Bạch Quân Nhược đen mặt lau sạch sẽ nước trên người mình, nhìn chằm chằm Thích Dao. Hắn thật sự không biết nha đầu này đang đang suy nghĩ gì, nhất thời toàn thân hắn nổi da gà.
Thích Dao quay sang nhìn sắc mặt Sở Mộc Dương trắng xanh, dù sao hắn cũng là sư huynh của nàng. Nàng lo lắng hỏi: "Sư huynh, huynh làm sao vậy?"
Sở Mộc Dương nhìn vẻ mặt lo lắng của Thích Dao, lắc đầu nói: "Dao nhi, lát nữa, sau khi chia xong dược liệu thì muội đem tất cả đến lò thuốc. Ta muốn tự mình điều chế thuốc, hôm nay muội hãy để cho Bạch huynh giúp ta, còn muội ra ngoài trông chừng, nhớ đừng cho bất kỳ người nào vào."
"Vậy còn huynh? Sắc mặt của huynh trắng bệch, hay là huynh nghỉ ngơi một chút." Thích Dao nhìn Sở Mộc Dương không yên lòng nói.
Bạch Quân Nhược cũng đồng tình mở miệng: "Thích Dao nói rất đúng, huynh cũng nghĩ ngơi chút đi. Dù sao cũng thiếu một loại dược, đợi đến khi thu thập đủ rồi điều chế cũng không muộn."
Thích Dao đột nhiên hoài nghi nói: "Từ lúc nào mà quan hệ của hai người tốt như vậy? Không phải các ngươi...............?"
Nói xong Thích Dao rùng mình một cái, dạ dày có cảm giác ghê tởm.
Bạch Quân Nhược vội vàng cách xa Thích Dao một *SocLaTaddLeeeQuYd0n*chút, nói: "Ta cho ngươi biết, không nên nói bậy, bản thiếu gia rất bình thường."
Thích Dao nhíu mày: "Vậy là tốt, ta nhớ ngươi băng thanh ngọc khiết (ý là giữ mình trong sạch) với sư huynh ta lắm mà."
"Băng thanh ngọc khiết sao?" Bạch Quân Nhược trợn mắt nhìn Thích Dao, khắp người đều nổi da gà.
Thích Dao vừa định nói gì nữa nhưng Sở Mộc Dương đã bỏ chén qua một bên, đứng lên nói: "Nếu loại dược cuối cùng được đưa đến thì Bạch công tử nhất định phải nhanh đem vào cho ta. Còn nữa, dù sao thuốc này cũng là độc dược, sau đó trở về phải nhớ khử trùng. Dao nhi, muội đem bột thuốc vẩy tứ phía để độc trùng không dám đến gần."
"Dạ, sư huynh."
Sở Mộc Dương vừa đi, khuôn mặt Thích Dao thể hiện nỗi lo lắng ngày càng rõ ràng. Bạch Quân Nhược nhìn Thích Dao nói: "Muội hãy yên tâm đi, sư huynh sẽ không có việc gì."
Ít nhất, trước khi cứu sống được Bàng Lạc Tuyết, Sở Mộc Dương cũng sẽ không cho phép mình có chuyện.
"Sư huynh có chuyện gạt muội phải không?" Thích Dao chợt xoay người nhìn Bạch Quân Nhược.
Bạch Quân Nhược há miệng, lại nghiêng đầu quay sang chỗ khác nói:"Muội cũng đừng nghĩ nhiều, không có việc gì đâu, thật sự là không có chuyện gì mà."
Thích Dao cười khổ nói:"Tuyết Nhi và sư huynh đều là người thân của muội. Trên cõi đời này, muội cũng không còn người thân bên cạnh, chỉ có dựa vào bọn họ. Vì thế, muội hi vọng bọn họ có thể bình an vô sự."
Nói thật, đây là lần đầu tiên Bạch Quân Nhược nhìn thấy tiểu nha đầu ăn nói tuỳ tiện như nàng tỏ ra đau lòng đến như vậy. Bạch Quân Nhược vốn cũng không muốn gạt Thích Dao, giờ đây mọi người chỉ có chung một ước nguyện đó là hy vọng Bàng Lạc Tuyết mau chóng tỉnh lại.
"Muội yên tâm, sư huynh muội không có việc gì đâu. Chỉ là độc trong người Tuyết Nhi cần máu tươi của hai người chúng ta kết hợp lại mới có thể giải được."
Thích Dao mở to hai mắt nhìn Bạch Quân Nhược khiến hắn cười nghiêng trước ngửa sau.
"Nói vậy là phải dùng hai loại máu hiếm kết hợp lại mới có thuốc giải. Nam Chiếu quốc thật sự quá âm hiểm. Muội không ngờ họ lại có thể dùng kế sách này để hạ độc Tuyết nhi." Thích Dao hừ lạnh mấy tiếng, sau đó ra ngoài vẩy thuốc.
Mà phía bên này, Bơi mang theo dược liệu, một đường chạy như điên đến phủ Bàng Quốc Công giao tận tay Thích Dao. Còn Thích Dao thấy Bơi đi một mình nên nói: “Chủ tử các ngươi đâu, sao lại không đến?"
Thích Dao tò mò nhìn Bơi, trên cơ bản đáng lý Triệu Chính Dương nhất định phải tới. Ngược lại, giờ đây cũng không thấy bóng dáng hắn đâu. Điều này khiến Thích Dao cảm thấy rất tò mò.
Bơi vẫn không nói gì, nhưng Đồng Tước đứng phía sau bước lên nói: "Vương Gia từ bên dưới vách núi leo lên nhưng sức lực lại cạn kiệt nên té xỉu. Bây giờ đang ở phủ Dự vương."
Thích Dao gật đầu một cái, cơ bản ba nam nhân này chỉ yêu một người đang nằm hôn mê trong kia. Có lẽ phải tranh đoạt một trận đây.
"Đồng Tước, ngươi đi trông coi sản nghiệp ở Thúy Vi Lâu đi. Vì chủ tử không có ở đây, các ngươi nhất định phải bảo vệ thật tốt, biết không?" Thích Dao an bài nói.
"Lâu chủ, ngươi yên tâm, chỉ cần có Đồng Tước ở đây, cũng không cho phép bất cứ người nào đụng đến sản nghiệp của người."
Thích Dao gật đầu một cái, phất tay ý bảo hắn đi xuống.
“Giờ ngươi trở về chăm sóc gia chủ đi, hi vọng lúc Tuyết Nhi tỉnh lại thì Triệu Chính Dương cũng có mặt ở đây. Nhất định Tuyết Nhi *SocLaTaddLeeeQuYd0n*rất hi vọng được nhìn thấy hắn đầu tiên."
"Tuân lệnh". Bơi xoay người đi ra ngoài.
Thích Dao nhìn dược thảo trong tay, lại nhìn đến dược lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại khuê phòng của Bàng Lạc Tuyết,
Nàng âm thầm cầu nguyện: "Tuyết Nhi, nhiều người lo cho muội như vậy, ngay cả đến mạng sống cũng không cần, muội nhất định phải vượt qua. Nếu không cũng có nghĩa muội đang bức bách chúng ta đến chết rồi đó."
Thích Dao xoay người trở lại dược lâu, giao đồ cho Bạch Quân Nhược. Nàng lấy ra một bình thuốc giao cho nha hoàn, dặn dò trông chừng bên ngoài dược lâu, tuyệt đối không cho bất cứ ai vào trong. Ở đây cũng có hơn trăm loại độc dược, chỉ sợ độc trùng lây lan khắp nơi.
Thích Dao đưa mắt nhìn về phía hoàng cung, nàng nhớ chất độc này chính là dược do công chúa Vũ Dương hại Bàng Lạc Tuyết. Món nợ này, nàng sẽ nhất định tính sổ với nàng ta.
Bơi đưa dược đến, thầm nghĩ lần này không chỉ có Thích Dao và Sở Mộc Dương mà cái người không có phận sự Bạch Quân Nhược này cũng đến.
Thích Dao cắn môi như muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn còn không nói ra.
Bạch Quân Nhược nhìn nàng từ trên xuống dưới. Thích Dao vội lấy tay che ót phía sau mình, ngây ngốc nhìn Bạch Quân Nhược.
"Muội yên tâm đi, bọn họ cũng sẽ không có chuyện gì đâu. Muội lo chăm sóc Bàng phu nhân cho tốt. Ta là người ngoài nên có thể khẳng định nếu Bàng Lạc Tuyết tỉnh lại, người đầu tiên mà nàng ấy muốn nhìn thấy chắc chắn là phu nhân thôi."
Bạch Quân Nhược cũng không biết suy nghĩ của mình có đúng không nhưng khi nhìn thấy tâm tình Thích Dao buồn rầu thì hắn cũng có chút động lòng. Việc điều chế thuốc giải là cả quá trình khó khăn, không ai có thể đoán trước được điều gì, vậy nên hắn cũng không muốn phải chứng kiến có thêm một người ngã xuống. Nhưng Bạch Quân Nhược chỉ là cẩn thận quá mức vì dáng vẻ của nàng thật rất mạnh mẽ. Phải biết lúc trước nàng chính là một sát thủ giết người không chớp mắt.
Mặc kệ tâm tư Bạch Quân Nhược nghĩ gì, Thích Dao cũng đều tin tưởng rằng Bạch Quân Nhược sẽ không đời nào làm thương tổn đến thân thể Bàng Lạc Tuyết và Sở Mộc Dương. Chì cần điểm này thôi là đủ rồi.
Thích Dao hừ lạnh một tiếng, nhưng bước chân nhanh nhẹn đi tới Cẩm Tú các thăm đại phu nhân.
"Nghĩ một đằng làm một nẻo.” Bạch Quân Nhược lắc đầu, xoay người đi vào.
Trong dược lâu, sắc mặt của Sở Mộc Dương đã tốt hơn rất nhiều, so với buổi trưa thân thể khoẻ hơn gấp bội. Hai người nhìn nhau đều hiểu ý, đó chính là Bàng Lạc Tuyết chính là quan trọng nhất trong lúc này.
Sở Mộc Dương biết bất kỳ loại dược nào Bạch Quân Nhược cũng đều có. Tuy vậy, mỗi loại dược đều chỉ có thuộc tính nhất định mà trong thân thể Bàng Lạc Tuyết lại xuất hiện hai loại độc tố. Điều này khiến Sở Mộc Dương không dám xem nhẹ.
Vì thế để đẩy chất độc trong người Bàng Lạc Tuyết, chỉ dòng máu huyết thống của Sở Mộc Dương hắn mới có hiệu quả tốt nhất. Nhưng vấn đề là hắn chưa thể xác định ai sẽ là người thử nghiệm loại thuốc giải này đầu tiên.
Nhìn thấy Sở Mộc Dương cau mày, Bạch Quân Nhược bên kia cũng nhìn vào mắt hắn, khóe miệng nhếch lên, thầm nghĩ "Ta cũng biết ngươi có điều gì đó gạt ta."
Phủ Dự vương
Trong khi đó,Triệu Chính Dương vẫn nằm trên giường. Vốn có đôi gò má phong thần tuấn lãng thế mà giờ đây bị lõm vào, đường nét sắc sảo cũng phai nhạt đi nhưng cũng không có bất kỳ ai dám chạm vào khuôn mặt hắn.
Triệu Chính Dương nằm trên giường, trong đầu đều là hình ảnh khoé miệng Bàng Lạc Tuyết phun ra huyết dịch. Trong giây phút đó, cả trái tim hắn đều muốn nổ tung, Bàng Lạc Tuyết trong mộng xinh đẹp như vậy nhưng trên khoé miệng ngậm đầy máu tươi trông thật đáng sợ.