Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Hoàng đế nói đến hai chữ “bức cung” khiến hoàng hậu và quý phi sợ hãi không dám nói lời nào. Thế nhưng, các nàng không nói lời nào cũng không có nghĩa là hoàng đế sẽ để yên chuyện này.
“Thái y, Uyển phi thế nào?"
Thái y xoa hai tay vào nhau nói: “Thần bất lực, nương nương đã mang thai hài tử một tháng nhưng hiện tại do cử động quá mạnh nên không đủ sức giữ được hài tử nữa. Thứ lỗi cho thần không có khả năng xoay chuyển trời đất.”
“Sao lại như vậy?” Hoàng hậu nhìn người nữ tử đang nằm ngất đi trên long sàn thì kinh ngạc nhìn hoàng đế. Đã nhiều năm rồi, hoàng đế cũng không có khả năng sinh ra hài tử mà người nữ nhân này – một người không rõ lai lịch lại có thể mang thai được Long duệ. Không, không, không, không thể nào, việc này tuyệt đối không thể xảy ra.
Hoàng đế nắm bàn tay nhỏ nhắn đang dần lạnh lẽo của Uyển phi, lại nhìn hoàng hậu đang quỳ trên mặt đất thì lạnh giọng nói: “Người đâu, đem hoàng hậu và quý phi nhốt vào lãnh cung, không có lệnh của trẫm thì không cho phép thả bọn họ ra ngoài.”
“Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương, xin mời đi theo nô tài.”
“Cút ngay, bổn cung tự mình đi.”Hoàng hậu nhìn người nô tài phía sau nổi giận nói.
Nàng cũng xoay người quay về phía hoàng đế nói: “Bệ hạ, người làm thế không sợ có lỗi với thần thiếp, không bàn dân thiên hạ chế nhạo sao?”
“Ngươi hại chết hài tử của trẫm mà vẫn còn đứng ở nơi này lớn tiếng sao. Người đâu, mau đưa hoàng hậu vào lãnh cung, ngày hôm nay trẫm liền phế bỏ ngươi.”
Hoàng hậu mở to hai mắt nhìn hoàng đế Bắc Yến, sau đó hôn mê bất tỉnh.
“Tâu bệ hạ, hoàng hậu nương nương Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, đã hôn mê bất tỉnh, kính xin bệ hạ thu hồi thánh mệnh.”
“Quân vô hí ngôn, mang đi!”
Trong khi đó, ở Từ Vân Quan
Bàng Lạc Tuyết cầm một con cờ đang suy tư, đối diện là Bạch Quân Nhược đã lâu không gặp đang ngồi trước mặt nàng.
“Nếu muội muốn Bắc Yến quốc thì huynh liền sai người chiếm đánh tặng muội cả quốc gia là được rồi, tội gì phải phiền phức như vậy.”Bạch Quân Nhược lầm bầm. Phải thật khó khăn lắm, hắn mới trốn khỏi Hải quốc, kết quả là Bàng Lạc Tuyết lại thành thân. Vốn là hắn đã vô cùng tuyệt vọng rồi nhưng lại nghe thủ hạ mình báo tin rằng sau khi kết hôn Bàng Lạc Tuyết cũng liền biến mất rồi, mà biến mất cùng với toàn bộ phủ Bàng Quốc Công. Nếu không phải nhờ vào thế lực Bạch gia rất lớn thì có lẽ hắn cũng không tìm ra được tung tích của người nữ nhân nhẫn tâm này.
"Chơi cờ đi."Bàng Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói.
................
Trong hoàng cung,Bàng Lạc Băng đang trầm ngâm suy nghĩ nằm trên giường lớn. Bàng Lạc Tuyết đã cho nàng một loại dượchiệu quả như vậy, nếu có thể dễ dàng diệt trừ hoàng hậu cùng quý phi như thế thì nàng cũng không cần phải chịu tội nữa
“Thái y, thế nào rồi? Tại sao Uyển phi còn chưa tỉnh?”
Hoàng đế nhìn mỹ nhân nằm trên long sàn, khuôn mặt trắng xám, hận không thể lập tức kéo hoàng hậura ngoài lăng trì(*) xử tử.
(*)Trong số những án tử nặng nề nhất trong thời phong kiến Trung Quốc như “tứ mã phanh thây”, “chém đầu bêu trước công chúng”,… lăng trì được xem là cực hình man rợ nhất với mức độ tàn bạo không gì sánh nổi. Nạn nhân sẽ bị xẻo hàng ngàn miếng thịt trên người, chịu đau đớn cực hạn trước khi cái chết ập đến.
“Bệ hạ, sợ là nương nương vì thương tâm quá độ nên chưa thể tỉnh lại. Ngài cứ để nương nương nghỉ ngơi một lúc nữa đi.” Thái y nói.
Hoàng Đế gật gù.
“Bệ hạ, đại hoàng tử và nhị hoàng tử xin bái kiến.”Hoàng công công nhỏ giọng nói.
“Hừ, nói bọn họ cút về cho trẫm. Trẫm không có tâm tình tiếp bọn họ.”
“Chuyện này..... Vậy lão nô đi ra bẩm báo.” Hoàng công công thở dài.
“Sao rồi Hoàng công công?”Đại hoàng tử kéo tay Hoàng công công hỏi.
“Ai, đại hoàng tử và nhị hoàng tử vẫn nên trở về đi thôi, hiện tại hoàng thượng rất sủng ái Uyển phi nương nương. Nếu nương nương bất tỉnh, chỉ sợ là hoàng thượng cũng không có tâm trạng muốn gặp hai vị hoàng tử đâu.”
“Hừ! Phụ hoàng đang sủng ái yêu nữ kia, lại đem mẫu hậu đày vào lãnh cung. Đại ca, lần này bất luận ra sao, chúng ta cũng phải tìm mọi cách đuổi yêu nữ kia ra khỏi đây.” Nhị hoàng tử tức giận nói.
Đại hoàng tử xoay người liếc mắt nhìn nhị hoàng tử“Ngăn cản sao? Làm sao ngăn cản? hiện tại phụ hoàng coi nàng như trân bảo, chạm vào cũng chưa chắc được huống hồ làm hại nàng.”
“ Có điều người nữ nhân kia cũng không kém gì tiện nhân, vậy mà phụ hoàng lại sủng ái nàng.”
“Nhị đệ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đệ nói với huynh lời này coi như xong nhưng nếu là phụ hoàng thì đệ cũng không có kết quả tốt đẹp gì mấy đâu.” Đại hoàng tử nhỏ giọng nói.
Nhị hoàng tử giật mình tỉnh lại nói:“Đa tạ hoàng huynh, đệ đệ cũng chỉ vì tức giận nên nói qua loa vậy thôi. Đúng rồi hoàng huynh, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
“Còn có thể làm sao nữa, hiện tại phụ hoàng không chịu gặp chúng ta nên chúng ta cũng chỉ có một con đường.”
“Là gì?”
Đại hoàng tử nở nụ cười, vén vạt áo sang một bên và quỳ trên mặt đất. Nhị hoàng tử cũng gật gù, chính xác là lúc này cũng chỉ có một biện pháp duy nhất này thôi, hắn cũng quỳ trên mặt đất giống như đại ca mình.
“Hoàng công công, ngươi đến bẩm báo với phụ hoàng rằng khi nào phụ hoàng chấp nhận gặp chúng ta thì chúng ta mới đứng lên.”
Đại hoàng tử nhìn cổng chính đóng chặt thì lớn tiếng nói.
“Ai, các ngươi cần gì phải làm thế chứ?”
“Công công cũng không cần tiếp tục khuyên bảo chúng ta nữa, mẫu hậu và mẫu phi đang bị gian phi hàm oan. Chúng ta cũng không thể để yên như thế.” Nhị hoàng tử kiên định nói.
“Lão nô đi bẩm báo cho hoàng thượng một chút.”
“Làm phiền công công.” Đại hoàng tử trầm giọng nói.
“ Ta nên làm vậy.”
Hoàng công công nhìn thái y đi ra, lại thấy thái y lắc đầu một cái thì Hoàng công công cũng hiểu ý gật đầu. Hiện tại nhất định tâm tình hoàng đế cũng không được tốt, mà giờ nếu công công cứ vậy mà đến bẩm báo sợ là cũng chỉ nhận được sự giận dữ và oán hận của ngài. Hoàng công công lại quay đầu nhìn thấy hai vị hoàng tử đang quỳ trên đất nên cũng thở dài, đẩy cửa ra.
“Tâu bệ hạ!”
“Tại sao hai tên tiểu tử kia vẫn chưa đi?”
“Tâu bệ hạ, hai vị hoàng tử nói rằng phải nhất định gặp được hoàng thượng, nếu không thấy bọn họ cứ nhất quyết quỳ ở đó không đứng lên. Hiện tại trời đã vào mùa đông, khí trới cũng giá rét, nếu hai vị hoàng tử cứ quỳ ở đó có lẽ cũng không tốt.”
“Vậy cứ để bọn họ quỳ đi. Bọn họ làm vậy là muốn bức trẫm, trẫm cũng muốn xem bọn chúng đang định làm gì?” Hoàng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, đế tỏ vẻ không hài lòng nói.
Hoàng công công thở dài “Vậy để lão nô đi khuyên nhủ hai vị hoàng tử.”
Hoàng đế vung tay ra hiệu cho công công rời đi.
“Sao rồi Hoàng công công?” Đại hoàng tử nói.
“Hai vị hoàng tử vẫn nên trở về đi thôi. Bệ hạ cũng không muốn gặp ai nữa, Uyển phi mới vừa bị mất hài tử, tâm tình của hoàng thượng cũng không tốt.”
“Công công cũng không cần khuyên nhủ nữa.” Đại hoàng tử lạnh lùng nói.
Hoàng công công cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là chỉ đứng đó nhìn bọn họ.
Lãnh cung
Bọn nô tài khách khí mời hoàng hậu bước vào, bọn họ cũng biết bằng thế lực của Vương gia và bằng ngôi vị hoàng hậu, sớm muộn hoàng đế cũng thả nàng ra ngoài.
“Nương nương, xin nương nương bớt giận, bệ hạ nhất định sẽ thả người ra ngoài.” Tỳ nữ hầu hạ bên cạnh hoàng hậu an ủi nàng nói.
“Đây là lẽ tự nhiên, chỉ là bổn cung thực sự nhịn không được, hoàng đế thực sự bị hồ đồ rồi. Yêu nữ kia khi không lại tự nhiên mang thai, không phải ta đã sai ngươi hạ độc trong thức ăn của nàng rồi sao? Tại sao lại có thể mang thai?” Hoàng hậu phẫn nộ nói.
“Nô tỳ, nô tỳ đã tự mình làm rồi, các mật thám cũng đã bẩm báo rằng đã tận mắt thấy Uyển phi uống dược rồi. Dược này cũng do thái y kê đơn, bất kỳ phi tử nào cũng đều uống dược này mà nhiều năm như vậy cũng không chưa từng xảy ra chuyện gì."
"Hừ, xem ra nha đầu này cũng không ngốc đến thế, Bổn cung đều bị nàng lừa rồi. Chờ khi bổn cung được thả ra ngoài, người đầu tiên ta muốn giết sẽ là ả."
Hoàng hậu vỗ lên bàn rầm rầm, bụi bay lên mù mịt khiến những người đứng chung quanh đó đều ho khan.
"Khụ khụ, bổn cung thực sự không muốn ở lại nơi này." Hoàng hậu ghét bỏ nói.
"Nương nương yên tâm, lão gia và đại hoàng tử nhất định sẽ cứu nương nương thoát khỏi đây."
"Ha ha, chủ tớ các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc ra ngoài."
Trong phòng đột nhiên truyền tới giọng nói lạnh như băng của một người khác.
Hết chương 375.