Trong tiếng quát rõ ràng mang theo cơn thịnh nộ đã bị khắc chế, Hách Thiên Thần rống giận khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, Hách Cửu Tiêu lại không thay đổi sắc mặt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Những ngón tay của Hách Thiên Thần chộp lên bả vai của hắn đang trở nên trắng bệch, cắn chặt răng, Hách Thiên Thần gằn từng tiếng, “Ngươi cho rằng làm như vậy thì khi ta bị kẻ khác chất vấn sẽ có cái để công đạo? Nhưng ngươi làm ra quyết định này, có nghĩ tới cảm nhận của ta hay không?”
“Thiên Thần.” Hách Cửu Tiêu chỉ nhìn Hách Thiên Thần mà không trả lời, đôi mắt luôn kết băng cũng không có quá nhiều biến hóa. Cả hai cùng nhìn nhau, nhưng Hách Thiên Thần cũng không thể làm cho bản thân mình trở lại bình tĩnh.
Hách Cửu Tiêu vì hắn mà lo lắng, vì hắn mà giải quyết phiền toái, muốn thay hắn xử lý hết thảy những vấn đề nan giải, thậm chí không tiếc tổn hại lực lượng của mình. Nại Lạc từng có địa vị ngang hàng với Nam Vô, oai chấn giang hồ, nhưng lại vì hắn, dưới quyết định của Hách Cửu Tiêu mà bị giải tán, từ nay về sau trên võ lâm không còn Nại Lạc, Nam Vô không còn đối thủ, mà lực lượng của Hách Cửu Tiêu tổn hại hơn phân nửa, giờ chỉ còn lại Hách Cốc.
Hách Cửu Tiêu biết rõ không cần phải làm đến mức này nhưng vẫn vì hắn mà….làm như vậy….Bàn tay của Hách Thiên Thần đang run rẩy, siết chặt bả vai của Hách Cửu Tiêu, nhìn thẳng vào mắt của ca ca mình, dưới đáy mắt đang mạnh mẽ kiềm nén tức giận hơi tỏa ra nhiệt độ, ánh tà dương nơi chân trời chiếu rọi, đôi mắt của hắn tựa hồ hơi ửng đỏ.
Khi Hách Thiên Thần muốn quay đầu đi thì bị Hách Cửu Tiêu kéo vào sát người, nụ hôn ấm áp dừng trên mi mắt của hắn.
Hách Thiên Thần vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận sự ẩm ướt từng tồn tại trong mắt của mình, đó là nụ hôn của Hách Cửu Tiêu, chính là nụ hôn của Hách Cửu Tiêu….
Bình phục nỗi lòng, hai tay siết chặt, Hách Thiên hần hít sâu vào một hơi rồi thối lui, “Chuyện này khi trở về thì nói sau, nơi đây còn có chuyện cần phải giải quyết.” Hắn lại liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu, cái liếc mắt này chứa đựng thần sắc phức tạp, xoay lưng đối mặt với đám người đang ngây dại, Hách Thiên Thần giật mình, khi nhìn thấy Hách Cửu Tiêu xuất hiện thì trong khoảnh khắc hắn đã quên bản thân đang ở nơi nào, nơi này căn bản không phải là chỗ để nói ra những lời như vậy.
“Hắn đã đến, thi thể của An Ngọc Long ở đâu?” Tựa như chưa từng làm cái gì, hắn thản nhiên bảo người của phái Điền Thương khai quan tài để cho Hách Cửu Tiêu khám nghiệm tử thi.
Đệ tử của phái Điền Thương vẫn còn ngây người, theo bản năng mà tuân theo chỉ thị của hắn, dẫn bọn họ đi đến nơi viếng tang, mở ra quan tài, sau khi Hách Cửu Tiêu trải qua kiểm tra thực hư thì rút ra một kết luận, “Hắn không phải mới chết, người này đã chết được một quãng thời gian.”
“Cái gì?” Mọi người thất thanh kêu lên một tiếng sợ hãi, có người không ngừng lắc đầu, “Chuyện này không có khả năng! Mấy ngày trước An sư huynh còn sống! Chúng ta rõ ràng đều nhìn thấy!”
“Đúng, tất cả chúng ta đều nhìn thấy!” Đệ tử phái Điền Thương đồng thanh, đều tỏ vẻ tuyệt đối không có khả năng, “Nếu hắn đã sớm chết, chẳng lẽ chúng ta gặp quỷ? Huyết ma Y đừng nói đùa.”
Nói là nói như vậy, nhưng những người này cũng nhịn không được mà trong lòng trở nên run rẩy, sắc mặt có một chút trắng bệch, lúc này ánh tà dương đã tắt, hết thảy mọi địa phương trong tầm mắt đều đã ngầm hạ, những ngọn nến chưa được thắp lên, bọn họ đang đứng giữa mấy cái quan tài, mà lúc này lại nghe nói người mới vừa chết kỳ thật đã chết từ sớm.
Một cơn gió lạnh thổi đến, đám người đang xúm lại để xem náo nhiệt cười gượng vài tiếng, có vài đệ tử của phái Điều Thương lập tức đi thắp đèn, lúc này mới có người nói tiếp, “Không bằng Huyết Ma Y kiểm tra thực hư một lần nữa, có lẽ bởi vì thời tiết dạo này nóng…”
“Hắn đã chết nhiều ngày, ít nhất cũng đã hơn nửa tháng.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng cắt ngang lời nói của người nọ, bàn tay lướt qua, không biết vì sao lồng ngực của An Ngọc Long lại bị mở ra, vết mổ từ từ đi xuống, giống như có một ngọn gió vô hình đang xé mở thân thể của hắn. Hách Cửu Tiêu thản nhiên lấy ra phủ tạng của An Ngọc Long, “Bề ngoài xem ra không có gì khác thường, nhưng kỳ thật hắn đã bị trúng kịch độc cho nên xác chết không bị thối rữa, nhìn không ra dấu vết. Băng Ngự–”
Băng Ngự cũng đi theo hắn đến đây, chẳng qua đuổi theo có một chút kiệt lực, nghe thấy lời phân phó, hắn lập tức mang đến hòm thuốc, lấy ra mấy cây ngân châm rất dài, Hách Cửu Tiêu tiếp nhận, sau đó đâm vào lá gan, mới đầu đâm vào một ít khi rút ra thì nhan sắc vẫn bình thường, sau đó dần dần trở nên đậm màu, cây ngân châm cũng bắt đầu trở thành màu hắc lam rồi chuyển sang màu đen kịt, dưới ánh nến chập chờn nhìn thấy rợn người.
“Kịch độc!” Đám người kêu lên sợ hãi, đệ tử của phái Điền Thương nhìn thấy choáng váng, chẳng lẽ đúng như lời của Hách Cửu Tiêu, An Ngọc Long đã chết từ sớm?
Nhìn thi thể của An Ngọc Long, không ai biết rõ đã xảy ra chuyện gì, “Như vậy chúng ta nhìn thấy là ai, chẳng lẽ người chết cũng biết nói chuyện, cũng biết đi lại? Phụ mẫu của An sư huynh đã lìa đời, cũng không có huynh đệ, người mà chúng ta nhìn thấy rõ ràng là hắn!”
“Gần một tháng trước chẳng phải hắn luôn đi ra ngoài? Rất ít khi trở về?” Hách Thiên Thần hỏi như vậy, lập tức có người gật đầu, “Đúng vậy, An sư huynh vẫn hoài nghi cái chết của lão chưởng môn, hắn bảo rằng muốn đến Thiên Cơ Các để làm rõ sự tình, lúc ấy cũng chỉ viết thư báo tình hình, sau đó ngay cả thư cũng không có.”
Liễu Trần luôn ở bên cạnh theo dõi, lúc này cũng cảm thấy khác thường, “Hách Thiên Thần, ngươi đang hoài nghi điều gì?”
“An Ngọc Long mà các ngươi nhìn thấy không phải An Ngọc Long ban đầu.” Để cho Hách Cửu Tiêu trả thi thể về vị trí cũ, Hách Thiên Thần nói ra lời này khiến mọi người bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời cũng càng thêm nghi hoặc, trước khi có người chất vấn thì hắn khoát tay chặn lại, tiếp tục nói, “An Ngọc Long thật đã đến Thiên Cơ Các, sau đó lại trở thành giả. Kẻ giả trang đã sớm có mưu đồ, hắn e sợ khi quay về sẽ bị người quen thuộc với An Ngọc Long phát hiện, cho nên mới không dám trở về, cho đến khi Vụ Sắc đao xuất hiện, hắn quay về phái Điền Thương giả vờ trọng thương, người bị trọng thương cho dù có gì khác thường thì cũng không có ai phát hiện, rồi sau đó giả chết để thoát thân.”
“Hắn lưu lại khối thi thể này là để che giấu. Mà người đến cướp Vụ Sắc đao khiến hắn trọng thương có lẽ cũng là mưu kế do hắn an bài, vết thương do mũi kiếm gây ra trên thi thể này là bị chém vào sau khi An Ngọc Long đã chết.” Hách Cửu Tiêu tiếp lời của Hách Thiên Thần, biểu tình không thay đổi, Hách Thiên Thần đưa cho hắn một chiếc khăn trắng để lau đi vết máu trên tay.
“Loại độc này rất đặc biệt, giống như Thực Tâm Hủ Cốt đã từng xuất hiện trước kia.” Huyết sắc trên tay Hách Cửu Tiêu là màu đỏ sậm, kịch độc thẩm thấu tiến vào bên trong phủ tạng, nhưng máu không trở thành màu hắc lam mà lại trở thành màu đen kịt.
Tất cả mọi người đều biết uy danh của Thực Tâm Hủ Cốt, nghe nói cùng một loại độc, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, “Rốt cục là ai muốn làm như vậy? Vì sao phải nhọc lòng như thế, xuất phát từ mục đích gì?”
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, mục đích của người nọ là tiếp cận Tử Diễm, nay Tử Diễm phản bội, Vụ Sắc đao kích khởi hỗn loạn, Thiên Cơ Các không thể không nhúng tay vào trong đó, quả thật đúng như suy đoán trước đây của Hách Thiên Thần, đối phương nhằm vào Thiên Cơ Các.
“Người của Thiên Khung Thần Giáo từng sử dụng Thực Tâm Hủ Cốt.” Hách Thiên Thần thuật lại chuyện trước kia khi cứu Liễu Phượng Kiều, Địa Sát của phái Thiên Khung từng dùng Liễu Phượng Kiều để huy hiếp Liễu Đạt Sơn giao ra Vụ Sắc đao, cuối cùng thất thủ mà uống thuốc độc tự sát, độc dược chính là Thực Tâm Hủ Cốt, quần hùng lập tức ồ lên.
“Đây là gian kế của Thiên Khung Thần Giáo! Bọn họ đòi chúng ta Vụ Sắc đao, nói không chừng thanh đao kia là quỷ kế của bọn họ!”
“Thiên Khung Thần Giáo đã sớm có âm mưu!”
“Năm xưa bọn họ thất bại, ngày nay tái xuất giang hồ chính là muốn xưng bá võ lâm.”
“Bọn họ muốn mượn danh nghĩa của thanh đao này để diệt trừ những kẻ đối lập, chứng tỏ uy lực với chúng ta!”
“May mắn Thiên Cơ Các nhúng tay vào việc này, Đàn Y công tử mưu trí hơn người, còn có Huyết Ma Y vạch trần gian kế của bọn họ!”
Quần hùng căm phẫn, đồng thời không ngừng cất lên những lời ca tụng, Trần sư thái đã sớm biết thanh danh của Hách Thiên Thần rất cao, nhưng không ngờ hắn lại được mọi người tôn sùng như thế. Mạc Tuyệt từ khi nhìn thấy Hách Cửu Tiêu thì đã thu liễm ánh mắt, đứng một mình trong góc tối, cho dù Mạc Trí nói cái gì với hắn thì hắn vẫn không hề phản ứng.
Cuối cùng mọi người rút ra kết luận, hết thảy đều là âm mưu của Thiên Khung Thần giáo, đám người giải tán, khi lần lượt cáo từ thì vẫn còn có thể nghe được những lời lén lút nghị luận và hỏi thăm về tung tích của Vụ Sắc đao.
Những người có được Vụ Sắc đao đều lần lượt mất tích, môn phái lâm vào bất hạnh, chẳng lẽ đây thật sự là một thanh đao có oan hồn? Những người có được nó đều sẽ gặp chuyện không may, bị oan hồn nguyền rủa?
Màn đêm buông xuống, phái Điền Thương khôi phục sự yên tĩnh, đám người của Hách Thiên Thần cũng quay về phân đà Thiên Cơ Các gần nhất với thành Thương Tây. Trên đường Hách Thiên Thần cưỡi ngựa, Hách Cửu Tiêu ngồi kiệu, hai người không nói chuyện với nhau. Thậm chí khi tới phân đà Hách Thiên Thần cũng không mở miệng nói một câu nào với Hách Cửu Tiêu.
Đến lúc dùng bữa, Hách Cửu Tiêu bưng thức ăn vào phòng, Băng Ngự ngồi ở bên ngoài cùng đám người Xá Kỷ, không ngừng xoa thắt lưng của mình. Từ khi Hách Cửu Tiêu nhận được lá thư của Hách Thiên Thần thì bọn họ lập tức chạy đến Thương Tây, nói cho chính xác thì chỉ có một mình hắn có thể cưỡi ngựa đuổi theo, Hách Cửu Tiêu ngự khí lâm phong nên tốc độ so với cưỡi ngựa chỉ có nhanh hơn chứ không hề chậm.
Người bên ngoài giễu cợt Băng Ngự vô dụng, Băng Ngự nóng mặt tự giải thích cho mình, tiếng xì xầm và cười đùa loáng thoáng rơi vào trong phòng của Hách Thiên Thần. Hai huynh đệ đã dùng xong bữa, Hách Thiên Thần đặt tách trà xuống, đứng dậy chuẩn bị tắm rửa, khi hắn đi ngang qua người Hách Cửu Tiêu thì bị Hách Cửu Tiêu giữ chặt.
“Ngươi đang giận?” Hách Cửu Tiêu ngẩng đầu nhìn thấy Hách Thiên Thần đang rũ mắt xuống, hắn dùng bình tĩnh để che giấu, nhưng bên dưới nhất định có tâm tư khác.
Hách Thiên Thần giương mắt nhìn ra xa, lặng im một lát, đến khi mở miệng thì hắn phải tận lực kiềm chế không cho ngữ thanh của mình run rẩy, “Cửu Tiêu, ngươi không thể vì ta mà làm như vậy, ta chịu không nổi.”
“Đây là quyết định của ta, không quan hệ đến ngươi. Nhân quả báo ứng, lúc trước ta giết người của ngươi, nay ta dùng Nại Lạc để hoàn lại, rất công bằng.” Hách Cửu Tiêu đứng dậy nhìn Hách Thiên Thần. Hách Thiên Thần nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng, nhìn thấy ánh mắt gần như ôn nhu của Hách Cửu Tiêu, hắn vừa cười khổ vừa lắc đầu, “Ngươi có biết ngươi rất xằng bậy hay không? Một khi Nại Lạc giải tán thì ngươi chỉ còn lại Hách Cốc, thực lực hao tổn rất nhiều, còn những người của Nại Lạc, ngươi không thể cam đoan sau khi bọn họ không bị quản thúc thì sẽ không làm ra chuyện gì trên giang hồ…”
“Cho dù có thì cũng không liên quan đến ta.” Hách Cửu Tiêu trả lời không hề do dự, xem như Nại Lạc hoàn toàn không còn quan hệ gì đến hắn, thế lực bị hao tổn cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Hách Thiên Thần nghẹn lời, hắn sẽ tìm không ra lý do gì khác để trách cứ hành động của Hách Cửu Tiêu, phần lớn nguyên nhân cũng không phải vì lo lắng người của Nại Lạc sẽ gây náo loạn giang hồ.
Nhịp tim của hắn càng lúc càng đập kịch liệt, trong ngực có loại cảm giác chua xót gần như đau đớn, từ khi Hách Cửu Tiêu xuất hiện ở trước mặt hắn cho đến bây giờ thì cảm giác đó vẫn chưa lui ra, nụ cười khổ trở thành chua xót, hắn ôm chặt Hách Cửu Tiêu, thở dài một hơi, rồi vùi đầu vào bên cổ của Hách Cửu Tiêu, “Cửu Tiêu….”
“Ân?” Hách Cửu Tiêu ôm lấy hắn, nhưng Hách Thiên Thần vẫn không mở miệng, tiếng hít thở ngay tại bên tai Hách Cửu Tiêu, qua một lúc lâu, cánh tay của Hách Thiên Thần chậm rãi siết chặt, “Cửu Tiêu…..Cửu Tiêu….”
Tiếng thì thầm lặp đi lặp lại, Hách Thiên Thần vẫn không ngẩng đầu lên, dưới ánh nến lay động, bóng dáng của Hách Thiên Thần thủy chung cương trực, tư thế đứng thẳng vẫn giống như ban đầu nhưng Hách Cửu Tiêu lại cảm giác được bờ vai trở nên ẩm ướt, cánh tay đang ôm lấy hắn cơ hồ làm cho hắn có cảm giác đau đớn.
“Ngươi đang làm nũng sao? Hay là cảm tạ? Ta không cần ngươi cảm tạ ta, Thiên Thần, có nghe thấy hay không?” Hách Cửu Tiêu ôm lấy thắt lưng của hắn, bàn tay vuốt ve lên xuống, Hách Thiên Thần ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo có vài ánh hào quang lấp lánh, ánh mắt thâm trầm như biển sâu vô hạn, bỗng nhiên dâng lên gợn sóng, hắn ôm lấy cổ của Hách Cửu Tiêu, một nụ hôn bá đạo mãnh liệt bất ngờ ập đến.