mỏi mệt đến không chịu nổi, toàn thân vừa nóng vừa khô khốc, thật sự chịu không nổi cái thời tiết giết người ở đây, ta liền tìm một nơi mà bản thân cho rằng an toàn để dừng lại nghỉ ngơi, nằm tựa vào một gốc đại tùng to lớn, dang tán rộng che cả bầu trời mùa hạ. Ta thầm nhắc nhở bản thân chỉ ngủ một chút thôi là tốt rồi, nhưng khi ta tỉnh lại cũng là lúc hoàng hôn đã đến gần.
Thiên a, ta thế nào lại bắt đầu ngủ từ buổi trưa mà ngủ thẳng đến lúc mặt trời xuống núi, thầm mắng chính mình tham ngủ, lại nhìn sang bãi cỏ xanh bên cạnh dòng suối, nơi ta để ngựa của mình nghỉ ngơi lấy sức, cũng không biết khi nào nó đã biến mất không còn bóng dáng. Ta tức giận giương ắt nhìn, trong ngực lại phập phồng một trận lo lắng, vạn nhất Liên Thành đuổi đến phải làm sao bây giờ, ta cũng không muốn mới tự do lại bị hắn giam giữ một lần nữa.
Nghĩ lại một chút, kỳ thật ta cũng không lo lắng đến vậy, bởi vì lộ tuyến lần này ta chọn để trở về Kỳ Quốc là lộ tuyến không ai nghĩ ra được, như vậy ta có thể tránh khỏi truy binh.
Rất đơn giản, đem lộ tuyến nguyên bản đổi thành: Đầu tiên qua Khai Phong rồi thẳng tiến Hàm Đan, tiếp đó qua Dương Châu rồi trở lại Tô Châu. Sở dĩ con đường này không thể tưởng là do hai nguyên nhân: Thứ nhất, con đường này so với lộ trình nguyên bản tốn hơn một nửa thời gian; Thứ hai, Khai phong và Hàm Đan là nơi Kỳ Biện hai nước đang giao tranh, có ai ngốc đến mức chạy đến sa trường phong hỏa mà chịu chết.
Cho nên hiện tại dù ta không có ngựa cũng có thể bình yên đến Khai Phong, đến đó ta có thể dùng tiền thuê xe ngựa trực tiếp hồi Tô Châu.
Đi bộ đã được ngày, quả thật không thấy ai đuổi theo. Ta cứ đi một chút rồi ngừng một chút, có thôn nhỏ ta sẽ vào mà dùng ngân lượng mua lương thực, nếu đi cả một ngày cũng không thấy nơi nào để ta có thể nghỉ ngơi, ăn uống, ta phải dựa vào dã quả mà qua cơn đói, đốt lửa rồi ngủ. Ta lau mồ hôi trên trán, mắt trời chói chang trên đầu khiến ta mở mắt cũng khó khăn, nơi này hẳn là phía nam Khai Phong, đi thêm mấy lý nữa ta có thể đến được Khai Phong thành, có thể hảo hảo mà ăn một chút, ngủ chút, tẩy sạch tro bụi mấy ngày liền trên người.
Ta ở phía nam thành lại phát hiện một dòng suối nhỏ, không sâu lắm, trong suốt sáng ngời, bốn phía đều có đại thụ che chắn, nếu không cẩn thận quan sát thì đúng là khó phát hiện ra dòng suối này. Ngồi xổm trước dòng suối nhỏ, ta lấy ta vốc nước mà rửa hai má, dòng nước lành lạnh đem cái nóng trên người đẩy xa vô tích, ta bất giác lộ ra một nụ cười nhẹ.
“Thừa tướng cũng thật là kỳ quái, chúng ta đuổi tới nửa đường, hắn như thế nào lại muốn chúng ta quay đầu chuyển hướng Khai Phong”.
“Thật không biết Thừa tướng nghĩ như thế nào, nơi này tứ phía đều là Kỳ binh, một cô nương làm sao có thể đi theo hướng này”.
Đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một trận thì thào oán giận, ngoại ô bốn bề tĩnh lặng bỗng phá lệ ồn ào. Thanh âm của bọn họ truyền quanh quẩn bốn phía, Thừa tướng trong miệng bọn họ sẽ không là Liên Thành chứ?
Ta cũng không dám nghĩ nhiều, nhảy xuống dòng suối nhỏ rồi tìm chỗ sâu nhất bơi đến, cuối cùng đình chỉ hô hấp lặn xuống lòng suối, hy vọng có thể tránh thoát bọn họ. Lại cảm thấy bất khả tư nghị, hắn thế nào có thể đuổi tới nửa đường còn lộn ngược trở về hướng Khai Phong mà truy đuổi, hắn thật đáng sợ, ngay cả này con đường này cũng bị hắn liệu đến.
Cũng không biết ta lặn trong bao lâu, cảm thấy thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ, cho đến khi nghe không thấy ta mới chậm rãi trồi lên mặt nước, dùng sức mà hít vào một ngụm không khí, chợt nghe thấy một trận âm thanh:
“Uy, ngươi làm gì ở đó ?!” – Thanh âm vừa kinh ngạc vừa tràn đầy lửa giận, âm thanh vang vọng khắp tứ phía.
Ta mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm nam tử trước mặt đang trần như nhộng đứng trong nước, hắn mở môi tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, ta tức khắc hốt hoảng, thất thố che cái miệng của hắn lại.
“Công tử cứu, cứu ta, có ác bá đang muốn bắt ta làm thiếp, ta không thuận theo bèn bỏ chạy, bọn họ hiện tại đang lùng bắt ta …” Ta hoang mang hướng hắn mà kể chuyện xưa, chỉ sợ hắn lại kêu một tiếng tiếng nữa thì người của Liên Thành sẽ nghe thấy. Ta còn có ý đồ dùng vài giọt nước mặt để chiếm sự đồng tình từ hắn, nhưng nhìn ý cười đầy trêu tức trong mắt hắn, ta chẳng thế nào tập trung cảm xúc.
Hắn đem ta nhìn một lượt từ trên xuống dưới, buồn cười mà đánh giá ta thật lâu rồi cất tiếng: “Đã xong chưa a ?”.
“Không tin thì quên đi” – Ta nghĩ bọn họ hẳn là đã đi xa, thế là quyết tâm hướng về phía bờ mà bơi.
“Nha đầu, chiếm trọn tiện nghi còn muốn đi ?” – Hắn ở phía sau hướng ta hô to.
“Xú tiểu tử, bổn cô nương chiếm tiện nghi với ngươi là đã nể mặt ngươi” – Trồi lên bờ, thầm nghĩ nam tử này quả thật lỗ mãng, cũng không muốn cùng hắn dây dưa không rõ, ta đem mái tóc ướt đẫm sửa sang lại, cố gắng chống lại đôi mắt như xích hỏa hùng sư chực chờ phun lửa của hắn, ta bảo: “Tiểu tử, tuổi còn trẻ sao không ở nhà cày ruộng mục ngưu, lại chạy đến đây chơi đùa ngoạn nhạc, chậc chậc…… Trẻ con thời nay thật khó dạy!” – Ta rung đùi đắc ý đối hắn châm chọc một câu, nhìn hắn muốn xông lên bóp chết ta nhưng lại đang trần như nhộng mà không dám lên bờ, bộ dạng thật phát chết vì cười.
Ta không đợi hắn tức giận, xoay người bỏ chạy, một trận rống giận quán triệt tận trời cuồn cuộn không dứt vang vọng sau lưng ta:
“Ngươi … đừng – để – ta – bắt – được !”.
Ta vừa chạy vừa cười, ta có thể tưởng tượng mặt hắn hiện tại sớm đã tức giận đến biến sắc, vừa chạy ta vừa hướng sau nhìn xung quanh, chỉ sợ hắn đã mặc lại y trang hướng ta đuổi theo. Chạy đã mệt, ta liền đứng tại chỗ dùng sức thở, đã lâu chưa được cười vui vẻ như vậy, có lẽ ta thật sự không phải loại nhi nữ sống trong phấn đạm tường cao, mà thích hợp với thiên nhiên, nơi có làn nước xanh trong, có khe núi hữu tình. Nhưng ngay sau đó nụ cười của ta vô pháp xuất hiện, thần sắc cứng đờ nhìn tuyệt mỹ nam tử đang cưỡi hãn huyết bảo mã, gương mặt hắn không chút thay đổi, cứ vậy nhìn ta.
Suy nghĩ vừa động, ta liền xoay người bỏ trốn, hắn thế nào … chỉ dẫn theo vài tên tùy tùng, mạo hiểm đi vào Khai Phong, hắn không biết nơi này có bao nhiêu nguy hiểm sao? Thân phận của hắn thừa sức để dụ toàn bộ Kỳ binh đang đóng quân ở bốn phía tập hợp lại khuynh hết toàn lực bắt hắn, một mình mạo hiểm chỉ để bắt ta, nữ tử đã lừa gạt hắn, thật sự đáng giá sao?
Ta cảm giác được âm thanh tiếng vó ngựa đang hướng ta tới gần, biết rõ người và ngựa tốc độ quá chênh lệch nhau, nhưng ta vẫn không buông xuôi, cố níu một cơ hội chạy trốn cuối cùng, tuy nhiên vị nam tử bị ta chế nhạo vừa rồi đã nhanh chóng tóm trụ cổ tay của ta, không cho ta tiếp tục đi trước khi hy vọng cuối cùng của ta tan biến. Nếu của ta ánh mắt có thể giết người, hắn sớm đã bị ta thiên đao vạn quả.
“Xú nha đầu, ngươi còn có lá gan trở lại !” – Hắn hiện tại đã mặc một thân khôi giáp, cầm trong tay kim đao, mái tóc ẩm ướt bị gió thổi qua, có vẻ phóng đãng không kềm chế được, tư thế oai hùng hiên ngang.
Liên Thành ghì mạnh dây cương, ngựa hí một tiếng vang trời, đứng trước chúng ta không xa. Hắn nhìn nam tử bên người ta một hồi lâu mới nói ra ba chữ: “Tấn Nam vương?”
Người nọ hướng nhìn Liên Thành, sau đó cười lớn một tiếng: “Ta cứ tưởng là ai, nguyên lai là Biện Quốc Thừa tướng Liên Thành”.
Tấn Nam vương? Kỳ Quốc tam hoàng tử Nạp Lan Kỳ Tinh? Trời ơi, ta vừa rồi chế nhạo hắn như vậy, ta như thế nào lại không nhìn ra hắn có thân phận lớn đến vậy!
“Buông nàng ra!” ánh mắt Liên Thành từ đầu vốn luôn đặt trên người ta mà dao động, bộ dạng phệ huyết tàn khốc trên mặt hắn ta chưa từng gặp qua, đây mới chân chính là hắn sao? Vừa chạm phải ánh mắt hắn, ta lập tức cúi đầu, không dám nhìn hắn thêm nữa.
“Nếu ta không buông?” – Kỳ Tinh chút không úy kỵ ánh mắt của hắn, ngược lại càng cười càng lớn, phát ra cuồng vọng kinh người.
“Ngươi đi đi, ta thật sự không thể cùng ngươi trở về!” – Ta thấp giọng, nhỏ nhẹ nói, đầu càng cúi càng thấp.
“Nghe thấy chưa? Ta khuyên ngươi vẫn là nên nhanh chóng rời đi, nếu không đại quân của ta mà đến, ngươi nhất định chết không toàn thây” – Hắn lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo.
Liên Thành cuối cùng vẫn phải rời đi, ta từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn qua vẻ mặt hắn, ta nghĩ vẻ mặt kia nhất định là khiển trách, là thất vọng cùng thương tâm. Ta nguyên bản tưởng rằng có thể vào Khai Phong thành nghỉ ngơi, nhưng nghe Kỳ Tinh bảo cửa thành đã đóng cửa suốt ba ngày, dân chúng bên trong ra không được, quân đội bên ngoài cũng vào không xong. Ta mới biết được nguyên lai quân đội bọn họ vẫn đóng quân ở ngoài thành Khai Phong năm dặm, chuẩn bị công thành. Ta không có biện pháp nào khác, chỉ đành theo sát hắn, ta chỉ có thể dựa vào hắn để trở về Kỳ Quốc. Hắn tuy không đuổi ta đi, nhưng cũng không đồng ý cho ta đi theo, ta coi như hắn đang đành chịu.
Ta luôn luôn hỏi hắn vì sao lại buông tha cho Biện Quốc Thừa tướng trong khi đang có cơ hội tốt như vậy, hắn không trả lời ta. Mãi đến khi ta theo hắn trở lại quân doanh mới tìm được đáp án.
Ta luôn luôn hỏi hắn vì sao lại buông tha cho Biện Quốc Thừa tướng trong khi đang có cơ hội tốt như vậy, hắn không trả lời ta. Mãi đến khi ta theo hắn trở lại quân doanh mới tìm được đáp án.
Thuộc hạ của hắn căn bản không biết được hắn lén trốn khỏi doanh lý, mãi đến hai chúng ta đi vào quân doanh, các tướng sĩ mới một đám há hốc mồm. Ta thật ra rất bội phục hắn, mới vừa rồi chỉ cần hắn hơi loạn một chút thôi, sẽ bị Liên Thành nhìn ra manh mối, kẻ bị bắt giữ sẽ là hai chúng ta. Nhìn hắn bộ dáng tùy tiện, nhưng thật quả nhiên không phụ danh hiệu “Chiến thần”.
Mười hai vạn binh tinh nhuệ của Kỳ Quốc đóng quân ở ngoài thành năm dặm, địa thế trống trải chiếm ưu thế rất lớn, chỉ cần có phục binh xâm nhập thì rõ ràng có thể phát hiện ngay. Trọng yếu hơn cả là tứ phía cỏ dại tươi mới mọc dài mênh mông, chiến mã có thể có bổ sung thể lực sung túc, tiểu tử này xem ra rất có tâm tư.
Ta cùng với hắn vừa tiến vào quân doanh, các tướng sĩ liền ồ lên một mảnh. Từ trước đến giờ luôn có quy củ, nữ tử không thể vào quân doanh. Mà ta hiện tại lại quang minh chính đại đi vào quân doanh, bọn họ đương nhiên không thể chấp nhận kịp.
“Vương gia, việc quân hiện giờ ta tạm thời không nói đến, nhưng sao ngươi có thể tùy tiện mang nữ tử tiến vào quân doanh, ngươi không sợ dao động quân tâm sao?” – Người vừa nói chuyện là một vị tướng quân tuổi trạc trung niên, anh khí uy vũ.
“Tô đại tướng quân! Ta không phải đã trở lại rồi sao, mà vị cô nương này …” – Hắn đột nhiên thực bi thương liếc mắt nhìn ta một cái, ta bị hắn nhìn đến mạc danh kỳ diệu, chỉ nghe hắn thở dài một tiếng rồi kể một câu chuyện khiến ta há hốc mồm:
“Vị cô nương này vốn là nữ nhi của Tô Châu Lưỡng Giang Diêm vận sứ, trong lúc đi đường bị bọn buôn người bắt cóc, bán ột phú lão phú hào Biện Quốc làm tiểu thiếp. Ngài không biết lão nhân quả thực là một kẻ điên, mỗi ngày đều tìm đủ phương pháp đem nàng đánh tới mình đầy thương tích, khổ cực không nói nên lời. Các ngươi nói xem, một thiên kim tiểu thư như thế nào chịu được tra tấn như vậy? Ta ở trong rừng thấy nàng đang thắt cổ tự sát, đương nhiên muốn cứu nàng một mạng, phật nói: Cứu người một mạng còn hơn xây được bảy tháp phù đồ”.
Thấy binh lính chung quanh đến xem náo nhiệt đều dùng ánh mắt đồng tình thương hại nhìn ta, ta cúi đầu, hai vai kích thích, cố nén trụ một cơn cười lăn lộn, Tấn Nam vương so với ta kể chuyện còn hay hơn, một chuyện như thế này mà hắn cũng có thể nghĩ ra.
Mà vị kia được hắn gọi là “Tô đại tướng quân”, xem ra ngài ta chắc chắn là phụ thân của Tô Diêu – Tô Cảnh Hoành tướng quân. Hắn thấy hai vai ta rung bần bật, cho rằng ta đang khóc, khẩu khí cường ngạnh ban đầu dần tiệm hóa mà trở nên mềm mỏng: “Cô nương, cũng không phải bản tướng quân vô tình, mà là trong quân quả thật không thể lưu lại nữ tử!”
“Tướng quân, tiểu nữ đã không còn nhà để về. Chỉ mong Kỳ quân có thể sớm ngày phá được Khai Phong, như vậy tiểu nữ mới có thể trở lại Kỳ Quốc. Ta nhớ phụ thân, nhớ tỷ tỷ, nhớ mẫu thân …” – Ta dùng sức rặn ra vài giọt nước mắt, cùng Kì Tinh diễn cho trọn vở kịch này.
Tô Cảnh Hoành trầm tư một lúc lâu, rốt cục đồng ý lưu lại ta, nhưng phải có một điều kiện: Ta phải thay nam trang.
Mặc khôi giáp vô cùng nặng nề, ở trong quân một đêm, ta cố gắng nuốt xuống bữa tối khó ăn nhất trong đời: Một nồi rau gạo nấu chung, đây là thức ăn hàng ngày của toàn quân tướng sĩ. Ta tới giờ mới biết thì ra thức ăn của binh sĩ lại khó nuốt như vậy, ta hỏi thăm binh lính Tô tướng quân và Vương gia thường ăn cái gì, bọn họ trả lời: “Họ cũng ăn giống chúng ta”. Ta càng thêm bội phục đối với Tô tướng quân và Kỳ Tinh, bọn họ ở trong triều địa vị cao ngất là vậy, nhưng lại cùng quân sĩ ăn uống giống nhau, điều này quả thật đáng quý. Cho nên, ta quyết định hôm nay bọn họ nếm thử đồ ăn sáng do ta tự mình xuống bếp làm.
Ta bưng tô cháo thơm ngào ngạt vừa nấu cùng bánh nướng tiến vào quân trướng đưa cho Tô tướng quân cùng Tấn Nam vương, họ vì thương lượng kế sách công thành mà suốt một đêm chưa nghỉ ngơi. Nhưng Tô tướng quân vừa thấy ta làm điểm tâm cho họ liền thay đổi sắc mặt, cũng không cố kỵ chuyện ta là nữ tử, tiến đến trước mặt ta răn dạy: “Cô nương, ngươi có biết một bữa điểm tâm ngươi làm cho chúng ta thế này có thể đổi giúp 12 chiến sĩ no bụng không!”.
“Tô tướng quân …” – Tấn Nam vương muốn khuyên ngài ấy nguôi giận, kết quả lại bị cắt ngang.
“Thân làm nhất quân thống soái, nên cùng binh lính hoạn nạn cùng chia, đồng cam cộng khổ, chẳng lẽ ta làm được thống soái của hàng vạn binh lính chỉ nhờ tài trí hơn người? Binh lính ở đây, có ai không do cha mẹ sinh thành? Bọn họ cam nguyện tới đây vì nước xuất lực, ta nếu không thể đối xử họ bình đẳng, thì căn bản không xứng ngồi trên vị trí thống soái này”.
Sắc mặt ta tái nhợt, nhìn trân trối Tô tướng quân một hồi lâu, cuối cùng tự thân ly khai quân trướng. Tấn Nam vương đuổi theo ta, hắn nói: “Tô tướng quân chỉ là khẩu xà tâm phật, cô nương trăm ngàn đừng để ở trong lòng”.
Ta dùng sức lắc đầu, miễn cưỡng cười: “Ta rốt cục hiểu được, vì sao Kỳ Quốc là quốc gia mạnh nhất trong tam quốc, nguyên lai là có một vị Tô Cảnh Hoành Tô đại tướng quân có thể cùng binh lính đồng cam cộng khổ”.
Ta nở một nụ cười mờ mịt với hắn, ta thấy hắn trong mắt có vài tia ngạc nhiên, cũng không muốn đoán hắn ngạc nhiên vì chuyện gì, thản nhiên rời khỏi chủ trướng. Mây mù mông lung, cát vàng cuồn cuộn, chim diều đề tê. Nhìn cát vàng thổi mù mịt cả một góc trời, tựa hồ sẽ có một hồi mưa to từ trên trời giáng xuống. Trong lòng ta cảm xúc bắt đầu hỗn loạn, nếu thủ hạ của phụ hoàng có thể giống Tô tướng quân – một lòng vì nước vì dân, có lẽ Hạ Quốc sẽ không phải đổi chủ.
Ta lại trở lại trù phòng, lấy thức ăn đêm qua nấu thành món thập cẩm, đem tất cả đồ ăn bỏ vào nầu nấu chung, ta tuy rằng không thể cải thiện thức ăn của bọn họ, nhưng ta có thể làm cho đồ ăn không khó nuốt như vậy. Khi ta lại một lần nữa bưng đồ ăn đi vào chủ trướng, Tô tướng quân cùng Kỳ Tinh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm ta, ta thản nhiên nhoẻn miệng cười.
“Tướng quân, Vương gia, các người yên tâm, mấy thứ này hoàn toàn giống thức ăn của binh lính. Các người một đêm chưa ngủ, trước hết cần lấp đầy bụng mới có thể có tinh thần tốt để nghĩ ra kế hoạch công phá Khai Phong”. Ta đem một chén thức ăn lớn đưa tới trước mặt Tô tướng quân.
Hắn nhìn ta hồi lâu mới tiếp nó, thán một tiếng: “Vừa rồi là ta hà khắc quá mức, ngươi chỉ là một cô nương, những việc quân này ngươi cũng không biết được bao nhiêu!”
Ta tức khắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không ủng hộ: “Tướng quân người nói sai rồi, không phải trong mắt nữ tử nào cũng chỉ có phù hoa danh lợi và những việc nhỏ nhặt, nếu tướng quân có để mắt Phan Ngọc đây, xin nghe ta một lời”.
Tô tướng quân trầm ngâm đánh giá ta một hồi, mới gật đầu ý cho ta nói tiếp. Mà Kỳ Tinh ngồi đó, một bên đang dùng khí thế lang hổ ăn gần hết cơm, một bên hảo hảo nhìn ta, tựa hồ thực sự chờ mong điều ta nói.
“Nghe Vương gia nói, mười hai vạn đại quân đã ở ngoài thành đóng quân năm ngày nay, lại chậm chạp không thể phá được Khai Phong”.
Tô tướng quân ngưng trọng gật đầu: “Khai Phong tựa như tường đồng vách sắt, ta quân từng mấy tiến quân công thành, đều thương vong thảm trọng”.
“Ta tin tưởng tướng quân và vương gia đã sớm phân tích và nhận ra vấn đề ở chỗ: Thứ nhất Khai Phong binh cường lực thịnh, địa thế trên cao, từ trên à áp đảo quân ta, thực chiếm ưu thế. Thứ hai là dân tâm sở hướng, dân chúng thề cùng tồn vong với Khai Phong thành”. Ta chậm trãi một hơi, trên mặt Tô tướng quân và Kỳ Tinh bắt đầu thay đổi biểu tình. Ta biết bản thân đã phân tích đúng, liền tiếp tục nói: “Tuy nói Khai Phong đóng chặt cửa thành, không thể nhận trợ cấp lương thực, lương thực trong thành không đủ cho bọn họ ăn trong vài ngày nữa, nhưng quân ta đóng quân cũng nhiều ngày, lương thực cũng sắp hao hết, chuyệng công thành cũng gấp như lửa sém lông mày. Cho nên … hiện tại chỉ có một phương pháp có thể phá được Khai Phong!”
“Phương pháp gì?” – Kỳ Tinh đột nhiên từ ghế ngồi bật dậy, trong tay còn bưng bát cơm đang ăn dở, bộ dáng rất ư là buồn cười, ta nhìn thế nào cũng không thấy hắn có nửa điểm tôn quý như thân phận Vương gia của hắn.
“Nguồn nước, ta sáng nay đi lấy nước phát hiện con sông cách ngoại thành nửa dặm thông thẳng vào Khai Phong, nếu như chúng ta bị hủy đê, phá được Khai Phong là chuyện nhanh chóng”.
“Phương pháp cô nương vừa nói chúng ta đã sớm nghĩ đến, nhưng này con sông đó không chỉ là nguồn nước duy nhất của Khai Phong mà còn là nguồn nước duy nhất của quân ta, cho nên …” – Tô tướng quân vừa nghe lời ta nói lập tức đáp lại, lay động chòm râu mà lắc đầu, như hai chữ cho nên của ngài ấy vừa thốt khỏi miệng, đã liền bị ta nói thay.
“Cho nên hôm qua Vương gia mới rời khỏi quân doanh”. Ta đem ánh mắt hướng tới Kỳ Tinh, hắn đầu tiên là cứng đờ, tiện đà tán thưởng hướng ta cười khẽ. Ta cũng cười lại với hắn, trong đầu hiện ra một hình ảnh, dĩ nhiên là hình ảnh hắn đứng ở trong nước trần như nhộng, hai gò má hơi hơi nóng lên, cố gắng đá phăng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, ta nói tiếp: “Hắn chính là muốn tìm kiếm một nguồn nước, thực may mắn hắn đã tìm được rồi. Cách phía nam thành một dặm có một dòng suối nhỏ, trong suốt và sạch sẽ, đủ khả năng cung cấp nước cho toàn quân”.
Ta vừa nói xong, lại không thấy Tô tướng quân và Kỳ Tinh có phản ứng gì, không gian im lặng đến quỷ dị. Chẳng lẽ ta nói sai điều gì rồi, hay ta đã nói phải điều gì không nên nói?
Tô tướng quân đột nhiên một trận cười to, lập tức đi đến trước mặt ta dùng sức vỗ vai ta, lực đạo ép lên khôi giáp nặng nệ khiến bả vai bị ép đến đau đớn, khí lực đại kinh người. Dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa không đứng vững, may mắn ta ta đang tựa tay vào chiếc đỉnh, nhờ vậy mà đứng vững.
“Hảo ột Phan Ngọc, trí tuệ thông minh như vậy, mới đến quân doanh một đêm đã đem tình thế hiện tại một cái nhìn thấu triệt, thậm chí còn đề ra được phương pháp ứng phó, thật hiếm có, hiếm có …” – Tướng quân vui như gặp được thần tiên trên trời, ý cười cuồn cuộn không ngừng phiếm khai trên mặt. Ta nhìn hắn, thật giống như nhìn được phụ hoàng, cũng vẻ mặt hiền hòa, nhân ái tươi cười như vậy, khi cao hứng đều ra sức vỗ bả vai ta.
Kỳ Tinh cũng bước, đặt ta lên vai ta, bàn tay chỉ cách cánh tay nhỏ gầy một mảnh giáp: “Theo ý kiến của ngươi, nên như thế nào?”
“Mọi sự đã xong, chỉ thiếu đông phong”. Lời nói chưa dứt, một trận lôi minh vọng đỉnh đầu, quả là âm thanh “Oanh oang long” quán triệt, ta cùng với Kỳ Tinh hai mắt nhìn nhau, dị khẩu đồng thanh cùng nói: “Đông phong đến rồi!”
Tô tướng quân kích động chạy ra doanh trướng, đem mấy vạn binh lính tập hợp, lời vừa cất, tín uy thập phần to lớn: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, hướng con sông cách ngoại thành nửa dặm xuất phát, dùng tốc độ nhanh nhất, mau chóng hủy hoại.”
Nhìn mấy vạn binh lính đi theo Tô tướng quân, cả một dàn quân đông đảo khí thế hừng hực tiến bước, ta cũng không khỏi tươi cười mừng rỡ. Ta vốn muốn đi cùng bọn họ, lại bị Kỳ Tinh túm lại: “Mưa to thế này, ngươi muốn đi đâu?”
“Cùng bọn họ hủy đê a! Chỉ cần đê bị hủy, mưa to sẽ đem toàn bộ đất đá ven bờ cuốn lẫn vào dòng nước. Nước sông nhất bị ô nhiễm mà vẩn đục, như vậy liền tự nhiên có thể cắt đứt nguồn nước của bọn họ, thành nhanh chóng bị phá chừng nào thì ta càng nhanh chóng có thể về Tô Châu chừng đó.”
“Ngươi đi xem náo nhiệt chứ gì, ta không cho phép ngươi đi!” Sau đó cưng ngạnh lôi ta tới bên ghế, đem ta ấn ngồi xuống, sau đó hắn kéo thêm một chiếc ghế nữa, cùng ngồi song song với ta,“Ta ngồi với ngươi một lát!”
Hai chúng ta cứ ngồi như vậy, hắn cũng không nói gì. Ta thấy hắn rầu rĩ, bày ra biểu tình không vui, lại nhìn sang thấy chân mày hắn nhíu lại, ta ngạc nhiên hỏi: “Nay Khai Phong sắp phá được, Vương gia như thế nào lại không vui?”
“Mẫu phi tuyển cho ta một Vương phi, là chất nữ của Dương Thái sư!” – Mang theo điểm châm biếm, hắn nở nụ cười.
“Vương gia sớm đã trưởng thành, thành gia lập thất là điều tất nhiên!” – Ta theo lý thường phải giả cười nói, giả bộ không nhìn thấy trăm ngàn cái không muốn trong đáy mắt kia. Mẫu phi hắn là Minh quý nhân, nàng xuất thân danh môn quý tộc, tâm cao khí ngạo, kỳ vọng nàng dành cho hắn cũng xuất phát từ thái độ khinh thị của nàng với hết thảy mọi người. Huống hồ con trai của nàng là Kỳ Tinh – tay nắm trọng binh, nàng còn vì Hoàng Thượng sinh thêm một vị tiểu công chúa, dù xét về tài trí hay địa vị trong cung đều hơn người. Nàng nếu muốn chọn con dâu, người đó tuyệt đối cũng phải đích thân chọn được nàng dâu tài trí hơn người, làm sao nàng có thể cho phép Kỳ Tinh tự chủ trong chuyện này?
Hắn cười nhạt: “Đường đường là Vương gia, ngay cả hôn nhân đại sự cũng không thể làm chủ, nói ra há chẳng thành chuyện chê cười!”
Có lẽ thực không nên, nhưng ta chính là ức chế không được, mỉm cười lên tiếng: “Vương gia, ta hỏi ngài một vấn đề, có thể thành thật trả lời không?”
Thấy hắn gật đầu đáp ứng, ta thanh thúy cất tiếng hỏi: “Ngôi vị hoàng đế, ngài có muốn không?”
Năm ngày sau, Khai Phong thành tự sụp đổ, binh lính cùng dân chúng sớm bụng đói kêu vang, liền tự hạ khí giới, khai thành đầu hàng, Khai Phong chính thức thuộc sở hữu của Kỳ Quốc. Đồng thời Hàm Đan cũng truyền đến tin báo đại thắng, toàn quốc vui mừng. Mà Kỳ Tinh phải cùng ta về Tô Châu thành, vì thế đại quân chia làm hai ngã, một ngã cùng Tô tướng quân về Kim Lăng, Kỳ Tinh dẫn mấy ngàn tướng sĩ cùng ta về Tô Châu.
Kì Tinh nói muốn cùng ta hồi Tô Châu, kỳ thật trong lòng chúng ta đều biết rõ ràng, hắn là vì trốn tránh đại hôn, hắn căn bản không muốn hồi triều để gặp một Minh quý nhân vì hắn mà tuyển Vương phi.
Còn nhớ rõ ngày ấy ta hỏi hắn có muốn ngôi vị hoàng đế, hắn chỉ nói một chữ, trảm đinh chặt sắt, âm thanh không to mà hữu lực “Muốn”.
Hắn nói: “Từ nhỏ mẫu phi đã nói với ta: ‘Có thể lên ngôi hoàng đế không nhất thiết là thái tử, mà là có có thể là người khác’ – khi đó tuổi nhỏ còn không biết mẫu phi có ý gì, mãi đến khi ta mười sáu tuổi, phụ hoàng giao binh quyền cho ta xuất chinh. Ở trên chiến trường, chẳng lẽ không phải một lần xông pha cùng địch nhân chiến đấu đẫm máu, mà hắn Nạp Lan Kỳ Hạo – dựa vào cái gì ngồi mát ăn bát vàng? Chẳng lẽ chỉ vì hắn là trưởng tử?”
Ta có thể nói mình may mắn vì hắn có thể trước mặt ta nói thẳng ra suy nghĩ thật sự trong lòng, hay là nên đau lòng vì hắn đang bước đi trên tuyệt lộ do chính mẫu thân mình xây nên? Từ trước đến nay, ngai vàng nào lại không xây bằng huyết nhục huynh đệ, lại có bao nhiêu anh hùng vì cái mong muốn bất thành đó mà tặng không tính mạng? Nhưng vẫn như trước, vẫn có một đám si nhân vì nó một mực tranh đoạt đến sức tàn lực kiệt, dù chỉ còn một chút hơi tàn cũng không buông tay.
Khi đó ta chỉ hỏi hắn một câu: “Ngươi có tin tưởng bản thân có thể làm một vị hảo hoàng đế lưu danh thiên cổ? Hay là chỉ biết sính cái dũng của thất phu?”
Trời ây rộng, nguyệt bạch phong thanh, dương hoa phân phân tiệm chiết.
Tiếng chim véo von vẫn dịu dàng mà yên ả, trong không gian đậm một hương thu nồng, trước cửa từng chiếc lá rơi rụng nhẹ nhàng cuốn theo gió, sầu tư ảm nhiên, cây ngô đồng rụng lá ngày một nhiều, mùa thu đang về.
Không ngờ ta ở Biện Quốc mới đó đã hơn hai tháng, ngày hội Trung thu năm nay đã đến gần, ta đứng ở bên ngoài Tô Châu thành – Phan phủ bồi hồi thật lâu, lại chung quy chưa mở cửa bước vào. Mà Kỳ Tinh cũng không hỏi ta nguyên nhân, cũng như hắn chưa từng hỏi quan hệ giữa ta và Liên Thành là thế nào. Hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng cùng ta, mấy ngàn sĩ binh phía sau cũng cứ như vậy mà đứng, con đường đêm đầy phồn hoa của Tô Châu bị chúng ta đứng đến chật như nêm cối.
Kỳ Tinh đến đây làm kinh động toàn thể quan viên huyện quận, tri huyện, tổng binh, thông phán, thiên tổng …. Hơn mười vị quan viên mang theo đại lễ đứng ngoài Phan phủ bái kiến Kỳ Tinh, lại bị hắn nộ phát xung thiên đuổi cổ, thiếu chút phải vắt giò chạy về.
“Nha đầu, ngươi đã đứng gần một canh giờ, còn không đi vào? Chẳng lẽ không muốn gặp người nhà sao?” – Hắn rốt cục nhẫn nại không được, chống lại xao động trong lòng mà hỏi ta.
“Muốn” – Chỉ một chữ này có thể khẳng định cảm xúc của ta, ta nhớ mẫu hậu, phụ hoàng, ta muốn gặp họ … Mà người nhà Phan gia với ta mà nói, căn bản có cũng được mà không có cũng không sao. Bọn họ đối tốt với ta cũng chỉ vì muốn lấy lòng Kỳ Hữu, ta chán ghét gương mặt dối trá của bọn họ.
“Cô nương?!” – Một tiếng kêu hưng phấn, kinh nghi lại mang theo vui thích, tiếng thét chói tai từ phía sau truyền đến, không đợi ta xoay người, một bóng người mảnh mai liền lao thẳng vào lòng ta, ở ngực truyền đến một trận đau buốt. Nhưng hiện tại ta đã hoàn toàn bất chấp con đau ở ngực, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Vân Châu đã khóc đến sướt mướt.
“Người có biết sau khi người mất tích chủ tử đã đi tìm người rất nhiều, ta cũng tìm rất nhiều nữa … Chủ tử biết chuyện liền phát điên đi tìm người, thậm chí ngay cả đại hôn của thái tử cũng không tham gia, nhưng tìm thế nào cũng không tìm ra người. Ta còn nghĩ …. nghĩ ….” – nàng gắt gao ôm lấy thắt lưng của ta, nói năng bắt đầu lộn xộn, khóc không thành tiếng.
Ta bất đắc cười khẽ, nguyên lai Vân Châu lo lắng cho ta như vậy, mà Kỳ Hữu …. Hắn phát điên tìm ta là vì sợ sự mất tích của ta làm ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn nên mới không buông tay ta sao? Ta vốn muốn nói mấy câu an ủi, lại thấy ánh mắt Kỳ Tinh đang chăm chú nhìn ta, cảm thấy rùng mình, ta hoàn toàn bị sự vui sướng làm mờ mịt ý nghĩ rồi, Kỳ Tinh đang đứng cạnh ta, ta như thế nào lại xeem nhẹ sự có mặt của hắn, hắn nhất định nghe thấy Vân Châu nói “Ngay cả đại hôn của thái tử cũng không tham gia”!
Vì tránh cho Vân Châu tiếp tục nói làm thân phận Kỳ Hữu bại lộ, ta nhẹ nhàng mà đẩy nàng ra khỏi lòng, chỉ Kì Tinh mà nói: “Vân Châu, mau bái kiến Tấn Nam vương!”
Tiếng khóc của Vân Châu ngay lập tức im bặt khi ta đưa tay chỉ, nàng trợn to mắt nhìn Kỳ Tinh, vẻ mặt bối rối, ngay cả hành lễ cũng quên. Ta nhẹ nhàng đẩy nàng, giúp nàng hoàn hồn, không để thất thố.
“Vân Châu bái kiến Vương gia” – Mãi sau một hồi thần, nàng cuống quít quỳ rạp trên đất hành lễ.
Mà Kỳ Tinh lại mang theo thâm ý cười bảo Vân Châu không cần đa lễ, nhưng tầm mắt hắn lại thủy chung bồi hồi ở trên mặt ta, ánh mắt càng lúc càng thêm thâm trầm, đùa cợt mà ẩn giấu uy nghiêm. Đầu óc có chút hỗn loạn, hắn đã nhận ra điều gì sao?
“Vương gia đại giá quang lâm, ty chức từ xa không kịp tiếp đón, mong ngài thứ tội!” – Phan Nhân, phụ thân hiện tại của ta bị kích động mà dẫn theo mẫu thân Trương Ưu Lan, tỷ tỷ Phan Lâm ra trước phủ quỳ nghênh.
“Không cần đa lễ, nhị tiểu thư của quý phủ đã bình an về nhà, ta cũng nên hồi cung rồi” – Nụ cười chân thật, ấm áp của hắn làm cho ta cảm thấy là lạ, lại không thể nói rõ là quái lạ chỗ nào.
Tiễn bước Kỳ Tinh, ta liền một từ cũng không nói mà đi vào Phan phủ. Trong gia đình này ta vốn chỉ là một kẻ vô gia thế cô, bản thân tựa như một đứa nhỏ đang ăn nhờ ở đậu, mỗi nụ cười dành cho ta đều chỉ để đổi lấy lợi ích.
Quả nhiên, ta vừa hồi phủ ba ngày, triều đình liền sai một vị công công đến truyền thánh chỉ, Phan Nhân được phong làm Hộ bộ thị lang, tức khắc vào kinh diện kiến Hoàng Thượng. Hắn nháy mắt từ Tam phẩm Diêm vận sứ thăng thành Nhị phẩm Thị lang, từ nay về sau hắn có thể ở lại triều đình làm quan.
Ta cũng thu thập hành trang theo hắn vào kinh. Ta thật khó hiểu, vì sao sau khi truyền chỉ, công công đó còn căn dặn một câu: “Mong ngài cùng dẫn Nhị tiểu thư đây tiến kinh”. Ta tò mò nên đưa một số ngân lượng khá lớn cho vị công công đó, hỏi thăm nguyên nhân, hắn chỉ cười một trận khe khẽ, chỉ tay về phía ta mà nói: “Hàn Chiêu nghi ở bên gối Thánh Thượng nói một câu, Phan vận sứ liền một bước đạt được vị trí mà hàng trăm người tại triều ca tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán cũng không có được. Phan gia có cô nương đây là điểm tựa, tương lai một bước lên trời là chuyện tất nhiên.”