Đám người nghị luận ầm ĩ, Hách Thiên Thần vẫn bất động, an tọa như ban đầu, Liễu Trần nhìn Quách Tiêu Nhiên vài lần, Quách Tiêu Nhiên vội vàng tiến lên hành lễ, “Vãn bối Quách Tiêu Nhiên kế nhiệm chức vụ Bang chủ Cái Bang, lần này nhận được tin tức liền tiến đến, vì thay võ lâm kiến giải Vụ Sắc đao quả thật nằm trong tay của hắn.”
Liễu Trần thập phần hài lòng đối với thái độ của hắn, sắc mặt rốt cục có một chút xoa dịu, tựa hồ là muốn mọi người nghe rõ ràng, nàng để cho Quách Tiêu Nhiên ngồi ở bên cạnh, “Quách Bang chủ, ngươi nói Vụ Sắc đao ở trong tay hắn, vậy ngươi có chứng cớ hay không?”
“Có nhân chứng, Vụ Sắc đao vừa vào Trung Nguyên thì đã được đưa đến Phúc Xương Trang, nhưng người trong trang lại nói với thủ hạ của ta rằng thanh đao đã đến Thiên Cơ Các, những lời này là do chính Các chủ Thiên Cơ Các gọi người truyền lời, bảo rằng thanh đao ở chỗ của hắn.”
Quách Tiêu Nhiên tái ngộ hai huynh đệ bọn họ, nghĩ đến chuyện lần trước, hắn sợ hai người trả thù nên quyết định tiên hạ thủ vi cường, huống chi lời của hắn là xác thực, không hề có một câu hư ngôn, vì vậy lại càng yên tâm thoải mái mà nói.
“Hách Thiên Thần, ngươi giải thích như thế nào?” Trần sư thái chất vấn, không riêng gì nàng, những người khác cũng đều chờ Hách Thiên Thần trả lời, nếu hắn thật sự bị mọi người vạch trần đã dối trá thì có thể tưởng tượng được hậu quả như thế nào.
“Ta quả thật đã nói như vậy.” Vượt ngoài dự kiến của mọi người, Hách Thiên Thần thừa nhận không hề miễn cưỡng, không biết có phải vào lúc này có vài hạt bụi khẽ bay qua hay không mà hắn lại phủi nhẹ y mệ, ánh dương quang rải rắc sắc vàng óng ánh trên ngón tay của hắn, “Ta quả thật đã phái người bảo rằng Vụ Sắc đao ở trong tay của ta.”
Vừa dứt lời, tiếng xôn xao càng thêm kịch liệt, những lời này của hắn tương đương thừa nhận chính mình quả thật cất giấu Vụ Sắc đao? Nhưng Đàn Y công tử có thật sự phải làm như vậy hay không? Mặc dù làm thì hắn có thể dễ dàng ở trước mặt người khác mà thản nhiên nói ra như thế hay sao? Không tin, chuyện này cho dù có làm thế nào cũng không thể khiến người ta tin tưởng.
Sắc mặt của Trần sư thái có tức giận, “Hách Thiên Thần, chẳng lẽ những gì ngươi nói lúc trước đều là dối trá? Là lừa gạt bần ni?”
“Ta quả thật đã từng nói những lời này, nhưng thanh đao cũng quả thật không ở trong tay ta.” Hách Thiên Thần nhìn vào những vẻ mặt khác nhau của đám người đang ngồi, thần sắc của hắn không có gì biến hóa, mơ hồ chỉ có một chút ý cười không hiển rõ, “Lúc trước nói như vậy là vì để dẫn ra người muốn thanh đao này, Vụ Sắc đao từ Vạn Ương đến Trung Nguyên, xuất hiện ở biên ải, ngay lúc quan hệ giữa song phương đang khẩn trương, chẳng lẽ chư vị không cảm thấy kỳ quái?”
Mọi người trầm tư, ngay khi bọn họ đang suy đoán thì chỉ nghe Hách Thiên Thần tiếp tục nói, “Thanh đao này xuất hiện kỳ quái, ta nói ở trong tay ta, vốn là chờ có người tìm tới cửa, không ngờ người đến lại là Quách Bang chủ.”
Hắn cười nói một cách thản nhiên, nụ cười lạnh nhạt lại làm cho Quách Tiêu Nhiên đột nhiên biến sắc, “Ý của công tử là tại hạ cũng liên lụy trong đó? Nếu thanh đao này có cái gì kỳ quái thì Cái Bang cũng không thoát được can hệ, có đúng hay không?”
“Không bằng trước tiên ngươi nói lý do vì sao người đến Phúc Xương Trang nhận đao lại là ngươi.” Một câu vô cảm như gió lạnh thổi qua, Hách Cửu Tiêu dùng cái loại ánh mắt mà không người nào dám nhìn thẳng để nhìn Quách Tiêu Nhiên.
Quách Tiêu Nhiên thập phần kiêng kỵ Hách Cửu Tiêu, tuy rằng không sợ hãi đến mức không dám đối mặt nhưng lúc này cũng thật sự nhịn không được mà tránh né ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, vừa quay đầu thì hắn lập tức thầm mắng một câu, cảm thấy thật mất mặt, nhưng bảo hắn không trả lời thì lại không có khả năng, “Miễn cho giang hồ đồng đạo hiểu lầm, trước tiên tại hạ xin nói rõ, thanh đao này không có quan hệ đến Cái Bang, sở dĩ phái người đến Phúc Xương Trang nhận lại đao là vì thu được tin tức thanh đao sẽ khiến cho võ lâm phân tranh.”
“Có người nói thì ngươi sẽ tin?” Trong đám đông có người đặt câu hỏi.
“Thà rằng tin là có, hơn nữa đi lấy một thanh đao cũng coi như không phải chuyện đại sự, lúc ấy tại hạ quả thật không ngờ thanh đao này lại quan trọng như vậy, còn kinh động đến sư thái.” Quách Tiêu Nhiên có thể xem là thông minh, khi nói chuyện luôn biểu hiện rất hữu lễ, cũng không quên bày tỏ sự tôn kính với Liễu Trần.
Liễu Trần tuy rằng là người xuất gia nhưng nếu đang ở giang hồ thì cũng tránh không được có tư tưởng phàm tục, thấy Quách Tiêu Nhiên hiểu biết lý lẽ như thế thì cảm thấy lời nói của hắn có thể tin được, nàng tỏ vẻ rất hài lòng, nhưng lại suy xét đối với lời nói của Hách Thiên Thần, “Thanh đao quả thật không nằm trong tay ngươi?”
Hách Thiên Thần lạnh nhạt đối với lời chất vấn như vậy của Liễu Trần, việc này không đáng lo. Nhưng Hách Cửu Tiêu lại không phải là người ăn nói khách sáo, đôi mắt tà dị lãnh khốc càng khiến người ta sợ hãi, “Muốn biết thanh đao ở nơi nào thì trước tiên là nói rõ đến tột cùng nó có tác dụng gì.”
“Hách Cửu Tiêu!” Trần sư thái vỗ mạnh xuống bàn, từ khó chịu chuyển sang tức giận, “Ngươi dám nói chuyện với ta như thế?”
“Ta đã nói rồi.” Làm như không thấy nàng tức giận, Hách Cửu Tiêu vẫn lạnh lùng như trước, giống như giờ khắc này hắn nhìn đến không phải là người mà là một vật gì đó, trong sự băng lãnh uy nghiêm là một cỗ âm hàn nhiếp nhân, người nào bị hắn nhìn thấy thì tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị cướp đi hết thảy, kể cả sinh mạng.
Cảm giác áp bách cường đại, Mạc Trí ở phía sau Liễu Trần đặt tay lên chuôi kiếm, Xá Kỷ âm thầm đề phòng, những người khác đều xuất phát từ bản năng, đều rút đao kiếm nhưng không rút ra khỏi vỏ hoàn toàn, nhưng tiếng động của đao thương vang lên làm bầu không khí phi thường căng thẳng, trong khoảnh khắc liền rơi vào thế giằng co, giương cung bạt kiếm.
“Lai lịch của thanh đao này vẫn còn mơ hồ, nó là công cụ gây nên rối ren, dưới tình hình như vậy, sư thái vì thanh đao này mà đến cũng có thể thấy được là biết rõ nội tình của nó, ta có thể nói cho ngươi biết tung tích của thanh đao này nhưng sư thái cũng cần phải nói ra bí mật ẩn giấu bên trong thanh đao.” Ở đây duy nhất chỉ có một người không bị hơi thở của Hách Cửu Tiêu ảnh hưởng chính là Hách Thiên Thần, hắn ngồi trên ghế, thoạt nhìn vẫn tuấn nhã ung dung như trước.
“Lời của ngươi có ai chứng minh thực hư hay không, bằng không bần ni không thể nói ra bí mật của thanh đao này để tránh gây rối loạn lòng người.” Liễu Trần âm thầm kinh ngạc đối với võ công tu vi của Hách Cửu Tiêu, để cho Mạc Trí thu hồi kiếm, nàng đưa ra yêu cầu này.
Trong đám đông rốt cục có người nhịn không được, “Bảo Các chủ Thiên Cơ Các nói ra tung tích của thanh đao mà còn cần chứng cớ? Ngươi có biết Thiên Cơ Các là nơi nào hay không? Chậc chậc, quả nhiên là thoái ẩn giang hồ quá lâu nên không hề biết rõ thế cục của giang hồ hiện nay.”
“Hoa Nam Ẩn?” Hách Thiên Thần ngạc nhiên nhìn Hoa Nam Ẩn bước ra từ bên trong đám người, hắn cố ý ngồi rất xa, xen lẫn trong những môn phái mà không biết ai là ai trong đó, vừa đi ra, bạch y tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, nhất thời che giấu không được một thân hào phóng phong lưu.
“Không có đạo lý ngươi giúp nhà ta giải quyết phiền hà mà ta lại có thể khoanh tay ngồi yên, nghe nói có võ lâm tiền bối vì chuyện này mà tìm đến ngươi, ta làm sao có thể không đến xem?” Hoa Nam Ẩn đối với Hách Thiên Thần đang trừng mắt nhìn mình, tựa như hết thảy ý tứ đã nằm trong lời nói. Hách Cửu Tiêu nhìn thấy, hừ lạnh một tiếng, Hoa Nam Ẩn vội vàng mỉm cười chuyển hướng sang hắn, “Đương nhiên bổn thiếu gia cũng không phải chỉ vì một mình Thiên Thần mà đến, biết Huyết Ma Y ngươi ở trong này thì ta cũng rất lo lắng. (lưỡi dẹo vừa thôi Bông)
Xá Kỷ vẫn cảm thấy Hoa Nam Ẩn là một người thú vị, lúc này nhịn không được mà lên tiếng, “Lo lắng cái gì?”
Cây quạt được xòe ra, Hoa Nam Ẩn thản nhiên quét một vòng từ trước ra sau, hắn lo lắng đương nhiên không phải là Hách Cửu Tiêu, “Ta đang lo lắng nơi này có kẻ đắc tội một người, kết quả ngay cả chính mình chết như thế nào thì cũng không biết,” Hắn bấm đốt ngón tay, “Ta tính đi tính lại, dường như chết trong tay của ai đó so với số người được ai đó cứu sống thì còn nhiều hơn.”
Hoa Nam Ẩn hay nói đùa, nhưng hắn trêu đùa như vậy lại không làm cho người ta cảm thấy buồn cười, Liễu Trần cảm thấy bị người trêu chọc, bàn tay đang lần tràng hạt trở nên run rẩy, “Vị thí chủ này, nơi đây không phải để cho người ta cười đùa.”
“A di đà Phật–” Trong cơn thịnh nộ cực điểm, Liễu Trần vội vàng niệm phật hiệu, bình ổn lửa giận trong lòng, Hách Thiên Thần tuy rằng cảm thấy nàng kỳ quái nhưng quả thật là vì lo nghĩ cho võ lâm, ra hiệu cho Hoa Nam Ẩn không nên tiếp tục. Liễu Trần rốt cục cũng bình tĩnh trở lại, sắc mặt trở nên hòa hoãn, “Việc này là bần ni nóng vội, nhưng sự tình quả thật trọng đại.”
Quách Tiêu Nhiên thấy thái độ của nàng hòa hoãn thì trong lòng cảm thấy sốt ruột, “Đàn Y công tử, ngươi nói thanh đao không ở trong tay ngươi, có chứng cứ gì không, ngươi nói ngươi biết tung tích của nó, vậy chứng cứ ở đâu? Cho dù Thiên Cơ Các nói một không hai, tuyệt không nói bừa, nhưng cũng cần có chứng cứ, như vậy mới có thể khẳng định được.” Vì chính mình tìm được lý do tốt như vậy mà cảm thấy đắc ý, vẻ mặt của Quách Tiêu Nhiên rất hả hê, đám bang chúng ở phía sau gõ gậy trúc xuống đất, đồng thanh hưởng ứng, “Chứng cứ! Chứng cứ! Chứng cứ!”
Hô quát từng trận, tiếng vang không ngừng vọng lại trên chính đường, xem ra Hách Thiên Thần muốn nói thanh đao không ở trong tay hắn thì phải chứng minh mới có thể khiến người ta tin tưởng.
“Ta có chứng cứ!” Đột nhiên có người lên tiếng, những lời này vang lên trong tiếng gõ gậy trúc như một luồng kình lôi, giọng nói phát ra mà không thấy người xuất hiện, nhưng Hách Thiên Thần dường như đã sớm biết, không cảm thấy bất ngờ mà chỉ ngước mắt nhìn lên trên.
Những người khác thấy thế cũng nhìn lên trần nhà, chỉ thấy phía trên xà nhà xuất hiện một người đang treo ngược, tựa như một mảnh vải lơ lửng mà rơi xuống đất, dưới chân không hề phát lên bất kỳ tiếng động nào.
“Độc Hành Thiên Lý, Yến Phi?” Có người nhận ra hắn mà gọi lên danh hào, Yến Phi rụt lại thân mình, cười hắc hắc, “Chính là Yến Phi.”
“Ta có chứng cứ.” Yến Phi cười xong, đứng trước mặt mọi người, ôm quyền mà đứng, “Vụ Sắc đao bị ta trộm, còn chưa đến Phúc Xương Trang thì đã bị ta đem bán, người mua đao là Môn chủ Vô Nguyệt Môn, bản thân ta chính là chứng cứ.” Hắn vỗ ngực mình vài cái.
Yến Phi là diệu tặc, nhưng danh dự của hắn cũng không quá tệ, có người hận nghiến răng nghiến lợi, cũng có người cảm thấy hắn hết sức thú vị, có đôi khi hắn trộm vài thứ chỉ vài ngày thì sau đó sẽ trả lại, cho nên cũng không quá nhiều người oán hận hắn, rất nhiều người đều tin tưởng những gì hắn nói.
“Vậy ngươi có xác định ngươi kia quả thật là Môn chủ Vô Nguyệt Môn hay không?” Quan tâm tung tích của thanh đao kia, lập tức có người truy vấn.
“Đó là đương nhiên.” Yến Phi thập phần tự tin đối với nhãn lực của mình, hắn ngẩng đầu lên, chỉ vào đôi mắt của mình, “Các vị đừng quên ta là ai, nếu mắt của ta không tốt, có thể nào diệu thủ như vậy hay không?” Hắn nhấc lên vài ngón tay, làm ra động tác trộm cắp.
Khi những người khác đang nghị luận thì hắn nhảy vút lên, như một con điểu to đậu trên cửa sổ, “Nếu thanh đao này quan trọng như vậy thì ta cũng không dám giấu diếm, nay ta đã nói ra chân tướng, sau này các vị đại hiệp thấy ta thì đừng gây phiền phức cho ta, bái biệt tại đây!”
“Các ngươi tha cho ta một mạng, ta trả lại một câu cho các ngươi, câu này không biết có đáng giá cái mạng nhỏ của ta hay không, tóm lại lần trước đa tạ nhị vị, từ nay về sau không ai nợ ai.” Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đồng thời nghe thấy một câu truyền âm, lại nhìn lên phía trước cửa sổ, bóng dáng của Yến Phi đã biến mất.
Yến Phi quả thật là một người thú vị, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy Yến Phi tuy là một tên trộm nhưng lại khiến người ta yêu thích hơn so với đám người mặt ngoài giả vờ như chính nhân quân tử, tự cho là hiệp nghĩa.
“Hóa ra Vụ Sắc đao đúng là ở trong tay người khác.” Liễu Trần biết mình đã sai, nàng nhìn thoáng qua Quách Tiêu Nhiên, “Quách Bang chủ nên thẩm tra trước khi nói những lời này, bần ni là tin lầm, xin nhận tội với hai vị.” Mặc dù tính tình không tốt nhưng Trần sư thái vẫn là một người xuất gia, sai thì đã sai, cũng không sợ phải thừa nhận.
Nàng gật đầu nhận lỗi với Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, đám người vẫn còn tiếp tục xôn xao, chủ nhân của nơi này là Phược Tuyết lại mang theo thần sắc khẩn trương mà tiêu sái tiến vào, “Bên ngoài Phi Hạc Lâu có người cầu kiến Đàn Y công tử, tự xưng là môn hạ của Vô Nguyệt Môn.”