Biện quốc – Kinh Châu thành
Nơi nơi uyên ương đi đâu cũng có cặp, những người cô đơn đi trên đường có vẻ cũng không ít, con đường đông đúc, dường như ai ai cũng đổ về đây, tựa cô nhạn hồi quy.
Trên bầu trời sương mù nhàn nhạt, che mờ một tầng nhật quang, ánh sáng mờ ảo như khói phơ phất, sương mù mang một màu đỏ tiêu hồn người.
Ta đang ngồi trong một tửu lầu xa hoa nhất Kinh Châu, ném một số tiền thưởng khá lớn cho tên tiểu nhị, hắn liền giúp ta tìm được một bàn cạnh cửa sổ, trên lầu hai, vị trí này vừa yên tĩnh vừa có thể quan sát cảnh sắc của toàn thành. Lấy cả hai tay chống lên bàn để nhìn ra xa cảnh sắc Kinh Châu, lại có một cảm giác thương cảm khó nói.
Ta rời khỏi Kim Lăng đã hơn một tháng, tuy rằng suốt đường đi không hề bị ai truy đuổi nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác mất mát khó tả. Phải chăng trong tiềm thức, ta luôn mong muốn Kỳ Hữu sẽ tìm ra ta? Nhưng điều này không thể, hoàng thượng sẽ không cho phép, nghĩ đến đó liền cảm thấy trong người như có áp lực, khó chịu đến không chịu đựng được. Hoàng thượng muốn ta biến mất khỏi Kỳ quốc, biến mất khỏi tầm mắt của Kỳ Hữu, Hạ quốc khẳng định ta không thể đi, ở đó, đa phần các quan viên đều đã gặp qua ta, bất đắc dĩ chỉ có thể đến Biện quốc. Tin tin rằng, không thể nào khéo đến mức có thể gặp Liên Thành được, hắn đường đường là thừa tướng một nước, chỗ của hắn là Biện Kinh, vì hoàng thường mà giải quyết âu lo, chia sẻ quốc sự, bày mưu tính kế.
“Tư vãng sự, tích lưu phương, dịch thành thương. Nghĩ ca tiên liễm, dục tiếu hoàn tần, tối đoạn nhân tràng.”
(Nhớ chuyện cũ, lại nhớ tích xưa một thời, trong lòng bỗng chuyển hóa thành đau thương. Lại nhớ về khúc ca đầu tiên, bỗng cười đến não lòng, muốn cười ột lần sau cuối)
Ta một tay chống cằm, cứ như vậy mà than nhẹ một câu.
Ta lúc này nên đi con đường nào? Có nên hay không, dừng chân tại Kinh Châu? Nếu dừng chân ta phải tìm việc gì để làm cho qua thời gian đây? Nhưng, ta căn bản không thiếu tiền, viên nhân ngư dạ minh châu của Hàn chiêu nghi không nói, chỉ cần túi vàng Hàn Minh đưa cho ta lúc đi cũng đã đủ cho ta tiêu xài. Bây giờ đã buông xuôi chuyện phục quốc, lại chợt nhận ra, mình còn chuyện gì để làm?
“Cô nương, đồ ăn của người đến đây” – Tiểu nhị đem thức ăn cẩn thận đặt xuống bàn ta, trên mặt tràn đầy ý cười nịnh nọt, trong miệng còn không ngừng gọi tên từng món ăn – “Phù dung kim ngư hà, kim thiềm thộn san hô, hồng khấu quả tử li, hồng bái hùng chưởng, tố sao thái tâm … ”
Một mâm đồ ăn đầy bàn khiến ta nhìn đến hoa mắt ngây ngốc, mới vừa rồi khi gọi món, ta bảo hắn chỉ cần tùy tiện lấy vài món đặc sản, không nghĩ tới lại thành gọi nhiều thứ như vậy, ta một người ăn thế nào cho hết? Tuy rằng …. tiền của ta rất nhiều.
Hắn còn chưa kể hết tên món ăn, vị cô nương đối diện liền vỗ mạnh vào chiếc bàn tròn, hướng về phía chúng ta mà rống giận: “Tiểu nhị, không phải ngươi nói không có hồng bái hùng chưởng sao, vì sao lại đem lên cho nàng ta?” – Thanh âm sắc nhọn vô cùng, đem toàn bộ thanh âm huyên náo trong tửu lâu áp chế tất thảy, tất cả mọi người đều đem ánh mắt đổ về phía ta và nàng, tiểu nhị lúng túng nhìn vị cô nương kia.
“Tiểu nhân có nói vậy, bởi vì hồng bái hùng chưởng đã được gọi bởi vị cô nương này đây, mâm trên bàn này chính là mâm cuối cùng!” – Hắn cố gắng cười làm lành, muốn xoa dịu trận xung đột này.
“Không có gì, nếu vị cô nương này thích, ngươi cứ bưng cho nàng đi” – Huống hồ một mình ta cũng ăn không hết số đồ ăn này, vì thế đem mâm hồng bái hùng chưởng dời ra một tấc, tươi cười nói.
Đưa mắt đánh giá nữ tử đang vận hồng y như hỏa trước mặt, mi mục tựa viễn sơn, trán rộng mũi cao, làn da kiều nộn như lưu thủy, quả là một trang đoan vi quốc sắc. Đáng tiếc tình tính lại không tốt, nàng làm ta liên tưởng đến Đỗ Hoàn, nàng ta hiện tại có phải đang ở cùng Kỳ Hữu không? Thái độ của Kỳ Hữu đối với nàng sẽ là như thế nào?
Sự thoái nhượng của ta chẳng những không khiến nàng nguôi ngoai cơn tức, ngược lại còn khiến hai hàng lông mày của ta thêm xếch cao, chỉ thấy nàng hướng về phía ta đi tới, hùng hổ đứng cạnh ta như một cây đại thụ, liếc mắt nhìn xuống: “Ngươi dám không để bổn tiểu thư vào mắt sao?”
Ta thầm thở dài một tiếng trong lòng, đem đồ ăn tặng cho nàng lại bị nàng nói ta không để nàng vào mắt, nếu ta không cho nàng, nhất định nàng cũng sẽ nói ta không coi ai ra gì: “Cô nương đừng hiểu lầm, ta không hề có ý này.”
“Ta thấy ngươi rõ ràng là có!” – Nàng dùng khí thế bức nhân, vừa nói vừa vung tay chỉ thẳng vào mũi ta, lửa giận hừng hực, so với Đỗ Hoàn nàng ta quả thật chỉ có hơn chứ không kém.
“Cô nương, ngươi cố tình muốn gây sự sao?” – Ta từ trên ghế đứng thẳng dậy, đem ngón tay đang chỉ trỏ trước mũi mình, sau đó lấy ra một phiến kim diệp tử để lại trên bàn, coi như là tiền ăn đi. Ta cũng không muốn cùng nàng hơn thua tranh chấp, dù sao ta cũng không phải là kẻ yêu thích việc đấu đá.
(*)kim diệp tử: lá vàng – vàng được đúc thành lá, là đơn vị tiền tệ được chọn dùng trong truyện
Tiểu nhị như muốn nhỏ dãi, đem phiến kim diệp tử kia nhặt lên cảm khái mà than nhẹ. Lúc ta chuẩn bị rời đi, hắn lại “A!” một tiếng, thu hút sự chú ý của cô nương kia. Nàng tiến lại, một phen đoạt lấy kim diệp tử, nhìn qua nhìn lại mấy lần, cuối cùng nở ra một nụ cười đến là giả tạo, hướng về phía bốn thị vệ phía sau: “Mau giúp bổn tiểu thư bắt lại tên gian tế Kỳ quốc này!”
Không khí âm lãnh, mùi nước ngầm tanh tưởi từ lòng đất bốc lên, không khí xú uế không dứt, thậm chí bốn góc tường còn có chuột chạy qua lại. Ta bị giam giữ tại nhất trọng đại lao của Kinh Châu, các lao binh đều đồng loạt coi ta là nhất cấp phạm nhân mà giam vào ngay khám đầu, ta ngồi trên đôi hài cỏ sớm đã bốc mùi hôi thối, lưng tựa vào bức tường đá cao, hai tay ôm chân, ai thán liên tục.
Ta quả thật chưa từng nghĩ tới, vừa mới đến Kinh Châu ngày thứ nhất đã bị cho là gian tế mà giam vào đại lao, lần này quả thật là ta quá sơ sẩy. Chỉ biết túi kim diệp tử Hàn Minh cho ta có giá trị liên thành, lại vạn lần không nghĩ tới, mỗi phiến diệp tử đều được khắc một chữ “Kỳ”, nếu không nhìn kỹ thật đúng là khó có thể phát hiện.
“Hàn Minh, ngươi hại chết ta rồi!” – Những lời này ta cứ nhắc đi nhắc lại, cũng không ngừng mắng bản thân mình không chịu cẩn thận, nếu không đã không bị tiểu thư điêu ngoa Hác Tịch Nhi – muội muội của Kinh Châu phủ doãn nhốt vào đây.
Rất nhiều tiếng bước chân đang hướng về phía khám giam của ta, một tiếng lại một tiếng, thật giống như hàng hàng đạo thôi mệnh phù đánh liên tục vào lồng ngực ta.
“Đại nhân, chính là ả!” – Lao đầu khom người hướng hắn hành lễ, một tay còn chỉ về phía ta.
Ta nhướng mi cười nhạt, nhìn ra ngoài cửa lao, trước mặt ta lúc này là một đôi nam nữ, Hác Tịch Nhi xích y như hỏa, Hác Tuấn Phi tử y đạm tú.
“Ca, muội lục soát trên người ả còn phát hiện thứ này” – Hác Tịch Nhi vẫy tay bảo tùy tùng đem phong tấu chương đưa ra, đem tới trước mặt hắn. Hác Tuấn Phi mở ra, đem câu nói: “Phan Ngọc và nhi thần thật tâm yêu nhau” lặp đi lặp lại đến mấy lần.
“Đây là ý tứ gì?” – Hắn nghi hoặc nhìn ta, lại nhìn sang Hác Tịch Nhi, thần sắc mờ mịt.
“Huynh xem tấu chương này ký tên là Kỳ Quốc Hán Thành vương – Nạp Lan Kỳ Hữu, nhất định là mật hàm hắn cấp cho ả ta, muốn đến Kinh Châu dò thám cơ mật, những lời này khẳng định có thâm ý khác” – Hác Tịch Nhi vừa dứt lời, ta liền cười to, cười đến đặc biệt khinh cuồng, tiếu thanh tràn ngập toàn bộ lao phòng, đến độ sắc mặt bọn họ đều thay đổi.
“Đúng nha, đây chẳng những làm mật hàm, còn hàm chứa một nhiệm vụ tối bí mật” – Ta vừa cười vừa gật đầu lia lịa. Sau khi nhìn thấy hắn cầm tấu chương, trong lòng ta ban đầu là cảm giác đau thương đến chết đi sống lại, sau lại nghĩ ra một cách để cứu lấy chính mình, ta phải đánh cuộc một keo.
“Là nhiệm vụ bí mật gì?” – Hác Tuấn Phi sốt ruột đem hai tay nắm chặt cửa lao hỏi.
Ta mỉm cười trào phúng, dùng thanh âm phi thường bình tĩnh nói: “Bí mật này, ta chỉ nói ột người” – thanh âm của ta càng đến cuối câu càng nhỏ, khiến tất cả bọn chúng ngừng thở tập trung lắng nghe điều ta sắp nói kế tiếp – “Ta chỉ nói cho Biện Quốc Thừa tướng – Liên Thành!”
Hác Tịch Nhi cùng Hác Tuấn Phi nhìn nhau, tràn đầy nghi hoặc. Ta cũng không không vội vàng hấp tấp, dùng ngữ thanh vô cùng êm tai mà nói tiếp: “Ta chính là đang tặng cho các ngươi một cơ hội lập công a, nếu có thể đem một gian tế trọng yếu như ta đến Thừa tướng phủ ở Biện Kinh, triều đình nhất định sẽ coi đấy là đại công, ngay cả thăng quan ba cấp cũng không phải là chuyện quá khó khăn” – Ta cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt bọn họ, từ nghi hoặc chuyển sang ngạc nhiên, cuối cùng là vô cùng vui vẻ, khoái trá.
“Đúng vậy, ta như thế nào lại không nghĩ tới!” – Hác Tuấn Phi cười lớn một tiếng, liền phân phó lao đầu đem ta áp giải ra ngoài, trực chỉ Biện Kinh.
Quả thật quá dễ lợi dụng, phàm là nhân sinh, khó ai có thể thoát qua hai từ bốn chữ “danh lợi”, “phú quý”, mà hai huynh muội lại này trúng ngay chiêu nặng nề nhất – “danh lợi”, tuy rằng ta không biết nếu bản thân bị đưa đến Thừa Tướng phủ, Liên Thành sẽ xử trí ta như thế nào, nhưng ít ra so với việc chịu tai ương tại Kinh Châu này, ở đó vẫn tốt hơn.
Hai huynh muội bọn họ vừa dứt lời đã liền lên đường, đem ta giam vào xe tù, trực chỉ Biện Kinh. Suốt dọc đường đi, ta tìm mọi cách để đoạt lại tấu chương kia, nhưng Hác Tịch Nhi chỉ luôn trả cho ta hai chữ “Vọng tưởng”! Theo ngữ khí và ánh mắt của nàng mà nói, ta có thể thấy được nàng đối với ta có bao nhiêu địch ý, ta thật không hiểu được, chẳng lẽ lão thiên sinh ra ta mang gương mặt ai nhìn vào cũng đều chán ghét như vậy sao? Hít sâu một hơi, đưa mắt ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh đang lần lượt bay lùi về phía sau.
Ngô đồng đã trụi cành, giờ đã là tế chạp, thời gian này cỏ cây cũng bắt đầu đi vào giấc ngủ, hồng trần vạn trượng tựa như chỉ một phen thúc ngựa đã vượt qua.
Bây giờ đã vào đầu đông, gió đông lạnh rét, mưa bụi phất phơ, lúc này trước mắt ta chính là buổi hoàng hôn của những ngày tịch đông, cuối cùng, sau ba ngày bôn ba dặm trường, ta đã đến được Thừa Tướng phủ – Biện Kinh.
Một nam tử trung niên vẻ mặt dữ tợn, thân đeo trường đao đang đứng trước cửa phủ chờ chúng ta đến, nghe Hác Tuấn Phi gọi hắn là Trương phó tướng, hẳn là thủ hạ dưới trướng Liên Thành. Ta còn chưa kịp mở miệng, Trương phó tướng kia đã sai người áp giải ta vào cấm lao Thừa tướng phủ.
Bên trong cấm lao, từng dòng nước đen ngòm, u lãnh chảy qua các khe hốc, chỉ có bốn phía góc tường nhóm lửa bập bùng, miễn cưỡng chiếu sáng cả cấm lao.
Lúc này ta đã bị trói chặt trên một phiến gỗ hình chữ thập, được vị Trương phó tướng kia đích thân thẩm vấn. Mà Hác Tịch Nhi và Hác Tuấn Phi cũng đứng phía sau xem kịch vui. Nhưng từ đầu chí cuối, ta chỉ có năm chữ “Ta muốn gặp Liên Thành”.
“Thừa tướng và ngươi sao có thể ngang hàng, chẳng lẽ ngươi muốn gặp là gặp được?” – Hắn kéo ghế ngồi xuống trước mặt ta, xem ra rất kiên nhẫn muốn thẩm vấn ta.
“Không cho ta thấy hắn, chuyện gì ta cũng không nói”. Hơn nữa, quả thật ta chẳng có gì để nói, bởi lẽ nói ta không phải gian tế Kỳ quốc, nói phong tấu chương kia chỉ là một phong tấu chương bình thường, bọn họ sẽ tin sao?
“Trương phó tướng, nha đầu kia rất cứng miệng” – Hác Tịch Nhi ung dung mỉm cười nhìn ta.
“Ta chỉ sợ nàng ta không đủ cứng rắn thôi!” – Khóe miệng hắn sẽ gợi lên một nụ cười phệ huyết đáng sợ, quay về phía lao đầu cất tiếng – “Đem roi của bản tướng đến đây!”
Khi ta thấy lao đầu đem đến một trường tiên vừa mảnh vừa mềm dẻo đến đây, sắc mặt đã có thay đổi, bởi vì trên roi còn có một lớp hạt tiêu dày, nếu hắn tặng cho ta một roi thế này, ta liền biết được thế nào là cảm giác da bong thịt tróc.
“Tuy rằng ta cũng không muốn dùng một khốc hình như thế này đối với một tiểu mỹ nhân quốc sắc thiên hương như nàng, chỉ là ….” – Nụ cười nhạt trên khóe miệng hắn đột nhiên liễm đi, trở thành âm ngoa, tàn độc. Một roi đã không hề lưu tình quật thẳng vào người ta, tiếng roi giữa nơi đây phá lệ chói tai – “Ngươi không thích nói chuyện, ta chỉ còn cách tra tấn.”
“Tuy rằng ta cũng không muốn dùng một khốc hình như thế này đối với một tiểu mỹ nhân quốc sắc thiên hương như nàng, chỉ là ….” – Nụ cười nhạt trên khóe miệng hắn đột nhiên liễm đi, trở thành âm ngoa, tàn độc. Một roi đã không hề lưu tình quật thẳng vào người ta, tiếng roi giữa nơi đây phá lệ chói tai – “Ngươi không thích nói chuyện, ta chỉ còn cách tra tấn.”
Ta cắn chặt răng, thét lớn một tiếng, thủy chung không hề mở miệng, chỉ cảm thấy nơi vừa bị quất vào ban đầu là cảm thấy đau rát như có ớt xát, sau lại giống như bị vạn trùng cắn xé, một lần lại một lần cắn xé, hút máu ta nơi miệng vết thương.
“Ta cũng vậy” – Phản ứng của ta đã chọc giận hắn, hắn vung tay ra tiếp mấy roi liền, ta liền tục bị tra tấn, trong đầu sớm đã trống rỗng, chỉ còn sót đúng một chữ – đau.
“Để ta xem miệng của ngươi cứng được chừng nào” – Hắn lại nâng tay muốn hạ tiếp một roi nữa, cổ tay lại bị một người hung hăng kháp trụ lại, bộ mặt hắn lúc này tựa như hung thần ác sát, đang muốn chửi ầm lên, nhưng vừa quay mặt lại thấy người phía sau, mặt liền trắng bệch, cắt không còn một hột máu: “Thừa …. thừa tướng!”. Hắn bị ánh mắt trương hận đến mức hận sao không thể đem hắn ra bầm thây thành vạn đoạn dọa đến khiếp sợ, quỳ rạp trên mặt đất.
Ta vô lực buông xuôi khớp hàm đang cắn chặt, rất muốn nói một tiếng, lại phát hiện, bây giờ cả sức lực để thở cũng không còn. Mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống khóe mắt, rồi đổ xuống hai gò má: “Ngươi …. rốt cuộc đã đến!” – Ta cố nở một nụ cười khổ, nhìn vẻ mặt phẫn nộ vô thố của Liên Thành, lại nhìn sang quản gia đang đứng cạnh hắn.
Chắc là nhờ quản gia đi thông báo với Liên Thành, tính mạng này của ta mới có thể bảo trụ. Tầm mắt chậm rãi mơ hồ, cuối cùng trở thành một mảnh hắc ám.
“Tiểu thư, người đừng cử động vội” – Lan Lan vội vàng buông chén thuốc trong tay chạy về phía này, ngăn cản hành động bò dậy khỏi giường của ta.
“Ta đã ổn, không còn chuyện gì!” – Nằm suốt nửa tháng trên giường, dày vò này ta thật chịu không nổi, xương cốt đã lâu không được hoạt động, dường như muốn rã ra thành từng mảnh.
“Thừa tướng muốn người hảo hảo nghỉ ngơi” – Nàng đem ta ấn lại xuống giường, lại đem chén thuốc bên bàn đưa tới trước mặt ta, một ngụm lại một ngụm đưa vào miệng.
Thứ thuốc này, liên tục nửa tháng qua ta đều phải một ngày ba cử, mới đầu khó chịu đến mức rất khó khăn mới có thể nuốt xuống, nhưng nhiều lần cũng thành thói quen, căn bản không còn phân biệt được vị đắng. Còn nhớ rõ, ta bị roi quất đến mình đầy thương tích mà ngất đi, tính mệnh đã như chỉ mành treo chuông, đến nỗi tất cả các đại phu đều thở dài bảo rằng ta đã hết cứu, ta lại cứ như kỳ tích mà tỉnh lại.
Vừa mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Liên Thành, y đang túc trực bên giường ta, dung mạo vẫn như trước như đã tiều tụy đi không ít, phong độ cùng khí chất cao quý cũng hắn hoàn toàn bị bi thương tràn ngập che lấp. Lúc này mới nhận ra, tay ta đang nắm chặt lấy tay hắn, đối với câu nói: “Ta xin lỗi, thực xin lỗi” của hắn ta cũng vô phương trả lời, lúc này ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, chỉ có thể nhìn hắn hưng phấn chạy khỏi phòng mà triệu gọi đại phu.
Sau đó, lại nghe Lan Lan và U Thảo bảo hai huynh muội Tịch gia kia đã bị Liên Thành đày ra biên cương, còn vị Trương phó tướng đã tra khảo ta cũng bị nhốt vào lao, mỗi ngày đều phải chịu khổ hình roi đánh. U Thảo còn nói, khi đại phu nói y cũng bất lực, Liên Thành đã khóc. Ta chỉ có thể cười trừ, chuyện này ta thật không tin tưởng.
Hiện tại, miệng vết thương của ta cơ bản đã khép lại, đại bộ phận vảy da cũng đã bong ra, duy chỉ có mấy chỗ trọng thương thì vẫn chưa khỏi hẳn, cũng không biết đại phu đã thượng loại tiên dược gì lên những vết sẹo xấu xí đó, không chỉ hồi phục cực nhanh, ngay cả vết sẹo cũng đều lặn mất.
U Thảo lúc này đã đẩy cửa bước vào, nhìn về phía ta chân thành mỉm cười: “Tiểu thư, người đã có thể xuống giường được rồi.”
“Thật sao?” – Mắt ta liền sáng lên, lập tức xoay người muốn bước xuống giường, thiếu chút nữa đã va vào Lan Lan đang ngồi cạnh đó, nàng cả kinh liên tục lùi về phía sau mấy bước, chén thuốc trống trơn từ trên tay rớt xuống, rơi vỡ. Nàng bất đắc dĩ thở dài, ngồi xổm xuống thu dọn từng mảnh vụn nhỏ.
U Thảo lúc này đã quay đi chọn trang phục cho ta, giúp ta chọn một tiểu điệp y màu vàng hoàng oanh nhạt, thắt lưng màu lục lại có tua rủ hai bên hông, mỗi tay đeo một bộ vòng chạm khắc hình hoa hồng tinh xảo, trên cổ lại choàng một chuỗi ngọc phí thúy bát bảo bàn liên. Chưa hết, nàng lại kéo ta đến trước bàn trang điểm, giữa tóc là một bộ cài ngũ phụng phi thiên, lại cắm thêm điêu mao trâm trắng bạch tựa tuyết, lung linh tuyệt đẹp, hoa tai lại là hình ảnh song phụng hí châu, phía dưới còn có một tua vàng dài tựa lưu tinh hạ phàm. Chân mày được vẽ mỏng manh tinh tế lại ngời sáng như sao, phấn hồng nhẹ nhàng thoa hai gò má, cách trang điểm thật vô cùng hòa hợp với trang sức trên người, tạo nên một nét tự nhiên, thuần phác, tựa như nước chảy hoa trôi.
Tay nàng khéo léo đến không thể soi mói, cùng với kỹ thuật trang điểm siêu việt của Vân Châu chỉ có thể nói mỗi người một vẻ. Chợt nghĩ về Vân Châu, thần sắc cảu ta liền trở nên ảm đạm vô quang. Hiện tại nàng có hay không mạnh khỏe, ta từng đáp ứng nàng dù thế nào cũng sẽ để nàng ở lại bên cạnh bầu bạn cùng mình, nhưng hiện tại lại bất đắc dĩ bỏ lại nàng. Kỳ Hữu liệu có trách tội nàng đã không trông chừng ta tốt không, Kỳ Hữu …. hiện tại chàng đang làm gì?
“Tiểu thư, để U Thảo đưa người ra ngoài” – Nàng đưa tay nâng kẻ đang nghĩ đến xuất thần là ta đứng dậy, tiến về phía cửa, Lan Lan bỗng gọi ngược chúng ta. Nàng đi về phía tủ áo lấy ra một kiện áo khoác được may bằng lông chồn trắng và lông cừu đưa cho ta, thì thào: “Giờ đã là tháng chạp, trời rất lạnh, tiểu thư vừa khỏe lại, coi chừng cảm lạnh.”
Ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mại, tâm sớm đã cảm thấy đầy ắp, mà U Thảo vừa kéo mở cánh cửa gỗ đỏ chót kia, lập tức một trận gió lạnh thổi phật qua hai gò mắ, cảm giác tựa hồ như bị đao cắt.
“Tiểu thư, mời” – U Thảo đưa tay mời ta bước ra trước, biểu tình có chút cổ quái, tựa hồ đang giấu giếm điều gì, ta tuy thấy nghi hoặc, nhưng cũng không truy tới. Bước chân ra khỏi cửa, hít vào một ngụm đông phong lành lạnh, ứ khí tích tụ trong cơ thể mấy ngày nay liền hóa thành hư không. Lại hít một hơi, một mùi hương thanh nhã tràn vào khoang mũi, mùi hương này là ….
Ta lao ra hành lang dài, lần theo mùi hương mà tìm kiếm, cuối cùng tìm ra một góc trời ngập màu phấn bạch, một phen xúc động đến kinh tâm, đây là …. hương tuyết hải!
Hương nồng theo gió quanh quẩn trong đình viện, giữa trời giá rét, cánh hoa vẫn cao ngạo vươn cao, đâm chồi nảy lộc, hương hoa tựa tầng tầng lớp lớp sương, phủ đầy mặt đất.
Ta chạy vào giữa hương tuyết hải, nhớ lại lần trước ngụ ở Thính Vũ các, nơi đây chỉ có một bãi cỏ dài rậm, không ngờ lần này nhìn lại, đã có thể so sánh với mai viên của Trường Sinh điện. Ta rốt cuộc đã hiểu vì sao ánh mắt của U Thảo lại cổ quái như vậy, nguyên lai là muốn tặng cho ta một cái kinh hỉ. Liên Thành không ngờ lại vì ta bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, hắn từ đâu biết được ta hỉ mai?
Hoa hầu như đã nở gần hết, mỗi lần có gió thổi tới, cánh hoa xoay tròn giữa không trung, lác đác rơi rụng như một vũ điệu mê đắm lòng, đài hoa ngọc ngà như lưu luyến cánh hoa không muốn rời, những cánh mai bị gió xuy tán cuối cùng lả tả đáp lại trên tóc ta, đưa tay chạm đến chúng, khóe mắt đột nhiên khó chịu, có gì đó cay cay. Lại đưa tay ra giữa không trung, tiếp nhận những cánh hoa rơi lạc đưa lên mũi nhè nhẹ ngửi. Là hương vị này, hương vị của Hạ quốc.
“Thích không?” – Liên Thành vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau ta cất giọng hỏi, ta chung quy không quay đầu lại, vẫn như trước ngước đầu nhìn một cảnh hoa bay đầy trời, không nói một lời.
“Còn nhớ lần đầu gặp nàng, nàng đang đứng giữa tuyết hải lâm của Hạ cung, phiên nhiên mà khởi vũ, kỹ thuật múa tựa gió đưa tuyết thổi, bước chân cứ như đang đạp trên những tầng mây, chợt nhẹ nhàng mà phóng vút lên, hệt như cửu thiên tiên tử, lay động tâm ta” – Thanh âm của hắn trầm thấp, giữa gió lạnh có chút xuy tán, nhưng ta vẫn có thể nghe được rõ ràng, nguyên lai lần đầu tiên hắn gặp ta không phải tại buổi tối ở Cam Tuyền điện, mà là tại tuyết hải lâm.
“Vũ điệu đó là vong quốc chi vũ” – Ta bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn – “Bắt đầu từ ngày đó, ta đã thề sẽ không múa nữa.”
Hắn chỉ cười mà không nói gì, vươn tay giúp ta phất đi những cánh mai đáp trên tóc, ta cúi đầu, mỉm cười yếu ớt: “Ngươi có thể trả phong tấu chương đó lại cho ta không?” – Ngữ khí có chút đông cứng.
“Là nó?” – Hắn từ trong tay áo rút ra bản tấu chương đó – “Phan Ngọc, đây là tên của nàng ở Kỳ quốc sao?” – Hắn đem tấu chương mở ra, đưa mắt đọc.
Ta lập tức đưa tay muốn đoạt lại, tốc độ của hắn so với ta lại nhanh hơn, nhanh chóng thu hồi tay lại, ta tức giận nhìn hắn, dùng ánh mắt chất vấn hắn vì sao không trả lại cho ta, khóe môi hắn chợt gợi lên một nụ cười tà mị, khuynh quốc khuynh thành.
“Thứ này đối với nàng trọng yếu như vậy, cho nên ta muốn giữ nó lại, để nàng không thể rời đi.”
Ta bất đắc dĩ dõi mắt theo bàn tay đang cầm tấu chương của hắn, rốt cuộc thỏa hiệp mà gật đầu: “Ta sẽ ở lại đây, bởi vì ta không còn nơi nào để đi”. Lời này của ta vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của hắn liền thay đổi, tựa hồ muốn hỏi ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không biết nói từ đâu.
“Vậy, bây giờ đã có thể trả nó cho ta chưa?” – Ta vươn tay muốn lấy, nhưng hắn vẫn không trả cho ta.
“Nếu ta còn đưa cho nàng, nàng sẽ lại liều lĩnh chạy trốn như lần trước, ta sẽ không mạo hiểm một lần nữa”. Hắn đem tấu chương thu hồi lại, thanh âm bình tĩnh, ấm áp như gió xuân, khiến lòng ta có phần lay động.
Hắn nhắc lại chuyện trước như vậy, khiến trong lòng ta bất giác sinh ra áy náy, ta nói: “Ta sẽ không chạy trốn nữa, ngươi trả nó lại cho ta đi.”
“Không được!”- Hai chữ này cùng với ngữ thanh kiên quyết đã hoàn toàn đánh tan hy vọng trong ta, hắn xoay người rời khỏi Tuyết hải lâm, như là sợ hãi ta sẽ tiếp tục đuổi theo mà đòi phong tấu chương kia, ta chỉ cười khẽ một trận, khiến hắn vừa bước đi được hai bước đã quay đầu lại nhìn ta, thần sắc phức tạp. Ta xấu hổ lảng tránh, hai tay nắm chặt ở phía sau, chợt nhớ mình còn thiếu hắn một câu “Ta xin lỗi” vì thế đột nhiên ngẩng đầu muốn nói, lại phát hiện giữa mai lâm, thân ảnh hắn đã dần xa, cuối cùng thất tung.
Ta âm thầm nhắc nhở chính mình, lần sau phải đem ba chữ này nói với hắn.
Ta đứng ngơ ngẩn ở mai lâm hồi lâu, ngay cả bản thân cũng quên mất thời gian, mãi đến khi trời đổ tuyết, tuyết trắng cùng những cánh mai rơi rụng cùng nhau bay đến trước mặt ta, ta mới cảm thấy toàn thân đã lạnh lẽo. Tuyết rời rồi, ta cũng nên trở về thôi.
Vừa mới quay đầu, đã thấy ở hành lang cách đây không xa một nữ tử vận xiêm y lụa đào đang đứng đó, đón từng cơn gió bắc của tháng chạp, quần áo cũng như tóc mai đều tung bay trong gió, phiêu dật không ngôn ngữ nào diễn tả hết, đôi mắt đẹp đó thủy chung dán chặt trên người ta, không muốn thu hồi.
“Công chúa” Ta tiến về phía nàng, thản nhiên nở nụ cười, nàng xấu hổ thu hồi tầm mắt, ôn nhu mỉm cười lại với ta, nụ cười xinh đẹp chỉ tiếc mờ mịt vô thần.
“Không nghĩ tới, ngươi vẫn là đã trở lại” Nàng ra vẻ thoải mái mà đi xuống hành lang dài, ánh sáng phản chiếu của tuyết chiếu lên tóc mai của nàng, phảng phất như có sương mù ngưng tụ.
“Công chúa đừng hiểu lầm, kỳ thật ….” Ta vốn muốn giải thích quan hệ của ta và Liên Thành, bởi vì ta không đành lòng tổn thương nàng, dù sao ta cũng là kẻ thứ ba đang chen chân vào giữa phu thê bọn họ.
Nàng tức thì dùng sức lắc đầu, ý bảo ta không cần lại giải thích thêm nữa. “Ta hoàn toàn nhìn ra ngươi là một hảo cô nương, khó trách Liên Thành đối với ngươi có thể nhung nhớ nhường vậy.”
Nghe đến hết câu, nụ cười của ta đã có phần đạm thốn. “Liên Thành có thể có một thê tử như người là phúc của hắn, ta tin tưởng, sẽ có một ngày hắn sẽ nhìn ra những ưu điểm của người”. Ngữ khí hơi tiếc hận, nghĩ đến chuyện lần trước nàng giúp ta chạy trốn trong lòng liền nảy sinh cảm kích, rất muốn hỏi một chút xem Liên Thành có hay không làm khó nàng, nhưng liền nghĩ lại, nàng đường đường là công chúa, Liên Thành nào dám làm khó nàng.
Sau khi nghe ta nói những lời này, ánh mắt nàng bất giác lộ nét cô đơn, nhất thời trong lúc này, vạn vật vô thanh, chỉ có mùi hương thanh nhã thoang thoảng quanh mũi.
“Tiểu thư” Phía xa trong mai lâm truyền đến thanh âm thanh thúy của Lan Lan, ta và Linh Thủy Y hai mắt cùng nhìn lại, Lan Lan chính là đang chạy về phía này, vẻ mặt nguyên bản vui vẻ sau khi thấy Linh Thủy Y liền biến mất trong nháy mắt, không thấy tăm hơi.
“Phu nhân!” Lan Lan hướng nàng hành lễ, vẻ mặt cẩn thận, tựa hồ rất đề phòng nàng.
Linh Thủy Y đạm nhạt liếc mắt nhìn nàng mội cái, nói: “Mang nàng hồi Thính Vũ Các tĩnh dưỡng đi, thân thể vừa khỏe lại, sao chống cự cái rét của trời đông này.”
“Công chúa người cũng chú ý thân mình” Ta cũng quan tâm nói với nàng một câu, sau đó cùng Lan Lan cất bước ly khai.
Chúng ta đi một lúc lâu, Lan Lan vốn đang cầm dù đi phía sau che cho ta bỗng nói một câu: “Tiểu thư, về sau người và thiếu phu nhân tốt nhất đừng nên lui tới nhiều.”
“Ngươi đối với nàng có vẻ rất nhiều địch ý?” Ta hỏi thử, nhưng ta vốn đi trước nàng, không thể thấy được biểu tình.
“Nàng ta tuyệt đối không đơn giản đâu, đừng bao giờ thấy nàng ta đối với người ân cần quan tâm mà lầm tưởng, người như nàng ta dù vẻ mặt tươi cười nhưng khi gặp chuyện, lục thân không nhận cũng không có gì là lạ. Tiểu thư ta nói cho người nghe a, ta và U Thảo trước khi vốn là đang hầu hạ nàng ….”
Thanh âm nói chuyện nhẹ nhàng, thản nhiên cứ vậy truyền khắp mai lâm, quanh quẩn, mờ mịt, lan tràn ….
Màn tuyết vốn dĩ mỏng manh, yếu ớt lúc trước nay đã nhanh chóng biến đại, đem toàn bộ Thừa tướng phủ bao phủ trong một mảng tuyết trắng mờ mịt, đã hai ngày hai đêm, vẫn như trước không chịu ngừng lại. Ta ngồi ở thư phòng nằm trên tầng cao nhất của Thính Vũ các, tựa mình vào thành cửa sổ, bễ nghễ ngắm một biển tuyết trắng dài vô tận. Mai lâm vốn thuộc một biệt uyển khác, chỉ có vị trí này mới có thể nhìn ra, vì vậy mỗi khi có thời gian ta liền bỏ lên đây quan mai thưởng tuyết.
Một vài nơi trúc cùng hồng mai xen kẽ khiến con đường nhỏ nổi bật một sắc hương hồng, tuyết lạnh khiến sương thêm dày đặc, lượn lờ khắp vạn dặm.
Mãi lúc ta nhìn đến nhập thần, bỗng có âm thanh leng keng của binh khí va chạm nhau truyền đến, ta nhìn về phía phát ra tiếng động, bên ngoài biệt uyển đang có hai thân ảnh giao thủ cùng nhau, ta liền chuyển mình bước về phía cửa sổ khác để có thể nhìn rõ hơn.
Hai thân ảnh một trắng một xám tay cầm trường kiếm, kiếm khí trong tay họ khiến những ngọn cỏ đang úa tàn xung quanh bốn phía cũng phải lay động, không gian liên tục thay đổi tựa điện quang hỏa thạch, bạch y nam tử nguyên bản đang ở thế hạ phong nay đã bắt đầu phản kích, thật khiến người khác kinh ngạc, thân hình y thon dài tựa thần hạc, kiếm chiêu nhanh tựa tật phong, như mộng như ảo, khiến khôi y nam tử phải liên tục lui về phía sau. Cuối cùng, kiếm của bạch y nam tử xẹt qua gáy hắn, khôi y nam tử liền thu kiếm thủ thế, tránh khỏi một kích trí mạng kia.
Rốt cuộc, hai người thu hồi kiếm thế, chậm rãi ổn định thân mình, tuyết trắng vẫn như trước bay tán loạn. Lúc này ta mới nhìn, bạch y nam tử kia chính là Liên Thành, ta thật không ngờ võ công của hắn lại đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, xuất thần nhập hóa như vậy. Nếu so với Dịch Băng, thắng bại quả là chuyện khó đoán biết trước.
Còn khôi y nam tử là ai? Vì sao lúc nãy y cùng Liên Thành so kiếm? Lúc ta còn đang cảm thấy kỳ quái, nam tử kia đã nghiêng đầu nhìn về phía này. Ta cả kinh, lập tức vọt đến phía sau cửa sổ. Kỳ quái, vì sao ta phải trốn? Nghĩ đến đó liền thầm mắng bản thân làm điều thừa thải.
Đến lúc dùng buổi tối, ta vẫn là kiềm lòng không đặng mà cất tiếng hỏi U Thảo: “Liên Thành còn có huynh đệ nào khác không?”
U Thảo nghi hoặc nhìn ta hồi lâu mới gật đầu: “Chủ tử còn có một tiểu đệ nhỏ hơn người hai tuổi, tên là Liên Dận, tiểu thư đã gặp qua y sao?”
Ta liền đoán được nàng lại loạn tưởng, lập tức giải thích để ngăn cản nàng tiếp tục nghĩ sai: “Ta chỉ là tình cờ nhìn thấy lúc ngồi bên cửa sổ, ta không có ý bỏ trốn.”
Nghe được câu nói của ta, U Thảo mới thở vào một hơi, nhưng không biết thế nào, sau đó có một nô tỳ tiến vào Thính Vũ Các, nói là lão phu nhân ở chính đường thiết yến muốn gặp ta, ta cùng với U Thảo nhìn nhau, rất ăn ý nói ba chữ:“Hồng Môn Yến”.
Lan Lan khuyên ta không nên đi, lúc này Liên Thành đang ở hoàng cung cùng hoàng thượng nghị sự việc xuất binh chưa về. Mà lão phu nhân này nổi danh lợi hại, sợ ta bị bà khi dễ. Nhưng ta đã bước đến bàn trang điểm chỉnh trang lại một chút, ta chỉ muốn thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, sợ nàng vì ta phải rước thêm phiền toái.
Ta cùng Lan Lan, U Thảo ra ngoài, tiếng chân sột soạt rung động trên nền tuyết, chúng ta cứ như vậy, từng bước từng bước hướng về phía chính đường. Giày của ta khi đi trong tuyết đã bị ẩm ướt đến hơn nửa, hàn khí lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền đến toàn thân.
Chính đường sáng ngời, rộng mở, rường cột chạm trổ, đồ gỗ được sơn đỏ, trang trí tinh xảo. Nhắc đến đồ trang trí, thật không thể bỏ qua chiếc bàn tròn nạm vàng bễ nghễ nằm giữa chính đường cùng những thứ bày trí trên bày, khiến ta không khỏi nghĩ đến câu:
“Quỳnh tương mãn phiếm pha ly trản, ngọc dịch nùng châm hổ phách bôi”
(Đong rượu đầy một chén mật, rượu ngon châm một ly hổ phách)
Trong đầu ta chỉ có hai chữ “xa xỉ”, càng xa xỉ lại càng thấy được địa vị của Thừa tướng trong triều cao đến bao nhiêu, chỉ sợ hoàng thượng so với thừa tướng vốn đã không còn gì quá khác biệt.
Thủ tọa hẳn là lão phu nhân, má cao, dáng người thấp tròn, trên người khoác một chiếc áo bằng lông chồn bạc, bốn viên bảo châu phỉ thúy trên người ngời sáng dưới ánh nến, rạng rỡ sinh huy, khiến ung dung quý khí càng hiển lộ. Lại nhìn nam tử đang ngồi phía trên trái, mắt sao mày kiếm, thần thái tự nhiên, ta đoán chắc chắn hắn chính là khôi y nam tử ban sáng. Còn người ngồi bên phải, tư dung mỹ diễm, xuất trần thoát tục – Linh Thủy Y.
Lão phu nhân thấy ta ngay cả mời ngồi cũng không buồn, một câu khách sáo cũng không có, ta cứ vậy đứng trước mặt lão phu nhân, ngăn cách bởi cái bàn trước mặt, đôi bên cứ vậy đưa mắt nhìn nhau.
“Ngươi chính là nữ tử mà Thành nhi đang kim ốc tàng kiều sao?” Bà dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta từ trên xuống dưới.
Ta trầm mặc, nhưng vẫn duy trí nét tươi cười trên mặt, chờ đợi bà nói tiếp.
“Không cần cố gắng quấn lấy Thành nhi, ta tuyệt không cho phép hắn nạp ngươi về” Giọng nói của bà trở nên đáng sợ, muốn dùng khí thế bức nhân áp chế ta.
Vừa nghe những lời này, ta liền biết bà đang hiểu lầm “Lão phu nhân, kỳ thực ta và hắn không phải như người đã nghĩ ….”
“Ngươi ột giá đi!” Bà vội vàng xao động, không đợi ta giải thích hết, nhưng lời này thật khiến ta tức giận, chẳng lẽ trong mắt bà ta thứ gì cũng có thể dùng tiền giải quyết sao? Càng không thể tha thứ chính là, bà tự xem mình quá là cao quý, lại coi người khác quá là đê tiện.
“Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là lẽ thường, huống hồ Liên Thành đường đường Thừa tướng, dưới một người trên vạn người, cho dù có kim ốc tàng kiều thì có gì quá đáng sao? Nói đi nói lại, nữ tử cũng phải có xuất thân trong sạch, không phải là kẻ sống trong chốn phong trần, như thế còn đỡ làm nhục thể diện của Thừa tướng?” Nét tươi cười trên mặt ta vẫn chưa liễm đi, kéo dài trên gương mặt. Lão phu nhân vốn đang độc đoán chuyên quyền, ỷ thế lấp miệng người trong khoảnh khắc liền biến sắc, bà vỗ bàn đứng thẳng lên, giận đến không thể kiềm chế, trừng mắt nhìn ta.
“Chẳng lẽ phụ mẫu ngươi chưa từng dạy ngươi phải tôn trọng trưởng bối như thế nào sao?”
“Nếu muốn người khác tôn trọng mình, trước hết cần phải biết tự trọng. Nếu lão phu nhân đã không còn chuyện gì khác, ta xin phép cáo lui” Không đợi bà trả lời, ta liền xoay người rời đi, vừa quay đầu đã liền bắt gặp vẻ mặt tươi cười rất chi là thưởng thức của U Thảo.
Ra khỏi đại môn, trận tuyết lớn vẫn như trước rơi lả tả, rốt cuộc ta đã hiểu được vì sao Liên Thành đem ta cấm trong Thính Vũ các, nguyên lai là có thâm ý này. May mắn, ta thật sự không muốn gả làm thiếp hắn. Nếu không, ta phải chịu đủ với bà bà cao quý này.
“Tiểu thư, người thật lợi hại, lần đầu tiên mới có người dám chống đối lão phu nhân như vậy, mặt ai cũng xanh mét một màu!” Lan Lan đối với chuyện vừa xảy ra cảm thấy thống khoái không thôi, dọc theo đường đi lải nhải không ngừng, trước ngữ khí thiên chân của nàng, ta cũng thản nhiên nở nụ cười.
“Thừa tướng, lần này đến biên quan tấn công Âm sơn, ngài thật sự có thể nắm chắc?” Thanh âm đột nhiên truyền ra từ đoạn hành lang gấp khúc, ta biết là Liên Thành đã quay về, liền gấp rút phóng về phía đó.
“Liên Thành, ngươi đã về?” Ta đặc biệt vui vẻ mà túm lấy cánh tay hắn, vừa nói vừa cười khanh khách.
“Ân” Hắn nhìn chăm chăm vào bàn tay đang túm lấy cánh tay hắn của ta, không được tự nhiên mà trả lời.
“Ngươi muốn đi biên quan tấn công Âm sơn?” Thanh âm ta đặc biệt đề cao vài phần, kèm theo hưng phấn dị thường.
“Ân” Hắn vẫn gật đầu như trước, mục quang tràn đầy tiếu ý nhìn ta.
“Có thể mang ta đi cùng không?”
“Không được” Nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, nhanh chóng cự tuyệt một hơi, khiến tâm tư của ta một phen trầm xuống. Đúng vậy, Âm sơn chính là quan khẩu quan trọng nhất của Hạ quốc, nếu thật sự có thể công hãm, diệt Hạ quốc chỉ còn là vấn đề thời gian. Vừa rồi nghe bọn họ nhắc đến chuyện xuất binh tiến công Âm sơn, cừu hận trong lòng ta phút chốc bị châm ngòi. Ta thật sự rất muốn đi cùng Liên Thành, ta muốn tận mắt trông thấy Âm sơn bị công hãm.
“Nàng không biết, nơi đó rất nguy hiểm, trận này ngay cả ta cũng không dám chắc” Hắn thấy ta thật lâu không nói lời nào, rốt cuộc đem ngữ khí dịu dàng trở lại, nhẹ giọng giải thích với ta.
“Ta không sợ!” Ta nhanh chóng tiếp lời hắn, đưa hai ngón tay lên phát thệ “Ta cam đoan sẽ không chạy loạn, tuyệt đối nghe lời ngươi, luôn ở bên cạnh ngươi!” Ta chỉ muốn hắn có thể yên tâm mà mang ta theo.
Hắn cúi đầu trầm tư một lúc lâu, trên mặt lúc sáng lúc tối, thật không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, đôi mắt sâu thẳm dừng lại trên người ta, mâu quang lộ ra nhu tình: “Vậy thì được!”