Đồng Tước nhìn sắc mặt của chủ tử của mình, nói: "Chủ tử, ngài yên tâm, nhất định nhị tiểu thư sẽ không có chuyện gì, nhìn sắc mặt của ngài không tốt lắm, hôm nay hoàng hậu nương nương cũng bị khiếp sợ, trong cung sợ là không yên ổn, hay là ngài đi giúp đỡ một chút, ở đây đã có thuộc hạ thay ngài trông coi."
Triệu Chính Dương cau mày, sờ lên mặt mình mà cũng không biết sắc mặt của mình trông như thế nào, chỉ sợ là giống như lời nói của Đồng Tước, không được tốt cho lắm, nhưng mà nghĩ đến Bàng Lạc Tuyết mình làm sao có thể an lòng trở về.
Triệu Chính Dương suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Ngươi đi sắp xếp người trong cung giúp mẫu hậu, bây giờ hoàng hậu nương nương có thai, ta lo lắng Vũ Dương công chúa sẽ không dễ dàng chịu để yên như vậy, nhất là Tấn vương vẫn còn ở trong cung, ta lo lắng cho sự an toàn của mẫu hậu, nhưng mà Tuyết Nhi bên này ta cũng không thể đi được, nếu nàng không an toàn, ta cũng không có tâm tình đi."
Bàng Sách cùng Bạch Quân Nhược mới từ phòng khách đi tới nơi này, thì nghe được những lời này của Triệu Chính Dương, rơi vào trong tai hai người là một phen tư vị.
Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết vẫn còn hôn mê, nói: "Ngươi nên về trong cung trước đi, ở đây đã có ta sẽ chăm sóc tốt, ta nghĩ lần này Bàng Lạc Tuyết trúng độc không tầm thường, trước tiên ngươi phái người ra roi thúc ngựa đi Nam Chiếu quốc báo cho Sở Mộc Dương biết, chắc chắc Bàng Lạc Tuyết là đồ đệ của hắn, nhất định Sở Mộc Dương sẽ tới, ta khiến thái y liên thủ giữ được tính mạng của nàng, kéo dài như vậy, cũng không phải là một chuyện tốt."
Ánh mắt Triệu Chính Dương sáng lên, đúng vậy, Bàng Lạc Tuyết là đồ đệ của Sở Mộc Dương.
Lúc này Thương Dực ở bên cạnh, nói: "Thuộc hạ đi, thuộc hạ không thể nhìn thấy tiểu thư gặp chuyện không may."
Mặc dù Tử Quyên rất lo lắng nhưng nghĩ đến việc chữa khỏi bệnh cho Bàng Lạc Tuyết nên cắn môi, nói: "Vậy ngươi cẩn thận một chút, ngươi cũng biết thân phận của ngươi, sợ là dọc theo đường đi có không ít người truy sát."
Triệu Chính Dương nhìn Thương Dực, nói: "Ta đi, ngươi ở đây bảo vệ Tuyết Nhi. Tử Quyên nói không sai, thân phận của ngươi đặc biệt, không thể đi, ta đi, Đồng Tước ngươi đi gọi người, sau đó ta về cung trước, chờ ta trở về phủ. Lập tức lên đường."
"Chủ tử!" Đồng Tước khẩn trương lo lắng kêu lên.
Chuyện chủ tử nhà hắn chết không phải là nhiều. Thương Dực nghĩ một khi ra khỏi Đông Tần quốc thì sẽ gặp nguy hiểm, mà Triệu Chính Dương vẫn lựa chọn muốn đi.
Nếu Triệu Chính Dương xảy ra chuyện gì, đến lúc đó làm sao hắn ăn nói với hoàng hậu đây.
"Đi sắp xếp. Lần này ta nhất định phải đi."
Vào lúc này, Bạch Quân Nhược mới nhìn Dự Vương chân chính với cặp mắt khác xưa, rốt cuộc là Triệu Chính Dương và Tấn vương không giống nhau, Triệu Chính Dương có thể làm nhiều việc cho Bàng Lạc Tuyết như vậy. Nếu sau này Bạch Quân Nhược hắn chết đi, cũng có đủ người bảo vệ nàng.
Triệu Chính Dương nhìn Bạch Quân Nhược nói: "Ngươi nhất định phải bảo vệ tốt tính mạng của nàng. Ta sẽ đi."
Bạch Quân Nhược dùng lực vỗ bả vai Triệu Chính Dương một cái, nói: "Người cứ thoải mái đi, ở đây đã có ta."
Triệu Chính Dương xoay người đi vào trong đêm tối.
Trong Lạc Tuyết các.
Bàng Lạc Tuyết đã đổi xong y phục, Bạch Quân Nhược và Bàng Sách đi vào.
Bàng Lạc Tuyết lẳng lặng ngủ say như vậy. Mắt nhắm thật chặt, hắn có thể tưởng tượng ra được đôi mắt này sáng rỡ lại có chút giảo hoạt giống như tiểu hồ ly. Lộ ra thần bí, không có người nào có thể đoán ra được. Lông mày thanh tú giống như liễu, giữa khóe mắt tràn đầy mỉm cười ngọt ngào, xinh đẹp có thể nặn ra nước, cái mũi xinh xắn dễ thương, và cái miệng nhỏ nhắn như cánh anh đào cợt nhã, nụ cười nhộn nhạo trên khuôn mặt tinh tế hoàn hảo, quyến rũ động lòng người, một thân tập hợp muôn vàn phong tình, dụ hoặc lấy lòng người, da thịt trắng nõn có hai má đỏ hồng nhàn nhạt, giống như da hài nhi chạm vào sẽ rách vậy, rất là đáng yêu, mái tóc đen như tơ lụa tùy ý phiêu tán bên hông, thân hình thon thả, eo thon yếu đuối, có vẻ đẹp động lòng người, giờ phút này, ba ngàn sợi tóc đen Bàng Lạc Tuyết uốn thành búi tóc, còn lại rũ xuống bên cổ, càng tôn lên bạch chất thon dài đột nhiên tử. Nhìn khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp tuyệt đối, nghi ngờ nàng là tiên nữ từ trên trời bay xuống, không phấn trang điểm mà vẫn sắc nước hương trời, lại càng xinh đẹp. Cả người xinh đẹp tuyệt trần như tranh vẽ, thanh lệ như tiên. Quần ngủ màu hồng, bên ngoài khoác một lớp vải lụa mỏng, trên vạt áo lớn được nhuộm một lớp tơ vàng, Bàng Lạc Tuyết an tĩnh ngủ say như vậy, phảng phất chính là nàng ngủ thiếp đi, ngày mai sẽ mở mắt, nhưng giờ phút này trên mặt Bàng Lạc Tuyết đã không có một chút xíu huyết sắc.
Bạch Quân Nhược không đành lòng nhìn tiếp, hôm nay đây tất cả đều là lỗi của nữ nhân kia, nếu nàng ta không có tâm tư bất chính, thì Bàng Lạc Tuyết cũng sẽ không lâm vào nguy hiểm, giờ phút này hắn thật sự muốn giết chết nữ nhân kia.
Bạch Quân Nhược lấy một cái hộp từ trong lòng ngực ra, mở ra bên trong chỉ có một viên thuốc màu trắng, phía trên lại lóe ra óng ánh nhàn nhạt.
Bạch Quân Nhược ngay cả liếc mắt cũng không có, hắn lấy viên thuốc từ trong hộp bỏ vào trong miệng Bàng Lạc Tuyết, Bàng Sách cũng không có ngăn cản, hắn tin tưởng Bạch Quân Nhược sẽ không làm thương tổn đến muội muội của hắn.
Bạch Quân Nhược nói: "Đây là bí dược của hoàng thất Hải Quốc chúng tôi, có thể ở lúc nguy hiểm, chỉ cần nàng còn một hơi thở thì có thể giữ được tính mạng."
Bàng Sách mới ý thức được, viên thuốc này quý giá biết bao nhiêu.
Bàng Quốc Công lớn tuổi, nhìn nữ nhi trên giường, đột nhiên cảm thấy lực bất tòng tâm, giờ khắc này rốt cuộc cũng ý thức được mình đã già rồi.
Nhị phu nhân vội vàng tới trước đỡ Bàng Quốc Công, nói: "Lão gia, đã muộn rồi, thiếp thân dìu ngài trở về nghỉ, thân thể ngài đã mệt mỏi, nhị tiểu thư cũng sẽ lo lắng."
Bàng Sách cũng nghiêng đầu nhìn Bàng Quốc Công, nói: "Phụ thân, người trở về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có con là được rồi."
Nhị phu nhân nhìn Bàng Sách, nói: " Đại công tử cũng phải chú ý nghỉ ngơi, bây giờ nhị tiểu thư cũng chưa tỉnh lại, người cũng nên đi ngủ, chờ ngày mai tinh thần tốt hơn rồi lại tới đây.”
‘
"
Bàng Sách cười lạnh một tiếng, nói: "Nhị di nương lo lắng rồi, chỉ là di nương coi trọng nữ nhi của mình, không cần nói ở đây."
Nhị phu nhân bĩu môi, Bàng Quốc Công lại cau mày nói: "Nhược Sanh, nàng cũng là trưởng bối, ngày mai đi mời thần y tới một chuyến đi."
Nhị phu nhân nhìn Bàng Quốc Công với mặt khổ sở, nói: "Đây cũng không phải thiếp thân không muốn, ngài cũng biết, nhưng mà thần y, cũng có chút tính khí, chỉ sợ thiếp thân không mời được."
Tứ phu nhân nói: "Lão gia, không bằng ngày mai thiếp thân đi cùng với Nhị tỷ tỷ, có người phối hợp, đến lúc đó tỷ lệ mời tới cũng lớn hơn."
Nhị phu nhân bĩu môi, nói: "Không ngờ Tứ muội muội lại nghĩ chu đáo đến vậy, chỉ là muội muội xuất thân không cao, cũng không có đọc qua sách gì, cũng không phải biết nếu thần y biết thân phận muội muội có thể mất hứng hay không."
Sắc mặt Tứ phu nhân đỏ bừng, cúi đầu không dám nói nữa.
Bàng Quốc Công không vui, mấy ngày nay Tứ phu nhân này, tự động xử lý mọi chuyện trong nhà rõ ràng, tính tình lại dịu dàng, Bàng Quốc Công buông lỏng Nhị phu nhân ra, nói: “Nhược Sanh, mặc dù thân phận của Tứ phu nhân không cao, nhưng nàng đến phủ Bàng Quốc Công chính là thiếp của ta, là ngồi ngang hàng với nàng, lời này về sau, không được phép nói, nàng xem Tứ phu nhân đều không từ chối, nàng ở nơi này có ý từ chối, có phải nàng không muốn đi?"
Nhị phu nhân nhìn Bàng Quốc Công giận thật sự cho nên vội vàng nói: "Thiếp thân cũng chỉ là nghĩ một biện pháp vẹn toàn, nếu phu nhân có thể ra mặt chuyện này đó là tốt nhất, đến lúc đó nhất định thiếp sẽ đi cùng với phu nhân."
"Không, ngày mai ta đi, chuyện này không thể để cho mẫu thân biết: " Bàng Sách cũng không phải là đại nam hài ngây thơ trước kia nữa, Nhị phu nhân có chủ ý gì, hắn biết rõ, nhất thời ánh mắt không tốt.