“Đan phương dược thần.”
Nhìn thấy bốn chữ này, Lãnh Nguyệt Tâm ánh mắt lóe lên một ánh sáng, chẳng lẽ là nói trong sách này có ghi lại phối phương của đan dược?
Nghĩ tới đây, Lãnh Nguyệt Tâm liền mở sách ra nhìn, chỉ là không bao lâu, Lãnh Nguyệt Tâm liền không tiếp tục xem nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nội dung bên trong nàng hoàn toàn không hiểu, nhìn cũng như không nhìn.
Nham giờ phút này đang cầm Tử Tinh thạch, thấy Lãnh Nguyệt Tâm đứng tại chỗ, lên tiếng nói: “Mặc dù ngươi xem không hiểu, nhưng giữ lại cũng rất hữu dụng.” Không đợi Lãnh Nguyệt Tâm nói chuyện, Nham chỉ chỉ đan đỉnh nằm ở kia, tiếp tục nói: “Còn có cái thanh đỉnh kia, ngươi cũng lấy luôn đi.”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, khóe miệng giật giật một cái, nàng đã thật giống như thổ phỉ, Nham làm sao còn giống thổ phỉ hơn nàng?
Tuy nói như thế, Lãnh Nguyệt Tâm vẫn là đem những thứ Nham nói thu hết vào nhẫn huyết ngọc.
Đồ vật bên trong sơn động cũng bị hai người chuyển đi không sai biệt lắm, nhưng Nham lại không tìm được địa đồ mà hắn mong muốn nhất.
Lãnh Nguyệt Tâm cầm trong tay một viên Tử Tinh thạch, sau đó ném vào không gian, “Tìm không thấy?”
Nham gật gật đầu, “Ta có thể cảm nhận được nơi này có, nhưng lại không tìm thấy.”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, nhăn nhăn mày.
Cái này thật kỳ quái, Nham đã có thể cảm nhận được, nhưng tại sao lại tìm không thấy, chẳng lẽ nói cái sơn động này còn có những địa phương khác?
Nghĩ tới đây, Lãnh Nguyệt Tâm liền chuyên tâm nhìn quanh sơn động, cuối cùng phát hiện trên cái giá sách có một tảng đá màu đen.
Nếu là người bình thường sẽ không mang tảng đá đặt ở đó, huống chi những đồ vật bên trong hang núi không biết đã có bao lâu, mà hòn đá kia lại hoàn hảo nằm ở chỗ đó, cái này chứng tỏ có vấn đề….
Nghĩ tới đây, Lãnh Nguyệt Tâm liền đi đến trước giá sách, vươn tay chọc chọc hòn đá kia, phát hiện hòn đá kia thế mà giật giật.
Nham cũng đi tới, nhìn hòn đá kia không biết suy nghĩ cái gì.
“Thử xem đi.” Nham nói xong, liền vươn tay ra di chuyển hòn đá kia.
Sau khi tảng đá di chuyển, sơn động cũng không có động tĩnh gì, khiến cho Lãnh Nguyệt Tâm cùng với Nham có chút im lặng, ngay tại thời điểm Nham chuẩn bị nói chuyện, dưới chân hai người lại xuất hiện một cái động lớn, không kịp đề phòng, cả hai người bọn họ đều bị rơi xuống dưới!
Không biết rơi bao lâu, hai người mới có thể chạm được đất.
Đập vào mắt, là Đại Hải mênh mông vô bờ, hải âu bay trên mây trắng, ánh nắng xán lạn, bọn họ lúc này rơi là ở trên bờ cát.
Lãnh Nguyệt Tâm có chút kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần, phủi cát trên người.
“Xem ra chủ nhân của sơn động kia thực lực đã trên giai đoạn thần linh.” Thanh âm của Nham vang lên sau lưng Lãnh Nguyệt Tâm, “Nếu như không phải đến được giai đoạn thần linh, sẽ không có cách nào tạo ra được một cái ảo cảnh như thế.”
“Huyễn cảnh?” Lãnh Nguyệt Tâm trợn mắt nhìn Nham một chút, “Hiện tại làm sao để ra ngoài?”
“Cái này hẳn là ngươi phải rất rõ ràng mới đúng.” Nham có chút im lặng, “Người không phải có thể khống chế được nguyên tố hệ Mộc sao? Cùng thực vật xung quanh trao đổi một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
Một thân bảo vật, nhưng lại không biết dùng làm sao, đoán chừng không có người nào so với nàng ngốc hơn được…
Lãnh Nguyệt Tâm nheo mắt lại, nhìn Nham, khóe miệng có chút giương lên, cười lạnh một cái, “Nham, vừa rồi ngươi nghĩ cái gì?”
“A?” Nham giật mình, vừa rồi hắn suy nghĩ một chút, nháy mắt im lặng, “Cái kia, ta chính là tùy tiện nghĩ, không có ý gì khác.”
Hắn thế mà lại quên mất chuyện đã khế ước, hắn cùng Lãnh Nguyệt Tâm không có cắt đứt liên hệ, Lãnh Nguyệt Tâm tự nhiên sẽ có thể cảm nhận được hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn lại rất khó cảm nhận được Lãnh Nguyệt Tâm đang suy nghĩ cái gì, bởi vì Lãnh Nguyệt Tâm là chủ nhân của hắn!