Hách Thiên Thần hiểu rõ ý tứ của Lý đại nương, kể từ khi Sở Tĩnh Huyền và Sở Tĩnh liên thủ khiến cho Sở Thanh Hàn bị bắt buộc phải rời khỏi hoàng thành thì có thể thấy được bọn họ quả thật làm không tệ, Sở Tĩnh cũng thật sự là một nhân tài.
Một người nếu bị nhốt vào một nơi không thể thi triển tài năng quá lâu, một khi được giải thoát thì nhất định sẽ phát huy tất cả năng lực, có lẽ lúc trước Sở Mục chia cắt hai huynh đệ đã lưu lại nhầm người, nhưng nếu người ở lại trong cung là Sở Tĩnh thì hôm nay sẽ không có mối tình giữa Sở Tĩnh Huyền và Lý đại nương, chỉ có thể nói mọi chuyện đều có thiên mệnh.
Sở Lôi đương nhiên biết sự tồn tại của Sở Tĩnh, nhưng mới vừa rồi lại chưa hề cập đến một chữ? Là Vụ Sắc đao chiếm hết tất cả tâm tư của hắn, hay là Sở Tĩnh không nằm trong mắt của hắn? Nghi vấn này chợt lóe lên trong đầu của Hách Thiên Thần.
Nhìn Lý đại nương vội vã rời đi, Hách Thiên Thần đứng tại chỗ một lúc lâu vẫn không cất bước.
Nếu có người khác ở đây thì sẽ nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của hắn, tựa hồ đang lâm vào trầm tư, cho đến khi một cơn gió thổi qua làm tung bay vạt y bào, phát lên tiếng vang phần phật, hắn cúi đầu nhìn lại, y mệ phất lên, giống như phủi sạch bụi bặm trong không khí, sau đó cất bước rời đi.
Khi Hách Thiên Thần rời khỏi hoàng cung để quay về Thiên Cơ Các thì trong Thiên Cơ Các đang nghênh đón một vị khách nhân, vẫn trèo qua cửa sổ mà vào, vẫn khóc thét một tiếng sau khi đứng vững xuống đất, “Vì sao ngươi lại ở trong này? Thiên Thần đâu?”
Hoa Nam Ẩn phủi nhẹ bạch y trên người, nhìn khắp xung quanh một vòng, người đang đứng trước mặt hắn không phải là Hách Thiên Thần mà là vẻ mặt lạnh lùng bách nhân của Hách Cửu Tiêu.
Cẩm y tối màu, mái tóc đen huyền, đứng ở một góc trong thư phòng, đang thắt dây một vật gì đó, Hác Cửu Tiêu đứng trong bóng tối rồi chợt liếc mắt nhìn sang giống như quỷ mị, “Ngươi tới làm cái gì?”
Lời nói âm u lạnh lẽo giống như truyền đến từ địa ngục, Hoa Nam Ẩn thiếu chút nữa đã nhịn không được mà run rẩy, may mắn không phải đây là lần đầu tiên nhìn thấy Hách Cửu Tiêu, dựa vào giao tình với Hách Thiên Thần, hắn lấy lại bình tĩnh rồi phe phẩy chiếc quạt, vừa cười vừa trả lời, “Nghe nói các ngươi đã quay về, ta đến đây để thăm các ngươi, về đến Trung Nguyên lâu như vậy mà cũng không phái người báo cho ta một cái tin, uổng công ta ở Trung Nguyên vẫn nhớ mong.”
“Không có ai cần ngươi nhớ mong.” Ngoại trừ Hách Thiên Thần thì Hách Cửu Tiêu không bao giờ nể tình khi nói chuyện với những người khác, được xưng là Huyết Ma Y, cũng không có ai dám có giao tình cùng với hắn, thắt xong vật gì đó trong tay, hắn xoay người nhìn Hoa Nam Ẩn, dưới ánh sáng, đôi mắt yêu dị lộ ra một hơi thở âm trầm.
“Phúc Xương Trang là sản nghiệp của gia đình ngươi.” Vật mà Hách Cửu Tiêu đang thắt dây chính là một chiếc túi hương, sau đó treo trong thư phòng, hắn làm những chuyện như vậy rất tự nhiên, nhưng những lời nói ra lại dị thường lạnh lùng.
Đây không phải là nghi vấn, chuyện này thì rất nhiều người đều biết, Hoa Nam Ẩn khép lại cây quạt, biểu tình trên mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Chẳng lẽ các ngươi đã biết chuyện kia?”
“Vụ Sắc đao.” Ba chữ thong thả mà lại âm u lạnh lẽo được nói ra khỏi miệng, đồng tử nhạt màu của Hách Cửu Tiêu càng thêm sắc bén, Hoa Nam Ẩn cầm chặt cây quạt, điều duy nhất mà hắn cảm thấy may mắn chính là trong không khí chỉ có lãnh ý mà không phải sát ý.
“Ngươi tới đây không chỉ để thăm.” Trong túi hương mà Hách Cửu Tiêu thắt dây chính là bột phấn Khiên Tâm Thảo, hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí, nhưng những lời này cùng thần sắc trong mắt lại không hề lạnh nhạt, mà lại rõ ràng đến mức Hoa Nam Ẩn không dám nhìn thẳng.
Hách Cửu Tiêu không thích nhiều lời với người khác nhưng cũng không có nghĩa hắn không có khả năng nhạy bén như Hách Thiên Thần, Hoa Nam Ẩn chỉ biết mặt ngoài Hách Thiên Thần rất dễ tiếp cận nhưng kỳ thật lại rất xa cách cũng như rất đa nghi và nhiều mưu lắm kế, nhưng hắn chưa bao giờ biết Hách Cửu Tiêu ở điểm này cũng không kém Hách Thiên Thần là bao, chỉ là vì không nói với người ta nên không hiển lộ rõ ràng.
Bất quá chỉ cần ngẫm lại một chút, có thể âm thầm kiến lập Nại Lạc, âm thầm đối phó với người của Nam Vô thì đương nhiên sẽ không phải loại người dễ dàng đối phó, Hoa Nam Ẩn xịu mặt xuống, “Nếu ngươi biết, như vậy Thiên Thần cũng biết?”
“Nếu không vì ngươi thì hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện này.” Hách Cửu Tiêu nói một cách lạnh nhạt, những lời này lại làm cho Hoa Nam Ẩn lộ ra ý cười, cây quạt xoay chuyển giữa những ngón tay, hắn bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu, “Hóa ra là quá để ý, bởi vậy ta mới nói Huyết Ma Y từ khi nào lại bắt đầu quan tâm đến kẻ nhàn rỗi như ta, hóa ra là…”
Một mảnh giấy đột nhiên bay đến, như miếng thiết mỏng găm lên tường ở ngay sau lưng Hoa Nam Ẩn, khoảng cách chỉ lệch vài phân ngay bên cổ của hắn, Hoa Nam Ẩn lập tức câm miệng.
Hắn ở trong lòng âm thầm nhắc đi nhắc lại, mấy chuyện ghen tuông có lẽ chỉ nên trêu chọc Hách Thiên Thần là được, ít nhất vị Đàn Y công tử kia sẽ không cố ý sát nhân như vậy.
“Trong Phúc Xương Trang xảy ra chuyện gì, ngươi tới đây là vì nguyên nhân gì.” Không nhiều lời với Hoa Nam Ẩn, Hách Cửu Tiêu ngồi xuống, hắn nói một câu thì Hoa Nam Ẩn lại thu liễm một phần ý cười, cuối cùng đã quên cả ý tưởng trêu đùa trong lòng mới vừa rồi, “Thiên Thần không ở đây, bây giờ ta nói trước với ngươi cũng không sao.”
Bạch Y thanh thoát, Tiêu Hương Khách phong độ tiêu sái lần này nói chuyện lại lộ ra vài phần thận trọng hơn so với ngày thường, không còn nhìn thấy vẻ mặt đùa cợt, “Trước đó vài ngày có người đến Phúc Xương Trang để đòi một thanh đao, ta không ở nhà, nhưng cha của ta mấy ngày trước đã được một thương nhân truyền lời, nói là nếu có ai đến hỏi thanh đao thì cứ nói với người ta thanh đao ở trong tay của Thiên Cơ Các Đàn Y công tử.”
“Ngươi cũng biết cha của ta không phải người giang hồ, cũng không biết sự hệ trọng trong đó, có người muốn thanh đao thì hắn liền nói như vậy với người ta, nhưng vấn đề là sau này ta mới biết người đến không phải là ai khác mà lại là người của Cái Bang.” Hoa Nam Ẩn nhún vai, vừa cười khổ vừa lắc đầu, “Mọi người đều biết ân oán giữa các ngươi và Cái Bang, hiện tại Bang chủ Cái Bang chính là Quách Tiêu Nhiên, ngươi nói có phải oan gia ngõ hẹp hay không?”
Sau khi Đinh Phong mất, Cái Bang có rất nhiều người tranh giành ngôi vị Bang chủ, mặc dù Quách Tiêu Nhiên bởi vì chuyện lúc trước mà mất lòng người, nhưng hắn vẫn là một trong những trưởng lão có địa vị cao nhất, cuối cùng hắn chiếm được ngôi vị Bang chủ. Bởi vì trận chiến khi ấy ở Hách Cốc mà Quách Tiên Nhiên đã thật sự đắc tội Vu Y Cốc, cũng đắc tội với Thiên Cơ Các, nay lại là người của hắn đi Phúc Xương Trang để đòi thanh đao.
“Đệ tử Cái Bang trải khắp thiên hạ, thanh đao kia lại rước lấy nhiều chuyện như vậy, cha ta không biết cho nên mới nói với bọn họ đao ở Thiên Cơ Các, ta sợ rằng vì việc này mà dẫn đến phiền toái cho các ngươi.” Hoa Nam Ẩn tuy rằng thích nói đùa, nhưng đối với chính sự thì hắn không hề hồ đồ, biết được chuyện này, hắn lập tức tới Thiên Cơ Các.
“Lại là Cái Bang.” Hách Cửu Tiêu hừ lạnh, cho dù lần đó là do Ân Phách Mệnh âm thầm sử dụng dị năng xúi giục, khiến cho bọn họ tấn công Hách Cốc, nhưng nếu trong lòng của bọn họ không có suy nghĩ này thì vô luận như thế nào cũng không thể xúi giục được, vì vậy những người đó quả thật tồn tại dã tâm.
“Nếu Thiên Cơ Các sợ phiền toái thì đã sớm không ở giang hồ, mà giang hồ nếu không có phiền toái thì làm sao được xem là giang hồ?” Lời nói như trêu đùa, có người từ ngoài cửa đi tới, cước bộ nhẹ nhàng không một tiếng động, thanh y tóc đen, vừa cười vừa nói một cách hời hợt ung dung, đúng là Hách Thiên Thần.
“Ngươi đã quay về!” Hoa Nam Ẩn đang muốn nói ra nỗi khổ trong lòng nhưng Hách Thiên Thần chỉ thản nhiên bước vào thư phòng rồi phất tay đối với hắn, Hách Cửu Tiêu ngồi trên ghế vươn tay ra, “Ngày hôm qua đi mà hôm nay đã quay về, ngươi phải vội vã lên đường.”
Hách Thiên Thần cúi người xuống, biết Hách Cửu Tiêu muốn cái gì, khẽ hôn một cái bên môi của hắn, sau đó đứng dậy rồi mới gật đầu, đi đến phía sau án thư để thu dọn vài thứ, “Nơi đó không còn việc gì, cho nên ta liền quay về.”
“Về sớm như vậy ta mới không lo lắng.” Hách Cửu Tiêu đứng dậy rồi bước qua, giống như Hoa Nam Ẩn căn bản không ở nơi này, vén vài sợi tóc hơi rối bên tai của Hách Thiên Thần ra phía sau rồi kề sát rất gần, vừa nhìn Hách Thiên Thần vừa thì thầm, “Biết ngươi chạy đi vất vả, nhưng ngươi có thể về sớm như vậy thì ta rất cao hứng.”
“Cao hứng thì cứ cao hứng, cũng không cần thiết phải làm cho người ta nhìn, ghen thì cứ nói rõ, muốn làm cho ai xem?” Hoa Nam Ẩn thấp giọng nói nhỏ, giống như chế nhạo, ngữ thanh của hắn không cao không thấp, vừa vặn bị Hách Cửu Tiêu nghe thấy, cẩm y nam nhân quay đầu lại, trong mắt có ý tứ cảnh cáo.
Hoa Nam Ẩn phe phẩy cây quạt, vội vàng mỉm cười rồi dựa vào cửa sổ, “Các ngươi cứ tiếp tục, dù sao bổn thiếu gia cũng có Vân Trung Tiên Tử của mình, cùng lắm thì lần sau dẫn theo nàng đến đây, xem ai ân ái hơn ai…”
“Hoa Nam Ẩn.” Hách Thiên Thần dở khóc dở cười, hắn không đẩy ra cánh tay của Hách Cửu Tiêu đang choàng trên vai hắn, mà chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Hoa Nam Ẩn, “Nói đùa đủ rồi, bây giờ thì nói mục đích của ngươi đến đây, dạo này Phúc Xương Trang có xảy ra chuyện gì khác thường hay không?”
Hách Thiên Thần phần lớn luôn rất nghiêm túc, chỉ khi không có chuyện gì hoặc tâm tình rất tốt thì mới có thể vui đùa vài câu, từ trong cung chạy về, mới nghe được một việc, hắn không có tâm tư để vui đùa, Hoa Nam Ẩn biết hắn quá rõ, vì vậy liền đứng thẳng người rồi nghiêm mặt nói, “Quả thật có một số việc, mới vừa rồi ta đều đã nói với hắn.”
Hoa Nam Ẩn chỉ về phía Hách Cửu Tiêu rồi nhảy người lên cửa sổ, “Ngươi muốn biết thì cứ trực tiếp hỏi hắn là được, cha của ta một mình trông hiệu buôn, ta lo lắng nên phải quay về trước.”
Bóng trắng phản chiếu ánh nắng ngoài cửa sổ, hắn đang muốn nhảy xuống thì bỗng dưng quay đầu lại, lúc này trên mặt mang theo một nụ cười như có như không, “Với lại, ta thu hồi lời nói trước kia, có người ngoài mặt lạnh lùng nhưng quả thật hữu tình hữu tâm, hơn nữa lại là một cái thùng hỏa dược, chỉ cần có chuyện gì liên quan đến ngươi thì cơ hồ liền muốn bùng nổ.”
Vội vàng nói xong, Hoa Nam Ẩn không hề quay đầu lại, nhẹ nhàng nhảy xuống, dường như sợ hãi có người đuổi theo, chỉ vài cái lên xuống thì bóng dáng lập tức biến mất.
Những lời này hắn nói đến ai, có ý tứ gì, Hách Thiên Thần đương nhiên vừa nghe thì liền hiểu rõ, mới đầu Hoa Nam Ẩn quả thật từng nói Hách Cửu Tiêu là một người vô tình vô tâm, lãnh khốc như băng.
Hách Cửu Tiêu đi đến cửa sổ, hắn đứng dưới ánh mặt trời, cũng không hề bận tâm, khuôn mặt vẫn băng lãnh như trước, chỉ hơi giật nhẹ đôi lông mày, “Hắn không cần đi nhanh như vậy, nếu ta cố ý muốn làm cái gì thì cho dù hắn đi nhanh hơn nữa cũng chỉ vô dụng.”
“Mới vừa rồi ngươi nói cái gì với hắn?” Hách Thiên Thần cùng Hách Cửu Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn không nghe thấy hai người đối thoại lúc trước, nhưng cơ bản cũng đoán được vài phần, chỉ là thuận miệng mà hỏi, Hách Cửu Tiêu cũng thuận miệng đáp lại, “Ta không thích ngươi vì hắn mà nhúng tay vào việc này, chỉ đơn giản như vậy.”
Mảnh giấy còn ghim trên tường, Hách Thiên Thần liếc mắt một cái, cũng không hỏi lại, dùng nội lực lấy xuống mảnh giấy, hắn nói về chuyện trong cung, Diễm Âm và Diễm Hoa gặp nạn bắt nguồn từ việc Sở Lôi phái người bắt cóc, nhưng nếu chuyện này không xảy ra thì có lẽ trên đời sẽ không có hai huynh đệ bọn họ.
Sống ở trên đời, không thể đơn giản phán định một việc là tốt hay là xấu.
“Nói như vậy, nếu không có chuyện này thì có lẽ sẽ không có hôm nay, ta còn phải cảm tạ hắn mới đúng.” Hách Cửu Tiêu không có hận ý đối với Sở Lôi, Diễm Âm và Diễm Hoa gặp nạn cũng không phải hắn cố ý, nếu muốn tìm cừu nhân thì có lẽ Hách Vô Cực sẽ thích hợp hơn.
Nói lên chuyện này, Hách Thiên Thần bỗng nhiên nhớ đến, “Vết thương trên mặt Hoa di thế nào rồi?”
“Chữa thì có thể chữa, chẳng qua trong một thời gian ngắn không thể làm cho vết sẹo ngay lập tức biến mất, mà cần phải tốn một ít thời gian, trước tiên ta đã thay nàng làm trị liệu, mấy ngày này nàng cần nghỉ ngơi, không được gặp ai, cũng không được ra ngoài gió.” Hách Cửu Tiêu nói lại một lần cách chữa trị của hắn, hắn đã phân phó cho Xá Kỷ, để cho nhiều người hầu hạ trong lầu các, chăm sóc cẩn thận vết thương của nàng, nếu có gì biến hóa thì lập tức báo cáo với hắn.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Hách Thiên Thần quay trở về án thư, nhìn thấy trên bàn có dấu vết bị Hách Cửu Tiêu chạm qua, hắn giật mình nhớ tới những người trong địa lao, “Ngươi đã xem mấy thứ này?”
“Là cái gì?” Hách Cửu Tiêu đến gần, Hách Thiên Thần điềm nhiên thu dọn từng thứ một, “Không có gì, chẳng qua không quen bị người khác thay đổi vị trí của những vật trên bàn, ta tưởng là người khác làm.”
“Thiên Thần.” Hách Cửu Tiêu nheo mắt lại, quan sát sắc mặt của Hách Thiên Thần, “Dạo gần đây ngươi hay có tâm sự.”
“Chỉ là sự vụ của Thiên Cơ Các chồng chất quá nhiều mà thôi, hay là ngươi oán trách ta lạnh nhạt với ngươi?” Mỉm cười trêu chọc, Hách Thiên Thần che giấu sự thận trọng dưới đáy mắt, hai mươi ba người dưới địa lao vẫn chưa quyết định phải xử trí như thế nào, là đuổi đi hay là…
“Ngươi có việc gạt ta có đúng hay không?” Hách Cửu Tiêu tới gần Hách Thiên Thần, đưa tay vuốt lên mái tóc của hắn, “Từ lúc trở về Trung Nguyên, mấy ngày nay mỗi đêm nằm xuống là lúc ngươi không nghĩ đến ta, mà nghĩ đến chuyện khác, ngươi tưởng rằng ta sẽ không biết?”
Hách Thiên Thần nghe ra sự nguy hiểm trong lời nói của Hách Cửu Tiêu, hắn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, cũng không đẩy tay của Hách Cửu Tiêu ra, “Ngươi đa nghi, địa vị của Thiên Cơ Các trong chốn giang hồ rất vi diệu, có nhiều chuyện phải cân nhắc, ta nghĩ đến chuyện gì thì trong lòng của ngươi cũng biết rõ.”
“Thật không?” Hách Cửu Tiêu vẫn chăm chú nhìn Hách Thiên Thần, hiển nhiên là không tin tưởng, “Không được giấu diếm lẫn nhau, lời này là lúc trước ngươi đã nói.”