Nàng chỉ nói ngắn gọn mấy từ mà trong nháy mắt khóe mắt cung nữ ngấn lệ nói "Xin lỗi công chúa, nô tỳ đã phụ lòng tin của người."
Vũ Dương lắc đầu, "Nếu không có ngươi, ta e là mẫu hậu đã sớm xử trí ta ngay từ lúc ta mới sinh ra đời. Vì thế, ta không trách ngươi."
Nha hoàn kia cũng biết đây là sự thực, bởi vì hàng năm hoàng hậu ăn mẻ xà đảm (một loại thức ăn làm từ trái tim và nội tạng của trẻ sơ sinh) để dưỡng nhan sắc của mình. Hoàng hậu thâm hiểm như vậy thì sao lại dễ dàng bỏ qua cho Vũ Dương đây? Nếu Vũ Dương không chịu tuân phục nàng thì nàng tuyệt đối sẽ không để Vũ Dương sống sót đến bây giờ.
"Hoàng hậu nói nếu công chúa có thể giết Bàng Lạc Tuyết thì nàng sẽ phái người đến giúp đỡ người. Còn nếu người không làm được điều đó thì hoàng hậu muốn để người chịu khổ một chút." Cung nữ dè dặt nói.
Vũ Dương hừ lạnh một tiếng nói "Lòng dạ mẫu hậu thật ác độc, ta không sánh được với bà ta, thậm chí ngay cả bệ hạ cũng phải đề phòng."
Vũ Dương nói xong lại nghĩ đến tình hình sức khỏe của hoàng đế Nam Chiếu Quốc. Ngài càng ngày càng suy nhược, lúc nào cũng tỏ vẻ u sầu. Nếu sau này hoàng hậu trở thành Thái hậu, nắm mọi quyền hành trong tay thì cả Nam Chiếu Quốc có lẽ sẽ lâm vào tình trạng diệt vong.
"Công chúa, người cũng không cần lo lắng. Thật ra thân thể của bệ hạ vẫn còn rất cường tráng bởi vì hoàng hậu lặng lẽ sai người đem canh có chứa chất gì đó cho bệ hạ dùng. Bệ hạ ẩn nhẫn là vì thế lực của hoàng hậu quá mạnh nên ngài không thể chiếu cố công chúa được. Bệ hạ cũng sai nô tỳ nói với người rằng nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt. Bên cạnh đó, ngài cũng đangDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, tìm cách giúp người thoát khỏi cảnh khốn cùng ở Đông Tần Quốc này.
Vũ Dương suy nghĩ một lát rồi nói "Ngươi hãy mau nghĩ gọi bệ hạ đến đây đi. Ta muốn gặp hắn, chỉ có hắn mới có thể giúp ta."
Mặc dù cung nữ không hiểu nhưng nàng vẫn nói "Dạ, nô tỳ nhất định sẽ chuyển lời đến bệ hạ."
"Đúng rồi, ngươi còn biết tin tức gì từ hoàng hậu không?" Vũ Dương liếc mắt nhìn nàng.
Nha hoàn kia cũng hiểu, uất ức nói "Công chúa yên tâm, nô tỳ sẽ giúp nàng chuyện của hoàng hậu. Nàng chỉ cần giữ gìn thân thể mình cho tốt ở Đông Tần này, như vậy mới không khiến bệ hạ lo lắng."
"Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ khỏe nhanh thôi." Vũ Dương tự tin nói
Cùng lúc đó ngoài kinh thành
Triệu Chính Dương cưỡi ngựa chạy như bay về phía Nam Chiếu quốc. Đồng Tước cũng phái nhiều cao thủ hộ tống ở phái sau. Vào thời điểm Triệu Chính Dương đang cảm thấy kiệt sức thì cũng là lúc hắn đã đến Nam Chiếu quốc.
So với Đông Tần quốc, Nam Chiếu Quốc là quốc gia nổi tiếng nhất về độc dược và thuật phù thủy. Địa hình ở Nam Chiếu quốc vốn có nhiều núi non hiểm trở, khắp nơi đều là những dãy núi cao ngất mà hoàng cung Nam Chiếu quốc chính là tòa cao nhất nằm trên đỉnh núi Thanh Vân Phong. Sở dĩ ngọn núi này nổi tiếng vì nó là vách núi dựng đứng, trên đỉnh núi chính là cung điện mà tầng cao nhất của cung điện chính là nơi Nam Chiếu quốc dùng để bào chế các loại độc dược. Trong cung lại có nhiều dược sư phụ trách nuôi dưỡng những độc trùng, cho nên có thể nói hoàng cung chính là trung tâm về độc dược. Từ trước đến giờ, độc thuật ở Nam Chiếu Quốc nổi danh là đệ nhất thiên hạ không ai sánh bằng. Bên cạnh những hoàng tử đều có những độc sư, phụ trách thử độc cho hoàng tử. Từ xưa đến nay hiếm có hoàng tử nào có thể thành tâm thành ý tình nguyện học sâu về những loại độc dược này trừ hoàng hậu Nam Chiếu quốc và thái tử Sở Mộc Dương.
Thân là hoàng hậu Nam Chiếu quốc, vốn sinh ra là một nữ nhân có dung mạo cùng dáng dấp xinh đẹp nhưng nàng cũng chưa từng dùng sắc đẹp để củng cố địa vị vững chắc của chính mình. Một đại khuê nữ bình thường sẽ không được đụng đến những thứ độc hại đó nhưng nàng thì khác. Có thể nói hoàng hậu chính là một ngoại lệ vì ngay từ nhỏ nàng đã vốn yêu thích độc dược, một nữ nhân ngay cả tiên hoạt xà đảm (một loại thuốc làm từ rắn) còn dám dùng để giữ dung nhan thì trên đời này còn có thứ gì mà nàng lại không dám làm chứ?.
"Hoàng.... Bẩm công tử, chúng ta đã đến Nam Chiếu quốc rồi." Thủ hạ của Triệu Chính Dương nói.
Triệu Chính Dương nhìn lên bầu trời, vì muốn nhanh chóng đến nơi nên hắn ra sức thúc ngựa, không nghỉ ngơi một ngày một đêm và cuối cùng cũng đến nơi. Bây giờ chủ yếu là hắn phải tìm được Sở Mộc Dương nếu không Tuyết Nhi sẽ rất nguy hiểm.
"Ừ, ngươi hãy tìm quanh đây xem có chỗ nào nghỉ ngơi không." Triệu Chính Dương nói.
Tuy nàng không hiểu nhưng vẫn chắp tay bái lạy. Những lời dặn dò của chủ tử, nàng luôn luôn tuân mệnh.
Bơi mang theo mấy tên thủ hạ hỏi thăm trên đường, nàng chỉ để lại mấy cao thủ bảo vệ Triệu Chính Dương. Dù sao cũng là vương gia một nước, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc thì họ cũng không thể gánh vác nổi.
Giờ phút này Triệu Chính Dương cũng không còn tâm tư nào để nghĩ mấy việc đó, hắn nhớ Bàng Lạc Tuyết đã từng nói tật xấu của sư phụ nàng chính là thích khoe khoang về sản nghiệp trong cung. Một người như vậy rất dễ bị người bày mưu tính kế để hãm hại.
"Thưa công tử, có một lầu Nhật Nguyệt ở quanh đây" Bơi nói.
Triệu Chính Dương lắc đầu một cái, "Có chỗ nào khác nữa không?"
Bơi suy nghĩ một chút nói "Nơi này cũng có nhiều tửu lâu và khách điếm nhưng lớn nhất là lâu Bình minh, không có Nhật Tự ạ."
Triệu Chính Dương nhếch khóe miệng nói: "Đi thôi! Tới đó đi, nơi đó chính là địa bàn của Sở Mộc Dương."
Triệu Chính Dương nhìn Bơi nói "Có lẽ Nhật Tự là trung tâm, chả trách Tuyết nhi thường nói Sở Mộc Dương chính là một kẻ thích khoe khoang đến vậy."
Triệu Chính Dương đi theo mấy người thuộc hạ đi tới lâu Bình Minh, ngẩng đầu lên liền nhận ra quả nhiên nơi này không tầm thường.
Khách điếm chính là phong cảnh thu nhỏ của toàn đất nước Nam Chiếu quốc, chữ phía trên bảng hiệu đều rậm rạp những trùng tử nhưng điều đó càng làm tăng thêm sự hoà hợp với phong cảnh ở đây. Đường xá ở Nam Chiếu Quốc lại rất lạ mà lâu này chiếm hơn phân nửa con đường. Lâu này bao gồm bốn tầng, cách trang trí cũng hơi giống với Đông Tần Quốc. Triệu Chính Dương die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. không hiểu, xoay người lại thì nhìn thấy bên cạnh mở ra Thúy Vi Lâu, nhìn thấy lão bản Hách lâu – chính là người luôn luôn bên cạnh Bàng Lạc Tuyết.
Triệu Chính Dương mới bừng tỉnh, thì ra là Bàng Lạc Tuyết đã mở rộng thương mại đến Nam Chiếu Quốc rồi. Chẳng trách lâu này có phong cách không khác Đông Tần Quốc là mấy. Xem ra Sở Mộc Dương cũng là kẻ si tình đây.
Triệu Chính Dương nghĩ xong liền bước vào.
Tiểu nhị là những người được tuyển chọn, vừa nhìn thấy Triệu Chính Dương là nhận ra ngay đây là khách quý nên bước tới, nói "Công tử, ngài nghỉ ngơi hay là ở trọ?"
Triệu Chính Dương liếc mắt nhìn nói "Ta đến tìm chủ quán của các ngươi."
Tiểu nhị vội vàng đi bẩm báo "Ông chủ, có khách quý tìm."
Chưởng quỹ vội vàng nói "Không biết quý khách tìm ta có chuyện gì?"
Triệu Chính Dương nói "Ta muốn tìm chủ tử của ngươi."
Chủ quán chớp mắt một cái nói "Chủ tử nhà ta không gặp người lạ, có gì cứ nói với ta là được."
Triệu Chính Dương lấy ngọc bội từ trên người mình thả vào tay chủ quán. Phía trên có khắc một khối thạch thuộc hoàng thất Nam Chiếu quốc, cũng chính là ngọc bội mà Sở Mộc Dương đưa cho Bàng Lạc Tuyết. Triệu Chính Dương sai Liên Diệp đưa ngọc bội cho hắn