“Vũ nhi?”
Nghiêm Khoan kinh ngạc kêu lên, cứ ngỡ như mình đang hoa mắt. Chấn Vũ đang ngồi trên băng ghế cách anh vài mét, dựa lưng vào tường, thiu thiu ngủ.
“Mình bị ảo giác sao?”
Nghiêm Khoan dụi mắt nhìn thật kỹ, xác định đúng là Chấn Vũ nhưng vẫn cứ đứng loay hoay mãi một chỗ mà không biết phải làm sao. Anh cứ đứng vò đầu bứt tóc, đắn đo suy nghĩ, may mà không có ai đi ngang qua trông thấy, nếu không thì lại làm phiền các y tá bác sĩ của bệnh viện tâm thần.
Lúc Nghiêm Khoan còn đang băn khoăn không biết có nên đến gần hay không thì cả người Chấn Vũ đột nhiên nghiêng dần sang một bên, sắp ngã xuống ghế. Nghiêm Khoan vội chạy đến, một tay đỡ lấy vai Chấn Vũ, tay kia thì để lon cà phê xuống đất.
Eh? Tiếp theo phải làm sao?
Nghiêm Khoan hoàn toàn lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Nếu anh buông tay ra thì Chấn Vũ sẽ ngã xuống ghế, nhất định sẽ thức giấc, mà anh thì không muốn đánh thức người ta chút nào. Nếu anh không buông tay thì phải đứng đây luôn sao? Anh còn phải quay lại chụp cho xong mấy tấm cuối. Suy nghĩ một hồi, Nghiêm Khoan quyết định ngồi xuống luôn, để Chấn Vũ dựa đầu lên vai mình
Để bọn họ chờ một chút chắc không sao. Mình cũng đánh một giấc
Đêm qua, Nghiêm Khoan cũng gần như thức trắng
________________
Chấn Vũ từ từ mở mắt, bị ánh đèn chiếu vào làm chói mắt, anh phải chớp mắt vài lần để làm quen. Đến lúc hoàn toàn thoát ra khỏi giấc ngủ thì anh mới nhận ra mình đang dựa vào vai người khác, càng ngạc nhiên hơn khi người đó lại là Nghiêm Khoan đang ngủ ngon lành
“Sao cậu ta lại ở đây?”
Trong một thoáng giật mình, Chấn Vũ vô tình đạp đổ lon cà phê dưới chân, Nghiêm Khoan nghe động cũng thức giấc.
“Vũ nhi”
“Tôi… tôi phải quay lại phòng chụp”
Chấn Vũ đỏ mặt, đứng dậy định bỏ đi nhưng nước cà phê đổ loang lổ khắp nơi làm cho nền gạch bóng trở nên trơn trượt hơn. Chấn Vũ trượt chân, mất đà, ngã nhào vào người Nghiêm Khoan. Bản thân Nghiêm Khoan vừa tỉnh dậy, hoàn toàn không có chuẩn bị gì khi Chấn Vũ ngã xuống. Kết quả cuối cùng là Nghiêm Khoan ôm Chấn Vũ lăn đùng xuống đất.
“Đau”
Lúc ngã xuống, đầu Chấn Vũ va phải sàn nhà cứng, hỏi sao mà không đau
“Vũ nhi, không sao chứ?”
“Đau quá”
Chấn Vũ ôm đầu, nhăn mặt, có vẻ là rất đau. Nghiêm Khoan lo lắng đỡ anh ngồi lên ghế, dáng vẻ hoảng hốt còn hơn là chính cậu ta bị đau.
“Có sao không? Đập mạnh lắm sao? Giờ còn đau không?”
“Không… không sao”
“Xin lỗi”
“Là tôi sơ ý bị ngã, không phải lỗi của cậu”
“Ý tôi là chuyện tối qua”
“…..”
“Tối qua tôi có hơi….. Thành thật xin lỗi”
“Chuyện tối qua… tôi quên rồi”
“Cậu không cần phải….”
Nghiêm Khoan ghé sát vào Chấn Vũ đến nỗi khi anh vừa quay qua thì chóp mũi hai người đã chạm vào nhau.
Eh?
Cả hai cùng ngạc nhiên. Chóp mũi chạm nhau, ánh mắt cũng chạm nhau, cả hai đều cảm nhận được hơi thở nhịp nhàng của người kia, tim cũng đồng thời loạn nhịp
“A”
Hai người giật mình quay về phía phát ra tiếng kêu. Chấn Vũ nhận ra người đang đứng ở đằng xa, trợn tròn mắt nhìn hai người, trong ánh mắt còn chứa rõ tiếu ý. Đó là người vừa rồi đã chụp ảnh cho anh, nhiếp ảnh gia mọi người vẫn hay gọi là Peter
“Hai người cứ tự nhiên, tôi không làm phiền nữa” – anh ta cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi rồi mỉm cười bỏ đi
“Đợi… đợi đã. Anh hiểu lầm rồi, chuyện không phải như anh nghĩ đâu” – Chấn Vũ vội đuổi theo, kéo tay Peter lại
“Không phải như tôi nghĩ? Vậy theo cậu thì tôi đang nghĩ gì?”
“Anh….” – cái giọng điệu này, làm mình nhớ đến “ai đó” quá
“Cậu không cần phải lo” – Peter vỗ vai Chấn Vũ với vẻ cảm thông – “Trong giới này thì đồng tính không phải chuyện hiếm”
“Không… không phải thế…”
“Tôi sẽ không nói cho ai biết đâu”
“Hả?” – đã nói là không phải mà
“Hèn gì…” – Peter liếc nhìn dấu hôn trên cổ Chấn Vũ – “Từ sáng tới giờ tôi cứ thắc mắc không biết cô gái nào lại bạo dạn đến mức để lại dấu hôn trên cổ người yêu, thì ra… thủ phạm không phải con gái”
“Không…”
“Mà trong hai người… ai nằm dưới?”
“Anh nghe tôi nói được không?”
“Chắc là cậu phải không? Mặt đỏ lên hết rồi” – Peter chỉ vẻ mặt lúng túng, lại đỏ bừng của Chấn Vũ, ôm bụng cười đắc ý. Nghiêm Khoan vẫn ngồi đó, không có chút động thái nào là sẽ ra giải thích hay biện hộ gì cả.
“Anh… anh…”
“Được rồi, cứ tự nhiên, nhưng 20 phút nữa phải quay lại đấy nhé, chúng ta còn phải chụp cho xong mấy tấm cuối”
“Hả? Hả? Hả?”
Peter vừa đi khuất thì Nghiêm Khoan cũng không chịu nổi nữa, ngay lập tức bật cười thành tiếng
Chấn Vũ trừng mắt nhìn cái tên đang lăn lộn trên ghế, cười nắc nẻ, lửa giận của anh lại bừng bừng trỗi dậy
“Cậu cười cái gì?”
“Haha, anh ta thật biết điều nha, vừa nhìn đã biết ai nằm trên ai nằm dưới, hahaha, lại còn “cứ tự nhiên”, hahaha, anh ta thông minh thật”
“Cậu còn cười? Cậu làm Peter hiểu lầm rồi đó”
“Hiểu lầm? Không có đâu. Tôi thấy anh ta hiểu đúng mà”
“…..”
“Chúng ta đã sống chung nhà rồi, nắm tay rồi, ôm nhau rồi, hôn rồi, chỉ còn có…”
“Cậu nói thêm một câu nữa thì tôi tuyệt giao với cậu”
Nghiêm Khoan ngậm miệng ngay tức thì, không dám cười nữa, cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Chấn Vũ liếc mắt, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, không thèm đôi co với tên ngốc kia nữa.