“Nga? Nhanh như vậy mà đã muốn rời đi? Không ở lại dưỡng thương thêm mấy ngày?” Ánh mắt của Sở Thanh Hàn lướt trên người của Hách Thiên Thần, trong mắt tựa hồ có thêm một chút gì đó, vẫn tươi cười như thường, hàm răng trắng lóa, cười một cách tùy tiện, lại cảm giác được tầm mắt âm u lạnh lẽo của Hách Cửu Tiêu, nhưng hắn không để tâm mà chỉ thản nhiên thu hồi ánh mắt.
“Thương thế sắp lành, trong Các còn có việc cần phải xử lý, lần này rời đi quá lâu, không tiện ở lại bên ngoài.” Thanh y khẽ phất phơ, vài tia nắng mặt trời rơi xuống khuôn mặt ôn hòa lạnh nhạt, cho dù nụ cười đã thu liễm trầm tĩnh, nhưng vẫn khiến người ta không thể dời mắt, Sở Thanh Hàn nghe hắn nói như vậy, ánh mắt lại vòng vo quay về.
Lần này hắn cũng không nhiều lời, chỉ cười ha ha, “Được rồi, các ngươi muốn đi thì ta cũng lưu không được, ngay cả tái ngoại cũng lan truyền danh hào của các ngươi, có thể thấy được đã phát sinh không ít chuyện, không biết lần này có thu hoạch được cái gì hay không?” Tựa như chưa hề có khúc mắc với hai người, mà vẫn là bằng hữu, Sở Thanh Hàn cười lang lảnh, tự tìm một chỗ để an tọa.
Biểu tình của Sở Thanh Hàn vẫn điềm nhiên, nhưng Hách Thiên Thần không xem như trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn cười khẽ, lấy ra một vật, “Đây là của điện hạ đã cho, không biết có còn nhận ra hay không?”
Đó là Băng Thiền đã vỡ vụn, vốn thuộc về Sở Thanh Hàn, vừa nhìn thấy thì hắn lộ ra biểu tình bất ngờ, “Vì sao lại bị nát?” Đó là thứ mà hắn luôn mang theo bên mình.
Nghe ra ngữ điệu đáng tiếc của hắn, Hách Thiên Thần lại xuất ra một cái khác, đặt cặp Băng Thiền trước mặt hắn, “Điện hạ có nhận ra vật này hay không?” Hách Thiên Thần chỉ vào Băng Thiền vẫn còn lành lặn, mỉm cười một cách lạnh nhạt.
Ý cười trên mặt Sở Thanh Hàn đông lại, ánh mắt vẫn bất động nhìn Băng Thiền trên tay Hách Thiên Thần, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hắn không biết làm sao lại có thêm một cái Băng Thiền khác, nhưng theo thái độ của Hách Thiên Thần thì mơ hồ cảm thấy có cái gì đó, “Việc này…” Chần chừ một chút, hắn bất giác muốn đưa tay cầm lấy.
Hách Cửu Tiêu ném Băng Thiền cho hắn, Sở Thành Hàn không còn tâm tư để suy đoán Hách Cửu Tiêu có phải ghi hận chuyện lần trước hắn đã hãm hại bọn họ hay không, tiếp được Băng Thiền, hắn tỉ mỉ ngắm nhìn, “Hóa ra trên đời còn có cái Băng Thiền thứ hai.” Hắn hỏi Hách Thiên Thần, “Nó đến từ nơi này?”
Hách Thiên Thần đi đến một bên rồi nhúng hai tay vào nước, hắn không nhanh không chậm nói, “Cái này vốn thuộc về Ỷ La công chúa, Lương Ỷ La nhiều năm về trước đã từng đến Trung nguyên, ở lại hoàng cung.”
“Có ý gì?” Trên tay của Sở Thanh Hàn căng thẳng, lồng ngực nhảy lên, từ ghế đứng dậy, nụ cười đã lui ra.
Hách Cửu Tiêu đưa cho Hách Thiên Thần một chiếc khăn, rồi quay đầu nhìn Sở Thanh Hàn, “Linh Tê Băng Thiền vốn là một tín vật, Lương Ỷ La đem một cái Băng Thiền đặt ở bên cạnh hài tử của mình, còn một cái thì nàng giữ lại, chính là một cặp trước mặt ngươi.”
Sở Thanh Hàn đương nhiên biết điều này có ý gì, thân hình đứng yên bất động, hắn cầm Linh Tê Băng Thiền trong tay, lại bỗng nhiên mỉm cười, sau đó từ cười khẽ hóa thành cười to, rồi ngồi xuống ghế một lần nữa, “Hách Cửu Tiêu, cho dù các ngươi muốn nắm lấy nhược điểm của ta, thì cũng không nên bịa ra lời vô căn cứ như vậy. Các ngươi muốn nói cho ta biết, thứ này có một cặp, có được hai cái Băng Thiền này chính là một đôi mẫu tử, mẫu phi của ta chính là Lương Ỷ La gì đó?”
Hắn cười to, trong tiếng cười có một chút miễn cưỡng khó có thể phát hiện, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, “Sở Thanh Hàn, ngươi cảm thấy ta sẽ lãng phí thời gian để bịa chuyện với ngươi?”
Tiếng cười chợt im bặt, Sở Thanh Hàn cắn môi nhìn thẳng về phía trước, như cười như không, liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu, “Ngươi không phải loại người như thế, nhưng ngươi sẽ đem chuyện này xem như nhược điểm để uy hiếp ta.”
Nhanh chóng khôi phục sắc mặt, hắn bắt chéo chân, “Hách Cửu Tiêu, chuyện trước kia không thể trách ta, ai bảo ngươi vì Hách Thiên Thần mà lật lọng, phá hoại kế hoạch của ta? Bất quá bây giờ khác xưa, ta không rãnh cài bẫy các ngươi, ta nghĩ rằng các ngươi quay về cũng sẽ không nhàn rỗi quản chuyện của ta.”
Hách Thiên Thần cầm khăn lau tay, không ngờ Sở Thanh Hàn lại khôn ngoan như thế, có thể nhanh chóng khôi phục sắc mặt như thường, nhưng nếu người nam nhân này sinh ra trong hoàng cung mà hỉ giận đều hiện ra trên mặt thì sẽ không phải là Sở Thanh Hàn, dưới ý cười hào phóng thân thiết như thế, thực tế Sở Thanh Hàn không phải là Thanh Diện Hổ, mà đích xác là một con hổ nham hiểm nhất.
Buông khăn xuống, hắn thuật lại việc của Lương Ỷ La và Sở Mục, tình duyên khúc mắc xưa kia được hắn thản nhiên kể lại, nói cho đến lúc Lương Ỷ La cần Hồng Nhan, không còn sống bao lâu, muốn gặp hài tử của nàng thì mới thôi.
“Ngươi có thể cầm lấy cặp Băng Thiền, việc này thật hay giả, ta tin trong lòng điện hạ đã có đáp án.” Chắp mười ngón tay vào nhau, Hách Thiên Thần an tọa, thoạt nhìn hắn cũng không để tâm Sở Thanh hàn có tin chuyện này hay không, Hách Cửu Tiêu ngồi bên cạnh hắn, nhíu mày đưa cánh tay đỡ lấy bờ vai của hắn, không cho hắn dựa lưng vào ghế, để không chạm vào vết thương.
Sở Thanh Hàn nhìn hai người bọn họ, im lặng một lúc lâu, ánh mắt tựa hồ muốn xuyên thấu bọn họ, đi tìm tình cảnh của chuyện xưa. Nếu người nào đột nhiên biết thân thế của mình có điều kỳ quái thì sẽ ngỡ ngàng luống cuống, nhưng Sở Thanh Hàn chỉ trầm mặc trong chốc lát.
Hắn đùa nghịch cặp Băng Thiền trên tay, sau đó nhướng mi lên, “Xem ra các ngươi đã tìm cho ta một điều phiền toái, các ngươi muốn thế nào thì mới không nói ra chuyện này?”
Hắn vừa cười vừa cất vào cặp Băng Thiền, ánh mắt chợt lóe, “Đừng bảo với ta, các ngươi không nghĩ đến việc dùng chuyện này để uy hiếp ta. Hách Cửu Tiêu, chẳng lẽ ngươi không nghĩ như vậy?”
“Chuyện của triều đình không liên quan đến chúng ta, thân thế của ngươi cũng không quan hệ đến chúng ta, ngươi bất động thì ta cũng sẽ bất động.” Đáy mắt của Hách Cửu Tiêu lóe ra u quang, trong đôi mắt đang khép hờ lộ ra vài phần băng hàn quỷ bí, “Bằng không…”
“Bằng không các ngươi sẽ nói ra chuyện này, làm cho ta vô luận ở tái ngoại hay ở Trung Nguyên cũng không thể ngẩng mặt làm người.” Sở Thanh Hàn nói tiếp, hai tay vỗ vào nhau, khóe miệng nhếch lên một đường cong không phải ý cười, hắn tự giễu, “Nhất báo hoàn nhất báo, xem ra năm nay là vận hạn của Sở Thanh Hàn ta, bất quá ta đã sớm nói, ta vốn không có dự định làm gì cả.” (nhất báo hoàn nhất báo = một đòn trả một đòn)
Hắn đi đến trước cửa, dừng lại cước bộ, “Hách Thiên Thần, nể mặt ngươi, ta nói mấy câu cho ngươi biết, coi như là các ngươi hồi báo cho ta bằng tin tức này.”
Cách một khoảng, hắn đưa lưng về phía bọn họ, hơi quay đầu lại, “Chính là chuyện lúc trước ta đã nói, dù sao ngươi trở về cũng sẽ phát hiện, khi các người rời đi, giang hồ không còn là giang hồ như trước kia.”
Sở Thanh Hàn nói một câu sâu xa, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, đứng trước cửa, hắn dừng lại trong chốc lát, nắm Băng Thiền trong tay, bóng dáng hơi phập phồng. Cước bộ rời xa, bộ pháp so với ban đầu dường như nặng nề hơn rất nhiều, cho đến khi một thân ngân khải rơi vào bóng râm, dần dần biến mất, dáng người của Sở Thanh Hàn không còn tiêu sái như lúc trước.
Sở Thanh Hàn có lẽ cũng không phải như vẻ ngoài đã biểu hiện. Hách Thiên Thần nhớ đến thời điểm mà Sở Thanh Hàn dùng Linh Tê Băng Thiền dụ hắn tiến cung, Sở Thanh Hàn bảo rằng muốn trò chuyện với hắn, có lẽ cũng không phải tất cả đều là lời nói dối.
Không hề suy nghĩ sâu xa, Hách Thiên Thần ngoảnh đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, “Ngươi cảm thấy câu nói của hắn có ý gì?”
“Thập Toàn Trang, Thiên Cơ Các, Vu Y Nhất Huyết Cốc, Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu.” Hách Cửu Tiêu đọc ra bốn cái tên, biểu tình lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong hơi thở như băng huyết dường như lộ ra một chút hứng thú, “Chúng ta rời khỏi Trung Nguyên đã được một thời gian.”
Một thời gian, có lẽ đã quá nửa năm, trên giang hồ gió nổi mây giăng, thay đổi trong nháy mắt, nửa năm sẽ xuất hiện những biến hóa như thế nào?
Bốn thế lực nổi danh nhất giang hồ, Thập Toàn Trang vì Tần Chiến có liên lụy đến Hồng Nhan mà địa vị tuột dốc không phanh; phụ tử Vạn gia của Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu, một người chết ở Ngọc Điền Sơn, một người chết ở Hách Cốc, Phiêu Miểu Lâu biến mất trên giang hồ; Thiên Cơ Các không có Đàn Y công tử trấn thủ thì chỉ có thể xem là một nửa Thiên Cơ Các; còn Vu Y Nhất Huyết Cốc nếu không có Huyết Ma Y thì sẽ không thể xưng là Vu Y Cốc.
Bốn thế lực có thể xem là bị giảm đi một nửa, mất cái này sẽ có cái khác, không tiến thì lùi, sẽ có thế lực khác chiếm lấy, người mới thay người cũ, giang hồ cho đến bây giờ chính là một nơi như vậy, cho đến bây giờ cũng sẽ không yên ổn được bao lâu.
Lúc này Sở Thanh Hàn nằm giữa An Lăng Vương và thái tử, nếu hai phương bọn họ liên thủ thì hắn chỉ có thể tránh né, lúc này biết được chân tướng mà hai huynh đệ Hách Thiên Thần mang đến, lại họa vô đơn chí, vô luận là về phương diện tình cảm hay lý trí thì đều là một đả kích, hắn không xuất hiện khi hai người rời đi, nhưng Hách Thiên Thần tựa hồ cảm giác được ở phía trên tường thành có một ánh mắt như có như không vẫn thủy chung chăm chú nhìn bọn họ.
Rời khỏi nơi này thì trước tiên sẽ đến thành Hiền Dương, hai người phân phó thủ hạ đi tìm hiểu tin tức ở khắp nơi, lâu ngày rời khỏi Trung Nguyên, bọn họ quả thật cần nắm tình hình ở đây, nếu Sở Thanh Hàn đặc biệt nói ra thì nhất định không phải không có đạo lý.
Vào thành, trước tiên bọn họ tìm một nơi nghỉ chân, Duyệt An là khách điếm lớn và tốt nhất ở trong thành, so với những nơi khác thì sạch sẽ hơn rất nhiều, vì vậy Hách Cửu Tiêu liền chọn nơi này.
Đặt xuống đồ đạc, phái người đem ngựa dắt vào chuồng, Hách Thiên Thần bảo rằng muốn ra ngoài gọi người chuẩn bị rượu và thức ăn, đi một hồi lâu, chờ đến khi rượu và thức ăn đều được đưa đến, bồn tắm cũng được nâng vào phòng, nhưng vẫn không thấy hắn quay về.
Hách Cửu Tiêu có thể khẳng định với thân thủ của Hách Thiên Thần thì tuyệt đối sẽ không gặp phải chuyện bất trắc, nhưng vẫn lo lắng, cuối cùng lại quyết định ra ngoài xem thử.
“Vị công tử đi cùng với ta đang ở đâu?” Hắn tìm được tiểu nhị ở hành lang, lập tức hỏi về Hách Thiên Thần.
“Khách quan đang nói vị công tử mặc thanh y?” Tiểu nhị ngẩn người, bị nam nhân trước mặt hỏi một câu như vậy, hắn nhịn không được mà toàn thân rung rẩy, thật cẩn thận đáp lại, “Phía dưới xảy ra chuyện, có người đánh nhau, tiểu nhân dường như thấy vị công tử kia ở nơi đó.”
“Nơi nào?” Hách Cửu Tiêu truy vấn, tiểu nhị run rẩy chỉ tay xuống dưới lầu, “Kia…là ở chỗ đó.”
Hách Thiên Thần không phải hạng người thích chõ mũi vào chuyện của người khác, hắn đương nhiên không phải vì đánh nhau mới xuống lầu, mà ở dưới lầu có một chuyện làm cho hắn chú ý, nguyên nhân tranh chấp là vì một thanh đao.