“Mạng của ngươi đối với ta vô dụng, nếu Cửu Tiêu muốn giết ngươi thì hiện tại ngươi sẽ không còn đứng ở đây.” Hách Thiên Thần biết rõ mới vừa rồi nếu Hách Cửu Tiêu thật sự muốn giết Mạc Tuyệt thì ít nhất có mười lần cơ hội.
Chỉ cần dùng dị năng thì Mạc Tuyệt căn bản không phải đối thủ của Hách Cửu Tiêu. Tuy rằng hắn và Hách Cửu Tiêu đã ước định nếu không tất yếu thì chỉ tận lực dùng một phần nhỏ dị năng, nhưng lúc này Hách Cửu Tiêu không cần, cũng không phải vì ước định mà là vì Hách Cửu Tiêu không muốn lấy mạng của Mạc Tuyệt.
Hách Cửu Tiêu và Mạc Tuyệt có lẽ chán ghét lẫn nhau, nhưng theo một phương diện nào đó thì bọn họ từng là đối thủ cũng từng là bằng hữu.
“Ngươi là người duy nhất từng trải qua quá khứ giống Cửu Tiêu, cảm thủ cùng một loại thống khổ nên ta sẽ không giết ngươi.” Hách Thiên Thần cười lạnh nhạt, bên trong ánh mắt tựa hồ có một loại tình cảm như thương tiếc, Mạc Tuyệt vừa quay đầu nhìn thấy thì lập tức quay đầu đi.
“Không biết người như hắn có chỗ nào đáng giá để ngươi yêu.” Hừ lạnh một tiếng, Mạc Tuyệt bước đi, quang đao sau lưng bỗng nhiên tập kích, trong chớp mắt đã đặt ở đầu vai của hắn, Hách Cửu Tiêu nâng đao, cất lên từng chữ âm lãnh, “Ta không cần phải lưu lại mạng của ngươi.”
“Vậy ngươi có thể giết ta.” Mạc Tuyệt nhìn xuống đất rồi tự giễu, “Ngần ấy năm trôi qua mà kết quả ta vẫn là vô danh của năm đó.”
Nói xong một câu hàm nghĩa không rõ, Mạc Tuyệt không bận tâm đến mũi đao mà chỉ trực tiếp rời đi, Hách Thiên Thần giữ chặt Hách Cửu Tiêu, cảm thấy những lời của Mạc Tuyệt tựa hồ có chứa hàm nghĩa khác, trong lúc trầm tư thì trên sườn núi lại có thi thể ngã xuống hạ sơn, hai người nhìn nhau, bóng dáng như tia chớp, cùng nhau bay lên đỉnh núi.
Mặt trời chói chang, tiếng ve sầu bị tiếng chém giết lấn áp, sơn đạo nơi nơi đều là thi thể, xung quanh đều là máu tươi, đao kiếm côn bổng không ngừng đánh nhau trên đỉnh núi, tất cả tăng nhân trong Long Tương Tự đều tháo chạy khắp tứ phía, một cái cơ quan mở ra dưới bàn thờ Phật, hóa ra sào huyệt của Thiên Khung Thần Giáo ở ngay bên dưới Long Tương Tự.
Đỉnh núi hỗn loạn, tiếng sát phạt nổi lên khắp nơi, trong đó có hai người nổi bật nhất.
“Khi ngươi mời các phái đến Đoạn Thịnh Sơn thì ta đã biết ngươi không quên mối hận năm xưa. Tiểu Phù! Cho dù năm đó các phái thật có lỗi với ngươi nhưng hiện tại những người này đều là vô tội, ngươi có cần phải diệt tuyệt như vậy hay không?” Ôn Thiết Vũ đứng phía trên đỉnh núi, sau lưng là Long Tương Tự, vung kiếm trong tay, kiếm khí âm u tĩnh mịch.
“Cho dù có diệt tuyệt cũng là do các phái năm đó! Là bọn họ cùng triều đình cấu kết đuổi tận giết tuyệt chúng ta! Năm đó nếu làm như vậy thì hôm nay phải thừa nhận kết quả, sau giang hồ sẽ là triều đình!” Hách Liên Hiểu Phù không thay đổi sắc mặt, Mật Tông Thủ Ấn trong tay cùng với thần giáo tuyệt học Thiên Cương Vô Ảnh Thủ liên tục được tung ra, kiếm và chưởng giao nhau, nàng lệnh cho giáo chúng đồng loạt bao vây Ôn Thiết Vũ.
Mạc Trí từ sơn hạ hướng lên, hắn đứng ở một bên, kiếm vẫn luôn trong tay nhưng không biết nên làm thế nào, người của thần giáo không xuất thủ với hắn, người của các phái xem hắn là giáo chúng, huống chi hắn lại là đệ tử của Hách Liên Hiểu Phù, trường kiếm đâm đến, Mạc Trí hoảng hốt suýt nữa đã bị trúng kiếm.
Bị ép buộc giao thủ, lập trường của hắn rốt cục bị châm lửa, “Ta không phải người của thần giáo, ngươi muốn tự tìm cái chết hay sao?”
Đối phương trợn mắt, “Không phải người của thần giáo? Vậy vì sao bọn họ không động thủ đối với ngươi? Sư phụ của ngươi là nữ ma đầu đang tự mình nổi điên vẫn chưa đủ, còn muốn hãm hại võ lâm, ngươi là đệ tử của nàng thì cũng là đồng bọn!”
Mạc Trí không thể giải thích, trong lòng buồn bực, sau mấy kiếm tránh né, rốt cục cùng người nọ giao chiến, Hách Liên Hiểu Phù ở phía xa thấy hắn chưa đi, nàng hướng hắn mà gầm lên, “Vì sao ngươi vẫn chưa đi? Xuống núi ngay cho ta!”
“Sư phụ, vì sao phải làm như vậy? Vì sao không nói với ta!” Mạc Trí quay đầu trả lời, trong khoảnh khắc không lưu ý nên đầu vai bị đâm trúng một kiếm, huyết bắn như mưa, Hách Liên Hiểu Phù đang ngăn cản chiêu thức của Ôn Thiết Vũ, nhìn thấy tình cảnh như vậy, nàng lại không để ý đến kiếm phong đang hướng đến Mạc Trí mà lại đưa tay đẩy hắn ra, “Nghe lời vi sư! Xuống núi đi!”
Mạc Trí bị nàng đẩy ra một bên, trên lưng của Hách Liên Hiểu Phù bị đâm một kiếm, sau lưng chảy ra máu tươi, Ôn Thiết Vũ không ngờ nàng lại đột ngột xoay người nên thu kiếm không kịp, thấy nàng thân thiết đối với Mạc Trí như vậy, bỗng nhiên hắn ngưng thần, thân hình bất động, “Tiểu Phù! Hắn là ai vậy?”
Hách Liên Hiểu Phù không quay đầu lại, “Hắn là ai cũng không liên quan đến ngươi, hắn là đồ nhi Mạc Trí của ta.”
“Ngươi nói dối.” Ôn Thiết Vũ có võ công thâm hậu, mưu trí lại càng không kém, hắn có thể nhìn ra khác thường theo phản ứng của Hách Liên Hiểu Phù, thần sắc khẩn trương, nhìn chằm chằm vào Mạc Trí, “Nói cho ta biết, Tiểu Phù, hắn là ai vậy? Hắn là ai vậy?”
Hắn tiến lên truy vấn, Mạc Trí theo bản năng che trước mặt Hách Liên Hiểu Phù, mũi kiếm của hai người chạm nhau, Ôn Thiết Vũ nhìn chăm chú Mạc Trí, khuôn mặt trước mắt này mơ hồ có phần quen thuộc, lông mày, đôi mắt, ngũ quan…
Hách Liên Hiểu Phù kéo lại Mạc Trí, bởi vì mất máu mà sắc mặt trở nên tái nhợt, “Ta đã nói hắn là đồ nhi Mạc Trí của ta.”
“Hắn có lẽ không phải gọi là Mạc Trí, hắn ắt hẳn là họ Ôn, không biết ta đoán có đúng hay không?” Một câu nhẹ nhàng vang lên, Ôn Thiết Vũ ngây ngẩn cả người, Hách Thiên Thần đã tiến đến đỉnh núi.
Khi Hách Thiên Thần lên núi, nhìn thấy một màn trước mắt thì bỗng nhiên hiểu được lời nói của Mạc Tuyệt. Mạc Tuyệt bảo rằng hắn vẫn là vô danh của năm đó, ý tứ chính là hắn vẫn là công cụ bị người khác lợi dụng. Hách Liên Hiểu Phù thu hắn làm đệ tử bất quá là vì lợi dụng hắn, có thể khiến cho cốt nhục của nàng tránh xa mối thù năm xưa.
Sắc mặt của Hách Liên Hiểu Phù trắng bệch, hai tay run rẩy, sau khi Ôn Thiết Vũ chấn động thì liên tục truy vấn, “Hắn nói có đúng hay không? Mạc Trí là cốt nhục của ta? Là cốt nhục của ta và ngươi năm đó? Ngươi lại không nói cho ta biết!”
“Hắn không phải! Hắn không phải!” Hách Liên Hiểu Phù lắc đầu phủ nhận nhưng sắc mặt của nàng đã nói cho bọn họ đáp án. Mạc Trí ôm vết thương bị kiếm đâm trên bả vai, tựa như bị sét đánh trúng, không thể nhúc nhích.
“Sư phụ từng nói Vụ Sắc đao là điềm xấu, kết quả là giả; nói rằng mời các phái thương nghị đối địch cũng là giả; nói ta là cô nhi không cha không mẹ, được người nhặt về là giả; ngay cả thân phận này của ta hóa ra cũng là giả…” Mạc Trí bỗng nhiên cười rộ lên, nụ cười kia còn khó coi hơn so với khóc, “Sư phụ….người nói cho ta biết…..đến tột cùng còn cái gì là thật? Ta rốt cục là ai?”
Tiếng gào thét phiêu tán trong gió, sắc mặt trắng bệch của Hách Liên Hiểu Phù chuyển sang tái nhợt, bờ môi bị nàng cắn đến mức xuất huyết, “Ngươi không phải con hắn! Ngươi là con của một mình ta! Ngươi không có cha–”
“Tiểu Phù!” Ôn Thiết Vũ hét lớn, trên mặt vui buồn lẫn lộn, bàn tay cầm kiếm tựa hồ không còn khí lực, “Làm sao ngươi có thể giấu diếm ta cho đến hôm nay!”
Mạc Trí chính là cốt nhục của Ôn đại hiệp? Những người đang động thủ xung quanh nghe thấy màn đối thoại mà không khỏi thất kinh. Chiến cuộc vẫn chưa dừng lại, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu giao chiến với địch nhân ở hai cánh, nhưng lúc nào cũng lưu tâm tình hình nơi này.
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện, từ bên hông nhảy đến phía trước Long Tương Tự, người nọ bị cụt một tay, nhắm chuẩn xác vào Ôn Thiết Vũ, đâm ra một kiếm.
Có lẽ là phụ tử thiên tính, khi Mạc Trí phát hiện thì lập tức phi thân đánh tới, đem người nọ ném xuống đất, hóa ra là Quách Tiêu Nhiên. Quách Tiêu Nhiên nhìn thấy người ngăn cản hắn là Mạc Trí thì phi thường ảo não, “Giáo chủ! Đồ đệ của ngươi…”
“Câm miệng!” Hách Liên Hiểu Phù lúc này làm sao còn tâm tư đi quản Quách Tiêu Nhiên, nàng chỉ lo lắng cho Mạc Trím “Trí nhi, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao, ta làm sao lại có chuyện?” Mạc Trí như cười lại như không, giống như khóc lại không phải khóc, từ dưới đất đứng lên. Ôn Thiết Vũ nhìn thấy cốt nhục của mình vì cứu mình mà suýt nữa bị người ta gây thương tích, lại nhìn sang kẻ đánh lén là Quách Tiêu Nhiên, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, “Quách Tiêu Nhiên, ngươi phản bội võ lâm đồng đạo, ngươi có biết tội hay không?”
“Ôn đại hiệp, ngươi cũng biết cái gì gọi là được làm vua thua làm giặc? Chỉ cần hôm nay thần giáo chúng ta chiến thắng thì ta không phải tội mà là công.” Quách Tiêu Nhiên còn đang ảo tưởng Thiên Khung Thần Giáo xưng bá võ lâm, hắn có thể đạt được bao nhiêu lợi ích, Ôn Thiết Vũ không thể xuống tay với Hách Liên Hiểu Phù, mũi kiếm nhắm vào Quách Tiêu Nhiên.
“Địch nhân của ngươi là ta!” Hách Liên Hiểu Phù vẫn muốn tái chiến, Mạc Trí bỗng nhiên ngăn nàng lại,”Sư….” Hắn chưa kịp gọi thì Hách Liên Hiểu Phù đã biết hắn muốn nói cái gì, trước khi hắn mở miệng thì nàng nhảy lên trên cây, “Thiên Khung Thần Uy, Thần chiếu đại địa – bản Giáo chủ có lệnh, đem tất cả mọi người giết chết cho ta! Không chừa một ai!”
Đôi mắt của nàng đỏ ngầu, một ngụm máu đỏ sậm nôn ra từ trong miệng của nàng, giáo chúng thần giáo đồng thanh hưởng ứng, Hách Cửu Tiêu nhìn chăm chú một lát, khi đối địch lại phân thần truyền âm với Hách Thiên Thần, “Xem ra nàng luyện một loại ma công nào đó, căn cơ bất ổn, chỉ chú trọng tốc thành, lúc trước bị Ôn Thiết Vũ dùng kiếm đâm bị thương sau lưng, khí huyết bị tổn thương, nếu cưỡng ép vận công thì không bao lâu nữa sẽ tử vong.”
Sau khi Hách Liên Hiểu Phù hạ lệnh thì trong miệng của giáo chúng phát ra tiếng kêu cổ quái, vô diện nhân vốn đã khó ứng phó, mọi người tránh không kịp, lúc này lại đột nhiên tăng nhanh tốc độ tấn công, giống như không có cảm giác đau đớn, cho dù là bị đao kiếm chém lên người cũng không hề phản ứng, bởi vậy người chết dưới tay bọn họ lại càng nhiều.
“Tiểu Phù! Ngươi đã có Trí nhi, vì sao còn làm như vậy? Ngươi bảo bọn họ thu tay lại! Ta dẫn ngươi đi! Ta sẽ chữa thương cho ngươi! Một nhà chúng ta có thể đoàn viên! Như vậy không tốt hay sao?” Ôn Thiết Vũ nhìn thấy nàng như thế mà vô cùng đau lòng, cho dù đau lòng thì cũng không thể vứt bỏ thanh kiếm trong tay, hắn thật sự không biết nàng sẽ trả lời như thế nào.
“Ngươi nói quá muộn, nếu có thể sớm hơn hai mươi năm thì có lẽ ta sẽ đáp ứng, nhưng hiện tại….hết thảy đều quá muộn.” Hách Liên Hiểu Phù không thay đổi sắc mặt mà lau đi vết máu bên môi, cho dù hiện tại nàng không chết nhưng ba tháng sau ắt hẳn phải chết, đây là cái giá phải trả cho việc luyện ma công. Nàng biết khi vận nội lực sẽ tự thương hại chính mình nhưng cũng không thể vì vậy mà buông tha hết thảy.
“Nữ ma đầu! Chịu chết đi!” Rốt cục có người giải quyết địch nhân trước mặt, rút kiếm vọt qua, những người khác cũng cùng nhau xúm lại, “Ôn tiền bối, ngươi khuyên không được nàng! Nếu nàng không chết thì toàn bộ võ lâm sẽ lâm vào đại họa, ngươi không phát hiện những chuyện mà nàng đã làm đối với những người đó hay sao? Nàng đã sớm bị điên!”
Ôn Thiết Vũ làm sao lại không biết điều này, Hách Liên Hiểu Phù đã nhập ma, nàng cơ bản có thể dùng một kiếm để giết cừu nhân trong mắt của mình, nhưng lại mất nhiều năm như vậy, dùng thủ đoạn tàn nhẫn đi hãm hại người của các môn phái, cho dù hắn muốn giúp nàng cũng không biết phải giúp từ đâu.
Bi thương dưới đáy mắt của Ôn Thiết Vũ càng lúc càng đậm, Hách Liên Hiểu Phù dù sao cũng là mẫu thân của Mạc Trí, là nhi tử của hắn. Liên tục mấy kiếm giết vài người của thần giáo, Ôn Thiết Vũ đang do dự làm sao để cứu nàng thì phía bên kia lại truyền đến một tiếng bi thương, “Già Huệ sư huynh!”
Trong vành mắt của Già Diệp đại sư lấp đầy nhiệt lệ, nhìn vô diện nhân vừa bị hắn giết chết, mặt nạ da người bị kéo xuống, dung mạo cũng phủ đầy vết sẹo nhưng hắn có thể nhận ra vô diện nhân làm cho hắn không thể không động thủ chính là Già Huệ sư huynh đã lâu bặt vô âm tín của hắn!
Hai tay của Già Diệp đại sư run rẩy, vẻ mặt bi thương, Già Huệ không phải chết trong tay người khác mà lại chết trong tay của hắn, chẳng lẽ đây chính là kiếp số? Hay là Già Huệ vẫn còn một chút thần trí, muốn mượn tay hắn chấm dứt cuộc đời này?
“A di đà Phật –” Già Diệp đại sư cố nén nhiệt lệ đang trào ra nơi khóe mắt, bi thương lẫn lộn, “Hách Liên Hiểu Phù! Ngươi có biết ngươi đã tạo ra bao nhiêu tội nghiệt hay không! Thiên lý khó dung–”
Thấy tình cảnh như vậy, Hách Thiên Thần giật mình, hắn nhớ đến cảm giác lúc trước, cái loại cảm giác này rất quen thuộc…
“Cửu tiêu!” Hắn đề khí hô to, Giao Tàm ti xuyên thấu địch nhân trước mặt, Hách Cửu Tiêu nghe thấy tiếng hắn liền nhìn qua, nhìn thấy dấu hiệu trong mắt của hắn, thân hình của hai ngươi chớp lên, xâm nhập vào trận địch của vô diện nhân.
Rẹt rẹt, vài tiếng nứtra như tơ lụa, không ít vô diện nhân lộ ra khuôn mặt chằng chịt vết sẹo.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không tiếp tục chế ngự địch, thân hình nhoáng lên như tia chớp, bọn họ chỉ tập trung vạch trần bộ mặt của vô diện nhân, rất nhanh, ở trước mắt Hách Thiên Thần hé ra một gương mặt không xa lạ.
Một trong hai mươi ba người phản bội của Nam Vô!