Kỳ quốc – Kim Lăng thành
Mưa xuân đã ngừng hẳn , khí trời bắt đầu chuyển lạnh
Ngự hoa viên nguy nga , thần vũ lâu cao vót , vườn thượng uyển tường vi ngọc lan vây kín tường , bảo nhan đường điện với con đường quanh co . Những bóng đỏ tay cầm kim đao chính là cấm vệ quân , cứ nửa giờ một lần tại mỗi nơi đều có cấm vệ quân bước qua tuần tra . Nội cung đình đài lâu các , hàng rào sâm nghiêm , gạch lát đều đặn trên mỗi con đường , hoa đá chạm khắc tinh tế , bạch ngọc điêu lan , đây là lần đầu tiên ta được chứng kiến Kỳ quốc Đông cung , so với trí tưởng tượng của ta về nó trước đây quả thật còn muôn phần huy hoàng , muôn phần trang nghiêm
Đương lúc hoàng hôn , mặt trời dần ngả bóng về phía Tây , chỉ còn một ráng chiều đỏ rực nơi xa chân trời , ánh sáng đỏ bao bọc lấy hoàng cung , khiến cho nơi này nguyên bản thê lương , vắng lặng lại được bao phủ bởi một tầng màu ấm áp . Trải qua nửa tháng lang bạt kỳ hộ , khốn đốn vì xe ngựa , buổi trưa hôm nay ta đã từ Tô Châu thành mà đến nơi được gọi là “Thiên đường chốn nhân gian” – hoàng cung Đại Kỳ
Ba tháng trước , Thế tông hoàng đế Nạp Lan Hiến Vân thông cáo khắp các quận huyện “Tuyển vương phi cho hoàng thái tử” . Hàng trăm quan lại chỉ cần trong nhà có nữ nhi trên mười tuổi , từ muội muội , con gái , cháu gái đều tự tiến cử , đi cùng ta còn có hàng trăm thiên kim của danh gia quan lại . Tất cả các nàng ấy đều được Tổng quản thái giám – Lý Thọ công công thu xếp ở lại trong Đông cung . Còn những người bậc trung như ta được xếp tận “Lan Lâm Uyển” , nơi đây chỉ có 8 sương phòng đối diện nhau mà ở
Chúng ta tại nơi này trong suốt mười ngày mà học tập lễ nghi cung đình , sau đó sẽ được đưa đi yến kiến thái tử điện hạ để tuyển chọn ra một thái tử phi và hai thứ phi . Số còn lại không được chọn sẽ được chuyển tới Sương Tâm điện để ba vị vương gia tuyển chọn , những ai không được chọn sẽ phải làm cung nữ , đây chính là quy củ của Kỳ quốc
Đây là lý do khiến nhiều bậc phụ mẫu vẫn không muốn đưa con mình vào cung tuyển phi
Đến cuối cùng , ta vẫn bước chân vào con đường tuyển phi này , chấp nhận từ bỏ tất cả chỉ vì khao khát được tự do . Không ngờ hôm nay có ngày được bước chân vào cung đình nguy nga tráng lệ , nhưng trong tâm vẫn không có gì là quá hạnh phúc như tưởng tượng
Lại nhìn bảy nữ nhân ở cùng ta , mắt mỗi nàng đều toát ra một tia sáng hy vọng . Ta biết , trong lòng các nàng đều có một giấc mộng , giấc mộng được trở thành thái tử phi , rồi đến một ngày kia sẽ khoác lên mình phụng bào cao quý , bước lên ngôi hoàng hậu , trở thành mẫu nghi thiên hạ , cai quản lục cung . Tương phản với khát khao mong chờ của các nàng , ta lại rất lãnh đạm
Mẫu thân của đương kim thái tử điện hạ – Đỗ hoàng hậu uy quyền , chính nàng là người đã hướng hoàng thượng mà đề nghị tuyển phi . Các quan viên trong triều đều rõ ràng , đó chỉ là một cái cớ buồn cười . Thực chất nàng chỉ muốn tìm kiếm một nữ tử gia thế hiển hách để củng cố cho địa vị , quyền lực của bản thân và thái tử , quan trọng nhất chính là muốn cùng Hàn chiêu nghi phân tranh cao thấp
Lại nói về người đứng đầu Cửu tần – Hàn chiêu nghi kia , nàng là một nữ nhân khó lường , mười năm trước được tuyển vào cung đã lập tức trở thành người đứng đầu Cửu tần , đến nay các phi tần đều vì nhan sắc tàn suy mà thất sủng , riêng nàng vẫn chịu ân sủng cực thịnh mà không suy
xClick to View
Có lẽ … hoàng thượng đã yêu nàng
Chỉ tiếc rằng Hàn chiêu nghi mắc chứng vô sinh , đến nay vẫn chưa sinh con cho hoàng thất . Tuy nhiên , ân sủng của hoàng thượng không vì thế mà suy giảm , ngược lại còn tăng lên bội phần . Thế lực của nàng tại nội cung ngày một lớn dần , cùng Đỗ hoàng hậu chia cắt thế lực , bởi thế nhân gian mới có lưu truyền về “Đỗ Hàn chi tranh”
Đỗ hoàng hậu – quyền khuynh triều dã
Hàn chiêu nghi – quý sủng lục cung
Hoàng thượng Nạp Lan Hiến Vân cho 14 vị hoàng tử , trong đó có 8 vị đã trưởng thành , nhưng được phong vương gia chỉ có 3 người
Trưởng tử Nạp Lan Kỳ Hạo , vừa sinh ra đã được phong hoàng thái tử
Tam hoàng tử Nạp Lan Kỳ Tinh sắc phong Tấn Nam Vương
Ngũ hoàng tử Nạp Lan Kỳ Vẫn sắc phong Sở Nam Vương
Thất hoàng tử Nạp Lan Kỳ Hữu sắc phong Hán Thành Vương
Lần tuyển phi này khiến các vương gia vốn dĩ sống trong phủ đệ của mình đều ở lại trong cung để tiện cho việc tuyển phi . Nghe nói Ngũ hoàng tử cùng Thất hoàng tử hôm nay đã tuyên triệu vào cung mà ở lại , chỉ còn Tam hoàng tử đang cùng quân đội Biện quốc giao tranh , chỉ sợ trong vòng mười ngày không kịp quay về , việc hôn sự có lẽ cũng chỉ có thể để cho Minh quý nhân lo liệu
Cũng không biết chính mình ở cửa sổ trầm tư bao lâu , chỉ cảm thấy màn đêm đã buông xuống , cung nữ Vân Châu được phân phối đến hầu hạ ta có giờ cũng đã thắp sáng ánh nến , ánh sáng mờ ảo soi sáng cả gian phòng . Ta quay đầu nhìn thân ảnh bé nhỏ , xinh đẹp đó ở trong phòng tới tới lui lui vội vàng, thắt lưng nhỏ nhắn , má ngưng tân lệ , hàm răng trắng đều , vòng eo nhỏ nhắn , đôi mắt long lanh thuần khiết không hiểu sao lại mang vẻ chôn giấu quá nhiều ưu thương , tuổi của nàng chắc chắn nhỏ hơn ta , nhưng không hiểu vì sao lại có ánh mắt như vậy ?
Cứ nghĩ đến vậy ta liền tự giễu cười , nô tài trong cung , có người nào không phải trải qua chuyện cũ thương tâm mới lưu lạc đến đây , bằng không có người nào nguyện ý tiến cung để làm nô làm tì ?
“Cô nương, thời gian cho bữa tối đã đến , Lý Thọ công công có phân phó xuống dưới, tối nay các cô nương ngồi cùng bàn ăn cơm , làm quen lẫn nhau để tăng thêm tình cảm” . Nàng cung kính khiêm tốn đứng bên cạnh ta , lời nói nhỏ nhẹ.
Ta hơi vuốt cằm mà đáp ứng, bước đến bàn trang điểm mà ngồi xuống, để Vân Châu dùng đôi tay mảnh khảnh , khéo léo giúp ta chải tóc , trang điểm . Trâm phụng vàng lung linh, chuỗi ngọc hoàn bội, trang sức quý báu lần lượt tô điểm cho bản thân. Nhìn vào hình ảnh thanh nhã cao quý, kiều mị xinh đẹp của chính mình, ta lại ngây người
Cùng ăn bữa tối để tăng thêm tình cảm ? Quả là câu nói buồn cười nhất ta từng được nghe . Chúng ta tiến cung là vì mục đích tuyển phi, có thể nói chúng ta là tình địch, như thế nào lạimuốn chúng ta buông lỏng tâm tư mà cùng nhau ở chung gia tăng tình cảm ? Mà ta lại phải đem loại tư thái nào để sinh tồn tại hoàng cung này , nơi cá lớn nuốt cá bé ?
“Cô nương thật đẹp!” Đây là lời duy nhất Vân Châu nói khi trang điểm cho ta , bất luận ở nơi nào, đều có người tán dương mỹ mạo của ta , ta thật không rõ lắm là bọn họ giả ý nịnh hót ta vì mưu lợi riêng , hay là ta đúng như lời bọn họ nói. Dù sao đi chăng nữa , ta vốn không muốn hao tâm tổn sức để đoán xem lời này là thật hay giả, nhưng hiện nay lại nghe lời này từ Vân Châu khiến ta có chút suy nghĩ , những lời này tuy lời nào cũng giống nhau nhưng lời nàng nói lại có thâm ý khác , vốn định hỏi , nhưng cuối cùng cũng không mở miệng. Nàng cũng chỉ là một cung nữ hầu hạ ta mà thôi, ta không định dây dưa quá nhiều cùng nàng
Chư đến nửa canh giờ sau , Vân Châu đã hảo hảo bới tóc xong cho ta , cẩn thận đánh phấn tô môi , còn chọn lựa một kiện trang phục được cắt may từ tử lăng tơ quý báu cho ta mặc. Ta nhiều lần nhìn lại gương đồng mà đánh giá chính mình, vẫn thấy không ổn, liền đem đôi khuyên tai kim bảo phỉ thúy mà gỡ xuống, lại đem trang sức châu ngọc lung linh trên tóc cất đi, cuối cùng là cởi chiếc áo tím chói mắt được may cắt công phu
Vân Châu dùng ánh mắt vừa kỳ quái lại vừa phức tạp mà nhìn nhất cử nhất động của ta , hỏi : “Cô nương cớ gì làm thế ?” Sau đó cúi người , thật cẩn thận nhặt lên bộ xiêm y bị ta ném về phía sau, đem trâm vàng cùng trang sức bị ném phân tán trên bàn trang điểm cẩn thận cất vào hộp trang sức
“Rất dẫn nhân chú mục” . Ta đi tới tủ quần áo, lấy ra một bộ trang phục có màu sắc nhàn nhạt bình thường, cả trang sức cũng không đeo, chỉ lấy một cây điệp hoa trâm cài nghiêng búi tóc . Sau đó lại nhìn vào gương , tự đánh giá chính mình môt lần cuối rồi mới an tâm mà khoan thai rời đi
Ta chỉ là nữ nhi của một quan vận chuyển muối, nơi đây âu chỉ toàn thiên kim của trọng thần danh gia , ta chỉ muốn tự giữ thân giữ phận , đừng quá nổi bật là tốt rồi
Vừa xoay người lại , trong một khắc ta đối diện cùng ánh mắt tán thưởng của Vân Châu , nguyên lai cả ta và Vân Châu đều giống nhau. Ta hướng nàng khẽ cười, nàng ban đầu ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng cười lại với ta. Ta mới phát hiện rằng , khi nàng cười rộ lên thật sự trông rất đẹp, nét đẹp cảm động cảm nhân tâm
Mặt hồ xanh biết tượng nền trời, lạc hoa theo gió tung bay mà tỏa hương, trúc lan lành lạnh, gió nhẹ lay động hoa trong vườn
Cùng đi với Vân Châu, ta đến nội đường bên trong Lan Lâm Uyển, vốn tưởng rằng chính mình đến sớm, không ngờ lại phát hiện ta là người đến trễ nhất . Hé ra bên trong nội đường , một cái bàn lớn làm bằng gỗ tử đàn đặt giữa phòng , xung quanh là bảy nữ tử xinh đẹp tuyệt trần trang phục kiều diễm . Đứng trước các nàng mà không đeo trâm vàng mão ngọc như ta quả thật thập phần khó coi
Vì là kẻ muộn nhất nên ánh mắt của các nàng đều dõi về phía ta, nhưng trong nháy mắt mọi ánh mắt đều được thu về . Ta hiểu được bản thân đã thành công sắm vai của mình trước mặt các nàng, ta nhẹ nhàng phất qua đừng đợt dây nhợ từ chiếc rèm trên đầu, thản nhiên an vị ở vị trí cuối cùng
Nội đường to lớn trong phút chốc im lặng đến kỳ lạ, tất cả mọi người trầm mặc ngồi yên trước bàn, ai cũng không buồn nhích bát đũa, không khí ngưng tụ thế này thật khiến người ta khó xử
Cũng không biết là ai đã cất tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, đầu tiên giới thiệu thân thế bản thân, theo sau còn nói vài lời khách sáo. Nhờ thế ta mới dần thả lỏng thần kinh đang căng thẳng . Ngay sau đó , các nàng còn lại cũng đều đạm cười giới thiệu gốc gác của bản thân
“Ta tên Trình Y Lâm, người Kim Lăng, 14 tuổi , phụ thân chính là đương nhiệm Binh bộ Thượng thư”
“Ta tên Tiết Nhược, người Dương Châu, 12 tuổi, phụ thân là tri phủ Dương Châu”
“Tô Diêu, Mạc Bắc đại tướng quân Tô Cảnh Hoành là phụ thân ta !” . Lời vừa nói ra, lập tức thu hút ánh nhìn mọi người, ta cũng khẽ liếc mắt mà đánh giá vị nữ tử đang ngồi phía bên trái mình
“Quốc sắc thiên hương” – dùng tử này để miêu tả nàng tuyệt không quá, dung mạo đoan chính thanh nhã, toát lên nét tươi sáng , rạng rỡ , tựa như ánh nắng lướt qua chốn rừng già u cốc, làm cho người ta có cảm tưởng chỉ cần nhìn ngắm nàng đã là một hạnh phúc
Nguyên lai nàng chính là nữ nhi của Tô tướng quân – tay nắm trọng binh triều đình. Vị tướng quân này chính là trọng thần liêm khiết duy nhất còn trong triều đình này, ngài không giống các quan viên khác , không đu theo hoàng hậu quyền thế, hay dựa vào Hàn quý phi được hoàng thượng sủng ái, giữa triều đình vẫn giữ vị trí trung lập, không thiên về phe nào, dù hai bên bên nào gây áp lực cũng dứt khoát kiên trì lập trường , đây là điều vô cùng khó khăn , làm được thật muôn phần đáng quý
Ta còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đang nhìn Tô Diêu, lại nghe thấy nữ tử đối diện ta mở miệng : “Ta họ Đỗ …” . Chỉ ba chữ ngắn ngủi đã khiến mọi ánh mắt đang hướng nhìn Tô Diêu đổ về phía nàng
“Ta tên Đỗ Hoàn, phụ thân là Thừa tướng Đỗ Văn Lâm, hoàng hậu – mẫu nghi thiên hạ là cô cô của ta” . Mặc dù thoa phấn kẻ mày kỹ càng , nhưng nhan sắc của nàng vốn không thể xem là đẹp . Thần thái khi nói chuyện lại thập phần tự phụ hơn người, dù từng hành động nhỏ như giơ tay hay nhấc chân đều thể hiện khí chất cao nhã của danh môn quý tộc
Bằng những lời này , nàng nhanh chóng giành ánh mắt hâm mộ từ tất cả mọi người, ngoại trừ ta. Xuất thân cao quý thì sao, có thể ngồi vào vị trí thái tử phi này hay không vẫn tùy vào một câu nói của Đỗ hoàng hậu. Tuy nói nàng là nữ nhi của thừa tướng – ca ca của hoàng hậu, nhưng theo ta nghĩ, vị trí thái tử phi này vốn không phải là vật trong tay nàng
“Cô nương, còn ngươi từ đâu đến ?” Cô nương bên phải hỏi ta – người từ đầu đến giờ vẫn chưa mở miệng
“Phan Ngọc, 15 tuổi, người Tô Châu, phụ thân nhậm chức Lưỡng Giang Diêm vận sứ” . Thân thế ta không hiển hách bằng các nàng khác, cho nên lời nói ra cũng không gây chú ý với bất kỳ ai
Ngay khi nghe thông báo sau bữa ăn, chúng ta đều liền tự trở về phòng mình nghỉ ngơi. Còn nhớ rõ lúc gần đi , tiểu thái giám do Lý công công phái tới thông báo gọi ngược chúng ta lại, báo giờ Mão ngày mai cần phải tập hợp tại nội đường vào sáng sớm , sẽ có cô cô thông hiểu quy củ trong cung đến dạy bảo lễ nghi cho chúng ta
Giờ cũng đã gần giờ tý, ta nằm ở cái giường xa lạ này vốn không thể dễ dàng đi vào giấc ngủ . Sau nhiều lần lăn qua lăn lại , ta quyết định vén bức rèm mỏng, tùy tay cầm lấy chiếc áo choàng vàng nhạt khoác lên thân hình đơn bạc , bước ra khỏi phòng. Tuy rằng động tác mở cửa rất nhẹ, nhưng cánh cửa nặng trịch vẫn phát ra tiếng “kẽo kẹt” phá tan màn đêm yên tĩnh
Đầu xuân , hàn khí lạnh lẽo , chẳng mấy chốc , hàn khí đã phủ ập toàn người ta , ta không thích kịp , liền phản ứng rùng mình một cái, gắt gao túm lại chiếc áo choàng bao chặt thân mình
Thấp thoáng xa xa trong bóng đêm ánh trắng mờ tỏa, trăng trắng tựa tuyết , soi phủ mặc hoa, cùng ban công bên hồ thủy tạ soi bóng thành ảnh
Nhiều năm qua ta sớm có thói quen , đêm khuya lại cô tịch một mình mà ngắm trăng , ngâm đi ngâm lại câu thơ của Tô Thức :
“Đãn nguyện nhân trường cửu , thiên lý cộng thiền quyên”
(Chỉ nguyện cùng người dài lâu , cách xa thiên lý vẫn cùng thiền quyên)
Ta lại tự giễu cười, ngôn từ thật tuyệt mỹ, nhưng giữa thế gian này có ai có thể dù cách ta nghìn trùng vạn lý vẫn có thể cùng ta thưởng thức ánh trăng tàn
Thở dài một tiếng, hơi nhấc lên đôi chân nằm sau làn váy dài, nghiêng người ngồi trên dãy hành lang thênh thang, hàn khí lạnh lẽo lan truyền từ mông đến toàn thân. Ta không ngờ ngày xuân trong hoàng cung lại lạnh đến vậy, mới ngồi một lát mà toàn thân ta đông cứng, đang phân vân không biết có nên trở về phòng mà nằm trong chăn êm nệm ấm hay không thì phát hiện một đạo hắc ảnh thật dài đang chạy qua hành lang, ta đột nhiên kinh khởi, đem tầm mắt hướng đến nơi bóng đen phát sinh
Còn chưa thấy rõ người tới là ai thì một thanh trường kiếm sắc bén đã đặt lên cổ ta, một nam nhân mặc trang phục dạ hành , đeo một lớp hắc sa che nửa mặt lạnh lùng nhìn ta, trong mắt hắn ta thấy sát ý rất rõ ràng. Chẳng lẽ là tới giết ta?
Không có khả năng ! Ta từ khi vào cung đều giấu mình rất cẩn thận , tuyệt đối không sinh thù kết oán cùng ai. Vậy chỉ có một khả năng, hắn là thích khách, chỉ là bất hạnh thay , đụng phải ta ! Nghĩ đi nghĩ lại, có thể xâm nhập Đông cung dễ dàng như thế, tất nhiên là đã vô cùng quen thuộc với địa hình trong cung, phía sau người này nhất định còn một đại nhân vật khác
“Thái tử điện hạ, thích khách hình như chạy theo hướng này” . Ta hoảng hốt khi nghe có người gọi thái tử điện hạ, hắn là người thế nào mà có thể khiến đường đường Thái tử điện hạ phải đích thân lãnh binh lùng bắt, nhất định không phải kẻ tầm thường
Dù đang kinh ngạc , nhưng ta vẫn nhìn mà đánh giá nam tử đang mặc dạ hành phục này, đôi tròng mắt lạnh lùng không có một chút ấm áp, cánh tay phải còn bị trúng tên , xem ra rất nghiêm trọng
Lúc này, trong đầu ta chợt nảy lên một ý định vô cùng nguy hiểm – ta muốn cứu thích khách này
“Trốn vào phòng đi” . Ta nhìn thẳng vào hắn , thực nghiêm túc nói, trong đôi mắt hắn thoáng lên nét do dự, hiển nhiên hắn cũng không tín nhiệm ta
“Nếu ta muốn hại ngươi thì làm điều này vốn dĩ là thừa thãi !” . Mắt thấy hàng hàng ánh lửa đang tới gần nơi này, mà hắn lại còn do dự, ta cũng chẳng còn kiên nhẫn mà kiên dè thanh trường kiếm sắc bén có thể cắt đứt cổ ta kia, thân thủ liền kéo cánh tay phải của hắn chạy vào phòng. Hắn cũng không cự tuyệt, chỉ là nghe một tiếng rên khẽ từ bên trong lớp hắc sa che mặt truyền đến, ta mới giật mình nhận ra bản thân đang túm lấy cánh tay bị thương của hắn , thật vô ý tứ , thế là liền buông hắn ra , nhanh chóng bước ra đóng chặt cửa phòng.
Chúng ta trong tư thế nửa đứng nửa ngồi , dựa vào cửa , chỉ có thể ngừng thở mà lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài, rất nhiều tiếng bước chân đang hướng về Lan Lâm Uyển mà đổ đến, hàng hàng ánh lửa soi sáng qua lớp giấy hồ của khung cửa, chiếu sáng nửa mặt chúng ta. Nếu may mắn tránh được thì thôi, còn nếu thái tử muôn vào từng phòng lục soát một phen mới bỏ qua thì người được chôn cùng thích khách này chính là ta
Đột nhiên rất hối hận vì bản thân trong lúc xúc động nhất thời mà cứu hắn , việc này là đúng hay sai đây?
Chuyện đã tới nước này, ta chỉ có một con đường duy nhất , đó là nhất định phải cứu hắn thoát thân, chỉ có vậy mới có thể bảo trụ cho chính mình, càng có thể sinh tồn dài lâu tại chốn hoàng cung đẫm máu này
Dùng sức vuốt lên trái tim đang nôn nóng vì bất an của chính mình , tâm tình cũng dần dần bình phục, ta hít sâu một hơi nhìn hắn nói : “Ngươi trốn dưới giường đi, việc khác để ta ứng phó” . Vừa dứt lời , ta nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe ánh nhìn nghi hoặc , phức tạp , hắn nhất định không rõ ràng lắm ta vì sao muốn cứu hắn
Chỉ thấy hắn sau khi liên tục một trận quay cuồng trên mặt đất vì đứng không vững, lại xoay người lui xuống dưới giường. Hàng loạt động tác nhanh chóng đã hoàn thành, động tác lưu loát căn bản không giống một kẻ đang bị thương, vừa thấy đã biết là cao thủ
“Các cô nương bên trong đều bước ra cho ta” . Rất nhiều người ở hai bên dùng sức đập cửa hò hét, nghe thấy âm thanh ngày một tới gần, ta lập tức cởi đi áo choàng trên người, lại đem vài sợi tóc mai phủ xuống trán , tạo một vẻ hết sức hỗn độn , nhìn qua tựa như người nhập nhèm tỉnh mộng từ giấc ngủ
Bước ra khỏi cửa rồi ra ngoài, liếc mắt nhìn lại một cái, trong đình viện lúc này là một hàng thị vệ khôi giáp màu bạc bóng lóa , tay cầm chắc đao kích , hai bên có hơn 20 thị vệ giơ cao đuốc soi sáng bốn phía , chỉ ít ỏi hơn trăm người đã khiến một khoảng sân rộng lớn trở nên chật hẹp
Lúc này , các cô nương khác từ hai dãy sương phòng cũng lục đục bước ra , trên mặt ai cũng là biểu tỉnh mệt mỏi của người vừa giật mình tỉnh ngủ , miệng thì thào oán giận
Một đại hán to lớn , lỗ mãng , xương quai xanh nổi cộm , mũi thẳng miệng rộng , sắc mặt hồng đỏ , y đứng giữa bọn thị vệ dùng lệ ngữ hướng chúng ta lớn tiếng quát : “Các ngươi đứng đàng hoàng nghe ta hỏi , có ai nhìn thấy một hắc y nhân che mặt chạy qua ?”
Đỗ Hoàn mới từ trong phòng đi ra, vừa nghe lời này nhất thời nộ phát xung quan, dùng thanh âm bén nhọn mà lất át toàn bộ tiếng nói của hắn : “Cẩu nô tài, ngươi có tư cách gì mà dám gầm rú trước mặt bổn tiểu thư như vậy !?”
Hắn bị khí thế kinh hãi của Đỗ Hoàn chế trụ, chôn chân một chỗ chỗ ngây ngốc nhìn nàng
“Tên thích khách kia đã bị thị vệ bắn trọng thương, chúng ta đuổi theo tới Lan Lâm Uyển thì không còn thấy bóng dáng hắn . Đã quấy rầy đến cô nương , mong thứ lỗi”. Người vừa nói chuyện là một nam nhân nãy giờ vẫn thủy chung đứng trước mặt bọn thị vệ, hắn hai tay đặt phía sau, dùng ánh mắt đạm mạc đảo qua chúng ta
Đỗ Hoàn vừa nhìn hắn liền xuất thần, trầm ngâm một lát mới giật mình lên tiếng : “Ngươi là …”
Nam tử vừa bị Đỗ Hoàn dọa đến kinh hãi há hốc mồm lập tức thu hồi thất thố, âm thanh vang dội từ cổ họng : “Vị này chính là đương kim thái tử điện hạ” . Lời vừa nói ra, vài âm thanh khô khốc vang lên giữa không trung , các cô nương lập tức tỉnh ngủ , toàn bộ mặt mày biến sắc , vội vã quỳ xuống nền đất lạnh băng, len lén chỉnh chu lại dung nhan của chính mình , sợ bộ dạng như trò hề của bản thân sẽ bị thái tử điện hạ nhớ kỹ
“Miễn lễ !” – Hắn nhẹ nhàng phất tay, tiếng nói ôn nhuận lại vang lên, ta len lén đánh giá hắn, dung mạo góc cạnh rõ ràng, mắt sáng mày rậm, thần cốt tú khí tiêu sái, nhân trung long phụng, đôi tròng mắt trong cương có nhu , tựa hồ sâu không thấy đáy . Người này chính là người từ lúc vừa sinh ra đã nhận hết ngàn vạn sủng ái, được mọi người nâng trong tay hàm ở miệng – chí bảo sủng ái thái tử điện hạ sao?
Chúng ta đồng loại đáp ứng mà đứng dậy, gót chân còn không đứng vững, bỗng một thân ảnh nhỏ bé , xinh đẹp nhanh chóng lướt qua, bay thẳng vào lòng thái tử, như bát trảo bạch tuộc ôm chặt lấy hắn : “Kỳ Hạo ca ca, Hoàn nhi rất nhớ ngươi”. Nàng kích động bày tỏ niềm vui, nhưng xem qua biểu tình của thái tử , dường như y đối với nàng hoàn toàn xa lạ
“Ta là Đỗ Hoàn, ngày trước ngày vẫn hay ghé thăm phủ đệ của nhà ta … Người chẳng lẽ không nhớ gì sao ?” . Nàng dường như cũng nhận ra thái độ xa lạ của thái tử đối với mình, lập tức nhắc nhở để hắn tưởng nhớ lại ký ức
Nguyên bản đến đây là để lùng bắt thích khách, rối cục lại trở thành thành tiết mục huynh muội nhận nhau, các cô nương xung quanh dù ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn đố kị nhìn hai người đang “ôm nhau” , sự tình tựa hồ bắt đầu trở nên hỗn loạn
Thái tử xấu hổ đem nàng từ trong lòng đẩy ra, hờ hững bộc lộ thần sắc phản cảm : “Là ngươi !”
“Người nhớ ra rồi ? Kỳ Hạo ca ca ta đã được gặp lại người , hảo vui vẻ a …” . Nàng một chút cũng không nhận ra lệ sắc hiển hiện trên mặt thái tử, càng nói càng dũng cảm, hai tay vô thức ôm chặt cánh tay hắn . Vốn dĩ nàng chỉ là muốn thái tử chú ý đến mình , không ngờ rằng dây dưa thế này chỉ khiến hắn càng chán ghét
Hắn nhanh chóng rút lại cánh tay, bước qua nàng mà hướng về phía chúng ta : “Các ngươi có nhìn thấy tên thích khách đó ?”
Tất cả mọi người nhẹ nhàng lắc đầu, trong khoảnh khắc đình viện lâm vào một mảng lặng im
Hắn đầu tiên là là bước đến trước mặt Trình Y Lâm, dừng lại chốc lát đánh giá nàng , sau đó lướt qua nàng hướng về phía Tô Diêu, lại một trận đánh giá, cuối cùng đi đến trước mặt ta mà dừng lại. Ta làm ra bộ dáng thẹn thùng , cúi gầm mặt không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt hắn . Thái tử rốt cục cũng lướt qua ta mà hướng tiếp phía các vị cô nương khác, lúc này ta mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng
“Thái tử điện hạ, việc gì phải hỏi han phiền toái , chỉ trực tiếp soát phòng tất cả các nàng là có thể rõ ngay chân tướng” . Thị vệ vừa bị dọa kia lại lên tiếng
Lời này vừa ra lập tức khiến các cô nương xung quanh thần sắc biến đổi, tuy nhiên thủy chung không có người mở miệng đáp lời, thái tử điện hạ đang ở đây, các nàng sao dám ở trước mặt hắn mà làm càn.
Chỉ có Tô Diêu nhíu mày lạnh lùng mở miệng : “Ngươi cũng biết đây là khuê phòng, khuê phòng của bọn ta chẳng lẽ là nơi ngươi muốn soát là có thể soát ?”
“Ngươi ngăn cản chúng ta vào lục soát? Không lẽ thích khách lúc nãy chính là đang được giấu trong khuê phòng của ngươi ?”. Hắn lập tức vọt tới trước mặt Tô Diêu chất vấn, thậm chí còn muốn tự tiện xông vào khuê phòng của nàng.
Tô Diêu còn chưa kịp lên tiếng ngăn lại, ta đã đưa tay chắn trước ngực hắn : “Thái tử điện hạ còn chưa lên tiếng, ngươi dựa vào cái mà dám lỗ mãng ở đây ?”. Thanh âm của ta tuy vẫn bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại hàm súc ý tứ cảnh cáo.
“Trần Bằng, ngươi lui ra”. Thái tử điện hạ chợt dừng cước bộ, xoay người hướng ta cùng Tô Diêu đi tới, ta nhìn thẳng vào đôi đồng tử sâu không thấy đáy của thái tử, ta cũng không chút úy kỵ đem suy nghĩ của ta cùng cô nương bên cạnh đây mà nói ra.
“Thái tử điện hạ ngài là thái tử cao quý , thiên hạ vốn thống nhất thuần phục dưới ngài, mà chúng ta tiến cung còn phải tranh giành lấy sự ưu ái của thái tử điện hạ, như thế nào lại dám mạo muội chứa chấp thích khách để phải gánh lấy tội danh, tự hủy tương lai. Thái tử điện hạ chẳng lẽ ngay cả điểm tự tin đó cũng không có ?”
Câu nói của ta còn chưa hết, thái tử điện hạ đã dừng lại trước mặt ta, không nói không rằng, bí hiểm mà nhìn chằm chằm ta, khiến trong lòng ta có chút sợ hãi.
“Thái tử điện hạ lần này kinh động nhiều quan binh như vậy để lùng bắt thích khách, xem ra thích khách kia nhất định không phải là kẻ tầm thường, thái tử ngài thay vì đem thời gian lãng phí ở chỗ chúng ta thì không bằng mau chóng lùng bắt thích khách thật sự”. Tô Diêu đột nhiên lên tiếng, khiến ánh mắt thái tử đang chằm chặp nhìn ta được thu hồi lại, hắn quay sang, tinh tế mà đánh giá Tô Diêu.
Thái tử đột nhiên nở nụ cười : “Các ngươi là thiên kim nhà nào ?”
“Nhi nữ của Tô Châu Lưỡng Giang Diêm vận sứ – Phan gia, Phan Ngọc.”
“Nhi nữ của Mạc Bắc Đại tướng quân Tô Cảnh Hoành, Tô Diêu.”
Mặc dù kinh ngạc, không biết vì sao hắn lại hỏi han thân phận của chúng ta, nhưng ta cũng trả lời chi tiết. Cuối cùng thái tử điện hạ cũng mang lượng lớn nhân mã đó rời đi, ta nhớ mang máng, thái tử trước khi đi đã nói : “Có cho kim ngân các ngươi cũng không có can đảm chứa chấp thích khách”, khí thế nói chuyện hùng hổ khí chất của một bậc vương giả chân chính. Cứ cho thái tử vừa sinh ra đã cuồng vọng như vậy đi, nhưng như vậy quả là hắn đã tự tin quá mức. Nếu hắn muốn vào soát thì chẳng ai có thể cản nổi, chỉ cần hắn ra lệnh cho người vào lục soát, ta cùng thích khách kia nhất định đã bị đưa vào Thiên Lao, chờ ngày hỏi tội, tuy nhiên hắn không có ý định đó.
Khi ta trở lại phòng, thích khách kia đã từ dưới giường đi ra. Ta châm lửa vào nến, nương theo ánh nến mới phát hiện ra ống tay áo bên phải của hắn đã ướt sũng máu. Hắn lảo đảo đi đến trước mặt ta, sát khi trên mắt hắn lúc này so với lúc nãy đã có giảm đi, còn lại lúc này chỉ là sự chật vật.
“Ngươi là ai ?”
“Cứu ta có mục đích gì?”
“Đừng vọng tưởng cho ta chút ân tình thì ta phải báo đáp ngươi, nếu sau này có một ngày ngươi rơi vào tay ta, ta tuyệt không thủ hạ lưu tình.”
Nói liên tục ba câu phủ đầu, ta có chút chống đỡ không kịp, cũng quả thật thấy rất bội phục nam nhân này, thương thế như vậy mà còn dám lớn tiếng.
“Nhiều lời vô nghĩa”. Ta tự rót cho mình một chung Bích Hoa Xuân, không kiên nhẫn trả lời một câu : “Ta cũng không cam đoan thái tử sẽ bỏ đi mà không quay lại”.
Hắn nhìn ta, liếc mắt một cái, sau đó đẩy cửa sổ mà rời đi. Nhẹ nhàng buông đi chung trà trong tay, ta bước đến cửa sổ, nhìn ra một mảng tối đen bên ngoài, gió đêm ùa vào, lạnh đến thấu xương, mở miệng than khẽ : “Lúc ngươi và ta gặp lại cũng là lúc ngươi phải báo đáp ân tình này cho ta …”