Lãnh Nguyệt Tâm nhíu mày, “Bất kể như thế nào, kia là chuyện của các ngươi, không liên quan gì đến ta.”
Lãnh Nguyệt Tâm nói xong, liền cùng Đông Phương Vô Tà rời đi.
Thời điểm đi ra chính sảnh, ánh mắt Lãnh Nguyệt Tâm giống như là lơ đãng liếc đến phía sau núi giả cách đó không xa, lôi kéo tay áo Đông Phương Vô Tà, ý bảo hắn chớ có lên tiếng, hai người nghênh ngang rời đi.
Chờ Lãnh Nguyệt Tâm cùng với Đông Phương Vô Tà đã rời đi, đằng sau núi giả, khóe miệng Lạc Ảnh có chút giương lên, câu lên một nụ cười, quay người rời đi.
Lăng Sở Thiên này thật đúng là cặn bã, đều đã từ hôn như thế rồi mà còn tới bức hôn.
Với tốc độ tu luyện hiện tại của Lãnh Nguyệt Tâm, chỉ sợ không bao lâu nữa liền sẽ vượt qua được Lăng Sở Thiên…
Trở lại trong sân, thời điểm Lãnh Nguyệt Tâm còn chưa chuẩn bị nói chuyện, Đông Phương Vô Tà lại kéo Lãnh Nguyệt Tâm, “Nguyệt Tâm, vừa rồi vì sao ngươi lại không để cho ta đi bắt người kia?”
Vừa rồi hắn phát hiện ra người kia, thời điểm đang chuẩn bị bắt lấy, lại bị Lãnh Nguyệt Tâm kéo tay áo lại, hắn đành phải ngừng lại, chỉ là hắn không rõ Lãnh Nguyệt Tâm vì cái gì không muốn cho mình động thủ, vạn nhất người đó đến tổn thương nàng thì làm sao bây giờ?
Lãnh Nguyệt Tâm ngồi trong lương đình, rót hai chén trà, đem một chén phóng tới trước mặt Đông Phương Vô Tà.
“Không cần phải sợ, người kia không phải là người ngoài.”
Nàng nếu đoán không sai, người kia hẳng là Lạc Ảnh, mà Lạc Ảnh sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện tại phủ tướng quân, tất nhiên là đến truyền ý của Tiêu Lương Sinh, đã như vậy, chuyện này hắn tất nhiên sẽ không thể nói cho Đông Phương Vô Tà, càng không có khả năng để Đông Phương Vô Tà đi bắt Lạc Ảnh.
Mặc dù không biết linh lực của Đông Phương Vô Tà vì sao không ổn định như vậy, nhưng nàng biết rằng, thực lực của hắn cũng phải tương xứng với Lạc Ảnh!
Mặc dù linh lực trên người hai người họ cũng không lưu động gì mấy, nhưng nàng lại nhìn ra được, Lạc Ảnh giấu giếm rất sâu, nhưng linh lực của Đông Phương Vô Tà cũng rất kỳ quái, nếu như hai người kia đánh nhau ở phủ tướng quân, người khổ sẽ là nàng…
Đông Phương Vô Tà không có suy nghĩ nhiều, nghe Lãnh Nguyệt Tâm nói không phải người ngoài, liền yên lòng, bưng ly trà lên uống.
Lãnh Nguyệt Tâm không nghĩ tới chính là, Lăng Sở Thiên chân trước mới đi, chân sau lại tới một người khác khiến cho nàng càng nhức đầu hơn…
Phía trước chính sảnh, lửa giận của Lãnh Lâm còn chưa có tiêu hết xuống dưới, lại nghe được quản gia đến báo, Đông Phương Ẩn Thái tử đến đây.
Những người này chẳng lẽ từng người một đều uống nhầm thuốc, làm sao đều chạy tới phủ tướng quân của hắn?
Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng Lãnh Lâm lại không thể không ngăn lửa giận lại, đối với quản gia phất phất tay, ý bảo hắn đi ra mời Đông Phương Thái Tử vào.
Không bao lâu, quản gia liền dẫn Đông Phương Ẩn đi đến, bởi vì Đông Phương Ẩn là Thái tử của quốc gia khác, cho nên Lãnh Lâm cũng không hướng với hắn hành lễ.
Dò xét nam nhân lạnh lùng trước mắt này, trong lòng Lãnh Lâm âm thầm kêu khổ, nhưng lại không thể không làm bộ làm tịch nói: “Đông Phương Ẩn Thái tử là khách quý của Lăng quốc chúng ta, không biết hôm nay ngài đến phủ đệ của lão phu có chuyện gì?”
Đông Phương Ẩn nghe vậy, liếc mắt nhìn hắn, nhếch miệng lên, cười như không cười.
“Làm sao? Không có chuyện thì ta không thể đến một chút sao?”
Đến một chút?
Ánh mắt Lãnh Lâm ngầm ngầm, Đông Phương Ẩn này thật đúng là đem mình trở thành Thái tử Lăng quốc, phủ tướng quân há là nơi hắn có thể tùy tiện đến?
Mặc dù trong lòng tức giận, Lãnh Lâm cũng không dám phát giận ra, tương truyền rằng, Thái Tử Đông Phương quốc thời điểm mười một tuổi, bởi vì dung mạo bị vô số nữ tử yêu thích, ở bữa tiệc trong cung, một đại thần muốn gả nữ nhi cùng tuổi với hắn cho hắn, lại bị hắn không lưu tình chút nào một chưởng đánh chết.
Tương truyền, Thái tử Đông Phương quốc bụng đầy tâm kế, vì trải đường cho Đông Phương quốc, càn quét hết thảy những thế lực nhằm vào Đông Phương quốc ở Thiên Khải đại lục!