Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 5 - Chương 247



Hách Thiên Thần khép lại y phục rồi đẩy cửa đi ra ngoài, “Là ai biết Vụ Sắc đao?”

Băng Ngự khom người trả lời, “Bẩm công tử, không phải người trong cốc của chúng ta, là tiểu tặc mấy ngày trước đã đến đây để trộm vài thứ trong cốc.”

Người đang bị nhốt ở Vô Cực Uyển mà nghe thấy lời này của Băng Ngự thì chắc chắn sẽ tức giận tím mặt, hắn làm sao mà là tiểu tặc, Độc Hành Thiên Lý Yến Phi nếu là một tiểu tặc bình thường thì khắp thiên hạ sẽ không có đại tặc, còn những tên tiểu tặc chân chính dựa vào nghề trộm cắp mà sống thì càng không biết phải nên gọi là gì mới đúng.

Hai người đi vào Vô Cực Uyển gặp được Yến Phi. Yến Phi đang bị cột vào trụ đá ở một gian phòng.

Phòng này có rất nhiều trụ đá, từng trụ đá đều có thể cột một người, những trụ đá kia đã trống không, hiện tại chỉ còn một mình hắn, hai gò má của hắn rất gầy, đôi mắt linh hoạt, có một đôi tai lớn, miệng lại rất nhỏ, đầu to thân ngắn, chợt nhìn thấy thì có một chút buồn cười, nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.

“Ngươi chính là Yến Phi.” Hách Thiên Thần đứng trước mặt hắn, đôi mắt của Yến Phi giật giật, tán thưởng nói, “Hóa ra đây là Các chủ Thiên Cơ Các.”

Trong tư liệu của Thiên Cơ Các, Yến Phi được xem là một tên trộm cực kỳ cao minh, hắn chưa bao giờ trộm những thứ tầm thường, cho dù có đặt một vạn lượng hoàng kim ở trước mặt hắn, không người trông coi thì hắn cũng sẽ không chạm vào một chút, đối với hắn mà nói vàng rất bình thường, không người trông coi thì vàng lại càng không đáng giá, hắn hoàn toàn chướng mắt.

Như vậy một kẻ trộm đi trộm chỉ vì sở thích sẽ được xem là một diệu tặc, mà kẻ trộm thần diệu này lại đến Hách Cốc để trộm cắp, bị người bắt giữ, trước khi bị xem là công cụ thí nghiệm thuốc thì đã khai ra Vụ Sắc đao.

Băng Ngự đã nghe Xá Kỷ thuật lại chuyện dọc đường, hắn đương nhiên biết Vụ Sắc đao không ở Thiên Cơ Các cũng không ở Vu Y Cốc, như vậy Vụ Sắc đao rốt cục ở nơi nào, trên đời có lẽ chỉ có một người biết, đó chính là Yến Phi.

“Thanh đao kia là do ta trộm từ trên một chiếc xe ngựa, ta mặc kệ nó có phải là bảo bối hay có gì lợi hại hay không, ta chỉ biết có rất nhiều người muốn cướp nó, nếu nhiều người muốn nó như vậy thì đương nhiên là thứ tốt, cho nên ta đã trộm lấy.” Yến Phi không đợi Hách Thiên Thần hỏi thì đã mở miệng nói như vậy, có thể thấy được tâm tư rất nhạy bén, hắn biết vị Đàn Y công tử ở trước mặt là vì chuyện gì mà đến.

“Đao ở nơi nào?” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng hỏi, Yến Phi vốn định yêu cầu cởi trói, nhưng sau khi bị Hách Cửu Tiêu dùng ánh mắt như hàn băng nhìn hắn thì cảm thấy hoảng hốt một chút, “Đao không ở trên người của ta.”

Hách Thiên Thần gật đầu, “Đao quả thật không ở trên người của ngươi, nhưng ngươi biết thanh đao đang ở nơi nào.” Trong đôi mắt bình thản như nước lại hiện lên sự sắc bén, hắn vừa nói vừa cười một cách ung dung, “Chỉ cần là kẻ trộm thì đều giống nhau, lá gan của bọn họ nhỏ hơn so với người khác.”

“Ai nói!” Yến Phi phản bác theo bản năng, lúc này lại thấy Hách Cửu Tiêu mỉm cười, nụ cười kia so với mũi kiếm còn lạnh lùng sắc bén hơn, khiến người ta sợ hãi, “Chỉ cần thử là sẽ biết.”

“Đừng đừng!” Yến Phi liên mồm kêu to, “Ta nói, ta nói!”

Yến Phi hiểu rõ tình cảnh của mình, hắn vốn là đến đây để trộm thuốc, thừa dịp Huyết Ma Y không ở Vu Y Cốc, tìm đến Hách Cốc trộm vài thứ dược vật điều trị nội ngoại thương, dược vật của Hách Cốc thiên kim khó cầu, hắn mua không được, cho nên chỉ có thể đi trộm, huống chi nơi này lại là Hách Cốc, chỉ cần cái danh Vu Y Cốc cũng đã khiến cho hắn muốn tiến vào thử trộm vài thứ.

Nào ngờ cho dù Huyết Ma Y không ở đây thì Hách Cốc cũng không dễ dàng xâm nhập.

“Thanh đao kia đã bị mua rồi, là người của Vô Nguyệt Môn.” Yến Phi không còn cách nào khác, chỉ đành mong mỏi sau khi nói ra thì mình có thể tránh được một kiếp, hắn liều mạng nhìn Hách Thiên Thần, hy vọng vị Đàn Y công tử này có thể phát hiện tâm tư của hắn, để cho Huyết Ma Y thả hắn.

“Vô Nguyệt Môn…” Hách Thiên Thần trầm tư, không lưu ý đến ánh mắt cầu cứu của Yến Phi, hắn vẫn nhớ rõ Vô Nguyệt Môn, “Chính là Vô Nguyệt Môn trước kia? Khi đó Môn chủ của bọn họ ở trong Hách Cốc đã từng bị ngươi ức chế, lúc ấy ta đến cốc, còn nghe thấy Vô Nguyệt Môn chủ ở trong dược trai gào thét cái gì đó.” (là cái bác bị thương ở tay rồi được Tiêu ghép 2 cánh tay vào cùng một tay ở quyển 1 khi Thần lần đầu đến Hách Cốc)

“Chính là Vô Nguyệt Môn.” Hách Cửu Tiêu vốn không nhớ rõ, nhưng lúc ấy là lần đầu tiên Hách Thiên Thần quay trở lại Hách Cốc sau khi thành niên, cho nên hắn không hề quên.

Lúc này đã có được đáp án của Yến Phi, Hách Cửu Tiêu khoát tay ra hiệu cho Băng Ngự, rồi kéo Hách Thiên Thần đi ra ngoài, Băng Ngự nhìn Yến Phi một cách thông cảm, “Vào trong cốc trộm dược là tử tội, nếu ngươi cầu cứu thì cũng không nên nhìn công tử như vậy, chọc giận Cốc chủ là ngươi tự rước xui xẻo vào mình.” (ghen với cả tiểu tặc tử =)))

“Van cầu các vị tha cho ta, ta trên có già dưới có trẻ, ta mà chết thì lão nương và tiểu tức phụ của ta phải làm sao bây giờ?” Yến Phi mang theo vẻ mặt cầu xin, một đôi mắt như hầu tử liên tục láo liên không ngừng, hai hàng lệ ào ào tuôn rơi.

Lời này nghe xong liền biết là giả, nhưng nước mắt lại rơi quá nhanh, Băng Ngự chưa từng gặp người nào như vậy, người khác là sợ tới mức tiểu trong quần, còn Yến Phi lại khóc không ngớt, Băng Ngự dở khóc dở cười, hắn cầm chén dược nhưng vẫn chưa đưa lên, Hách Thiên Thần dừng lại cước bộ, “Đây là dược gì?”

Băng Ngự nói ra cái tên, hiển nhiên là độc dược, “….Chờ sau khi uống xong thì ta sẽ cho hắn uống một phần thuốc giải để quan sát dược tính.” Băng Ngự giải thích cặn kẽ, Hách Thiên Thần nghe xong thì ra hiệu cho Băng Ngự, “Thả hắn đi.”

“Đa tạ công tử!” Nước mắt của Yến Phi lập tức dừng lại, sợ Hách Thiên Thần đổi ý, hắn liên mồm bảo Băng Ngự cởi trói cho hắn, Hách Cửu Tiêu không cần biết Yến Phi sống hay chết, nếu Hách Thiên Thần muốn hắn còn sống thì ắt hẳn có lý do. Sau đó hai huynh đệ đi ra ngoài.

“Yến Phi sẽ không quên ân cứu mạng của công tử hôm nay,!” Sau khi được mở trói thì Yến Phi không lập tức rời đi, lau hết nước mắt trên mặt, thần sắc trở nên nghiêm túc, hắn ôm quyền đối với Hách Thiên Thần, “Nếu ngày khác có cơ hội, Yến Phi nhất định sẽ báo đáp ân huệ ngày hôm nay.”

Nói đoạn, thân hình của Yến Phi nhẹ như khói, chỉ trong khoảnh khắc liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Công phu của hắn có lẽ không được tốt cho lắm, nhưng khinh công so với Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu thì cũng không kém là bao.

“Ngươi tin tưởng lời nói của Yến Phi?” Hách Cửu Tiêu quay về, vừa đi vừa hỏi, Hách Thiên Thần mỉm cười, “Vẫn chưa có chứng cứ, tin hay không đều là dựa vào lời nói suông của hắn, nếu hắn chết thì cũng không có lợi cho chúng ta, không bằng cứ thả ra.”

“Nếu hắn biết Vụ Sắc đao thì những lời này không phải đều là giả, là thật hay là giả, trong đó thực hư có vài phần, ngươi muốn thả hắn ra để âm thầm giám sát.” Hách Cửu Tiêu quay trở lại dược trai, Hách Thiên Thần ở phía sau hắn, thuận tay đóng cửa lại, rồi bước lên vài bước, sau đó ôm lấy Hách Cửu Tiêu ở phía trước.

“Nếu ta không thả hắn ra thì ngươi cũng sẽ để cho Băng Ngự giả vờ bất cẩn, sau đó làm cho Yến Phi tự mình trốn thoát.” Đoán được dự tính của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần ghé vào bên tai của hắn rồi cười khẽ, tiếng cười nặng nề trong hơi thở nóng rực, Hách Cửu Tiêu quay đầu nhìn Hách Thiên Thần, đáy mắt cũng chứa đựng ý cười, mở ra cánh tay đang vờn quanh trước ngực của mình, sau đó xoay người rồi hôn lên môi của Hách Thiên Thần.

Ngày hôm đó dược trai đóng cửa im lìm, cũng không có ai dám đến quấy rầy, sáng hôm sau, bên cửa sổ mới xuất hiện bóng người.

Một bàn tay đẩy ra cửa sổ, có người đứng trước cửa sổ hít sâu một hơi, vạt ngoại bào trước ngực của hắn vẫn còn rộng mở, chưa được khép kín, có vài lọn tóc xõa xuống, bám theo mồ hôi ẩm ướt, phía sau có người kề sát, “Đi tắm trước hay là dụng tảo thiện?” (tảo thiện= ăn sáng)

“Ngươi đói bụng thì đi dùng bữa trước.” Giọng nói hơi khàn khàn, Hách Thiên Thần mở rộng cửa sổ, làm tán đi hương vị đang tích tụ trong không khí, hỗn hợp mùi mồ hôi và hơi thở tình dục hòa quyện với hương thơm thảo dược quả thật tạo nên một mùi vị có thể khiêu khích lòng người.

Nhìn thoáng qua nhuyễn tháp trong phòng, hắn dừng lại tầm mắt, bỗng nhiên nhớ đến túp lều vải ở Xích Lang tộc. (nghĩ bậy nè)

“Suy nghĩ cái gì?” Hách Cửu Tiêu nhìn thấy ánh mắt của Hách Thiên Thần. Hách Thiên Thần không tránh né, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng Hách Cửu Tiêu, dưới sự trầm tĩnh mơ hồ nổi lên một cơn gió lốc, vạt ngoại bào rộng mở dưới mái tóc đen xõa dài đem đến một cảm giác khác biệt so với Đàn Y công tử mà người khác từng nhận biết, khi Hách Cửu Tiêu giác ngộ thì Hách Thiên Thần chỉ mỉm cười, “Không có gì.”

Cánh tay của hắn choàng qua cổ của Hách Cửu Tiêu, hôn lên bờ môi ở trước mặt, rồi trượt dần xuống lồng ngực, nếm lấy hương vị mồ hôi.

“Hai ngày sau theo ta quay về Thiên Cơ Các.” Buông tay ra, hắn kéo lại y phục của mình rồi chậm rãi bước đi, thu dọn giấu vết trên giường, nhìn thấy những vết tích khô ráo, hắn lắc đầu tự giễu, hắn và Hách Cửu Tiêu quay về vốn định hảo hảo nghỉ ngơi, kết quả hoàn toàn ngược lại.

Hách Cửu Tiêu không tiếp tục chất vấn, kỳ thật đêm qua ở trên giường hắn có thể nhìn thấy phản ứng của Hách Thiên Thần, người đệ đệ này của hắn cũng nóng lòng muốn giữ lấy đối phương, chẳng qua cuối cùng vẫn là Hách Thiên Thần nhượng bộ, nhưng chiếu theo tính tình của Hách Thiên Thần thì sự nhượng bộ này chỉ là tạm thời. (cái này là dấu hiệu báo trước nè)

Hai người tắm rửa dùng bữa, sau đó Hách Cửu Tiêu xử lý một chút chuyện trong cốc cùng với sự vụ mà các y xá báo cáo. Hách Thiên Thần thì nghe theo yêu cầu của Hách Cửu Tiêu mà hảo hảo nghỉ ngơi, bởi vì chỉ cần một khi quay về Thiên Cơ Các thì nhất định có vô số chuyện đang đợi hắn, muốn Hách Thiên Thần không để ý đến là không có khả năng, Hách Cửu Tiêu chỉ có thể yêu cầu hắn dưỡng hảo tinh thần trước.

Lại qua hai ngày, độc tính còn lại trên người Hách Cửu Tiêu rốt được hóa giải triệt để, nỗi lo lắng thủy chung đặt trong lòng của Hách Thiên Thần rốt cục được loại bỏ hoàn toàn, tiếp theo là chế thuốc giải cho Hồng Nhan, Hách Cửu Tiêu phái người nhắn Tuyền Cơ Phường thông báo với Lý đại nương, thuốc giải đã sẵn sàng mang đến cho thái tử Sở Tĩnh Huyền.

Đã sớm về đến Trung Nguyên, Diễm Hoa ở Thiên Cơ Các được Tử Diễm chiếu cố nên khí sắc rất tốt, trên người cũng trở nên sáng sủa hẳn lên, ngoại trừ nàng, trong Thiên Cơ Các còn có thêm một người là Hạ Tư Nhân, Hách Thiên Thần lệnh cho Xá Kỷ đưa nàng quay về Các, nhưng chưa nói rõ nguyên nhân vì sao lưu nàng lại, khiến cho nhiều người rất hiếu kỳ.

Muốn nói Các chủ có ý đối với nàng thì tuyệt đối không có khả năng, Thiên Cơ Các từ trên xuống dưới ai mà chẳng biết trong lòng của Các chủ bọn họ chỉ có Huyết Ma Y, tựa như Huyết Ma Y cũng chỉ có tình ý đối với một mình Các chủ, nếu Các chủ thật sự có cái gì với Hạ Tư Nhân, không cần chờ đến khi nàng vào Thiên Cơ Các thì e rằng đã sớm chết trong tay Huyết Ma Y.

Hạ Tư Nhân cũng không thể nói gì đối với sự suy đoán của mọi người, trong Thiên Cơ Các, nàng càng hiểu được muốn giết Hách Thiên Thần quả thật rất khó khăn.

“Các chủ đã trở về!” Hô to một tiếng, nghe thấy tin tức thì mọi người bên trong đều chạy ra, chuẩn bị nghênh đón Hách Thiên Thần.

Diễm Hoa vội vàng bước đi với Tử Diễm, nàng nghe nói Hách Thiên Thần bị trọng thương, trong lòng nóng như lửa đốt, bất quá tin tưởng có Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh thì chắc chắn Hách Thiên Thần sẽ vô sự, nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, nếu không tận mắt nhìn thấy thì bảo nàng làm sao có thể yên tâm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv