Một trong hai mươi ba người giả vờ làm vô diện nhân suýt nữa đã bị Hách Thiên Thần giết chết nhưng cuối cùng không chết, dưới tình huống như vậy mà còn có thể nhận ra thuộc hạ của mình, đây là Hách Thiên Thần, là Hách Thiên Thần hạ lệnh xử quyết hai mươi ba người.
Hắn hữu tình, nhưng không phải là phần tình cảm mà nàng muốn. Cho đến nay hắn và nàng cách nhau rất gần nhưng lại luôn khiến nàng cảm thấy xa xôi, có phải chỉ có nam nhân kia mới có thể tiếp cận với hắn hay không, có thể làm cho hắn không che giấu nội tâm của mình? Còn nàng, vĩnh viễn không thể đến gần, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn từ nơi xa.
Hơi cười khổ, Tử Diễm thu hồi tầm mắt, nhưng sự xuất hiện của nàng và ánh nhìn chăm chú đã khiến người khác chú ý, xung quanh có người hô to, “Buông Vụ Sắc đao xuống!”
Tất cả tâm tư của Hách Thiên Thần đều đặt trên người Hách Cửu Tiêu, lúc này nghe tiếng thì mới ngoảnh đầu lại, cùng Tử Diễm bốn mắt nhìn nhau, hắn nhìn thấy người ở sau lưng nàng, hóa ra những người đó rời đi là để báo cáo cho Tử Diễm.
“Thiên Thần, chớ có trách ta!” Tử Diễm nâng tay lên, nâng cao Vụ Sắc đao trong tay, hai mươi ba người bảo hộ nàng ở giữa, ngăn cản những thế tấn công xung quanh, Hách Thiên Thần và nàng nhìn nhau nhưng hắn không lập tức phái người bắt nàng.
Cho dù ở phía sau nhưng ánh mắt của hắn nhìn nàng vẫn không mang theo hận ý, hắn chỉ dùng ánh mắt bình thản, bình thản đến mức tìm không thấy khiển trách và oán hận, Tử Diễm lại không thể bình tĩnh như thế, nàng nắm Vụ Sắc đao nhuốm máu, lại nhìn thoáng qua Hách Thiên Thần, tựa hồ là sợ đáy mắt của mình biểu lộ quá nhiều cảm xúc và sự yếu ớt trong lòng, nàng chuyển mắt rồi xoay người, “Chúng ta đi!”
Nàng được hai mươi ba người hộ vệ lao ra khỏi vòng vây, Thiên Cơ Các nhìn thấy Tử Diễm thì cũng không thể dễ dàng buông tha cho nàng, tìm mọi cách để bắt giữ nàng, “Các ngươi là bọn phản đồ!”
Nghe thấy như thế, bóng dáng của Tử Diễm cương trực, bỗng nhiên trong một màn hỗn loạn lại vang lên một tiếng kêu đầy thê lương, tất cả mọi người đều bị chấn động, đó chính là Mạc Trí, hắn nhào về hướng thi thể của Hách Liên Hiểu Phù, Ôn Thiết Vũ ôm nàng mà ngây người tại chỗ, tựa hồ đứng yên bất động, trường kiếm vẫn còn xuyên qua trước ngực nàng.
“Nương–” Mạc Trí dùng ngữ thanh run rẩy hô lên từ này, Ôn Thiết Vũ chấn động, kiếm của hắn còn cầm trong tay, là hắn giết Hách Liên Hiểu Phù, thanh kiếm rút ra, một dòng máu tươi bắn tung toe trên mặt của hắn, Mạc Trí nhìn vẻ mặt đẫm máu của Ôn Thiết Vũ, nhìn Hách Liên Hiểu Phù đã chết, hắn cười thảm liên tục.
“Ha ha ha ha–” Hắn ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt ướt lệ, “Ta là ai? Ta rốt cuộc là ai? Ta là đệ tử Mạc Trí của Trần sư thái hay là cốt nhục của nữ ma đầu ma giáo và đại hiệp Ôn Thiết Vũ? Ngươi giết nàng, ngươi giết nàng–”
Hắn chỉ vào Ôn Thiết Vũ, không ngừng cười điên cuồng, tiếng cười giống như cú đêm gào thét, Ôn Thiết Vũ vứt kiếm xuống, “Trí nhi!”
Mạc Trí không ngừng cười một cách điên cuồng, khuôn mặt đẫm lệ, hắn đẩy Ôn Thiết Vũ sang một bên rồi xông thẳng về đám người ở phía trước, hắn hướng xuống hạ sơn chạy như điên, trong tay dùng sức kéo giật, tóc tai tán loạn tung bay tứ phía, “Ta chẳng phải là ai, ta chẳng phải là ai! Ha ha ha ha–”
Tiếng cười điên cuồng dần dần rời xa, Ôn Thiết Vũ muốn đuổi theo nhưng lại bị dư nghiệt của thần giáo cuốn lấy, trước mắt đỏ bừng, chưởng lực xuất ra, một khối thi thể ngã xuống trước mặt hắn, chỉ trong nháy mắt hắn giống như đã già hơn chục tuổi, râu tóc bạc trắng, những người khác nhìn thấy tình cảnh này mà không ngừng thổn thức.
Bị Mạc Trí cuồng loạn ảnh hưởng nên chờ đến khi Xá Kỷ đuổi bắt Tử Diễm thì đám người của Tử Diễm đã bỏ trốn ở phía sau tháp lâm của Long Tương Tự, đó là một tòa xá lợi tháp đặt di thể của các cao tăng, đứng lặng yên trên một khoảng đất trống, bóng người lướt đi trong đêm giống như những u ồn đang phiêu đãng chốn nhân gian, sau đó có tiếng kêu thảm thiết vang lên, đó là dư nghiệt của thần giáo muốn đào tẩu, đang giao chiến cùng các môn phái.
“Lộc cộc lộc cộc” Tiếng vó ngựa liên tiếp vang lên dưới chân núi, tiếng bước chân từ xa đến gần, số lượng không ít, một người tuổi còn trẻ bước xuống ngựa rồi phóng lên đỉnh núi, “Sư phụ! Đệ tử chiếu theo phân phó của người để đi thông báo với triều đình, bọn họ dẫn viện binh đến đây! Sư phụ, người như thế nào…”
Người đến là Lam Vũ, chính là thanh niên mà Ôn Thiết Vũ dẫn theo bên bờ sông, nhìn thấy thần sắc bi thương của Ôn Thiết Vũ, giống như bị đả kích, phi thường bất ngờ, hắn không thể tưởng tượng được có chuyện gì có thể khiến cho sư phụ của hắn trở thành như vậy.
Ôn Thiết Vũ thu kiếm, khoát y mệ rồi lắc đầu với hắn, “Đi nói cho bọn họ, Giáo chủ Thiên Khung Thần Giáo đã chết, bảo bọn họ bao vây ngọn núi này, đừng để cho dư nghiệt đào tẩu…” Nói đến đây, hắn tựa hồ không thể tiếp tục được nữa, vịn vào kiếm rồi ngã ngồi lên một tảng đá.
Người của triều đình thấy lệnh bài của Ôn Thiết Vũ thì lập tức biết nên làm thế nào, bọn họ bao vây cả ngọn núi Đoạn Thịnh Sơn, truy nã dư nghiệt thần giáo, tình cảnh hỗn loạn, người của Thiên Cơ Các không thể ngăn lại Tử Diễm, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng mang đao rời đi.
“Các chủ! Thuộc hạ làm việc bất lực, thỉnh Các chủ trách phạt!” Xá Kỷ quỳ mạnh xuống đất, người của Thiên Cơ Các ở sau lưng Xá Kỷ cũng lần lượt quỳ xuống, bị trận huyết chiến hôm nay chấn động, Hạ Tư Nhân cũng bất giác quỳ xuống, tuy rằng nàng không biết vì sao mình lại làm như vậy.
Từ khi Hách Cửu Tiêu kiệt sức mà ngã xuống thì Hách Thiên Thần vẫn ôm lấy hắn, chỉ ở bên cạnh xem chiến cuộc mà không gia nhập, nhìn mọi người quỳ xuống, Hách Thiên Thần bảo bọn họ đứng dậy, “Không quan hệ đến các ngươi, Tử Diễm đến đây để đoạt đao, dưới tình huống này thì các ngươi căn bản không thể ngăn cản nàng, huống chi các ngươi đều rất vất vả vì trận chiến hôm nay.”
Ngữ điệu của Hách Thiên Thần ôn hòa, trong đêm tối hỗn loạn lại có vẻ rất trầm tĩnh, hắn ôm Hách Cửu Tiêu, toàn thân là vết thương, trên người là máu tươi không biết của địch hay là của mình, thanh y và hài miệt không bao giờ nhiễm bụi trần lại nhuốm đầy huyết sắc, lại mỉm cười thản nhiên nói ra những lời này với bọn họ.
Xá Kỷ đang cúi đầu, hít thật sâu mấy hơi, muốn nói Tử Diễm sai trái nhưng chung quy không thể nói ra được một chữ, Hạ Tư Nhân ở phía sau hắn đang cắn môi cúi đầu, không rõ vì sao nàng nghe được cừu nhân của mình nói ra những lời này thì cư nhiên lại cảm thấy có một chút chua xót trong lòng.
Ở trong gió đêm, Hách Thiên Thần mỉm cười thật lạnh nhạt, chỉ là nhếch lên khóe miệng, trong sự bình tĩnh trầm ổn của hắn tựa hồ mang theo vài phần lo lắng như có như không, vẫn chưa hề lui ra giữa mi tâm của hắn. Hách Thiên Thần cúi đầu nhìn chăm chú Hách Cửu Tiêu đang nằm trong lòng của mình, nhìn vào đôi mắt u ám trước mặt, hắn thấp giọng hỏi Hách Cửu Tiêu, “Cảm thấy thế nào?”
“Ta không sao, chỉ là kiệt sức, nghỉ ngơi sẽ ổn.” Hách Cửu Tiêu dựa vào bờ vai của Hách Thiên Thần, “Vụ sắc đao bị Tử Diễm mang đi, ngươi có tính toán gì không?”
“Truy trở về.” Hách Thiên Thần trả lời ngắn gọn, hắn nhìn đám người hỗn loạn ở trước mặt, những chữ này không hề do dự, những người khác không khỏi suy nghĩ, truy trở về là bắt Tử Diễm hay là truy hồi Vụ Sắc đao?
“Đàn Y công tử, sư phụ của ta có chuyện muốn nói với các ngươi, có thể thỉnh các ngươi sang đó một chút hay không?” Lam Vũ từ trong đám người đi đến.
Người của triều đình đang đuổi bắt dư nghiệt thần giáo, các môn phái nhẹ nhõm hơn rất nhiều, có người điều tức ngay tại chỗ, còn có người tìm kiếm thân nhân bằng hữu bên trong đám người vô diện nhân, Ôn Thiết Vũ ngồi trên tảng đá ở nơi vừa giết chết Hách Liên Hiểu Phù, vẻ mặt trầm trọng.
Hách Thiên Thần đang lo lắng cho Hách Cửu Tiêu, tuy nhiên hắn là vãn bối vì vậy cũng không thể để cho Ôn Thiết Vũ mới gặp phải đả kích mà lại tự mình tiến đến đây, hắn lắc đầu với Lam Vũ, đôi tay ôm chặt Hách Cửu Tiêu vẫn chưa buông ra, “Nói với Ôn tiền bối, trong chốc lát ta sẽ qua.”
“Không cần, cứ để ta đến nói, chuyện này không phải nhỏ.” Ôn Thiết Vũ không biết từ khi nào đã đứng lên khỏi tảng đá, đi đến trước mặt Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, vẻ mặt của hắn có vẻ rất tiều tụy, tang thương và bi ai dưới đáy mắt càng đậm, nhưng cước bộ vẫn ổn định như trước.
Cho dù rơi vào đả kích như thế thì dù sao Ôn Thiết Vũ vẫn là Ôn Thiết Vũ, Hách Thiên Thần đang lo lắng cho Hách Cửu Tiêu, nhưng người trong lòng đã đứng dậy, “Là về Vụ Sắc đao?”
Lời nói của Hách Cửu Tiêu được Ôn Thiết Vũ gật đầu tán thưởng, “Không sai, chính là Vụ Sắc đao.”
Cho dù là kiệt sức vẫn chưa khôi phục nhưng vẫn không chịu yếu thế trước mặt người khác, Hách Thiên Thần biết rõ sự kiêu ngạo của Hách Cửu Tiêu, hắn không kiêng kỵ Ôn Thiết Vũ ngay ở trước mắt, tiếp tục ôm lấy Hách Cửu Tiêu, vòng tay ra sau lưng Hách Cửu Tiêu để chống đỡ trọng lượng của thân thể.
Tình cảnh hỗn loạn, nhiều người ầm ĩ, bọn họ đứng một bên nói chuyện với nhau cũng không dẫn đến quá nhiều sự chú ý, Ôn Thiết Vũ vẫn cẩn thận nhìn xung quanh, “Các ngươi biết được thanh đao này từ nơi nào?”
“Lần đầu tiên xuất hiện là ở biên ải Vạn Ương và Đại Viêm, có người ủy thác thương nhân vận chuyển thanh đao này.” Hách Thiên Thần đã sớm hoài nghi lai lịch của thanh đao. Nó lại có liên quan đến Thuận Đức Đế, khiến cho An Lăng Vương Sở Lôi coi trọng như thế, thậm chí còn có thể hấp thu dị năng của Hách Cửu Tiêu, hắn mơ hồ đã có được đáp án.
“Thanh đao này năm đó vốn nên được cất giấu ở Ngọc Điền Sơn, nhưng trước khi tất cả mọi vật được đặt vào vào đó thì thanh đao lại mất tích, bệ hạ bảo rằng nó đã bị nguyên chủ cầm trờ về, nguyên chủ là ai thì bệ hạ thủy chung không nói, nhưng nếu thanh đao phải đặt ở Ngọc Điền Sơn, nó vốn thuộc về ai thì trong lòng của ta đã sớm đoán được vài phần.”
Hách Cửu Tiêu lạnh lùng cười, “Vạn Ương công chúa, Lương Ỷ La.”
Ôn Thiết Vũ gật đầu, sắc mặt trầm trọng, “Nay lưỡng quốc khai chiến, Vạn Ương vốn không phải địch thủ của Đại Viêm chúng ta, nhưng không ngờ nhị hoàng tử điện hạ….”
Có một nhân vật như vậy ở phe quân địch, còn có nhiều quân nhu chuẩn bị cho chiến đấu mà ngày trước đã lấy được ở Ngọc Điền Sơn, cho dù cuối cùng thu phục được Vạn Ương thì Đại Viêm cũng phải trả giá đắt cho trận chiến lần này, hao tổn quốc khố, hao tổn quốc lực.
“Lão phu biết các ngươi từng đến tái ngoại, gặp qua Lương Ỷ La, ta có một lời khẩn cầu, muốn thỉnh nhị vị đi Vạn Ương để chấm dứt việc này, Vụ Sắc đao rốt cục có cái gì đặc biệt thì lão phu không biết nhưng nó đến từ Vạn Ương, nhất định có cất giấu âm mưu nào đó, coi như là vì dân chúng, vì con dân Đại Viêm, lão phu khẩn cầu nhị vị…”
Ôn Thiết Vũ nói lời khẩn thiết, nói đến đây nhưng lại quỳ xuống, Hách Thiên Thần đưa mắt ra hiệu, Xá Kỷ vội vàng đỡ lấy, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, “Vì triều đình, ngươi có thể xem như thê ly tử tán, ngươi vẫn còn muốn khẩn cầu vì triều đình?”
“Cũng không phải vì triều đình mà là vì dân chúng, vì không muốn càng nhiều người bị thê ly tử tán.” Ôn Thiết Vũ đứng thẳng lưng, những ngọn đuốc trong tay quan binh chớp lên trước mắt hắn, nhiều ánh lửa chiếu rọi vào dưới đáy mắt, hắn khẽ chợp mắt, cuối cùng cười khổ lắc đầu, “Nếu trẻ hơn mười tuổi thì lão nhất định sẽ không làm phiền người khác nhưng nay ta đã quá ngũ tuần, đã mất đi dũng khí năm xưa, trải qua chuyện lần này ta cũng có một chút nản lòng thoái chí, không muốn xen vào chuyện giang hồ nữa…”
Hắn thở dài một tiếng, mang theo vô hạn cảm khái.
Một đời đại hiệp chung quy cũng chỉ là phàm nhân, Ôn Thiết Vũ năm xưa không vì nhi nữ tình trường mà quên mất đại nghĩa, nhưng hôm nay lại không tránh được mà phải thương tâm, Hách Liên Hiểu Phù chết trong tay hắn, Mạc Trí rời đi như vậy, Ôn Thiết Vũ vì triều đình vì dân chúng vì giang hồ đạo nghĩa mà làm lụng vất vả hơn nửa đời, giả chết để ẩn dật, cho dù mới vừa tái xuất giang hồ thì tâm của hắn đã không còn ở giang hồ.
Trong chốn võ lâm có người dối trá xảo quyệt, có người lòng tham không đáy, nhưng quả thật có người trượng nghĩa khẳng khái, khí chất đầy mình, Hách Thiên Thần nhìn vào trưởng giả trước mắt, hắn và Hách Cửu Tiêu nhìn nhau, gật đầu đáp ứng.