“Nè”
Chấn Vũ chống tay lên cửa số, nhìn ra ngoài bên ngoài cửa sổ với vẻ bực dọc
“Có chuyện gì?” – Nghiêm Khoan cố gắng không nhìn qua để tập trung lái xe.
“Buông tay ra đi”
À, còn một điều lưu ý, từ nãy đến giờ Nghiêm Khoan chỉ lái xe bằng một tay. Tay còn lại, dĩ nhiên là đang nắm chặt tay Chấn Vũ
“Được thôi” – Nghiêm Khoan mỉm cười rồi thản nhiên buông tay khỏi… vô lăng
“Cẩn thận”
Chấn Vũ giật mình, chụp lấy cái vô lăng, bẻ sang hướng khác trước khi đâm vào cái xe đang lao tới trước mặt. Anh lái xe vào bên lề đường, đạp thắng cho xe dừng lại
“Cậu điên hả?”
Nghiêm Khoan cười nắc nẻ trong khi Chấn Vũ thì giận tím mặt
“Còn cười được?”
Chấn Vũ càng tỏ vẻ giận dữ thì Nghiêm Khoan càng cười lớn hơn, không nể nang gì cả.
“Cứ ngồi đó cười đi” – tôi mặc kệ cậu
Chấn Vũ thực sự nổi điên, anh tháo dây an toàn, mở cửa xe, định bước xuống thì Nghiêm Khoan đã nhanh hơn, vươn người, kéo cánh cửa xe đóng trở lại.
“Tôi đùa thôi mà”
“Đùa giỡn có mức độ thôi”
“Được rồi, được rồi, đi ăn sáng đi, ha?”
Nghiêm Khoan cài lại dây an toàn cho Chấn Vũ rồi cho xe chạy tiếp đến nhà hàng gần nhất
________________
Nghiêm Khoan chạy đi gửi xe còn Chấn Vũ thì vào nhà hàng trước
Đúng lúc Chấn Vũ vừa bước đến cửa thì Hán Lương từ trong chạy ra, va phải anh
“Tiểu Vũ?” – Hán Lương nhìn anh ngạc nhiên rồi chuyển sang đầy mong đợi – “Tiểu Khoan đâu?”
“Đang đi gửi xe” – sao anh ta biết mình đi chung với Nghiêm Khoan???
Hán Lương định nói gì đó thì từ trong nhà hàng vọng ra tiếng gọi làm vẻ mặt Hán Lương ngay lập tức chuyển sang khó chịu
“Tiểu Lương, đợi đã!”
“Tôi chạy trước đây, hai người ở lại vui vẻ”
“Hả? Nè… có….”
Chấn Vũ đang định hỏi có chuyện gì nhưng chưa kịp nói hết câu thì Hán Lương đã chạy đi mất. Tiếp sau đó, một người khác từ trong nhà hàng chạy ra, Chấn Vũ dễ dàng nhận ra người đó, vì đó là người cùng công ty với anh, Huỳnh Hiểu Minh. Anh ta có vẻ vội nhưng nhìn thấy Chấn Vũ, anh ta cũng đứng lại chào cho lịch sự
“Chấn Vũ, cậu đến đây ăn sáng hả?”
“À… Ừ”
“Xin lỗi nhé, bây giờ tôi đang có việc gấp, tôi đi trước đây”
Huỳnh Hiểu Minh chạy vội về phía bãi giữ xe.
Nghiêm Khoan không hề hay biết sự việc từ nãy đến giờ, đang ung dung đi về phía Chấn Vũ
“Vũ nhi? Sao không vào?”
“Hả? À…” – Chấn Vũ giật mình, nhưng chưa kịp nói gì thì đã thấy xe của Huỳnh Hiểu Minh phóng đi theo hướng Hán Lương đã chạy lúc nãy
“Có chuyện gì sao?” – anh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chấn Vũ một cách lo lắng
“Cậu đừng nên tò mò”
Chấn Vũ lắc đầu chịu thua, không hiểu nổi hai người kia đang làm trò gì nhưng linh cảm của anh lại mách bảo tốt nhất đừng xen vào chuyện của Hán Lương
Nghiêm Khoan nghe Chấn Vũ nói vậy thì cũng chẳng có hứng thú muốn biết
Hai người đứng nhìn theo hướng xe của Huỳnh Hiểu Minh chạy một hồi, Nghiêm Khoan kéo tay Chấn Vũ vào nhà hàng
“Ăn sáng đi đã, Vũ nhi sắp phải đi làm mà”
“Ở chỗ đông người không được nắm tay”
“Ehhhh~”
Nghiêm Khoan miễn cưỡng buông tay Chấn Vũ ra, trong lòng đã tự nhủ – Sau này sống chết gì cũng phải ăn ở nhà, không ra ngoài ăn nữa
Chấn Vũ bước vào, mọi người ngạc nhiên. Nghiêm Khoan đi theo phía sau, mấy cô nàng đang ngồi trong nhà hàng, kể cả mấy cô phục vụ đã bắt đầu xầm xì cái gì đó. Chấn Vũ thấy khó chịu khi bị soi mói, anh tìm một bàn ở góc khuất, trách đi ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
“Vũ nhi” – Nghiêm Khoan kéo nhẹ tay Chấn Vũ – “Nhìn bên đó kìa”
Chấn Vũ nhìn theo hướng tay Nghiêm Khoan chỉ về phía bàn tiếp tân, anh suýt nữa té ngửa khi thấy cuốn photobook Khuynh tẫn thiên hạ đang hiên ngang nằm đó.
Mình muốn về~
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Chấn Vũ, nhưng đã bước vào rồi mà đột nhiên bỏ về thì có hơi khiếm nhã nên anh đành quyết định ngồi xuống ghế, cố gắng phớt lờ mấy cô nàng fan girl đang nhìn anh và Nghiêm Khoan chằm chằm
________________