Hách Cửu Tiêu nhìn Hách Thiên Thần, ánh mắt tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói, trong yên lặng, Hách Thiên Thần khép mắt lại.
Đại phu được người dẫn đến, sau khi kiểm tra cho Vân Khanh thì bắt đầu thoa dược. Tiệc rượu bị gián đoạn, những người khác bỗng nhiên nơm nớp lo sợ, tuy rằng ở đây đều là những người có uy tính danh dự trên giang hồ nhưng luận về thân phận và thực lực thì không ai có thể sánh với Đàn Y công tử, đương nhiên cũng không thể ngang hàng với Huyết Ma Y.
Lúc này hai người bọn họ đều ở đây, rõ ràng là huynh đệ nhưng xem ra cũng không quá hòa thuận, bầu không khí giống như đang bị châm ngòi, chẳng lẽ huynh đệ tranh chấp, đều coi trọng Vân Khanh?
Hách Cửu Tiêu đứng lên, mọi người chỉ thấy hắn đi vài bước, rồi sau đó hắn nhìn thoáng qua Vân Khanh. Thấy tình cảnh như thế, bọn họ càng cảm giác suy nghĩ của mình không sai.
Người bên ngoài không biết nhưng Vân Khanh lại bị một cái liếc mắt hãi hùng như vậy khiến tay chân lạnh như băng, đôi mắt u ám có thể đẩy người ta xuống địa ngục, đến tột cùng là người nam nhân như thế nào mới có được một ánh mắt như vậy? Nàng vừa kinh vừa sợ, nhưng nhịn không được mà tinh tế quan sát Hách Cửu Tiêu.
Huynh trưởng của hắn làm cho người ta e ngại và sợ hãi, nhưng đồng thời lại làm cho kẻ khác không thể không bị hấp dẫn. Chứng kiến hết thảy những điều này, Hách Thiên Thần dường như không hề cảm giác ánh mắt lãnh liệt và nóng rực của Hách Cửu Tiêu dành cho hắn, cúi đầu nhìn xuống ly rượu trong tay, không biết mới vừa rồi uống rượu có tư vị như thế nào.
Hách Thiên Thần không muốn nhìn hắn nhưng cư nhiên lại mỉm cười đối với nàng. Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu càng lúc càng sắc lạnh, ngay cả không khí cũng giống như đang bị hàn ý đóng băng, mọi người bất giác run lên, Huyết Ma Y tính tình quái gỡ lãnh khốc lại vô tình, chẳng lẽ muốn ở đây làm chuyện gì?
“Ngươi muốn tỉ thí lôi đài?” Hách Cửu Tiêu rốt cục mở miệng, những lời này là đối với Hách Thiên Thần, hắn cũng nghe thấy câu nói kia của Vân Khanh.
“Nghe người ta nói chuyện riêng đã là không nên, ngươi còn ở ngay đây hỏi như vậy, ngươi đặt Vân Khanh cô nương ở chỗ nào?” Hách Thiên Thần không trả lời, buông xuống ly rượu rồi xoay người đi đến hướng của Vạn Minh Khê, “Xem ra phải cần vài ngày mới có thể tiến hành việc này, đến lúc đó Đàn Y sẽ đến, bây giờ xin cáo từ.” (vợ của bác Chín dữ quá o_o)
“Chờ một chút! Công tử dừng chân ở nơi nào, ta phải đến đâu để thỉnh?” Vạn Minh Khê hỏi với theo sau lưng hắn.
Hách Thiên Thần đang bước xuống lầu, Tiểu Trúc thu thập vài thứ mang theo, quay sang cười nói, “Trong thành có phân đà của Thiên Cơ Các, một khi có tin tức thì thiếu gia của ta nhất định sẽ biết, không cần thiếu chủ đến thỉnh, thiếu gia của ta tự nhiên sẽ đến.”
Hành lễ xong, hắn đi theo Xá Kỷ và Vong Sinh cùng nhau xuống lầu, mọi người thấy Tiểu Trúc rời đi, có người lại nhìn sang chỗ của Hách Cửu Tiêu, rồi kinh ngạc thở dài, “Huyết Ma Y đã rời đi từ lúc nào?”
Chỗ ngồi trống rỗng, thật giống như cho tới bây giờ chưa từng có người ngồi xuống, trong không khí chỉ còn hơi thở băng hàn đang lưu chuyển, nếu nơi đó không có một chút rượu và những mảnh vỡ trên mặt đất thì bọn họ suýt nữa sẽ nghĩ rằng cho tới bây giờ Huyết Ma Y vẫn chưa từng xuất hiện.
Hách Thiên Thần đi xuống lầu, cũng không đi quá xa, vẫn chưa kịp leo lên lưng ngựa thì một bóng người đột nhiên ngăn trước mặt hắn.
“Tránh ra.” Hắn nghiêng người thối lui, người tới cũng không cho phép hắn thoát thân, cẩm y lướt qua, đúng là Hách Cửu Tiêu. đừng mua của nxb lậu
Không nói một câu mà bỗng nhiên tiến đến, bóng dáng của Hách Cửu Tiêu như quỷ mị, lướt đến trước người Hách Thiên Thần, đưa tay ôm lấy hắn. Tiếp theo cũng không để ý nơi này còn có người bên ngoài, Hách Cửu Tiêu hung hăng hôn lên môi của Hách Thiên Thần, nụ hôn lạnh như băng không hề có nhiệt độ, chưa bao giờ nếm thử mùi vị như thế, Hách Thiên Thần nhất thời cũng không bận tâm nơi này là ở đâu, chỉ cảm thấy trên môi của mình bắt đầu nóng rực, cơ hồ nóng đến mức muốn bỏng người.
Tiểu Trúc xoay người hít một hơi, nhìn trái nhìn phải, kích động không thôi, thiếu gia và Huyết Ma Y không phải huynh đệ hay sao? Nếu bị người khác nhìn thấy thì phải làm thế nào cho phải?
Dưới lầu của Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu là tư viên trong gia trang của Vạn Khiêm Trọng, khoảng cách với đại môn ở bên ngoài cũng khá xa, may mà nơi này không có người, xa một chút có thủ vệ canh gác nhưng tựa hồ cũng không phát hiện dị thường ở đây. Xá Kỷ và Vong Sinh không dám chậm trễ, nghiêng mình đứng ngay tầm mắt mà người bên ngoài có thể nhìn thấy, che lấp một màn ở ngay sau lưng.
Băng Ngự đương nhiên cũng biết quan hệ của hai người, giống như Xá Kỷ và Vong Sinh, hắn cẩn thận đứng thẳng, đám người đều quan sát xung quanh, giờ khắc này nếu thật sự bị người ngoài nhìn thấy, cho dù là thiếu chủ Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu, thậm chí là Lâu chủ Vạn Khiêm Trọng, e rằng cũng chỉ có thể giết chết thì mới yên ổn.
Tiểu Trúc luống cuống, nhỏ giọng nói, “Hách Cốc chủ cũng quá làm xằng, nơi này là nơi nào, nếu bị người khác nhìn thấy thì thiếu gia của ta phải làm sao đây?”
Bị người khác nhìn thấy hai người hôn môi? Mấy người quay đầu lại, nhưng bất ngờ phát hiện nơi hai người vừa đứng đã không còn bóng người, không cần phải tiếp tục đề phòng, cũng không phải lo lắng giết người diệt khẩu, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều là bất đắc dĩ.
“Hách Cốc chủ từ khi nào thì bắt đầu như vậy….” Xá Kỷ do dự, không biết phải hình dung như thế nào.
Băng Ngự nhìn thấy thần sắc của bọn họ, hắn không ngừng cười khổ, “Cốc chủ cho đến bây giờ hỉ giận không lộ ra ngoài, nhưng dạo gần đây thái độ rất khác thường, trong cốc mọi người đều nơm nớp lo sợ, tất cả đều rất cẩn trọng, các ngươi căn bản không biết chúng ta phải trải qua mấy ngày nay ở Hách Cốc như thế nào đâu.”
“Thiếu gia cũng vậy, gần đây luôn bất an.” Tiểu Trúc thường xuyên đi theo hầu hạ bên cạnh Hách Thiên Thần, trong khoảng thời gian này cũng cảm thấy thật đáng sợ.
Vong Sinh gật đầu, “Các chủ mấy ngày nay quả thật rất bất thường.”
“Ai biết đã xảy ra chuyện gì hay không?” Xá Kỷ vẫn muốn biết được đáp án từ Băng Ngự.
Băng Ngự lắc đầu, đám người đều nghĩ mãi không ra, Hách Thiên Thần cũng như Hách Cửu Tiêu, chuyện của bọn họ không nói với người ngoài, ngoại trừ hai người bọn họ thì không ai biết rõ nội tình trong đó. Băng Ngự âm thầm suy nghĩ, tuy rằng đến đây Cốc chủ xem ra rất tức giận nhưng dù sao so với bộ dáng có thể đóng băng chết người, thì như thế này vẫn khiến hắn cảm thấy có một chút an ủi.
Tìm không thấy hai người nên bọn họ chỉ có thể ở ngay tại chỗ mà chờ đợi. Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu kỳ thật ở trong một khu rừng cách đó không xa, hai người đương nhiên cũng nghe thấy mấy người đối thoại. nxb lậu là một lũ nhục
Hách Thiên Thần sửa sang lại y phục có một chút xộc xệch, nụ hôn lúc trước làm cho hắn bất ngờ, nghe nói Hách Cửu Tiêu ở trong cốc có thái độ khác thường cũng khiến tâm tư của hắn trỗi dậy một loại tư vị khó tả, kiêng kỵ người khác đã biết bọn họ là huynh đệ nên hắn kéo Hách Cửu Tiêu đến nơi này, “Có chừng có mực, đừng tiếp tục dây dưa với ta.”
“Ngươi nói cái gì với nàng?” Chỉ bận tâm đến điểm này, Hách Cửu Tiêu không cho hắn rời đi, hắn đang muốn xoay người thì liền bị Hách Cửu Tiêu ngăn cản, “Không được cùng nữ nhân khác có quan hệ, những lời này chẳng lẽ ngươi đã quên?”
Ánh mắt lạnh lùng có chứa sát ý, những lời này là vào đêm hai người giao hoan, hắn đã nói với Hách Thiên Thần, đó là yêu cầu của hắn, hôm nay hắn lại ở ngay đây nhìn thấy một Vân Khanh, “Ngươi có ý đối với nàng?” Hắn nâng mặt Hách Thiên Thần lên, đáy mắt chưa bao giờ băng lãnh như thế, lửa nóng trong đó cũng chưa bao giờ thiêu đốt như vậy.
“Có phải hay không thì có quan hệ gì đến ngươi?” Ánh mắt của Hách Thiên Thần chớp động, Hách Cửu Tiêu lúc này rất khác so với ngày thường, hắn không trả lời rõ ràng, từ trên người đối phương lại lộ ra một hơi thở vô cùng nguy hiểm
“Ngươi dám nói không có quan hệ đến ta?” Nắm chặt hàm dưới của Hách Thiên Thần, hơi thở nguy hiểm lan tỏa trên người của Hách Cửu Tiêu càng lúc càng mãnh liệt, khuôn mặt băng hàn lộ ra sự điên cuồng khiến người ta kinh hãi, “Nếu để cho người ngoài biết chuyện kia của chúng ta, ngươi còn dám nói không có quan hệ đến ta?”
Ngữ thanh âm u mà lạnh lẽo, ánh mắt như yêu ma quỷ quyệt, Hách Cửu Tiêu như vậy cũng không phải là Hách Cửu Tiêu mà hắn đã biết, nam nhân trước mắt phi thường nguy hiểm. Đó là Huyết Ma Y buông ra hết thảy những gì đang sở hữu, đem tất cả yêu tà và quỷ quyệt toàn bộ hiển lộ, Hách Thiên Thần bắt đầu cảnh giới, “Ngươi không được làm xằng ở đây!”
Kéo tay Hách Cửu Tiêu ra, ánh mắt của Hách Thiên Thần đột nhiên hóa thành một lưỡi kiếm sắc bén, “Hách Cửu Tiêu, ta sẽ không quên những việc mà ngươi đã làm đối với ta, ngươi cũng đừng quên những gì lần trước ta đã nói với ngươi.”
Hắn trầm giọng cảnh cáo, vừa mới dứt lời, bóng dáng ở trước mắt chợt lóe lên, không đợi hắn phản ứng thì cả người đã bị đè vào thân cây, thân thể kề sát vào hắn nóng đến đáng sợ, từ trước ngực đến hạ thân, mỗi một chỗ đều chặt chẽ gắn bó, cả người của Hách Cửu Tiêu đều đặt lên người của hắn, nhanh chóng chế ngự tay hắn, làm cho hắn ngay cả kháng cự cũng không thể.
“Thiên Thần, đừng ép ta.” Hách Cửu Tiêu nhẹ nhàng thở ra, ngược lại với động tác của hắn, hơi thở này nhẹ đến mức tận cùng, đồng thời cũng nguy hiểm đến mức tận cùng, lực đạo gắt gao áp chế trên người của Hách Thiên Thần không hề thả lỏng, hai vầng trán kề sát vào nhau, đôi môi sẫm màu giống như uống máu lại bị băng hàn ngưng kết thành màu đỏ thẫm.
“Chẳng lẽ ngươi không phải đang ép ta?” Hách Thiên Thần khiển trách một tiếng rồi vận lực thoát ra, nhiệt độ trên người làm cho hắn nghĩ đến đêm hôm đó.
Tôn nghiêm của một người nam nhân cùng với việc phẫn nộ vì bị lừa gạt, hai thứ đan xen với nhau hóa thành một cái kết không thể giải được, cũng vô pháp trấn tĩnh. Sau khi vùng vẫy, thoát được cánh tay của Hách Cửu Tiêu, hắn xoay người lại, “Ta vẫn chưa đến mức đi hận ngươi, dù sao ngươi cũng là huynh trưởng của ta, nhưng nếu ngươi toan tính làm theo ý mình thì ta cũng không e ngại đối địch với ngươi. Chuyện lần này ta sẽ không để cho ngươi phá hỏng.”
“Nói không hận ta thì đó là yêu ta. Thiên Thần, đến tột cùng là ngươi đang giận ta vì đã đối với ngươi như vậy, hay là hận ta giấu diếm ngươi?” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu giống như đang xé mở thân thể của hắn ra. Hách Cửu Tiêu có thể thấy rõ tâm ý của hắn như vậy, hắn hận không có được năng lực giống như thế, có thể thấy rõ tâm ý của Hách Cửu Tiêu.
Đến tột cùng là như thế nào? Hách Thiên Thần lắc đầu, khép mắt lại rồi nắm chặt quyền, làm cho chính mình lướt qua hết thảy tình cảm, chỉ dùng lý trí để suy nghĩ. Hách Cửu Tiêu đúng là có quá phận một chút, nhưng hắn cũng tự biết, lúc ấy muốn trừ đi dược tính thì chỉ có thể làm như vậy.
Hắn và Hách Cửu Tiêu không phải lần đầu tiên, hắn không thể xem bản thân mình là kẻ bị hại, cũng không cho phép chính mình nghĩ như vậy. Cố gắng tĩnh tâm, hắn thở dài một tiếng rồi phất y mệ xoay người, thanh y bám theo một hơi thở ấm áp, Hách Thiên Thần lắc đầu, “Ta không trách ngươi, cũng không hận ngươi, sau này chúng ta không còn nợ nần gì nhau. Ngươi muốn biết ta hỏi Vân Khanh chuyện gì thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Ta hỏi nàng, lần này xuất hiện có phải đã được người khác bày mưu đặt kế hay không. Cửu Tiêu, lúc này trên giang hồ phát sinh nhiều chuyện, kỳ thực đều có liên quan đến chúng ta, so với việc ngươi một lòng bận tâm đến ta thì không bằng lưu ý đến chuyện trước mắt. Ta biết ngươi đang âm thầm điều tra, một khi đã như vậy thì không bằng buông tha hết thảy những gì giữa chúng ta, chuyên tâm giải quyết việc này.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi, không nhìn vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu ở phía sau. Hắn rời đi một cách quyết đoán, không hề quay đầu lại.
Nhưng có ai biết rằng hắn không muốn quay đầu lại, hay là không dám? Hắn và Hách Cửu Tiêu là huynh đệ, biết rõ đó là cấm kỵ, cũng đã phạm vào điều cấm, tình cảm đã như thế thì làm sao có thể dễ dàng đoạn tuyệt?
Sau khi động tâm động tình, những việc nên và không nên đã sớm liên lụy, không thể vứt bỏ dễ dàng.
Hách Cửu Tiêu nhìn bóng dáng của hắn, khuôn mặt không hiển lộ vẻ giận dữ, cư nhiên lại còn mỉm cười, nhưng nụ cười kia có một chút khác thường, mơ hồ xuất hiện băng và hỏa cùng giao hòa.
Thiên Thần, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể cho ngươi cơ hội rời xa?