“Mà nay nên xưng hô ngươi là nhị hoàng tử điện hạ hay là Sở Vương? Sở tướng quân?” Hách Thiên Thần cất giọng, ngữ thanh du dương, mọi người ở xa nghe rất rõ, mà người ở gần lại không hề cảm thấy điếc tai.
Nay thế cục bên trong Vạn Ương thập phần phức tạp, Lương Ỷ La đã nhiếp chính nhưng vẫn chưa lộ diện trước mặt người khác, Sở Thanh Hàn là nhị hoàng tử Đại Viêm lại được lập thành Sở Vương, đây là sự khiêu khích đối với Đại Viêm, cũng là một cách để cho Sở Thanh Hàn được thừa nhận ở Vạn Ương.
Sở Thanh Hàn vẫn mỉm cười, tựa như không nghe ra thâm ý trong lời của Hách Thiên Thần, hắn cất cao giọng cười, “Cho dù ngươi gọi đích danh của ta thì ta cũng sẽ không để ý.”
Sở Thanh Hàn cười một cách phóng đãng tùy ý, băng hàn trên mặt của Hách Cửu Tiêu lại càng thêm dày đặc, đá bụng ngựa một phát, hắn giục ngựa đi trước, trong mắt vẫn tràn đầy lãnh ý, “Gọi người của ngươi tránh ra.”
Đoàn người của Sở Thanh Hàn đã sớm dừng lại, bọn họ mặc dù bất động nhưng vô hình trung có một loại sát khí can qua, người giang hồ rất mẫn cảm đối với loại hơi thở này, người của Hách Cốc và Thiên Cơ Các nhìn chằm chằm về tiền phương, sẵn sàng xuất thủ bất cứ khi nào, cho dù ở trước mặt có hơn một ngàn người thì bọn họ cũng không ngại.
Những con khoái mã tựa hồ cảm giác được bầu không khí căng thẳng, chúng nó bất an mà đạp móng xuống đất, hai phương đối mặt, dân chạy nạn bị kẹp ở giữa, không dám tiến cũng không dám lui, đoàn người của Hách Thiên Thần có khoảng một trăm nhân thủ, số lượng quan binh phía trước hơn một ngàn, nếu là giao thủ thì dân chúng bọn họ sẽ đứng mũi chịu sào làm vật hy sinh.
Nhưng vào lúc này, phía sau cửa thành lại có khoái mã chạy đến, chỉ có một con, nhận thấy nơi đây khác thường, đi đến nửa đường thì thả chậm tốc độ, Xá Kỷ cảnh giới nhìn lướt qua, phát hiện là người của mình, hóa ra mật thám của Thiên Cơ Các quay về báo tin tức cho Hách Thiên Thần, người nọ nhìn thoáng qua, vẻ mặt chăm chú nhìn xa xa hơi thoáng biến đổi.
Hách Cửu Tiêu dẫn người tiếp cận về phía trước, Sở Thanh Hàn bỗng nhiên cười ha ha, sau đó phái người tránh ra hai bên rồi nói với Hách Thiên Thần, “Phía trước là tới biên ải, có nhớ địa phương mà lần trước các ngươi ở lại hay không? Ta hiện tại đang đóng quân gần đó, các ngươi đến Vạn Ương nhất định không có nơi để dừng chân, không bằng đến chỗ của ta nghỉ ngơi.”
Hắn đưa ra lời mời, Hách Cửu Tiêu dừng ngựa, hơn một trăm người đối mặt với một ngàn người, nếu lúc này Sở Thanh Hàn muốn động thủ thì dị thường nguy hiểm, Hách Thiên Thần dẫn người tiến đến, cùng nhau đi vào trong trận của Sở Thanh Hàn, “Vậy đa tạ.”
Hắn đáp ứng sảng khoái, Hách Cửu Tiêu hơi cảm thấy bất ngờ, trong trực giác phán đoán lý do mà Hách Thiên Thần đáp ứng là có liên quan đến phong thư vừa được truyền đến.
Sở Thanh Hàn thấy Hách Thiên Thần đáp ứng thì có vẻ phi thường cao hứng, vì để bày tỏ thành ý, hắn đi phía trước dẫn đường, để cho đoàn người của Hách Thiên Thần đi phía sau.
Hách Thiên Thần ở phía sau phát hiện Sở Thanh Hàn phái người đem một chút thức ăn đưa cho dân chúng, sau đó hộ tống đi đến cổng thành. Cố ý làm như vậy, bất luận là vì để cho hắn xem hay là chủ ý của Sở Thanh Hàn vốn là như thế thì cử chỉ này rất có hiệu quả trong việc thu mua lòng người.
Dọc đường đi, bọn họ đến địa phương mà lúc trước đã từng dừng lại, Hách Thiên Thần từng bị trọng thương ở nơi này, ấn tượng đối với nơi này hết sức khắc sâu, trên đường bọn họ cũng gặp được mấy tên binh lính Đại Viêm, không biết có phải đã đạt được hiệp nghị hay không mà song phương gặp nhau cũng không khai chiến, đều tự mở đường, hết thảy dị thường yên bình, giống như sự tĩnh lặng trước khi bão táp kéo đến.
Sở Thanh Hàn bảo rằng muốn chiêu đãi bọn họ, quả nhiên hắn rất giữ lời, đủ các loại rượu và thức ăn được bày đầy bàn, không tính là quá mức phong phú, đều là thịt cừu thịt bò mà ở tái ngoại mọi người hay ăn, còn có hảo tửu, mùi thịt rượu thơm phức, mấy ly rượu được rót đầy, lại thỏa thích ăn uống, trò chuyện đôi ba câu, thập phần dễ dàng kéo gần khoảng cách của nhau.
Nhưng người của Hách Cốc và Thiên Cơ Các đều đề phòng, kinh nghiệm giang hồ đầy mình, bọn họ không cần chủ tử dặn dò thì cũng không có ai dám uống nhiều, cho dù đối ẩm cũng đều tự uống với người quen, càng không nói nhiều với thủ hạ của Sở Thanh Hàn, bọn họ chỉ đáp lại những chuyện không quan trọng, mặc kệ Sở Thanh Hàn có tâm tư an bài hay không thì tính toán của hắn xem như đều vô ích,
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đương nhiên ngồi ở một bàn khác, Sở Thanh Hàn ngồi ghế chủ tọa, đưa tay nâng chén, “Đến! Ta kính các ngươi! Nhiều ngày không gặp, cho dù ở biên ải nhưng đôi khi ta vẫn có thể nghe kể lại về chuyện của các ngươi, Huyết Ma Y và Đàn Y công tử nổi danh tứ phương, ngày đó ta quả nhiên không nhìn lầm người!”
Sở Thanh Hàn uống một ngụm, ly rượu trong tay không phải bằng ngọc lưu ly như ngày đó ở trong cung, chỉ là một ly rượu bình thường giống như những người khác, đã lâu không còn mặc cẩm bào, khải giáp ngay trên thân, khuôn mặt tuấn dật vẫn như xưa, nhưng khí chất phóng đãng tiêu sái lại càng rõ ràng hơn.
Buông xuống ly rượu, hắn cũng không hỏi vì sao hai người không uống, giống như ngày xưa, hắn chỉ liên tục mời hai người ăn uống.
Hách Thiên Thần nhìn ly rượu trước mặt, hiển nhiên là do Sở Thanh Hàn cố ý phái người chuẩn bị, đó là một chiếc ly rượu bạch ngọc, sắc rượu màu hổ phách hơi gợn sóng bên trong, nhưng hắn không nghĩ đến dụng ý mà Sở Thanh Hàn làm như vậy, mà lại nghĩ đến cái đêm hắn và Hách Cửu Tiêu ở bên trong túp lều vải của Xích Lang tộc….
Đêm hôm đó ở bên trong túp lều vải, ly rượu mà hắn sử dụng có màu sắc đậm hơn so với ly rượu trước mặt, hơi trong suốt…
“Nghĩ đến cái gì?” Hách Cửu Tiêu nâng đũa gắp thức ăn, chạm vào Hách Thiên Thần hơi xuất thuần ở bên cạnh, Sở Thanh Hàn cũng đang nhìn Hách Thiên Thần, thanh y nam nhân phục hồi tinh thần rồi điềm nhiên mỉm cười, “Không có gì.”
“Vừa rồi tim của ngươi đập rất nhanh.” Hách Cửu Tiêu an vị bên cạnh Hách Thiên Thần, ngón trỏ lướt qua bên cổ của Hách Thiên Thần, là y giả nên hắn quan sát rất tỉ mỉ, hắn không hề nhìn lầm về điểm khác thường nho nhỏ kia.
“Có lẽ hắn đang nhớ đến trận đại chiến lúc trước của các ngươi, nghe nói ngày đó thập phần nguy hiểm, thiếu chút nữa đã khiến cho người của thần giáo chiếm tiên cơ, may mắn bị ngươi vạch trần kế hoạch.” Sở Thanh Hàn tùy tiện lau đi tửu dịch trên môi, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, không biết có phải bởi vì xuất thân là hoàng tộc hay không mà bất luận động tác nào của hắn làm ra cũng không có vẻ thô tục, hắn mỉm cười nhìn Hách Thiên Thần, ánh mắt tựa hồ lóe sáng.
Quả thật đó là một trận đại chiến, cũng đúng như lời của Sở Thanh Hàn, Hách Thiên Thần không trả lời mà chỉ cười nhạt rồi cúi mắt xuống, ánh mắt dừng trước chiếc ly bạch ngọc một chút, cuối cùng lại bưng lên ly rượu mà Hách Cửu Tiêu đang dùng, nhấp một ngụm rồi ăn một miếng thịt, Sở Thanh Hàn nhìn thấy như vậy thì tựa hồ sắc mặt trở nên cứng đờ, sau đó giả vờ vô sự mà tiếp tục mỉm cười.
Hách Cửu Tiêu suy nghĩ một chút, nhìn Hách Thiên Thần uống rượu, ngửi được hương rượu, hắn tựa hồ hiểu được mới vừa rồi Hách Thiên Thần đã nghĩ đến chuyện gì, “Theo ta thấy thì hình như ngươi đang tưởng niệm về túp lều vải, không bằng kế tiếp đi đến Xích Lang tộc một chuyến.”
Động tác nâng đũa của Hách Thiên Thần dừng lại một chút, người khác có lẽ không biết hàm nghĩa trong lời của Hách Cửu Tiêu nhưng Hách Thiên Thần lại hiểu rất rõ, nghĩ đến Hách Cửu Tiêu ở đêm hôm đó, lồng ngực của hắn lại đập kịch liệt vài cái, phía sau lỗ tai phát ra một chút nhiệt độ, khẽ hắng giọng, hắn chậm rãi nói, “Chúng ta đến đây không phải để ôn chuyện với bằng hữu.”
Sở Thanh Hàn nhìn thẳng vào Hách Thiên Thần, “Thật sự là đáng ngạc nhiên, ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như vậy của ngươi. Hách Thiên Thần, ngươi ở trước mặt ta luôn khách khí hữu lễ, mỉm cười lạnh nhạt khiến người ta không có biện pháp, có phải vẻ mặt này chỉ có Hách Cửu Tiêu mới có thể nhìn thấy hay không?”
“Ngươi uống say, nhị điện hạ.” Hách Thiên Thần tiếp tục uống rượu ăn thịt, Sở Thanh Hàn bẻ cổ rồi nhìn bọn họ, “Ta không có say, ta thấy rất rõ ràng.” Hắn nghiêng đầu uống rượu, chiếc đũa chỉ về hướng Hách Thiên Thần, “Ngươi đỏ mặt.”
Một chút đỏ ửng mỏng manh dâng lên sau lỗ tai rồi lan đến bên mặt, rất nhạt rất mỏng, lui ra cũng rất nhanh nhưng hắn nhìn thấy rõ ràng, cũng lập tức hiểu được trong lời nói của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu có một ít hàm nghĩa mà hắn không biết.
Hách Thiên Thần nghe Sở Thanh Hàn nói như vậy thì vẫn thản nhiên như trước, lắc đầu nhìn hắn, “Cho nên ta nói ngươi đã say.”
Sở Thanh Hàn cười ha ha, “Say thì sao, mà tỉnh thì thế nào. Nếu say mà có thể nhìn thấy thì coi như ta say cũng không sao.” Lời nói của hắn có ám chỉ, ánh mắt lại thanh tỉnh, không biết là say thật hay say giả, ánh mắt luôn lưu chuyển trên mặt của Hách Thiên Thần.
Nhưng Hách Cửu Tiêu lại không giận mà chỉ tiếp tục uống rượu, nghe hai người đối thoại, chờ đến khi ly rượu cạn sạch, Hách Cửu Tiêu lại rót đầy một chén khác, lúc này đặt đến bên môi của Hách Thiên Thần, thấy hắn không hề kháng cự mà chỉ chậm rãi uống cạn, Hách Cửu Tiêu lại thuận tay lau đi tửu dịch bên môi của hắn. Ngón tay lướt qua bờ môi của Hách Thiên Thần, bám theo một chút tửu dịch, Hách Cửu Tiêu lại liếm vào trong miệng của mình.
Ánh mắt của Sở Thanh Hàn nhất thời lóe lên, hiện ra vài mũi nhọn băng hàn, rồi lại đột nhiên thu liễm, sau một lúc lâu mới nâng mắt lên, cười khổ mà nói, “Hách Cửu Tiêu, cho dù ta có ý gì thì cũng sẽ không manh động, ngươi cần gì phải làm như vậy, ý của ngươi là muốn làm cho ta chịu khổ có phải hay không?”
“Linh Tê Băng Thiền, còn có trận chiến ở Hách Cốc.” Hách Cửu Tiêu thu hồi sự ôn nhu vừa mới hiển lộ đối với Hách Thiên Thần, lạnh lùng nhìn Sở Thanh Hàn, “Nếu như vậy mà không phải gọi là manh động thì xem ra trí nhớ của ngươi không tốt lắm.”
Dùng Linh Tê Băng Thiền để kéo Hách Thiên Thần rời đi, sau đó thúc giục các phái nhằm vào Vu Y Cốc, đây là những gì mà Sở Thanh Hàn gây ra.
“Đừng mang thù như vậy, kẻ muốn thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, Hách Cửu Tiêu, ngươi cứ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, dù sao các ngươi cũng đã có được Linh Tê Băng Thiền từ mẫu thân của ta, độc của ngươi ắt hẳn đã được hóa giải.” Sở Thanh Hàn đặc biệt ở chỗ mỗi khi hắn làm chuyện gì thì cũng không khiến người ta cảm thấy quá phận, mỗi khi hắn cườithì vô luận hắn làm điều gì cũng sẽ khiến người ta muốn tha thứ cho hắn.
Nhưng điểm này vô dụng với Hách Cửu Tiêu, ánh mắt của hắn vẫn lạnh như băng, không có một chút dấu hiệu hòa tan, “Nếu ngươi muốn người của Đại Viêm nghĩ rằng chúng ta đứng về phe của ngươi thì ta khuyên ngươi không cần uổng phí khí lực.”
Sở Thanh Hàn tiếp đãi nồng hậu, lại ở trước mặt người khác làm ra bộ dáng quen biết với bọn họ, chính là muốn lợi dụng thân phận và lực lượng của bọn họ để gây áp lực cho Đại Viêm. Thế lực của Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc trong võ lâm không hề nhỏ, lại vì vạch trần âm mưu của thần giáo mà thanh danh oai chấn giang hồ, việc Sở Thanh Hàn muốn lợi dụng đã ở bên trong dự liệu của bọn họ.
“Lời này là có ý gì?” Ý cười của Sở Thanh Hàn bị kiềm hãm, Hách Thiên Thần chậm rãi tiếp lời, “An Lăng Vương Sở Lôi biết chúng ta đến nơi này là vì nguyên nhân khác.”
“Ta còn chưa hỏi các ngươi, nếu là việc của giang hồ, vậy các ngươi đi tái ngoại không biết là vì chuyện gì? Chắc không phải là đến gặp ta chứ.”
Sở Thanh Hàn khôi phục ý cười ban đầu, giống như vui đùa, nhưng trong mắt có ánh sáng sắc bén.
Nhìn ra Sở Thanh Hàn đang lo lắng bọn họ liên kết với Sở Lôi, Hách Thiên Thần không muốn sinh thêm rắc rối, hắn buông chén đũa xuống bàn, “Nguy hiểm đã trừ, nay giang hồ yên bình, chúng ta đến đây là vì đuổi theo vài kẻ phản loạn.”
Tại cổng thành có thu được một phong mật thư, trong đó có bẩm báo đoàn người của Tử Diễm đã lâu không ở Trung Nguyên mà lúc này đang ở Vạn Ương.